Kinh Tủng Chi Thư

Chương 101

Jane

Cửa phòng vốn dĩ không khoá, cú đạp này của Giang Chi Nhu phát ra tiếng vang rất lớn khiến những người trong phòng giật nảy mình.

Thường Diệp Lâm đang lăn lộn gian díu với vài người phụ nữ, thân thể trơn trắng chồng lên nhau vô cùng ghê tởm.

Khi những người phụ nữ ấy nhìn thấy Giang Chi Nhu bỗng nhiên tiến vào, họ la hét rồi không ngừng kéo ga trải giường bọc kín cơ thể mình lại.

Thường Diệp Lâm và Giang Chi Nhu nhìn nhau, bầu không khí giữa hai người yên ắng tột độ.

Trên người Thường Diệp Lâm không còn mấy miếng vải, còn mấy phụ nữ đang rúc ở một góc giường thì bọc kín người run lẩy bẩy, khung cảnh thật sự vô cùng buồn nôn.

Thường Diệp Lâm sượng cứng người một chốc rồi nhanh chóng phản ứng lại, gã vội vã giải thích: “Không, không phải! Em à nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu!”

“Ừ, anh giải thích đi!” Giang Chi Nhu bình tĩnh nói: “Để xem anh giải thích như thế nào!”

Thường Diệp Lâm lại nghẹn lời không còn gì để nói.

Tình huống hiện tại thật sự không có cách giải thích nào cả, chồng mình cùng vài người phụ nữ loã lồ trong phòng ngủ, không làm chuyện ấy chẳng lẽ là nằm nói chuyện trời chuyện đất, ngắm tuyết ngắm sao ngắm trăng ư?

Giang Chi Nhu bỗng nhiên bật cười ra tiếng, thật không ngờ, chị thật sự không ngờ mình thập tử nhất sinh về được nhà, lại là để bắt gian tại giường sao?

Nụ cười mỉa mai của Giang Chi Nhục chọc trúng điểm bùng nổ của Thường Diệp Lâm, gã bỏ lên chỉ vào người Giang Chi Nhu nói: “Giải thích, cô muốn tôi giải thích thì tôi sẽ nói thẳng.”

“Nếu không phải cô gian díu với đàn ông ở bên ngoài thì tôi cần gì tìm đàn bà khác? Cô nhìn tôi đi, có thấy trên đầu tôi mọc bao nhiêu cái sừng không?” Thường Diệp Lâm mắng to: “ĐM đầu ông toàn là màu xanh biếc rồi!”

“Anh nói cho rõ ràng, tôi gian díu với ai?” Sự tình đến mức độ này nhưng Giang Chi Nhu vẫn tỏ ra bình tĩnh đến kinh người.

Sau khi khiếp sợ và phẫn nộ lúc đầu qua đi, bây giờ tâm lý của chị lại trở nên hờ hững. Giang Chi Nhu liên tục gặp đủ loại đả kích chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần bị tổn thương quá mức, tình cảm cũng trở nên tê liệt.

Có lẽ đây là lần đầu tiên chị nhìn thấu gã Thường Diệp Lâm này, chị còn muốn xem thử điều vô lý mà Thường Diệp Lâm mơ thấy buồn nôn đến mức nào.

Thường Diệp Lâm cũng nhận ra cảm xúc của Giang Chi Nhu không ổn lắm, gã chột dạ nuốt ngụm nước bọt nhưng tâm lý cũng nổi lên một ngọn lửa thẹn.

Có loại người là thế, làm chuyện có lỗi với người khác cũng không cảm thấy chột dạ, mà ngược lại sẽ chỉ trích nặng nề đối phương. Cứ như nếu lỗi sai là do người khác thì tổn thương mà hắn gây ra cho người đó là điều chính đáng vậy.

Thường Diệp Lâm chính là loại người như thế, gã gắt một tiếng: “Là bốn tên trai bao trong cái biệt thự đó chứ ai nữa! Một con chó già, một con chó con, thêm hai con chó biết mua vui cho cô nữa. Đồ đê tiện vô sỉ! Đúng là không có đất cày chỉ có bò kiệt sức!”

Vẻ mặt Giang Chi Nhu hơi tức giận, chị hiểu ngay bốn tên trai bao trong miệng Thường Diệp Lâm là ai.

“Anh từng đến biệt thự tìm họ rồi đúng không?” Giang Chi Nhu gặng hỏi.

“Đến rồi! Nếu không đến sao tôi biết người vợ dịu dàng ân cần của mình là loại giày rách này!”

Giang Chi Nhu liếc mắt nhìn đám phụ nữ còn đang run lẩy bẩy rúc ở trên giường, ánh mắt của họ khi nhìn chị tràn đầy vẻ giễu cợt cười trên nỗi đau của người khác.

Lời nói của Thường Diệp Lâm vô cùng chối tai, không hề giữ chút thể diện nào cho chị, huống chi việc gã đến biệt thự tìm người cũng đã vứt hết mặt mũi của chị rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, Giang Chi Nhu bỗng nhiên cảm thấy gã đàn ông trước mặt chị thật xa lạ, giàu có và quyền lực chẳng những thay đổi ngoại hình xấu xí của gã, mà còn khiến cho người chồng vốn trung hậu ân cần của chị sa đoạ thành ma quỷ!

Giang Chi Nhu lắc đầu bật cười, sau đó chị xoay người bước vào trong nhà kho. Thường Diệp Lâm ngồi trong phòng ngủ còn chưa kịp thở phào một hơi, đã trông thấy Giang Chi Nhu cầm theo một….khẩu súng tự động bước vào.

Đám phụ nữ vốn đang núp trong bóng tối xem trò vui bật thét điên cuồng, vội vã muốn bỏ chạy, Giang Chi Nhu lên đạn nhắm ngay bắp chân của một ả, không hề do dự bóp cò!

Tiếng súng lẫn với tiếng kêu thét của phụ nữ khiến người trong những căn biệt thự khác cũng giật mình.

“Tiếng súng? Tiếng súng ở đâu vậy?”

“Có người nổ súng sao?”

“Đừng đùa chứ, ở thủ đô thì lấy đâu ra súng?”

Bên ngoài biệt thự vang lên âm thanh huyên náo, bên trong biệt thự lại nguy hiểm hỗn loạn vô cùng.

Sau khi Giang Chi Nhu nổ súng thì đám phụ nữ định bỏ chạy ấy đều ôm đầu quỳ xuống, chỉ sợ đạn bắn trúng người mình, còn Thường Diệp Lâm thì khiếp sợ đến độ đống thịt mỡ trên người cũng run rẩy.

“Đi ra ban công, ôm đầu quỳ xuống!” Giang Chi Nhu cầm chắc súng trong tay, nòng súng đối diện Thường Diệp Lâm.

“Đừng, em muốn làm gì? Em đừng kích động!” Mồ hôi trên trán Thường Diệp Lâm vã như tắm, gã run lẩy bẩy nói: “Em buông súng xuống đi, có gì từ từ nói!”

Giang Chi Nhu cười khẽ, bỗng nhiên chị hướng nòng súng lên trời nổ một phát, nói: “Không có gì để nói cả, anh giải thích xong chưa? Anh và đám đàn bà này đi ra ban công ôm đầu quỳ xuống hết cho tôi!”

“Em….”Thường Diệp Lâm còn định mở miệng nói chuyện, Giang Chi Nhu đã hạ nòng súng, không hề do dự nả một phát súng ngay bên cạnh chân gã!

Thường Diệp Lâm sợ bắn cả người, vội vã nói: “Được được được….Anh đi…..Anh đi….”

Ba tiếng súng liên tục vang lên đã khiến khu villa náo loạn.

“Có người nổ súng thật kìa? Báo cảnh sát! Nhanh gọi điện báo cảnh sát đi!”

“Nhanh lên! Báo cảnh sát!”

“Ở bên đó! Tiếng súng ở bên đó!”

Giang Chi Nhu đứng bên trong phòng, bắt Thường Diệp Lâm và mấy người phụ nữ ra ngoài ban công ôm đầu quỳ xuống.

“Đừng, em muốn làm gì? Em muốn nổ súng thật à?” Thường Diệp Lâm quỳ trên mặt đất, trên người chẳng được mấy miếng vải che thân, ban ngày ban mặt làm trò hề cho thiên hạ: “Em giết anh thì em cũng bị tội tử hình đấy!”

“Tôi nổ súng thì sao?” Giang Chi Nhu nhếch mép nói: “Có lẽ anh không biết bao nhiêu năm qua tôi đã trải qua những gì….”

“Tại sao tôi ở trong ngôi biệt thự đó, tại sao tôi quen biết bốn người đàn ông, tại sao trong tay tôi lại có súng, tại sao tôi sống trong nơm nớp lo sợ?” Giang Chi Nhu bật cười, chị nói: “Tại sao anh có thể trở thành chủ tịch một công ty niêm yết? Tại sao giá trị bản thân lên đến hàng chục tỷ? Tại sao anh lại có thể cầm tiền đi chơi gái?”

“Thường Diệp Lâm, anh nói xem tại sao chứ!”

Thường Diệp Lâm bỗng nghẹn lời, gã chưa từng gặp một Giang Chi Nhu điên cuồng như vậy, từ trước đến nay khi Giang Chi Nhu xuất hiện trước mặt gã đều là dáng vẻ dịu dàng hiền lành.

Những hàm ý trong lời Giang Chi Nhu nói càng khiến gã sợ hãi, gã thật sự từng nghi ngờ, sau khi gã kết hôn với Giang Chi Nhu và có một cậu còn trai thì bắt đầu đổi vận. Cuộc đời gã quá tốt rồi, tốt đến bạn đồng nghiệp đều lén hỏi gã có nuôi quỷ đổi vận hay không.

Nếu như không phải do quỷ đổi vận mà là do Giang Chi Nhu thì sao? Phải chăng gã không biết rằng, cô ấy đã bỏ ra cái giá to lớn để đối lấy vinh hoa phú quý cho gã.

“Bởi vì tôi yêu anh.” Giang Chi Nhu cúi đầu tự nhủ: “Bởi vì tôi yêu anh….”

Mỉa mai làm sao, chị liều sống liều chết quay về hiện thực, thế nhưng thứ chào đón chị lại không phải mái ấm hạnh phúc.

Chị cũng đang nghĩ Quyển sách kinh dị sẽ trao thưởng cho những người còn sống sót, Lilith muốn nhan sắc, năng lực và sự nghiệp, cô ấy đều có hết, còn Giang Chi Nhu muốn gia đình, hôn nhân và tình yêu. Nhưng Thường Diệp Lâm lại phản bội chị, phải chăng ngay cả Quyển sách kinh dị cũng không thể cứu vớt loại đàn ông tệ hại này?

Thường Diệp Lâm lảng tránh ánh mắt của Giang Chi Nhu, gã thầm thì nói: “Anh cũng yêu em mà.”

“Anh yêu tôi?” Giang Chi Nhu lắc đầu, đổi hướng nòng súng về đám phụ nữ ở bên cạnh nói: “Anh ngoài miệng thì nói yêu tôi, nhưng thân thể lại nằm trên giường của người khác!”

Thường Diệp Lâm cũng không còn lời nào để nói, là do gã đã ngoại tình còn muốn cắn người ta. Nhưng không thể nói gã không có tình cảm với người đối diện mình được. Nếu như gã không yêu Giang Chi Nhu, thì tại sao khi gã biết Giang Chi Nhu sống chung biệt thự với bốn tên đàn ông khác đã vô cùng nổi giận, tại sao gã bị Lục Phi Trầm và Lilith uy hiếp nhưng vẫn chần chừ mãi không chịu thú nhận với Giang Chi Nhu….

Thường Diệp Lâm vừa muốn giữ được hôn nhân và gia đình, lại vừa không thể cưỡng lại đời sống xa hoa truỵ lạc. Khi cảm giác tội lỗi với vợ chuyển thành sự tức giận, khi cái gọi là lòng tự trọng và lửa giận mê muội đầu óc gã, khiến gã từ từ cách xa Giang Chi Nhu, cho đến hôm nay đã chẳng thể quay đầu lại nữa.

Lúc Giang Chi Nhu đối đầu với Thường Diệp Lâm thì bên ngoài đã có cảnh sát và cảnh sát vũ trang bao vây cả toà biệt thự. Bắt giữ con tin bằng súng, đây là một vụ bạo lực có tính chất vô cùng tồi tệ.

Giang Chi Nhu từng được La Tá huấn luyện, chị đứng ở góc chết trong phòng, Thường Diệp Lâm và mấy người phụ nữ ôm đầu quỳ xuống ở ngoài ban công. Lính bắn tỉa bị chặn bởi những chướng ngại vật hình người này, Giang Chi Nhu có thể đe doạ tính mạng của con tin, nhưng lính bắn tỉa thì không cách nào đe doạ Giang Chi Nhu được.

Chung Gia Thụ và La Tá ở ngoài cũng khiếp sợ trước tình hình căng thẳng bên trong, nếu cảnh sát vũ trang còn chưa phong toả hiện trường thì họ còn có khả năng đi ngăn cản được, nhưng tình huống hiện tại đã không thể cứu vãn rồi.

Đây cũng có thể là do Giang Chi Nhu cố ý. Chị có rất nhiều cách để âm thầm trả thù Thương Diệp Lâm, thế nhưng chị lại chọn cách nguy hiểm nhất.

Chuyên viên đàm phán ở ngoài nói với người trong phòng: “Người ở bên trong bỏ vũ khí xuống, có điều kiện gì chúng ta có thể đàm phán, không được làm hại con tin!”

Chuyên viên đàm phán quan ngại Giang Chi Nhu một phút nóng giận mà nổ súng giết người, chỉ cần nhìn đám người trần trụi quỳ trên ban công cũng đủ hiểu nguyên nhân vụ việc là gì.

Giang Chi Nhu chẳng thèm đoái hoài tình cảnh bên ngoài, chị nói: “Tôi có thể vì anh vượt qua quãng đường dài đằng đẳng chỉ để gặp anh một lần, tôi có thể vì anh không màng sống chết chỉ để anh bình an vui vẻ, tôi có thể vì anh trải qua muôn vàn gian khổ, chỉ để có thể sống sót trở về cùng anh sống tiếp những ngày yên ổn. Nhưng ở chốn phồn hoa cám dỗ này, tôi có thể yêu anh, nhưng anh lại không muốn yêu tôi…..”

“Tôi không muốn làm hại ai cả, chỉ là tôi không cam lòng, không hề cam lòng…”

“Em…” Thường Diệp Lâm đang định nói chuyện đã bị Giang Chi Nhu nhấc súng ngăn lại.

“Quỳ xuống đừng nhúc nhích!”

Giang Chi Nhu cầm súng nhắm về phía họ, tay còn lại lấy Quyển sách kinh dị từ trong túi xách ra.

Thường Diệp Lâm giật bắn mình, gã còn tưởng Giang Chi Nhu định vứt….thuốc nổ ra chứ.

“Cầm lên, đọc nó.” Giang Chi Nhu hất cằm, ra hiệu Thường Diệp Lâm nhặt quyển sách trên sàn nhà lên.

Thường Diệp Lâm hơi lưỡng lự nhìn quyển sách trên sàn nhà.

Giang Chi Nhu lại không cho gã lưỡng lự nữa, chị lạnh lùng nói: “Nhanh! Cầm lên đọc! Nếu không tôi đập chết anh!”

Thường Diệp Lâm hết cách chỉ đành nhặt quyển sách bìa đen thiếp vàng lên, mở ra bắt đầu đọc.

“Bệnh viện thối rữa”, tên đồ tể mặc áo choàng trắng đang nấu canh thịt người, y tá nhỏ bé nắm chặt hai chiếc chân người, tiếng máy cưa rẹt rẹt vang vọng….”

Giang Chi Nhu hài lòng nở một nụ cười dịu dàng, chị buông súng ra đi đến trước mặt Thường Diệp Lâm, khom lưng ghé sát vào tai gã nhẹ giọng nói: “Chào mừng đến với Quyển sách kinh dị.”

Ngay khoảnh khắc Giang Chi Nhu lộ ra trong tầm ngắm của lính bắn tỉa, tiếng súng đã vang lên, máu tươi bắn hết lên khắp mặt mũi Thường Diệp Lâm, thấm đẫm cả những trang giấy của Quyển sách kinh dị. Nhưng những trang sách ấy lại giống như sinh vật hút máu, chữ viết trên sách càng trở nên đỏ tươi chói mắt.

Giang Chi Nhu vốn đã không muốn sống nữa rồi, chị chỉ muốn trả thù Thường Diệp Lâm. Mà cách trả thù tốt nhất không phải là một phát đạn giết chết gã, mà là kéo gã vào Quyển sách kinh dị, khiến gã nếm thử nỗi sợ hãi và đau khổ mà Giang Chi Nhu đã phải trải qua bấy lâu nay.

Thi thể Giang Chi Nhu ngã vào trong lồng ngực Thường Diệp Lâm, ngã vào trong lồng ngực của người mà chị đã yêu suốt nửa cuộc đời.

Thường Diệp Lâm đón lấy thi thể đang gục ngã trong lòng mình cùng quyển sách cầm trên tay, gã hoảng loạn hô lớn: “Không!”