Kinh Giác

Chương 27: + 28

☆ Chương 27

Cố Dân Chương thấy Lý Ninh Ngọc thần sắc ngưng trọng, liền biết quan hệ lợi hại trong đó, lần này tin tức ông đến Thiên Tân hoàn toàn bị giấu kín, nhưng cho dù như vậy, vẫn bị gián điệp ăn cắp được.

Sau khi ba người vội vã ăn xong, Cố Dân Chương đi trước đến chi nhánh xí nghiệp sắt, bến cảng, thuyền bè ở Thiên Tân thị sát một phen, buổi chiều Cố Hiểu Mộng lại không cần đi Cục An ninh số 7, mà theo chân Lý Ninh Ngọc về nhà.

"Chị Ngọc, nếu như lần này trong cục chặn được tình báo, em sẽ không thể lấy vấn đề kỹ thuật tới ứng phó, em đã là nhân viên dịch điện đứng đầu trong cục, không thể nào dùng lại ngón cũ." Cố Hiểu Mộng rất lo lắng nói.

Từ sau khi nghe được tin tức này, cô liền muốn tìm cách làm thế nào để cho baba có thể thoát hiểm, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có biện pháp tốt, cô vì bảo vệ baba, quyết tâm muốn bại lộ thân phận cũng đã nổi lên.

Lý Ninh Ngọc mỉm cười, âm thầm suy tính, cái vấn đề khó khăn này không nên do Cố Hiểu Mộng để giải quyết, cô cũng không giải quyết được.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, Cố Dân Chương mới ngồi xe trở về tới nhà, vừa vào cửa, ông liền nhìn vòng quanh trong nhà, thấy rèm cửa sổ đã kéo tốt, không có bất kỳ khe hở nào, trong nhà trừ Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc ra không hề có người khác.

Cố Dân Chương đi tới phòng ăn, thấy thức ăn đã dọn xong, cảm giác quả thật đói bụng. Lúc xế chiều, vì phải ra vẻ một chút, ông phải ứng phó với rất nhiều ký giả truyền thông, thật là mệt mỏi.

"Cơm hôm nay là do chị Ngọc tự mình làm." Cố Hiểu Mộng vui vẻ hô to nói, dáng vẻ được nước kia, chỉ kém cầm radio đi tuyên dương trắng trợn một phen, để cho cả thành Thiên Tân đều biết, hôm nay chị Ngọc của cô nấu cơm.

Cố Dân Chương cau mày nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, trong đầu nghĩ chẳng qua chỉ là một bữa cơm mà thôi, con gái cũng quá chuyện bé xé ra to rồi.

Cố Hiểu Mộng thấy baba bình tĩnh như vậy, nhỏ giọng lầm bầm nói ông không hiểu phong tình.

"Cố tiên sinh." Lý Ninh Ngọc cũng không nhiều lời, chỉ chào hỏi một câu.

Bữa cơm này, Cố Hiểu Mộng ăn rất chậm cũng rất nhiều, giống như là ăn không đủ.

"Hôm nay khẩu vị của Hiểu Mộng đặc biệt tốt nhỉ." Cố Dân Chương nhìn dáng ăn nhai kỹ nuốt chậm của con gái, cố ý nói.

Nhưng Cố Hiểu Mộng không có tiếp lời, vẫn tỉ mỉ thưởng thức mỗi món ăn, khi cô nhìn lại, đây chính là những món cao lương mỹ vị nhất trên đời này.

"Chị Ngọc làm, nên phải ăn sạch." Cố Hiểu Mộng thấy cái đĩa đã thấy đáy, lúc này mới đáp lại lời của baba.

Lý Ninh Ngọc hé miệng cười một tiếng, trong lòng ngầm cảm thấy Cố Hiểu Mộng cực kỳ khả ái, nếu như ngày ngày mình đều làm cơm, em ấy mỗi ngày đều ăn như vậy, không quá hai tháng, không bị nuôi thành heo mập cũng thật uổng công.

"Nếu đã ăn xong, vậy Ninh Ngọc cũng nên nói về kế hoạch một chút." Cố Dân Chương tin tưởng Lý Ninh Ngọc nhất định có sách lược vẹn toàn, tin tưởng trí tuệ của cô, tin tưởng lòng trung thành của cô, tin tưởng cô nhất định sẽ bảo hộ Cố Hiểu Mộng.

"Vâng." Lý Ninh Ngọc nói xong, đứng dậy đi đến ghế sa lông, cha con Cố Dân Chương cũng theo sát phía sau.

Đợi ba người ngồi xuống xong, lúc này Lý Ninh Ngọc mới nhìn hai người bọn họ rồi nhẹ giọng đem kế hoạch nói thẳng ra.

"Bây giờ thân phận gián điệp ở Diên An không thể xác nhận, tình huống như vậy sẽ gây ra nguy hiểm to lớn đối với ngài. Nếu như Diên An lần nữa gởi điện văn gặp mặt, nhất định sẽ bị Cục An ninh số 7 chặn lấy được, cho dù Hiểu Mộng là Sở trưởng Sở dịch điện, cũng nhất định sẽ phụ trách công tác dịch điện. Bất kể dịch điện đúng hay sai, em ấy cũng sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan." Lý Ninh Ngọc thay đổi trạng thái ít nói ngày thường, bắt đầu từ từ nói.

Hai người đều gật đầu một cái, đây chính là chỗ lo lắng của bọn họ.

"Cho nên, tôi đề nghị cấp trên, xin hãy phối hợp cùng tôi hoàn thành kế hoạch lần này." Lý Ninh Ngọc trịnh trọng thỉnh cầu đúng là một chuyện lạ.

"Được, ta đáp ứng cô, bây giờ cao tầng Diên An đã bắt đầu kiểm soát nhân viên liên quan, phạm vi nhân viên khả nghi đang không ngừng thu nhỏ lại, đã không còn quá bốn người." Cố Dân Chương không do dự chút nào, ông quá tín nhiệm Lý Ninh Ngọc, sẽ không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Lý Ninh Ngọc thầm than hiệu suất làm việc của phản đặc công Diên An, bất quá suy nghĩ một chút thì quả thật là nên làm, việc làm của phản đặc công có thể liên can đến tính mạng của vô số đồng chí ẩn nấp phía sau lưng địch.

Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc thời khắc này, ánh mắt kiên định của cô, giọng nói tự tin, thời khắc này Lý Ninh Ngọc càng khiến cô sùng bái cảm mến hơn, trong lòng cũng đang có sự kiêu ngạo nho nhỏ một phen, chị Ngọc là người mình thật tâm yêu thích.

"Đầu tiên, cần phải ngụy tạo tin tức giả cuộc gặp giữa đặc phái viên và đại biểu, chia nhỏ nội dung tin tức ra thành nhiều đoạn nhỏ, ví dụ như thời gian, địa điểm, đường đi và mật hiệu tiếp xúc các loại." Hiếm khi thấy Lý Ninh Ngọc căng thẳng, cô thấy Cố Hiểu Mộng đang nhìn chằm chằm mình, tâm tình căng thẳng lúc này mới tốt hơn một chút.

Cô tiếp tục nói.

"Đem những nội dung này truyền cho đối tượng khả nghi, nếu như là gián điệp thật sự, tất sẽ đem tình báo quan trọng như vậy truyền về cho Cục An ninh số 7 trước tiên." Lý Ninh Ngọc thở dài một hơi.

"Nhưng mà, vạn nhất phương thức liên lạc của bọn họ không phải là điện tín, vậy em sẽ không biết được nội dung tình báo." Cố Hiểu Mộng xen vào nói, nếu như không biết nội dung tình báo, liền không thể nghiệm chứng rốt cuộc là ai.

"Việc này không khó, cho dù lúc ấy không thể biết, vào thời điểm Cục An ninh số 7 bắt đầu an bài, nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Nếu Đàm Hán Anh biết địa điểm, nhất định sẽ tiến hành bố trí nhiều nhân viên ở khu vực trọng yếu. Nếu là thời gian, thì sẽ vào ngày đó hoặc là mấy ngày trước đó bố trí tất cả mọi người tiến hành cô lập bí mật. Nếu như là mật hiệu tiếp xúc, thì sẽ tiến hành kiểm soát ở đầu đường trọng điểm, phá lệ lưu ý báo chí, sách báo địa phương các loại, quan sát theo cách này, liền có thể biết được hắn lấy được tin tức gì." Lý Ninh Ngọc kiên nhẫn giải thích cho Cố Hiểu Mộng.

Trong đầu Cố Dân Chương lướt qua một lần, đây đúng là phương pháp hữu hiệu nhất để tìm gián điệp Trùng Khánh, trong thời gian ngắn nhất là có thể nghiệm chứng, gật đầu một cái, tỏ ý bảo Lý Ninh Ngọc tiếp tục.

"Tin tức chân chính về cuộc gặp gỡ của Cố tiên sinh, có thể áp dụng những phương thức liên lạc khác của hắn để xác nhận, tránh sử dụng điện văn." Lý Ninh Ngọc nhớ tới tiền đề này, vội vàng dặn dò đâu ra đấy.

"Cái này có thể làm được." Cố Dân Chương lần nữa khẳng định trả lời.

*****

Phúc lợi: Tiểu kịch trường ở phòng tắm nhỏ của Ngọc Mộng

Cởi đồng phục xuống, lúc này Cố Hiểu Mộng mới phát giác mỗi ngày mặc đồng phục ba lớp trong ba lớp ngoài nóng biết bao nhiêu, thời tiết Hàng Châu mặc dù dễ chịu, nhưng nếu phải đổ mồ hôi thì vẫn sẽ đổ mồ hôi.

"Thật khó ngửi mà." Cố Hiểu Mộng ngửi mùi trên người một cái, bỉu môi một cái tự nói.

"Hiểu Mộng, nước tắm của em xong rồi đó." Trong phòng tắm, âm thanh của Lý Ninh Ngọc truyền vào trong tai Cố Hiểu Mộng.

"Tới ngay." Cố Hiểu Mộng đáp một tiếng, cầm quần áo tắm lên, đi tới phòng tắm.

Lý Ninh Ngọc thấy cô từ từ chậm chạp đi tới, thấy cô vẫn mặc một thân đồng phục, giả bộ nổi nóng.

"Em không nỡ cởi đồng phục ra sao  Cố Thượng úy ?" Lý Ninh Ngọc châm ngôn chọc ngữ nói.

"Độ ấm của nước này thật thích hợp." Cố Hiểu Mộng nhìn trái phải mà nói, không dám tiếp lời. Nếu mình mạnh miệng, không chừng ngày mai chị Ngọc sẽ mặc kệ mình, đừng nói là nước tắm, ngay cả quần áo cũng sẽ để mình tự giặt luôn.

"Em cứ cái tính đại tiểu thư như vậy, thật không biết người thích em, rốt cuộc là thích em ở điểm nào?" Giờ phút này Lý Ninh Ngọc nhớ tới Lưu Tông Tắc, người đàn ông một mực theo đuổi Cố Hiểu Mộng đó.

Cố Hiểu Mộng tự nhiên sẽ không nghĩ đến cái người được gọi là người theo đuổi đó.

"Em cũng không biết chị Ngọc thích em ở điểm nào." Cố Hiểu Mộng cố ý được tiện nghi lại bắt đầu khoe mẽ, giọng nói kia chính là cô cố ý dùng sức ra vẻ nũng nịu.

Lý Ninh Ngọc sau khi nghe xong dở khóc dở cười, nếu như để tay lên ngực tự hỏi, mình thích em ấy ở điểm nào chứ ?

Thích em ngây thơ đơn thuần, thích em thông minh, thích em đẹp, thích em yêu ghét rõ ràng..... Hoặc có lẽ chỉ thích em là người điên, cũng giống như mình là người điên.

"Thích em là một chuyện ngu xuẩn." Lý Ninh Ngọc trả lời.

Cố Hiểu Mộng vẫn chờ chị Ngọc thật tâm thật ý tán dương mình một phen, không nghĩ tới lại là câu trả lời này, âm thầm nghĩ chẳng lẽ thiên tài đều thích người ngu ?

Vậy mình thật là người khờ có phúc của người khờ, mới ôm được mỹ nhân về.

"Em có chịu đi tắm hay không ?" Lý Ninh Ngọc thúc giục hỏi.

"Tắm một mình thật là khó chịu, không bằng chị Ngọc vào chung đi ?" Cố Hiểu Mộng nói xong, rất sợ Lý Ninh Ngọc nhấc chân chạy trốn, hai tay lập tức khum lại thành hình cái chén, múc nước lên, trực tiếp tạt vào sườn xám của Lý Ninh Ngọc.

"A !" Lý Ninh Ngọc thất thanh kêu một câu.

"Cũng đã ướt rồi, khẳng định cũng phải tắm, độ ấm nước này thích hợp như vậy, chị Ngọc, chị nhanh lên chút đi, đừng để lãng phí nha." Cố Hiểu Mộng gian xảo cười một tiếng, ngược lại còn thúc giục Lý Ninh Ngọc.

☆ Chương 28

"Chờ xác nhận được đặc vụ chân chính, liền đem toàn bộ điện văn giả tiết lộ cho người này, cũng cố ý chừa lại cơ hội cho gián điệp gởi tình báo. Người này nhất định sẽ đem tình báo hoàn chỉnh truyền về chỗ Đàm Hán Anh, vào lúc này thực hiện vây bắt, chính là người và tang vật đều lấy được." Lý Ninh Ngọc nhẹ giọng nói, hơi thở hổn hển, tiếp tục nói.

"Nếu đặc vụ không đem tình báo truyền cho Đàm Hán Anh trước, Diên An cũng không cần tiến hành vây bắt, cần phải kiên định hơn. Chờ đến thời điểm hắn truyền tin tức, đồng thời phải đem nội dung điện văn nguyên vẹn giống nhau, trước thời hạn một giờ báo cho Cục An ninh số 7. Chỉ cần chặn được nội dung giống như Hiểu Mộng thực sự phá dịch ra, dẫn dắt hành động của Đàm Hán Anh, cuối cùng kế hoạch vây bắt của bọn họ tất nhiên sẽ thất bại, chỉ cần có hai phe nghiệm chứng, sẽ không hoài nghi Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc trầm tư trong chốc lát, trong lòng có chút thấp thỏm, bởi vì kế hoạch tiếp theo, thật sự là làm phiền chiến sĩ đột kích.

"Ngoài ra, kế hoạch này của tôi đem thời gian của phần tình báo giả và thời gian gặp gỡ chân chính chênh lệch không đến nửa giờ, địa điểm cũng chọn ở bến cảng vận tải đường thủy ở vùng phụ cận của Cố tiên sinh." Lý Ninh Ngọc nói xong lời này, lộ ra thần sắc do dự hiếm thấy, nhìn về phía Cố Dân Chương.

"Địa điểm này và thời gian. . . Quá mạo hiểm." Cố Hiểu Mộng không nhịn được nói.

"Nói lý do một chút." Cố Dân Chương từ chối cho ý kiến, hỏi.

"Tôi muốn cùng phục kích cả Cục An ninh số 7 và Sở Hành Động, ám sát Quý Quang Dân, bởi vì là địa bàn của Cố tiên sinh, tôi tự mình chỉ huy tại chỗ, sẽ không lộ ra sơ hở, vả lại, thân phận người của chúng ta đa số đều là làm công ở bến cảng, tiện việc tập họp." Lý Ninh Ngọc ho nhẹ mấy tiếng, giọng cũng không thoải mái, nâng chung trà lên nhấp một hớp nhỏ, mới cảm giác được xoa dịu.

"Thứ ba, chỉ cần có thời gian và địa điểm xác thực, Đàm Hán Anh nhất định sẽ dốc hết nhân viên chiến đấu tập hợp mà buông lỏng những khu vực khác, như vậy Cố tiên sinh liền có thể an toàn tiến hành hành động. Cuối cùng, loại phương pháp phản tâm lý này, Đàm Hán Anh sẽ cân nhắc nhiều lần, không dám hành động thiếu suy nghĩ." Lý Ninh Ngọc nói xong, trong đầu lại điểm qua một lần toàn bộ kế hoạch.

Cố Hiểu Mộng nghe rất là vi diệu, trong đó có chỗ không hiểu.

"Vậy điện văn giả kia, nên viết như thế nào?" Cố Hiểu Mộng trực tiếp hỏi.

"Năm ngày sau khi đàm phán kết thúc, bảy giờ, cửa ngõ bến cảng số hai Thiên Tân, ám hiệu là Nhất đạo tàn dương phô thủy trung, bán giang sắt sắt bán giang hồng*." Lý Ninh Ngọc liền trực tiếp trả lời, hiển nhiên điện văn này cô đã lẩm nhẩm trong đầu nhiều lần.

*Đây là 2 câu thơ trích từ bài thơ "Mộ giang ngâm" của Bạch Cư Dị, dưới đây là bản gốc:

Nhất đạo tàn dương phô thủy trung,

Bán giang sắt sắt bán giang hồng.

Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ,

Lộ tự trân châu nguyệt tự cung.

Dịch nghĩa:

Một dải nắng chiều bao phủ mặt nước,

Nửa sông vẫn xanh biêng biếc, nửa sông đổi màu đỏ.

Đáng yêu thay đêm mùng ba đầu tháng chín

Những giọt sương tựa như hạt ngọc, ánh trăng tựa như cánh cung

Dịch thơ:

Ngày tàn nắng nhạt phủ dòng sông,

Nửa khúc xanh xanh nửa khúc hồng.

Tháng chín mùng ba trăng nỏn chiếu,

Sương trong như ngọc nguyệt hình cung.

(Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)

"Bảy giờ, đúng lúc là thời điểm kẻ địch người ngựa mệt mỏi*, bến cảng số hai là bến tàu dân sự chở hàng của chúng ta, từ trước tới nay nơi đó luôn là loạn nhất, mà thơ ca tháng chín của cô, cũng coi như là cùng với ngày đầu hàng chênh lệch một ngày." Cố Dân Chương suy nghĩ một chút nội dung điện văn này, rất bội phục Lý Ninh Ngọc suy tính chu đáo hợp lý.

"Nhưng ở Trùng Khánh đang tiến hành thương lượng với tất cả đại biểu Diên An, tin tức và hồ sơ cá nhân nhất định sẽ bị Cục An ninh số 7 biết được, nếu nằm vùng ở trạm xe lửa, chỉ cần đi theo người này, liền có thể bắt được, làm sao đây?" Cố Hiểu Mộng cau mày, nghĩ ngợi cho dù thân phận của ba ba không bại lộ, có thể kéo dài sự an ổn của đại biểu chính là mục tiêu của mình.

Lý Ninh Ngọc ồ một tiếng, giật mình nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, trong lòng lại cảm thấy y như dự liệu, Cố Hiểu Mộng bây giờ đã là gián điệp ưu tú sau lưng địch, hành động vây bắt như vậy, tự nhiên có thể nghĩ đến phương pháp này.

"Chuyện này Diên An đã sớm cân nhắc, toàn bộ được yêu cầu phải liên lạc với nhân viên, cũng sẵn sàng sử dụng thân phận giả trước. Thân phận đại biểu Thiên Tân vào sáng sớm năm 1934, ở Trùng Khánh, trong một trận không kích đã tử trận, bọn họ căn cứ vào danh sách, tra ra người này." Chuyện này ngược lại không làm Cố Dân Chương lo lắng.

Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, nếu nằm vùng theo dõi không thể thực hiện được, Đàm Hán Anh tất nhiên sẽ muốn hạ thủ từ Sở Tình báo, vậy kế hoạch này của chị Ngọc có thể thực hiện được.

"Trước tiên phải tìm ra đặc vụ mai phục ở Diên An, hơn nữa lợi dụng tình báo của đặc vụ để bảo vệ Hiểu Mộng, cuối cùng tiến hành phục kích chiến, đây cũng là kế hoạch tác chiến của tôi." Lý Ninh Ngọc nói xong, trịnh trọng lạ lùng nhìn Cố Dân Chương.

"Được, ta sẽ báo lên Diên An để tiến hành phối hợp, nhưng phục kích chiến sau cùng, nhất định phải bảo vệ tốt nhân viên hậu phương của ta an toàn." Lời này của Cố Dân Chương là nói cho Lý Ninh Ngọc nghe, mới vừa rồi ông nghe được Lý Ninh Ngọc muốn đích thân chỉ huy, liền bắt đầu lo lắng.