Kinh Tủng Chi Thư

Chương 46

Jane

Vương An Quốc sầm mặt lại, cười lạnh một tiếng nói: “Nếu bọn mày đã biết thân phận của tụi tao, vậy đừng trách tụi tao độc ác!”

Giang Chi Nhu nhìn thấy hai người đi đến gần mình, trong lòng dần tuyệt vọng.

Là lỗi của mình, chuyện đến nước này đều là lỗi của mình.

Chị và Chung Gia Thụ hoảng quá cắm đầu chạy lung tung trong nhà hỏa táng, hai người trao đổi nhất trí với nhau là phải đi tìm Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm.

Trong quá trình tìm kiếm, hai người thì thầm thảo luận những chuyện xảy ra trên xe bus. Ở nơi này Giang Chi Nhu nói đến vụ án chuyến xe 375 ở Bắc Kinh, thật ra vụ án này là được cải biên từ vụ chuyến xe số 330 ở Bắc Kinh.

Vụ án chuyến xe 375 ở Bắc Kinh đại thể là như vậy: Đầu mùa đông năm 1995, trên chuyến xe bus số 375 cuối ngày lác đác vài vị hành khách. Trên đường có ba người lên xe đều mặc quân phục kín kẽ. Người ở giữa có vẻ đã uống say, chiếc mũ đội trên đầu cứ lắc lư, hai người bên cạnh bèn dìu gã lên xe rồi ngồi xuống ở hàng ghế cuối cùng. Người say xỉn vẫn ngồi ở giữa, đầu đội mũ, ba người họ lên xe không nói với nhau câu nào.

Thấp thoáng dưới bộ quân phục mà hai người kia đang mặc là trường bào quan phục triều Thanh, hơn nữa da mặt họ rất trắng, nhìn hơi rợn người. Nhưng những người xung quanh lại không thấy có gì to tát, thời ấy đóng kịch cổ trang khá thịnh hành nên cũng có nhiều người mặc hí phục lên xe bus.

Xe tiếp tục lăn bánh, không bao lâu sau một bà lão trên xe bỗng nhiên đứng lên, như phát điên mà lao tới đánh cậu thanh niên ngồi ở phía trước, miệng thì mắng cậu ta ăn cắp ví của mình, bắt cậu ta phải xuống xe đi đồn công an phân xử với bà. Chàng thanh niên này vô duyên vô cớ bị trách oan, trong cơn tức giận liền xuống xe với bà lão.

Kết quả xuống xe lại không có đồn công an, cậu thanh niên này mới nghi ngờ, bà lão nhìn chiếc xe bus đã đi xa thở phào một hơi, nói rằng mình đã cứu mạng cậu ta. Thì ra khi ba người kia lên xe, bỗng có một cơn gió từ bên ngoài thổi vào khiến phần dưới của chiếc áo choàng mà hai người kia mặc bị xốc lên, bà lão này nhìn thấy họ không có chân!

Sau đó hai người báo cảnh sát, lực lượng cảnh sát tìm được chiếc xe bus mất tích ở gần Hồ chứa Mật Vân cách Hương Sơn hơn 100km, phát hiện bốn thi thể đã phân hủy nặng trên xe. Tuy nhiên lại không tìm thấy ba hành khách mặc quân phục.

Trên thực tế vụ án chuyến xe 330 ở Bắc Kinh chân chính là thế này: Buổi tối hôm đó có một cô gái bắt chuyến xe bus cuối ngày, trên xe rất vắng chỉ có một ông lão và tài xế.

Lúc ấy xe bus bỗng nhiên mở cửa, có hai người bước lên xe, hai người này còn xách theo một người đã bất tỉnh sặc mùi rượu bia. Khi hai người lên xe vẫn còn mắng: “Đồ ngu này ai kêu mày uống nhiều thế? Tốn công tụi tao phải lôi mày về nhà.”

Một lát sau ông lão giận dữ quát mắng cô gái: “Sao cô trét kẹo cao su lên đầu tôi?”

Cô gái trẻ nói mình không nhai kẹo cao su.

Ông lão lôi miếng kẹo cao su ra sống chết kêu do cô nhả ra. Sau đó ông ta gọi tài xế dừng xe, bắt cô gái đi xuống, tài xế liền dừng xe lại.

Cô gái cũng không sợ hãi, chỉ là một ông lão ốm yếu thì làm gì được mình. Sau khi hai người bước xuống, xe tiếp tục lăn bánh rời đi, cô gái muốn tranh luận tiếp với ông lão.

Ông lão nói: “Xin lỗi, ông muốn cứu cháu mới cuống lên như vậy, chỉ tiếc ông không cứu được tài xế xe.”

Cô gái hỏi: “Làm sao vậy?”

Ông lão nói: “Cháu không nhận ra à? Hai người vừa rồi lôi một người chết lên xe. Người đã chết chắc chắn là do chúng giết. Bởi vì người say rượu thân thể sẽ mềm nhũn, nhưng người bị lôi thân thể lại cứng đờ. Hung thủ đã vẩy rượu lên người đó để khiến hắn giống như uống say, không bị người khác nghi ngờ.”

Kết quả ngày hôm sau báo chí đưa tin: “Chiếc xe bus kia lúc đang lái trên núi thì bị rơi, trên xe có tài xế và một hành khách tử nạn, mà người tử nạn ấy chính là người bị hai tên kia giết chết. Hung thụ ngụy tạo để người bị giết đi xe bus gặp tai nạn ngoài ý muốn tử vong hòng trốn tội, mà ông lão đã cứu cô gái xuống xe là một vị giáo sư pháp y nổi tiếng.

Hai vụ án này có tình tiết khá tương đồng, chỉ khác ở chỗ một vụ là sự kiện linh dị, vụ còn lại là án mạng giết người

Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ thảo luận trên xe rốt cuộc có những ai là quỷ, nhắc tới sự kiện chuyến xe bus 375 Bắc Kinh là vì họ nghi ngờ ba người ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Trong đó Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp đều nói chuyện rất nhiều, nhưng người ngồi ở giữa họ thì cứ cúi đầu im lặng suốt cả chuyến xe. Giang Chi Nhu hoài nghi Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp là sát nhân, còn người ngồi ở giữa không hề có phản ứng gì thực chất là một xác chết.

Chung Gia Thụ không đồng ý lắm với suy đoán của Giang Chi Nhu, bởi vì khi đến trạm cuối người ngồi giữa Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp đúng là tự đứng dậy cùng họ xuống xe bus.

Nhưng mà Chung Gia Thụ còn chưa kịp mở lời phản đối thì một cánh cửa trên hành lang bỗng nhiên mở ra, Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp từ bên trong bước ra.

Nhà hỏa táng đã lâu lắm rồi chưa được tu sửa, gần như không có cách âm, hai người họ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu, nhất là câu nói “Hai người bọn họ rất có thể là sát nhân.”

Thân phận của hai tên này bị vạch trần, chúng quyết tâm muốn giết người diệt khẩu, Chung Gia Thụ vì bảo vệ Giang Chi Nhu mà trọng thương.

Không ngờ tới, Giang Chi Nhu thật sự không ngờ tới họ không chết trong tay ma quỷ, mà lại chết trong tay người khác.

“Tụi mày sẽ gặp báo ứng!” Giang Chi Nhu căm thù nhìn hai tên hung thủ, nói chắc như đinh đóng cột.

“Ha? Báo ứng?” Vương Hưng Nghiệp khinh thường nói: “Bây giờ vẫn có người tin cái này? Cô gái, anh khuyên cưng khỏi nghĩ tới mất chuyện báo ứng đi, thằng này không sống nỗi nữa đâu, chi bằng chúng ta làm vài chuyện vui vẻ với nhau nhé.”

Chung Gia Thụ nằm trong lòng Giang Chi Nhu liên tục ho ra máu, xương sườn bị gãy của nó đã đâm vào nội tạng, với tình trạng này dù chỉ hít thở thôi cũng như cực hình. Chung Gia Thụ nghe vậy phát ra tiếng gào “ằng ặc”, máu tươi lẫn với hơi thở mang theo cơn phẫn nộ trào ra từ trong cổ họng.

Giang Chi Nhu vươn tay dịu dàng xoa mặt Chung Gia Thụ, như một người mẹ hiền từ an ủi con trai mình, chị nói: “Tụi mày sẽ gặp báo ứng.”

Giọng nói ấy êm ái trong trẻo, êm ái như tiếng chim sơn ca hót, Giang Chi Nhu đang nói câu trần thuật, tựa như đang nói trước một sự thật sắp xảy ra.

Vương An Quốc nhìn Giang Chi Nhu, lòng bỗng trổi dậy một dự cảm chẳng lành.

Vương Hưng Nghiệp lại càng điên tiết, tên này xông tới túm mái tóc dài của Giang Chi Nhu rồi kéo lên, miệng mắng thô tục: “Mẹ! Con điếm! Mày nói cái gì?”

Giang Chi Nhung cười khinh bỉ, nói: “Tụi mày sẽ gặp báo ứng.”

Lời này không hề có một chữ nào cay độc, nhưng Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp lại nghe như lời nguyền rủa thâm độc.

“** má!” Vương Hưng Nghiệp bị chọc tức, giáng hai bạt tai vào mặt Giang Chi Nhu.

Giang Chi Nhu hét lên một tiếng rồi điên cuồng vươn tay bóp cổ Vương Hưng Nghiệp, mười móng tay sắc nhọn cào ra mười vết cào rách thịt.

“A!” Vương Hưng Nghiệp hét thảm, Giang Chi Nhu canh chuẩn thời cơ cắn lên hầu kết của gã, hai bàn tay tàn nhẫn đâm thủng hai mắt của Vương Hưng Nghiệp.

Hàm răng và móng tay của phụ nữ là vũ khí sắc bén. Vương Hưng Nghiệp bất ngờ không kịp đề phòng bị Giang Chi Nhu đâm mù hai mắt, cuống họng bị cắn đứt, máu nóng phọt ra bắn đầy mặt Giang Chi Nhu.

Vương An Quốc thấy vậy đá một cước vào ngực Giang Chi Nhu, đạp chị ra xa hai mét.

“Hưng Nghiệp! Hưng Nghiệp!” Vương An Quốc đỡ lấy Vương Hưng Nghiệp đang gào thét thảm thiết, không tin được một người phụ nữ lại có thể ra tay đến mức độ này.

Giang Chi Nhu ôm ngực, lê lết cơ thể tới bên người Chung Gia Thụ, nhỏ giọng nói: “Tụi mày sẽ gặp báo ứng.”

Báo ứng! Báo ứng! Báo ứng!

Vương An Quốc nổi gân xanh đầy trán, đệt mẹ mày báo ứng!

“Tao giết mày! Tao giết mày!” Vương An Quốc hét lên nhào về phía Giang Chi Nhu, vươn tay bóp cổ chị.

Giang Chi Nhu cố hết sức giãy dụa, móng tay bén nhọn cào lên người Vương An Quốc, Vương An Quốc lại như không thấy đau dùng hết sức bình sinh mà bóp cổ chị. Ngạt thở khiến Giang Chi Nhu mất đi sức lực, động tác giãy dụa của chị ngày càng yếu. Giang Chi Nhu không cam tâm trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt chị.

Là người ngồi ở giữa Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp trên xe bus, kẻ này đang âm thầm đi tới từ sau lưng Vương An Quốc.

Giang Chi Nhu nhìn thấy cảnh này, khó khăn nở một nụ cười thâm sâu với Vương An Quốc.

Khi Giang Chi Nhu hoàn toàn mất ý thức, Vương An Quốc buông tay ra, nhấc chân đạp lên thi thể Giang Chi Nhu, miệng thở phì phò.

Khi gã quay người lại liền thấy có một người đang âm thầm đứng sau lưng mình, không, đây không thể gọi là người.

Vương An Quốc nhìn thấy gương mặt tử thi che kín vải, loạng choạng lùi về sau hai bước sau đó như bừng tỉnh quay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc, gã không có cơ hội để chạy.

Ở một nơi khác, ông chủ Vương đang lủi chạy trong nhà hỏa táng, người băng vải như thú săn mồi đuổi theo ông.

Ông chủ Vương thầm chửi mẹ nó trong lòng, sau khi chạy vào nhà hỏa táng thì ông ta lạc đường, đi tới đi lui liền đụng phải người băng vải. Đúng là xui tận mạng mới gặp trúng tên này.

Ông chủ Vương hoảng quá không lựa đường chạy một lúc lâu, nhưng thể lực ông ta có hạn, chạy bán sống bán chết thế này không duy trì được bao lâu. Nhưng người băng vải ở sau lưng lại không biết mệt mỏi đuổi theo mãi.

Ông chủ Vương liên tục chửi thầm, từ khi ông ta kiếm được gia sản kếch xù nhờ Quyển sách kinh dị, bản thân đã dần quên đi cảm giác bị cái chết truy đuổi.

Lúc còn học đại học ông ta đã nghiện game, cúp cua trốn học, ù ù cạc cạc trải qua thời đại học quan trọng nhất. Sau khi tốt nghiệp ra đời liền phát hiện lòng nhiệt huyết hừng hực cũng không thực dụng bằng một lít xăng. Ông ta xin vào vào làm ở một công ty nhỏ nhưng do không có năng lực, đi làm còn hay đổ trách nhiệm cho người khác nên không lâu sau đã bị sa thải.

Sau khi thất nghiệp ông ta lại đắm mình trong game, dần dần trở nên mập mạp nặng nề, đã ba mươi tuổi lại chẳng làm được trò trống gì, sống ăn bám cha mẹ già.