Kiêu Tế

Chương 6: Thành hôn

Đến sớm mùng ba, trước khi gà gáy tiếng thứ nhất, Phó gia đã thắp đèn sáng trưng, vội vàng tỉnh dậy.

Diên Mi rửa mặt xong, thấy mẫu thân lấy ra hai kiện áo ngắn khá dày đưa cho mình, nàng vểnh vểnh môi, không muốn.

Thời tiết dạo này, Kim Lăng giống như một cái lồng hấp, mặc một cái áo mỏng cũng đổ mồ hôi muốn chết, huống chi cái áo này lại còn dày như vậy?

Phó phu nhân lại đưa cho nàng một cái áo khoác nữa, nói: “Mặc vào, mặc vào, A Mi, hôm nay phải chịu đựng!” - - Xưa nay, Đại Tề có phong tục trêu chọc cô dâu chú rể, khách đến trêu chọc vài câu là chuyện bình thường, hung ác hơn là đánh cô dâu một trận, kinh khủng hơn còn lấy luôn mạng người, hỉ sự bỗng chốc đổi thành tang sự, sao Phó phu nhân có thể không lo lắng.

Diên Mi đành phải ngoan ngoãn mặc vào, bên trong có ba bốn lớp, bên ngoài còn mặc một cái áo cưới rất nặng, khó chịu đến nỗi nàng thở không ra hơi.

Hoàng hậu đặc biệt sai người đến trang điểm, người này còn chưa tới nên Trường Phong và Trường Khải liền đến trước nói vài lời với muội muội.

Trường Phong đưa một cái túi nhỏ cho Diên Mi, cất giọng ấm áp: “Đây là cây đào của muội ra trái, năm ngoái còn chưa kết quả, năm nay có rồi. Không có nhiều quả chín, đại ca hái trước một ít, chờ ít bữa chín nhiều hơn, đại ca lại hái tiếp cho muội.”

Tòa nhà ban đầu của Phó gia còn chưa có bán, Trường Phong nghĩ chờ tới mùa thu thì sẽ đem gốc đào kia dời về đây trồng, vài ngày trước đi qua xem, thấy năm nay ra không ít quả, hôm qua hái sợ không tươi, hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã leo lên cây.

Diên Mi mở túi ra nhìn, đều là quả đào đã phiếm hồng, còn chút xanh, nàng nắm thật chặt, ôm lấy cái túi, bỗng không muốn ăn một chút xíu nào.

Đường thị chùi chùi khóe mắt: “A Mi, đào này tẩu đã rửa rồi, hôm nay muội tám phần là không kịp ăn cơm rồi, khi nào đói bụng thì vụng trộm ăn một cái...”

Diên Mi đem cái túi ôm chặt hơn, Trường Khải liền cười một tiếng, nói: “Nhị ca không tốt bằng đại ca, nhưng vẫn cho muội một thứ tốt, muội nuôi nó cẩn thận, cùng nhau lớn lên, nhất định có thể sống hòa thuận vui vẻ, thật lâu thật lâu.”

Mắt Diên Mi mở to, Trường Khải lấy ra một chậu gốm nhỏ, bên trong có con rùa nhỏ.

Phó phu nhân đập tay hắn một cái, Trường Khải cười ha ha, còn nói: “Muội đặt tên đi.”

Diên Mi suy nghĩ một chút, “Nhị Ô.” - - Nhị ca đưa con rùa màu đen.

Trường Khải:... Không gọi Nhị Rùa thật sự là vô cùng may mắn.

Nháo một trận làm nhạt bớt chút lo lắng. Sắc trời dần sáng lên, Trường Phong, Trường Khải đứng yên lặng một lát rồi đi ra tiền viện.

Lát sau, cô cô trong cung đến phủ, làm tục chải tóc, trang điểm, mặc đồ cưới cho Diên Mi, Phó phu nhân thấy đầu nữ nhi cài đầy trâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô thì không cầm được nước mắt, khi đội ngũ đón dâu đến, bà đã khóc sưng đỏ hai mắt.

Thời tiết hôm nay cũng không tốt, mây che lấp mặt trời, lại không có một chút gió, ngột ngạt nóng nực, giống như có thể mưa bất cứ lúc nào.

Tiêu Lan mặc một thân hỉ phục đứng trên đại đường, nổi bật lên khuôn mặt như ngọc, vị cô cô dẫn Diên Mi đi ra, một đôi cô dâu chú rể đứng sóng vai, Diên Mi chỉ đứng tới vai Tiêu Lan. Lúc hành lễ, trừ khi bắt buộc phải nói, Tiêu Lan một câu cũng chưa nhiều lời, dù hôm nay là một ngày náo nhiệt, hắn vẫn có vẻ yên tĩnh cô độc như cũ.

Phó Tế phải rất kiềm nén để không rơi lệ trước mặt người khác, Phó phu nhân đã khóc bù lu bù loa, thời khắc rời đi, bà bất chấp thân phận, kéo tay Tiêu Lan tha thiết nói: “Con ta là đứa bé ngoan, chỉ là mấy năm nay trong nhà hơi nuông chiều, nếu bực bội thì tính tình sẽ không tốt, xin Huyện Hầu thấy nàng tuổi còn nhỏ mà bao dung, lượng thứ, ngàn vạn lần đừng so đo.”

Một tay Tiêu Lan đỡ bà, gật đầu: “Xin nhạc mẫu yên tâm.”

Phó phu nhân lại nghẹn ngào nói: “Sau này liền kính nhờ Huyện Hầu ...” Tiêu Lan cười trấn an bà, Phó Tế sợ đi muộn trời sẽ đổ mưa, đó cũng không phải là điềm tốt, nên lại đây giữ chặt thê tử, “Hầu gia tất nhiên đều biết, cho bọn họ đi thôi, không thì trễ giờ lành.” Phó phu nhân dùng tay áo che mặt ô ô ô, cuối cùng Tiêu Lan chấp lễ, ra cửa lên ngựa, đoàn đón dâu chậm rãi rời đi.

Diên Mi ngồi trong xe bò, khó chịu dùng tay vẩy vẩy tua đỏ trước mặt, Đào Chi lật đật ngăn nàng, “Tiểu thư nhịn một chút, đường không xa, em quạt cho tiểu thư nhé.” Nàng ta ngồi quỳ trên ván xe, cầm lấy quạt tròn, vén khăn đỏ lên một chút rồi chậm chạp quạt nhẹ nhàng.

Trên đường không có người cản trở, đến huyện hầu phủ, tiếng pháo giòn giã, tiếng người ồn ào ập tới.

Diên Mi xuống xe, chỉ thấy được rất nhiều vạt áo với giày, trong lòng thấy khó chịu, đưa tay ra muốn cầm tay Đào Chi, lại bắt được một thanh ngọc như ý.

Chất ngọc lành lạnh, nội tâm bực bội của Diên Mi giảm bớt, bèn sờ dọc theo thân ngọc, sờ đến một ngón tay đang cầm lấy đầu kia của gậy như ý.

Xung quanh “Oanh” một tiếng cười rộ lên, Diên Mi sợ hết hồn, lập tức rút tay về, lại thấy gậy như ý bị rút đi, có ngón tay nắm lấy tay mình, nàng theo bản năng giãy giãy, ngón tay kia lành lạnh, khẽ dùng sức, ngón tay Diên Mi cọ cọ hai cái, cảm thấy không khác ngọc như ý lúc nãy lắm thì không giãy nữa, cầm lấy tay của người kia đi theo.

Đào Chi ở sau lưng nàng lau mồ hôi, đuổi theo sát, người hôm nay đến chúc mừng rất nhiều, mặc dù hơn một nửa ôm tâm tư xem náo nhiệt, nhưng thân phận ai nấy đều là dòng dõi cao quý trong kinh, ngoại trừ một vài con em thế gia, còn có Bình Vương Tiêu Cư và Ninh Vương Tiêu Chân, hai người bọn họ ở phía trước, có nhiều người vây xung quanh.

Lần đầu Đào Chi nhìn thấy nhiều quý nhân như thế nên cúi đầu, nửa mắt cũng không dám nhìn loạn.

Huyện Hầu phủ so với nhà mới Phó gia còn lớn hơn rất nhiều, đi thật lâu mới đến chính đường, Đào Chi giương mắt nhìn lên, vị trí chỗ cha mẹ đều trống không! Không phải nói mẫu thân của Dĩnh Âm huyện hầu còn sống sao? Sao lại... Đào Chi Nhi yên lặng nhìn tiểu thư nhà mình một cái, cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu.

Đoan vương đã chết, là bởi vì tội tạo phản, lúc làm lễ Tiêu Lan và Diên Mi hướng về phía hoàng cung dập đầu, không biết tại sao vào lúc đó, trong đám người lại truyền đến tiếng cười trộm, âm thanh không nhỏ, rõ ràng là mỉa mai, căn bản không sợ Tiêu Lan nghe thấy.

Hành lễ xong, hỉ bà đem tân nương tử đưa về tân phòng trước, bên ngoài liền khai tiệc.

Người lúc nãy châm biếm giờ phút này thong thả bước ra, dùng sức quạt cây quạt, nói: “Ta chờ nãy giờ mà lại không dám uống một ngụm rượu của phủ huyện hầu, thời tiết quá nóng, cũng không biết rượu này có sạch sẽ không đây?” Hắn nói lời này, lỗ mãng liếc mắt nhìn Tiêu Lan, cười rất đắc ý.

Bên cạnh có một người phụ họa với hắn ta: “Ta mới ngửi thử, giống như là hương quế Hoài Châu, là rượu trong cung ban thưởng. Bất quá nếu nói đến hương quế, Sĩ Quý huynh có biết Kim Lăng chúng ta có một nơi có hương quế tốt nhất, gấp Hoài Châu cả mười lần, trăm lần.”

Nam tử kia liền cố ý nói: “A? Ở đâu?”

”Là ở ngoài thành, phía sau núi Tê Hà Tự ha ha ha”, toàn bộ bốn người đứng cùng nhau đều cười rộ lên, bộ dạng phóng túng.

Thần sắc Tiêu Lan không có gì thay đổi, chỉ đơn giản liếc mấy người đó, thản nhiên nói: “Rượu không khác nhau, chỉ xem là uống trong miệng người nào, nếu miệng sạch sẽ, tự nhiên uống sẽ là Quỳnh Tương, trong miệng không sạch sẽ, có uống Ngọc Dịch cũng sẽ đau bụng. Các vị không có lòng dạ nào ăn uống tiệc rượu, thỉnh xoay người, đi súc miệng trước.”

Nói xong cũng không để ý liền rời đi, người sau lưng quát lên: “Tiêu Lan, ngươi nói miệng ai không sạch sẽ?”

Tiêu Lan chưa xoay người lại thì đã có người nói: “Trần huynh, người Huyện Hầu nói là mấy người các ngươi.”

Trần Sĩ Quý nghe giọng nói này thì vội vàng chắp tay: “Sơ huynh!”

Tiêu Lan nhìn về phía người nói chuyện, đúng là trưởng tử phủ Tư Mã, Thẩm Nguyên Sơ, phụ thân hắn là Thẩm Trạm.

Thẩm Nguyên Sơ không để ý đến Trần Sĩ Quý nịnh nọt, Trần gia cũng là thế gia, nhưng đến thế hệ Trần Sĩ Qúy lại toàn là công tử lông bông, chỉ biết mắng chửi người khác, Thẩm Nguyên Sơ và hắn cũng chỉ gặp mặt một lần.

Trần Sĩ Quý thấy hắn lờ đi lại nói: “Sơ huynh không biết vì sao ta bật cười ư?”

Thẩm Nguyên Sơ nhìn hắn ta một cái-tất hiên ta biết, nhưng miệng lại nói: “Người ta ra sao là chuyện của người ta, Sĩ Quý huynh đừng tự cho mình là quân tử, nên biết, quân tử khiêm tốn, không tùy ý cay nghiệt người khác.”

Trần Sĩ Quý bị hắn nói đến nỗi mặt hết đỏ lại trắng, đành phải nói: “Sơ huynh chậm dùng, ta cáo từ trước.”

Bọn họ đi rồi, Tiêu Lan với Thẩm Nguyên Sơ thi lễ với nhau, ai cũng không nhắc tới chuyện hồi nãy, “Đợi lâu rồi”, Tiêu Lan khẽ khom người,“Đại công tử không ngồi nữa sao?”

Khuôn mặt Thẩm Nguyên Sơ trắng nõn, tính tình ôn nhuận, năm nay còn chưa đủ mười bốn tuổi nhưng xử sự đã đoan chính chững chạc, rất được lòng người. Hắn nhỏ hơn Tiêu Lan vài tuổi, hai người không có quá nhiều giao tình, lời nói vừa rồi cũng chỉ là do tính cách của mình, cũng không phải do giao hảo mà có, Tiêu Lan cũng biết. Hắn khoát khoát tay, “Tửu lượng của ta không bằng Bình Vương và Ninh Vương điện hạ, ra ngoài hít thở một chút, một lát lại đến.”

Tiêu Lan đoán, hơn phân nửa là hắn đi nhìn muội muội của mình, - - trong danh sách tân khách hôm nay, cũng có Thẩm gia tiểu thư, nhưng lại hơi kiêu căng, ở bên trong xe, đang đợi Thái tử đến.

Bây giờ Thẩm Trạm là quan nhất phẩm trong triều, nữ nhi và thái tử gần bằng tuổi, chỉ cần nàng ta đồng ý, tương lai nhất định sẽ là thái tử phi, cho nên hôm nay Thẩm tiểu nương tử đi theo ca ca đến xem thái tử.

Tiêu Lan cũng không nói gì, để hắn tự tiện.

*************

Hậu trạch, trong tân phòng.

Diên Mi ngồi yên lặng trên giường, nàng ngồi không thoải mái, sau gáy và lưng đã ướt một mảng lớn, dinh dính, cộng với mùi phấn thơm trang điểm trên mặt làm nàng muốn kêu lên, nghĩ nghĩ, lại cố chịu đựng.

Không phải tiếng của Đào Chi, nàng xuyên qua khăn voan nhìn ra ngoài, - - giường xa lạ, màn xa lạ, cái bàn đối diện, song cửa sổ đều xa lạ, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, nàng muốn về nhà.

”Đào Chi Nhi.” Diên Mi kêu, “Em ở đây”, Đào Chi gấp gáp lên tiếng, đồng thời bưng một chén nước tới, nhìn thị nữ bên cạnh một cái rồi yên lặng đưa cho Diên Mi.

Diên Mi uống nước xong thì không động đậy nữa, chỉ nhìn chằm chằm chậu hoa nhỏ đặt trên bàn cách đó không xa, đó là nàng mang từ nhà tới.

Lại qua hơn nửa canh giờ, sắc trời tối dần, thị nữ kia vừa ra khỏi phòng, Đào Chi đánh giá một chút, thở ra một hơi, lặng lẽ hỏi Diên Mi:“Tiểu thư có đói bụng không? Muốn ăn đào không ạ?”

Diên Mi lắc lắc đầu, Đào Chi đưa cho nàng một miếng điểm tâm: “Ăn trước một miếng, bây giờ không có ai.”

Diên Mi nắm điểm tâm trong tay, một lát sau, nó bị vỡ nát. Đột nhiên, nàng đưa tay vén khăn lên, nhìn căn phòng xa lạ rồi mở miệng nói: “Trở về.”

Đào Chi Nhi nghe thấy mặt liền thay đổi, “Về đâu?”

”Về nhà”, Diên Mi nói, đứng lên muốn đi.

Đào Chi vội vàng ngăn cản, vừa chỉ chậu hoa trên bàn vừa vội nói:“Tiểu thư quên phu nhân dặn dò rồi sao? Sau này chỗ này sẽ là nhà chúng ta. Bây giờ không cần thấy xa lạ, qua mấy ngày là tốt rồi! Người xem, chậu hoa kia còn chưa nảy mầm, bây giờ mà trở về thì lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ tức giận!”

Diên Mi dừng chân, đem chậu hoa lại nhìn, mầm cây còn chưa mọc ra, càng không lớn lên, nở hoa, kết quả đào, bây giờ không thể trở về.

Nàng có chút khổ sở, duỗi ngón tay ra chấm rượu trong cốc, vẽ một con rùa nhỏ ở góc bàn, lúc này bên ngoài có tiếng người vang lên,“Hầu gia đến.”

Đào Chi luống cuống tay chân, vội vàng đem khăn trùm lên lại, kéo Diên Mi ngồi lại trên giường, chốc lát liền nhìn thấy Tiêu Lan vào phòng.

Đào Chi không dám nâng mắt, người săn sóc nàng dâu theo vào, cười hì hì lấy gậy hỉ đưa hắn vén khăn.

Tiêu Lan quét mắt một vòng, trong phòng trừ ba nha đầu của Phó gia theo tới thì còn có hai người khác rất xinh đẹp, là Thần Phi nương nương thưởng; ngoài hành lang còn đứng một người, là Hoàng thượng chọn, là người trong sạch; đại nương quản sự trong nội viện là người Hoàng hậu sai tới, mà từ phủ đệ đến tân phòng trước mặt, đồ đạc năm sáu phần là ở trong cung, một nửa còn lại dù không phải nhưng cũng dùng tiền trong cung đặt mua...

Tiêu Lan có chút muốn bật cười.

Lúc hắn ra khỏi Đạo Tràng Tự không có gì cả, bây giờ cũng vậy.

Nhưng không sao, hắn nghĩ, sẽ có.

Hắn đưa tay vén khăn lên, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt như mèo hoa.

- - Lớp trang điểm quá dày, phấn son đỏ chót, Diên Mi mặc quần áo dày cộm, mồ hôi chảy quá trời, nàng ngứa ngứa nên còn yên lặng gãi vài cái, giờ phút này ở dưới ánh sáng, quả thực nhìn vô cùng thê thảm.