Cho nên mới vừa nghe nói nam tử tên Thôi Cửu kia không giải được ván cờ tầm thường này, trong lòng Tử Du không khỏi sinh ra ý nghĩ xem thường, liền ra tay phá giải ván cờ, thuận tiện cũng âm thầm nhắc nhở Miên Đường, người này không đáng để nàng giao phó cả đời mình, loại nam tử bậc này cho dù lớn lên vẻ ngoài có chút bắt mắt, cũng không xứng với nàng.Nào ngờ, nam tử thuộc dạng gối thêu hoa* này thế nhưng lại là thâm tàng bất lộ** mỗi một nước đi đều rất tinh vi, cũng không biết ngày thường hao phí bao nhiêu công phu vào việc chơi cờ.*35*17 ( gối thêu hoa): ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.**FiT ( thâm tàng bất lộ): giấu nghề; giấu tài; không để lộ tài năng Mà Miên Đường ở một bên lúc này trong mắt đều là tướng công của mình.Khó trách phu quân có thể dựa vào đánh cờ kiếm được tiền nuôi gia đình, mỗi bước hạ cờ quả nhiên rất cao siêu! Trong lúc nhất thời thật sự cảm thấy trên mặt mình cũng hơi mang chút ánh sáng, chỉ mỉm cười gọi Lý ma ma đem khăn tay tới, lau tay cho phu quân đã muốn đứng dậy.Chỉ là Thôi Cửu cúi đầu nhìn sắc của mặt nàng, vẫn trắng bệch như tờ giấy, có thể thấy được vừa rồi cũng không tốt lên được chút nào.Khi hắn quay đầu nhìn lại, thiếu niên tên Tử Du kia tựa hồ không chịu nổi đả kích của bàn thua vừa rồi, đã dẫn tùy tùng biến mất trong đám người nhộn nhịp.Thôi Hành Chu tinh mắt, thấy mật thám mà mình bố trí nối đuôi nhau đi theo, gắt gao theo sát thiếu niên kia, liền yên tâm.Nếu hắn đoán không sai, tên Tử Dụ này, cùng phản tặc Núi Ngưỡng khẳng định có quan hệ rất lớn, vả lại xem có thể điều tra ra chút manh mối nào hay không.Về phần Miên Đường...!Nàng vừa rồi khi nhìn thấy thiếu niên kia, phản ứng kịch liệt, chẳng lẽ là nhớ tới cái gì đó?Nghĩ đến đây, hắn đưa tay đỡ Miên Đường vẫn suy yếu như trước, đi ra khỏi đám người, tới khách đi3m Miên Đường ở tạm.Có lẽ là nửa ngày này dạo phố hao tổn nhiều sức lực. Sau Miên Đường trở lại khách đi3m, liền có chút buồn ngủ.Thôi Cửu nghe nàng kêu đau đầu, liền thay nàng rút trâm cài cắm chặt trên đầu, buông lỏng mái tóc dài đen nhánh, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, sau đó thăm dò hỏi: “Nàng vừa rồi gặp vị Tử Du công tử kia, là nhớ ra điều gì sao?”Miên Đường kéo tay hắn lại, lưu luyến cọ cọ vào hai má, có chút hoang mang nói: “Chính là đau đầu không chịu được, giống như bị đao búa bổ ra...!Phu quân, tại sao chàng lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ vị Tử Du này là bạn cũ của phu quân sao?”Thôi Cửu mỉm cười, nói: “Ta và hắn không quen biết...”Sau khi nói xong, nhìn sắc mặt Miên Đường vẫn mệt mỏi như trước, liền sai Lý ma ma bưng thuốc an thần Triệu Tuyền điều phối riêng cho Miên Đường tới, thừa dịp còn hơi nóng uống xuống.Đợi Miên Đường ngủ say, mật thám liền trở lại, nói thiếu niên tên Tử Du kia đi đi tới chỗ một khách đi3m lớn, chỉ là khách đi3m này từ mười ngày trước đã bị thủ hạ của Tổng Binh phủ canh gác bên ngoài, quan binh bên ngoài cũng đều là thủ hạ của Thạch Tổng Binh Thanh Châu, người bình thường không được tới gần.Cho nên nhóm mật thám đi theo đến khu vực gần khách đi3m, cũng phải đàng từ bỏ mà thôi.Thôi Hành Chu nghe xong, phất tay ra lệnh mật thám tiếp tục theo dõi chặt chẽ khách đi3m kia.Hiện tại, hắn ngược lại có bảy thành nắm chắc, chắc chắn hôm nay người chủ động tặng Miên Đường tiền thưởng, cùng người hôm qua ủy thác Ngọc Phô chưởng quầy tiện bán bàn cờ ngọc thạch, hẳn là cùng một người.Hơn nữa thiếu niên này hẳn là phu quân Lục Văn lúc trước của Miên Đường!Nếu hắn thật sự là Lục Văn, thật đúng là ngoài dự liệu của Thôi Hành Chu.Hôm nay thiếu niên này tuy rằng trên mặt mang theo chút bệnh khí, nhưng cũng rất tuấn tú lịch sự, không phải là dạng thổ phỉ mặt đầy thịt.Hơn nữa nhìn biểu hiện đó của hắn, dĩ nhiên vẫn còn tràn đầy luyến tiếc đối với Miên Đường, nếu thật sự là như vậy, bước ám khí này của mình xem như là đi đúng rồi, nhìn xem tên tặc tử kia không thể kiềm chế được lòng tràn đầy ghen tuông như thế nào, lại tiếp xúc với Miên Đường là được.Mà hai ngày nay hắn phải theo sát bên cạnh Liễu tiểu nương tử một chút...Lại nói Miên Đường từ từ tỉnh lại, trong đầu vẫn là cảnh tượng hỗn độn trong mơ quấn quanh.Lúc này mặt trời lặn về phía tây, trong phòng cũng bắt đầu thắp đèn. Mà phu quân của nàng đang cầm cuốn sách đọc trước bàn cách đó không xa, sương mặt góc cạnh như núi, khiến người ta nhìn vào liền luyến tiếc phải rời mắt...Thấy nàng tỉnh lại, Thôi Hành Chu buông quyển sách xuống đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Cảm thấy khá hơn chưa?” Miên Đường giống như mèo rúc vào trong ngực hắn, đặc biệt còn mang theo một cỗ giọng mũi chưa tỉnh nói: “Mơ đến lung tung rối loạn...”Thôi Cửu bất động thanh sắc, ánh mắt lại hơi nheo lại nói: “Mơ thấy cái gì?”Miên Đường dùng mặt cọ cọ vào ngực hắn, tiếp tục mềm nhũn nói: “Không biết tại sao, mơ thấy nam nhân của mình ở cùng với một chỗ với nữ nhân khác, muốn khóc, nhưng lại phải tựa lưng vào người đó, nhẫn nhịn thật sự rất vất vả.”Thôi Cửu nửa rũ mắt, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi rủ xuống của nàng, lúm đồng tiền trên má cũng biến mất không thấy, tựa hồ đắm chìm trong mộng cảnh không thể tự kiềm chế...Hắn dừng lại, ôn nhu hỏi: “Là ta ở cùng một chỗ với nữ nhân khác sao?”Miên Đường bị hỏi có chút chột dạ, hàm hồ trả lời, nhưng lần này ngược lại hoàn toàn có chút tỉnh táo.Chỉ bởi vì, nàng mới vừa mơ thấy không phải Thôi Hành Chu, mà là...!Tử Du công tử chỉ có duyên gặp mặt một lần!.