Nhưng điều đáng hận mà vị cư sĩ không nghĩ tới đó chính là vị tiểu nương tử vẫn một mực im lặng không lên tiếng kia lại phát hiện được huyền cơ của bức tranh, quả thật là hắn rất ghét bức tranh núi cao nước chảy của thư sinh, vì nó rất uyên thâm, nên rất ít người hiểu được.Vì thế, lão thư sinh đó không khỏi tán thưởng nhìn Liễu Miên Đường, ông vừa vuốt râu vừa nói: “Thị lực của vị phu nhân này thật tốt đấy.”Liễu Miên Đường mỉm cười, thật ra thì nàng cũng chẳng biết thị lực của mình tốt đến vậy đâu, nhưng trước đây đôi mắt của nàng cực sáng như mắt chuồn chuồn, khi nhìn kỹ, nàng cũng chẳng biết tại sao đối với loại kỹ thuật vẽ tranh ẩn giấu huyền cơ như thế này lại có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát, nàng lại chẳng nhớ ra nỗi.Nhưng bức họa này lại gợi lên sự hứng thú của nàng, vì thế, nàng cùng Triệu Tuyền đi tìm vị họa sư này.Dĩ nhiên là nàng cũng không nhàm chán như Triệu Tuyền, mà nàng chỉ dự định muốn Bá Nhạc tán thưởng người khác mà thôi.Dù bức họa đó có đẹp đến đâu, thì trước hết phải vẽ trên đ ĩa sứ, nếu thực sự như lời Triệu Tuyền nói về vị tiên sinh này, thì hắn có thể trở nên nổi tiếng rồi, vậy chẳng phải những kiệt tác của ông càng có thể bán được giá sao?Nhưng trong mắt của văn nhân cũng không thể nhìn ra vị phụ nhân trẻ tuổi đoan trang xinh đẹp này là một thương nhân vì tiền bạc, lợi ích mà mê muội tâm can, mà ông chỉ cảm thấy ngoại trừ thê tử đã qua đời của của mình ra, thì cuối cùng ông cũng đã tìm được một vị có ánh mắt nhìn người.*Văn nhân (文人=恨笔书生): Là cách gọi những người biết làm thơ, viết văn, gắn bó với chữ nghĩa văn chương.Nhưng Liễu Miên Đường lại nóng lòng muốn giải thích ý định của mình ngay lập tức, vì sẵn sàng trả giá cao nên nàng chỉ muốn mời tiên sinh vẽ trên đ ĩa thay mình thôi.Vì không phải là người đầu tiên phát hiện ra huyền cơ, nên Triệu Tuyền thầm xấu hổ, nhưng thật ra trong lòng hắn lại mừng như điên, mặc kệ ai nói như thế nào, thì người phát hiện ra vị thiên tài này chính là hắn, vốn tưởng rằng lão thư sinh này chỉ vẽ tranh truyền thần, còn bây giờ, xem ra, tay nghề vẽ tranh tỉ mỉ của ông đã đạt đến cảnh giới rồi.*Tranh truyền thần (写意): Là tranh Thủy mặc ngụ ý sử dụng những đường nét đơn giản hơn để phác họa cảnh vật theo lối khái quát, tùy hứng nhưng lại hàm ẩn triết lý uyên thâm của họa sĩ truyền vào trong bức họa đó.Nếu tác phẩm này được trưng bày trước mặt mọi người, thì sắp tới nó sẽ được mọi người ưa chuộng lắm đây!Nhưng Triệu Tuyền còn chưa kịp nói với lão tiên sinh về tương lai tươi sáng, thì Miên Đường đã mời lão tiên sinh làm thợ thủ công tầm thường, đây thật sự là đang bôi nhọ người tài quá mà!Trong lòng hắn biết rằng lão thư sinh này tính tình rất cổ quái, vì sợ ông lại đuổi người đi, nên hắn vội nói với Liễu Miên Đường: “Phu nhân thật là hồ nháo quá đi! Một người lịch sự tao nhã như tiên sinh, thì sao có thể làm công việc của thợ thủ công được? Nếu ngươi đang thiếu một người vẽ đ ĩa, thì ở gần đây có mấy xưởng mà. Ngươi muốn mời bao nhiêu người cũng được, còn tiền công thì ta trả cũng được mà!”Thấy thời gian chẳng còn sớm, vì không muốn ở lâu trong viện với Triệu Tuyền, nên nàng đành thẳng thắn nói với lão thư sinh đó: “Tiên sinh, thật không giấu gì người, nhà ta có mở một cửa tiệm bán đồ sứ, nhưng việc kinh doanh không được thuận lợi cho lắm, e là cứ như vậy sẽ đóng cửa cửa tiệm mất.Nhưng từ khi tướng công của ta từ kinh thành đến đây, thì cửa tiệm này là cửa tiệm hắn mở đầu tiên, nếu bây giờ mà dẹp tiệm, thì hắn sẽ bị đả kích mất.Mà ta làm nương tử lại chẳng giúp được gì nhiều cho hắn, nên mới thầm nghĩ mời tiên sinh người có tay nghề cao trong sử sách đến giúp ta vẽ ra một thứ quý giá cho cửa tiệm để tạo nên tên tuổi, lúc đó ta sẽ bàn bạc được với các lò gốm đã có tên tuổi, rồi sau này, ta cũng có thể mua được những sản phẩm có chất lượng đem về bán nữa.Nếu có thể gầy dựng lại được cơ nghiệp, ta nhất định sẽ báo đáp tiên sinh tấm chân tình này!”Nhưng sự thật lần này hiển nhiên đã thuyết phục được vị lão thư sinh đó, hắn trầm ngâm nhìn Liễu Miên Đường với thái độ thành khẩn, ông liền hỏi: “Người trả bao nhiêu bạc?”Khi suy nghĩ về gia sản ít ỏi của mình, Liễu Miên Đường hơi nhụt chí, nàng bèn hỏi ngược lại: “Vậy tên sinh muốn bao nhiêu?”Không đợi lão thư sinh trả giá, Triệu Tuyền sợ thân phận mình bị hạ thấp nên hắn lập tức lườm mắt: “Chỉ cần tiên sinh bán tranh cho ta, ta bằng lòng mua nó với giá một trăm lượng!”Thật là hài hước quá đi! Vậy tướng công của nàng sẽ bị trầm cảm thì sao? E là gã họ Thôi đó lâu không nhử được tên trộm nào hay sao mà mặt mày lại ủ rũ thế kia!Nhưng nếu là chuyện khác còn được, chứ hắn cũng không muốn vì chuyện lừa gạt Hoài Dương vương mà bỏ lỡ một vị thiên tài có một không hai này!Nhưng học sĩ xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó mới là người xúc động nhất.Nhưng một người thợ vẽ mà vẽ cho cửa tiệm đồ sứ thì sao mà có lối thoát được? Vì thế, hắn mới không để cho vị thiên tài này bị tụt hậu được!*Học sĩ (之士): Người có học thức cao thời phong kiến.Liễu Miên Đường cũng lườm hắn, nàng cũng không ngờ rằng một lang trung lại dám nâng giá như vậy!Mặc dù nàng nghe tướng công mình nói rằng trong nhà hắn có rất nhiều thê thiếp, vậy hẳn là họ chẳng lo gì về kế sinh nhai rồi, nhưng mà hắn lại bỏ ra một trăm lượng bạc để mua tranh, đây chẳng phải là điên rồi sao? Hắn bại gia như vậy, mà không sợ sau này sẽ dẫn thê thiếp của mình đi đầu đường xó chợ để xin ăn sao?Nhưng điều quan trọng hơn là, nàng không thể trả một trăm lượng bạc được. Thật ra thì Triệu Tuyền chẳng là người tốt lành gì đâu! Hắn chỉ cố làm rối tung việc của nàng thôi!Lúc này, Liễu Miên Đường không nén lửa giận trong lòng, nàng cũng chẳng quan tâm đ ến lễ tiết nữa, liềm hung dữ nhìn Triệu Tuyền chằm chằm.Lúc Triệu Tuyền còn chưa kịp hả hê vì hắn sắp cứu vãn được vị thiên tài lưu lạc này, thì đã bị ánh mắt sắc bén như dao của Liễu nương tử lườm khiến hắn rùng mình một cái.Nương tử thật hung dữ quá đi, nhưng hắn lại cảm thấy lúc nàng lườm cũng đẹp như vậy......Đúng lúc này, lão thư sinh mới nói: “Ta bán tranh ở tiệm với giá là bốn mươi văn một bức, mời người dựa theo giá này để trả cho ta là được rồi.”Lời này vừa nói ra, Liễu Miên Đường lập tức mừng rỡ, còn Triệu Tuyền thì cạn lời.Trấn Nam Hầu vô cùng đau lòng, hắn vừa dậm chân vừa nói: “Tại sao tiên sinh phải sa đọa đến như vậy?”Nhưng tiên sinh lại đi đến căn nhà được lợp bằng cỏ ở sát bên, nơi mà ông thường ngày hay vẽ tranh.Sau đó, chỉ thấy ông lấy một cuộn tranh từ trong một chiếc thùng gỗ rồi mở ra, ông vừa thất vọng vừa nói: “Vị nương tử này cực kỳ giống với thê tử đã khuất của ta, thấy nàng thay phu quân của mình thành tâm thỉnh cầu ta vẽ, ta rất cảm động, đương nhiên ta giúp sẽ nàng một tay rồi.”Triệu Tuyền vô cùng đau đớn đi đến, khi nhìn nữ tử trên tranh cuộn của lão tiên sinh, hắn lại cực kỳ tức giận.Tuy thích làm theo ý đồ riêng, nhưng ông cũng đã chỉnh nét bút mực của thê tử mà mình yêu quý một chút, nhưng mà mặt của nữ tử này to, còn eo thì thô......!Rốt cuộc có phải là do ông mù mắt thành dạng gì mà cảm thấy nữ tử đó lại giống với Liễu Miên Đường có khuôn mặt trái xoan cùng vòng eo thon thả vậy?Trong lòng Triệu Tuyền rất tức giận, hắn cũng chẳng e dè mà quát lên: “Làm sao mà tôn phu nhân lại giống Liễu nương tử được?”.