Kinh Giác

Chương 37: + 38

☆ Chương 37

Sau khi Lý Ninh Ngọc xử lý xong củ khoai nóng phỏng tay này, lúc này mới hơi an tâm ngồi lại bên người Cố Hiểu Mộng. Ngay tại đây, lẳng lặng nhìn vải băng bó vết thương trên cánh tay Cố Hiểu Mộng đã có vết máu rỉ ra, mặt mũi liền ảm đạm, thân người theo sự lắc lư của xe hơi nhẹ nhàng lay động.

Cô dùng sức kêu lên, cảm giác buồn bực trong lòng tăng cao, hai mũi ê ẩm, hai tay không tự chủ được mà xoa xoa vạt áo đồng phục của Cố Hiểu Mộng.

"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc nhớ tới Cố Hiểu Mộng ngày thường mạnh như rồng như hổ, ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng không ngừng, luôn bắt mình phải hàn huyên cùng cô ấy tới tối muộn mới chịu thiếp đi.

Nhưng bây giờ, cô ấy yên lặng nằm trước mặt mình, lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc thấy cô yên tĩnh như vậy, không có ồn ào tính khí đại tiểu thư, không có âm dương quái khí mắng Cục An ninh số 7, lại càng không thể dùng *đôi mắt sáng trong, không nhìn chằm chằm mình được nữa rồi.

*Nguyên văn "Minh mâu thiện lãi"

Lý Ninh Ngọc đưa tay lau khuôn mặt cô, từ trán đến sống mũi rồi môi.

Giờ khắc này, Lý Ninh Ngọc tựa như nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Cố Hiểu Mộng ở Cầu Trang, cô tựa như được trải qua cảm giác của Cố Hiểu Mộng khi núp ở trong nhà yên lặng khóc thầm mỗi buổi tối, tựa như nghe được khúc dương cầm giống như ai ca thán kia, vang lên chính là ly biệt.

"Hiểu Mộng, em phải sống sót." Hai tay Lý Ninh Ngọc nâng tay cô lên, đặt lên trán mình, cảm giác được tay cô càng ngày càng lạnh như băng.

"Nữ sĩ, đã đến bệnh viện quân khu số một." Nhân viên y tế dừng xe, quay về phía sau hô.

Lý Ninh Ngọc nghe vậy, đột nhiên tỉnh táo, bệnh viện quân khu số một ? Phương hướng của bệnh viện này gần như là nằm trên đoạn đường chéo với bến tàu, cộng thêm đoạn đường này xe hơi chạy chậm chạp, Lý Ninh Ngọc dần dần tỉnh táo lại, đầu óc bắt đầu suy tính, hành động của cứu viện quá khác thường.

"Đây chính là Sở trưởng Cố của Cục An ninh số 7." Tài xế lái xe nhảy xuống xe, liền vội vàng la ầm lên.

Lý Ninh Ngọc lập tức bị những lời này đánh thức, trong đầu dường như có một ngọn đèn sáng được đốt lên, là thân phận của Cố Hiểu Mộng !

Có lẽ Cố Hiểu Mộng có thể trở thành người sống sót trong chiến tranh, một giây kế tiếp cũng có thể sẽ bỏ mạng trong những cuộc tranh đấu chính trị không tiếng động.

Trong đầu cô thoáng qua hình tượng rất chi là chính trực kia của Diêu Trung Thừa, quả nhiên biết người biết mặt không biết lòng. Lý Ninh Ngọc nhìn ra phía ngoài bệnh viện quân khu số một, thoáng qua một rừng cây âm u liền rùng mình, có lẽ chờ đợi Cố Hiểu Mộng không phải là cứu vãn, mà là một trận mưu sát.

Vừa lúc đó, cô chưa kịp khom người đứng lên, chỉ thấy cửa xe phía sau mở ra, mấy nhân viên y tế liên tục không ngừng hợp tay, chuyển Cố Hiểu Mộng ra khỏi xe.

"Mất máu quá nhiều, nhanh chóng tiếp máu, tiến hành cấp cứu." Một người sĩ quan dẫn đầu trong đó hô lên.

Lý Ninh Ngọc đã khôi phục lý trí, cô muốn ngăn cản lần mưu sát này, tuyệt đối không thể để cho Cố Hiểu Mộng không tiếng động chết trên bàn mổ.

Cô giành trước đi nhanh vào bệnh viện, vừa vào cửa liền thấy trên quầy lễ tân có một cái điện thoại bàn, Lý Ninh Ngọc không suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên bấm số điện thoại phòng làm việc của Cố Dân Chương.

"Alo, tôi là Cố Dân Chương." Tiếng chuông điện thoại chỉ vang lên hai tiếng liền được nhận, nhận điện thoại không phải là ai khác.

"Cố tiên sinh, tôi là Lý Ninh Ngọc, Hiểu Mộng bị thương, đang ở bệnh viện quân khu số một, mời Cố tiên sinh lập tức chạy tới đây, tôi sẽ giám sát quá trình phẫu thuật, ở đây gọi điện thông báo cho viện trưởng trước." Lý Ninh Ngọc vội vàng nói, còn không chờ Cố tiên sinh đáp ứng liền vội vã cúp điện thoại, giờ phút này cô đã không còn thời gian giải thích.

Lúc ống nghe điện thoại đang được đặt xuống, cáng của Cố Hiểu Mộng đã được mang vào, Lý Ninh Ngọc thấy vậy vội vàng theo phía sau, thấy phòng phẫu thuật ở tận trong cùng của phòng cấp cứu, có mấy bác sĩ đang đứng. Bởi vì các bác sĩ mặc áo choàng trắng bên ngoài, Lý Ninh Ngọc không thấy được cấp bậc trên đồng phục.

"Nữ sĩ, sắp bắt đầu cấp cứu rồi, không được vào." Một y tá quèn thấy Lý Ninh Ngọc cũng đi vào theo, vội vàng ngăn lại nói.

Lý Ninh Ngọc cũng không thèm nhìn nàng một cái, tròng mắt đen chỉ nhìn chằm chằm thẳng vào mấy người bác sĩ trước mặt, căm giận nói nhanh.

"Người bị thương này là Sở trưởng Sở Dịch điện Cố Hiểu Mộng của Cục An ninh số 7, cô ấy là con gái độc nhất của ông trùm vận tải đường thủy Cố Dân Chương, sĩ quan Thượng tá được ông chủ Đái bổ nhiệm, cũng được phái đến Thiên Tân tự mình thi hành nhiệm vụ. Lần này cô ấy đang giao chiến với Diên An thì bị thương, Cố Hiểu Mộng phải còn sống, nếu như cô ấy chết trên tay các người, Cố tiên sinh sẽ đến Cục Phản gián của chính phủ Trùng Khánh tố giác tội danh thông cộng của mấy người. Mới vừa rồi, Cố tiên sinh đã gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện quân khu này, tôi được Cố tiên sinh ủy thác, giám sát toàn bộ quá trình phẫu thuật."

Cô nói liền một hơi, cảm giác mình đang thở hồng hộc.

☆ Chương 38

Nghe cô nói xong một phen, các bác sĩ đều trố mắt tại chỗ nhìn nhau, sau đó gần như là không hẹn mà cùng nhìn một chút Cố Hiểu Mộng đang hôn mê.

"Lời đã nói đến nước này rồi, các người nên tự biết làm gì bây giờ đi." Lý Ninh Ngọc hơi ngừng hô hấp lại một chút, nói.

Các bác sĩ cũng gật đầu một cái, lúc này mỗi người mới bắt đầu làm việc. Lý Ninh Ngọc nhận lấy áo khoác dài màu trắng y tá đưa tới, khoác lên người, chỉ là ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Cố Hiểu Mộng, sợ chỉ cần mình thất thần một cái, tính mạng cô ấy liền bị những người khác làm hại.

Ở trên bàn mổ, từng cái dao mổ được sắp xếp gọn gàng sáng loáng, đôi mày thanh tú của Lý Ninh Ngọc nhìn như *cau mà không cau, dường như đang tưởng tượng rằng mình cũng đã từng giống như Hiểu Mộng vậy, chẳng qua loại hình ảnh đó quá mức mơ hồ.

*Nguyên văn "tự túc phi túc", cau ở đây nghĩa là cau mày, nhíu mày.

Mà Cố Hiểu Mộng trước mắt lại là chân thực, Lý Ninh Ngọc chỉ như vậy đứng ở bên cạnh bàn mổ, nhìn bác sĩ rạch da Cố Hiểu Mộng, lấy một viên đạn hoàn chỉnh ra ngoài, tiếp tục khâu lại, rồi băng bó.

Phẫu thuật nhìn như đơn giản, nhưng mỗi một đường dao, mỗi một mũi kim, đều cắt vào lòng Lý Ninh Ngọc.

"Sở trưởng Cố chẳng qua là bị thương cánh tay, không có gì đáng ngại." Bác sĩ mổ chính lau mồ hôi trên mặt một cái, giọng nói cũng không có ý tốt, mang ý tứ oán trách Lý Ninh Ngọc chuyện bé xé ra to.

Lý Ninh Ngọc nào có rỗi rãnh mất trí đi tranh cãi thiệt hơn, thấy phẫu thuật coi như là tốt đẹp, mau chóng đi đến trước người Cố Hiểu Mộng, tỉ mỉ nhìn một lần vết thương đã được băng bó, lúc này mới coi như là an tâm.

Cô ngẩng đầu lại kiểm tra một lần từng chút chất lỏng, hết thảy đều như thường.

"Chờ thuốc tê hết tác dụng, Sở trưởng Cố liền có thể tỉnh lại, nhưng còn phải ở lại bệnh viện theo dõi, cần người nhà chăm sóc." Bác sĩ thấy dáng vẻ cảnh giác của Lý Ninh Ngọc, mắt lộ ra ra khí lạnh, trước khi xe của đội y tế đến, Diêu Trung Thừa đã phái một thuộc hạ đến chào hỏi hắn trước.

Phải để Cố Hiểu Mộng ở lại nhà xác.

Thế nhưng bởi vì người phụ nữ trước mắt này xuất hiện, há mồm ra chính là ông chủ Đới, Cố thuyền vương, làm cho hắn chỉ có thể tạm thời buông tha kế hoạch này. Dù sao tội danh thông đồng với địch cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận, vì một Diêu Trung Thừa đúng là không đáng giá.

"Tôi chính là người nhà của cô ấy." Lý Ninh Ngọc bình tĩnh trả lời.

Thời điểm chờ khi Cố Hiểu Mộng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Lý Ninh Ngọc ra cửa liền thấy Cố Dân Chương đã chờ bên ngoài cửa lớn, cô khẽ gật đầu với Cố Dân Chương, báo một câu bình an với ông.

"Cực khổ rồi." Cố Dân Chương nhìn Cố Hiểu Mộng còn đang ngủ say, lòng thương yêu không dứt.

Lý Ninh Ngọc cười khổ một cái, cũng không có nói thêm lời nào, hai người chẳng qua là yên lặng đi bộ, cho đến khi đi vào phòng bệnh, đợi làm xong tất cả, Cố Dân Chương lúc này mới thở dài.

Lý Ninh Ngọc hiểu rõ nỗi đau khi có tang, nhìn Cố Dân Chương yêu thương nhìn Cố Hiểu Mộng, cô chậm rãi lui ra khỏi phòng bệnh, để cho hai cha con bọn họ một mình. Cô ra cửa ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh, trong tay siết chặt viên đạn lấy từ người Cố Hiểu Mộng ra.

Không tới một giờ, Cố Dân Chương đã từ trong phòng bệnh đi ra, Lý Ninh Ngọc nhìn ông, tựa như thời gian vào ra khỏi cửa đã làm Lão Thương già đi không ít.

"Còn phải làm phiền Ninh Ngọc ở đây chăm sóc nó rồi, ta còn có việc." Cố Dân Chương dứt lời liền lấy một xấp tiền giấy lớn từ trong ngực ra, đưa cho Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu nhận lấy tiền, chỉ đáp lại một tiếng, không hề nói nhiều, giống như là đứa trẻ phạm sai lầm, không dám ngẩng đầu nhìn Cố Dân Chương.

"Cô không có sai, Hiểu Mộng có cô bên cạnh, ta cũng yên tâm." Cố Dân Chương thấy Lý Ninh Ngọc tự trách, vỗ bả vai cô một cái, ôn hòa nói.

Lý Ninh Ngọc nghe vậy ngẩng đầu lên, không thể tự kiềm chế nữa, vành mắt có mấy giọt nước mắt rơi xuống, lướt qua gương mặt.

"Sinh ở thời loạn, bảo vệ con bé cho tốt, cũng bảo vệ mình cho tốt." Cố Dân Chương lại thở dài một tiếng.

"Thật xin lỗi." Trong lòng Lý Ninh Ngọc khổ sở tới cực điểm, Cố Hiểu Mộng bị thương hoàn toàn là bởi vì kế hoạch của mình. Cô biết rõ tính tình của Cố Dân Chương, vào lúc này, trừ xin lỗi ra Lý Ninh Ngọc tuyệt không thể nói lời giải thích gì khác.

Cố Dân Chương lắc đầu một cái, không trì hoãn thời gian nữa, chỉ chỉ cửa phòng bệnh.

"Cô đi đi, Hiểu Mộng mà tỉnh lại, chắc chắn muốn nhìn thấy cô đầu tiên." Cố Dân Chương nói, nói xong liền xoay người đi về phía trước.

Cố Hiểu Mộng không biết đã ngủ bao lâu, giấc ngủ này khiến cô cảm giác mình đã ngủ đến chết rồi, đầu óc nặng nề choáng váng dù vẫn đang hôn mê, miệng khát lưỡi khô, cảm giác toàn thân đau nhức không để cô sẵn sàng tỉnh dậy.

"Nước. . ." Cố Hiểu Mộng quả thực cảm thấy miệng khô khốc, giọng cũng giống như lửa đốt, mắt mở không ra miễn cưỡng lắm mới nặn ra được một chữ.

Không có phản ứng nào, trong đầu Cố Hiểu Mộng thoáng hiện qua một cảnh tượng như tia chớp, tình cảnh ở chiến khu một lần nữa nổi lên, cô chợt tỉnh táo lại, đôi mắt trợn tròn.

Trước mắt là trần nhà trắng lóa, cô nhìn qua bên cạnh một chút, thấy một cái giá truyền nước biển đặt bên người, giờ mới hiểu được mình đang ở bệnh viện. Ngoài cửa sổ đã là đêm khuya, rèm cửa sổ không có kéo lên, ánh trăng lấm tấm chiếu vào.

Đau đớn trên cánh tay ập tới, suýt chút nữa cô đã há miệng kêu lên.

"Chị Ngọc. . ." Cố Hiểu Mộng muốn uống nước, thế nhưng cánh tay đau đớn, người không ngồi dậy nổi, không tự chủ được mà kêu một tiếng.

Không ai đáp lại, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lại thấy Lý Ninh Ngọc đang nằm bên cạnh, đầu tựa vào hai cánh tay, dường như đang ngủ.

Cố Hiểu Mộng vội vàng im miệng, rất sợ đánh thức cô ấy, lại không dám muốn nước uống nữa. Rút một cái tay ra, lần mò đến cái bàn bên cạnh, nhưng mà hết lần này tới lần khác ly nước này lại đặt xa như vậy, không thể đưa tay mò tới được, ngược lại đụng phải trái cây trên bàn rơi xuống đất, phát ra một trận tiếng vang.

Lý Ninh Ngọc nghe được động tĩnh, lập tức ngồi dậy, thấy Cố Hiểu Mộng nửa ngồi dậy, đang đưa tay mò mẫm mặt bàn, liền ho nhẹ mấy tiếng.

"Vừa tỉnh lại đã không đúng đắn rồi." Lý Ninh Ngọc chế nhạo nói.

"Thấy chị Ngọc ngủ nên không dám quấy rầy, nhưng mà em lại đang rất khát nước, nên. . ." Cố Hiểu Mộng lời còn chưa dứt, liền ho nhẹ mấy tiếng.

Lý Ninh Ngọc chớp mắt, vội vàng đứng lên đi tới trước bàn cầm lấy ly nước, đưa tới trước mặt cô.

"Cánh tay đau quá, không giơ nổi." Giờ phút này Cố Hiểu Mộng nhớ tới Lý Ninh Ngọc đã từng đút cháo cho Ngô Chí Quốc, đến nay mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng đó đều cảm thấy nghi ngờ, cô cũng phải được chị Ngọc đút nước cho mình.