Kinh Đô Phồn Hoa

Chương 2

Băng qua mấy đoạn đường, nơi nào cũng là cảnh nam tử toàn thân lộ ra bị nữ tử đè lên, gương mặt mang theo nét khát cầu lại giả đoàn không muốn bị làm

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có ai kéo ống tay áo nàng. Song Kinh Trập giật nảy mình kéo mạnh tao áo mình rồi quay ngoắt lại nhìn. Trước mặt nàng là cái nam tử mặc tử y mỏng như sa, da thịt bạch ngọc như thể động cái liền đỏ, gương mặt đeo mạng sa, đôi mắt hơi ướt cùng tóc tai tán loạn dường như vừa trốn thoát khỏi ai đó

"Nương tử, cầu ngài cứu giúp"

Song Kinh Trập chưa kịp nói thì đã vang lên giọng nữ:

"Ta thắc mắc sao lại vội vội vàng vàng tránh đi, ra là nhìn trúng một vị nương tử khác"- Nữ tử trước mặt một thân bạch y trắng, hơi nhếch miệng cười cùng cái mặt nạ trắng từ từ đi đến

Song Kinh Trập vội vã đứng xa nam tử ra, cố gắng ổn định tâm tình mình lại rồi chậm rãi nói:

"Phàm là nam nhân đã vào đây thì phải chấp nhận hầu hạ bọn ta. Ngươi vào đây nhận tiền mà lại cố gắng trốn khỏi tay nàng kia?"

Nữ tử đằng xa cũng từ từ đi đến, sau đó tay nàng nhanh chóng giật túi thơm nàng xuống nhét vào trong lòng Kinh Trập, thấp giọng nói nhỏ:

"Đừng để tên mình lộ cho kẻ khác biết, ngươi chắc lần đầu đến đây nhỉ?Chúng ta mặc dù là thân nữ nhi nhưng lại không thể để lộ chuyện phong lưu của mình được nếu không thanh danh quét rác, quan lộ cũng xem như vứt ra một bên. Quan gia nhi nữ lại càng xem trọng hơn"

"Đa tạ"

"Không gạt hai vị, ta vốn theo thân tỷ vào đây. Không ngờ lại bị mụ mụ nơi này dắt lên đây, ta cũng không biết gì. Nhìn dáng vẻ nương tử đây liêm khiết nên đoán nàng sẽ giúp được ta, trái lại ngài lại khiến ta cảm thấy lo lắng"

Bạch y nữ tử lại hơi nhíu mày, sau lại nhìn Song Kinh Trập cạnh bên

"Nam tử muốn gạt người trốn đi nhiều vô số kể"- Bạch y nữ tử nghi hoặc nói

"Ta không gạt hai vị, ta là lang quân nhà quan, nếu như bị người động đến xem như thanh danh hủy thà chết đi cho xong. Cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp"- Nam tử uyển chuyển nói

"Ngươi có vật gì minh chứng?"- Kinh Trập lúc này mới thong thả lên tiếng

"Nơi này không thể lộ danh tính, ta là lang quân lại càng xem trọng, mong hai vị lượng thứ"

"Nếu ngươi đã tha thiết thế, ta cũng tin ngươi một lần"- Bạch y nữ tử mỉm cười xong lại nói tiếp:

"Ngươi cứ đi theo vị nương tử này đi, ta đoán nàng cũng không có nhã hứng với ngươi và cả các tiểu quan ở đây đâu"

"Ta vẫn chưa có đồng ý, ta không muốn rắc rối"- Song Kinh Trập đen mặt. Nhưng lời kia nàng ta chưa kịp nghe thì đã đi mất tiêu

"Ta vẫn mong nương tử giúp đỡ, sau này nếu có dịp gặp lại tất sẽ hồi đáp"

Song Kinh Trập âm trầm nhìn nam tử trước mặt tính nói lại thôi, ra hiệu hắn ta đi theo sau nàng. Đi qua mấy ngã rẽ, đến nơi xa trung tâm nhất, xung quanh cũng đã ít đi nam nữ tử giao hoan. Xung quanh ánh đèn bập bùng nhưng vẫn không thể nào xua tan sự tối tăm xung quanh. Đợi đến khi cảm thấy an toàn nàng mới dừng lại, đem tử y nam tử dấu sau bình phong trong góc, mình thì ra ngoài đứng nhưng lại bị kéo ống tay áo

"Nương tử, ngài tính đi đâu?"- Nam tử ánh mắt tràn đầy lo lắng hỏi

Tuy không thể hiện nhưng nàng vẫn lấy tay nam tử nhẹ nhàng kéo ra, chậm rãi nói:

"Ta ra bên ngoài đứng che ngươi, cố gắng đợi đến khi yến tiệc này kết thúc. Ta đoán không lầm, khi các đèn nhỏ treo ở đây thắp lên hết thì yến tiệc sẽ kết thúc"

Tử y nam tử vẫn như cũ lo lắng, vẻ mặt ngập ngừng

Song Kinh Trập lại nói tiếp:

"Ngươi không tiện tiết lộ danh tính của mình, ta liền không thể nào tìm thân tỷ của ngươi, chỉ đành đứng chờ ở đây thôi"

"Ta lộ danh tính của mình, cũng mong nương tử tiết lộ danh tính"- Tử y nam tử thoáng chốc đã quyết định

Song Kinh Trập ánh mắt thoáng lộ vẻ bất ngờ, lại nhận từ tay nam tử một cái khăn tay nói:

"Ta là Đào gia lang quân, ngài cầm khăn tay này tìm trưởng tỷ ta, nàng liền sẽ biết"

Song Kinh Trập bình tĩnh cầm khăn tay, quay người quay đi. Nàng biết người này, không phải lang quân nhà quan nhưng cũng là thương nhân gia tộc, là hôn phu của Tô Yên La. Không ngờ Đào gia nhi nữ lại cả gan dắt đệ đệ đến đây, bây giờ chắc đang tìm hắn đến loạn cào cào rồi.

Nàng cũng nhanh chóng tìm hết ngõ ngách xung quanh nhưng căn bản chẳng gặp Đào gia tiểu thư đâu, chỉ biết là có càng ngày càng nhiều nam tử y phục hầu như chẳng còn gì, thậm chí có người khăn che mặt cũng chẳng đeo bị nữ tử đè lên mà làm. Thậm chí có mấy cái nam tử đang đi nhìn trúng nàng muốn tiến lại gần. Xung quanh đây nữ tử y phục chỉnh tề như nàng mà nói thậm chí chẳng có một ai. Càng đi nàng tiến trung tâm mê trận càng ngày càng gần

Lúc này một nam tử cầm lấy tay nàng, cả người dựa vào nàng, đôi mắt ngập nước nhìn nàng cầu hoan. Dáng vẻ yêu kiều lại mát lạnh như khối ngọc, cả người mềm mại động vào liền đỏ hơn nữa biểu cảm dường như bị cho thuốc

"Quý nhân hà cớ đồ lại còn chỉnh tề, hay là các vị khác hầu hạ không tốt, ta liền...."

Nam tử nói chưa hết câu bèn bị Song Kinh Trập né sang một bên, ào một cái hắn ngã vào đệm mềm phía sau. Hắn ta tưởng vị quý nhân trước mặt muốn, không ngờ nàng nhanh chóng cất bước đi mất, để lại hắn ngơ ngác ngồi đó

Ngay khi Song Kinh Trập tiến vào trung tâm mê trận quả nhiên liền gặp Đào gia tiểu thư gấp gấp gáp gáp đi quanh quanh, đồ cùng mình đều là bộ dạng giống nhau, quần áo chỉnh tề chưa sứt mẻ gì cả. Nàng vội vàng tiến đến kéo Đào gia tiểu thư đi, nàng ta còn là bộ dạng ngơ ngác chẳng hiểu gì

"Vị nương tử này, chúng ta có quen biết sao"

Song Kinh Trập không nói nhiều đem khăn tay nhét vào tay Đao tiểu thư, nàng ta ngay lập tức im lặng để mình bị kéo đi. Một hồi lâu nàng ta mới dè dặt hỏi:

"Đệ đệ ta, hắn không sao chứ?"

"Khi nãy ta đem hắn giấu ở một góc mới đi, mong là bây giờ không sao"- Song Kinh Trập vừa nói, tốc độ chân cũng càng nhanh hơn

Đi được một lúc cuối cùng cũng đến nơi nàng giấu Đào gia công tử, chỉ nghe được tiếng nói của nữ nhi cùng tiếng của hắn. Đào gia tiểu thư mặt hiện lên kinh sợ vội vàng chạy vào