Kinh Tủng Chi Thư

Chương 62

Jane

Thường Diệp Lâm thoắt cái thay đổi vẻ mặt, khuôn mặt gã đỏ bừng vì phẫn nộ, từng câu từng chữ của Lục Phi Trầm như con dao sắc bén đâm vào nơi tối tăm bí ẩn trong lòng gã.

Lục Phi Trầm vẫn không chịu buông tha nói tiếp: “Đồng hồ đắt tiền là vì muốn khoe khoang sự giàu có của mình một cách kín đáo, đồ vest chất lượng là vì che giấu ham muốn thể hiện kệnh cởm của ông, dàn vệ sĩ huấn luyện chuyên nghiệp là vì phô bày lòng hư vinh….Ngài Thường, cho phép tôi đoán thử nhé….”

“Ông không phải xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt mà là tay trắng lập nghiệp. Thuở niên thiếu chưa giàu có thì quen biết vợ mình rồi kết hôn sinh con, sau khi kết hôn ông dần trở nên giàu có, vợ không di làm chỉ chuyên tâm ở nhà quán xuyến nhà cửa chăm sóc chồng con. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, danh lợi hào hoa che mờ mắt ông, ông không thể chống lại sự quyến rũ trên thân thể đàn bà, nhưng cũng không dám để vợ mình nhận ra bất kỳ sơ hở nào.”

“Cảm giác lén lút bên ngoài mang đến kích thích cho ông, cũng khiến ông cảm thấy nhục nhã.” Lục Phi Trầm đi đến trước mặt Thường Diệp Lâm, như ma quỷ dần dần vạch trần suy nghĩ bẩn thỉu của gã.

“Chị ta dựa vào đâu đã không chịu làm việc lại lừa lấy bao nhiêu tiền của ông? Tại sao chị ta không thể san sẻ công việc trên thương trường với ông, giúp ông đạt được tầm cao mới? Tại sao chị ta săn sóc chu đáo lại không thể thông thạo công việc? Tại sao chị ta không đủ lẳng lơ như đám gái bao bên ngoài? Bao nhiêu tên nhà giàu khác đều ăn chơi đàng điếm bên ngoài, tại sao chỉ mình sợ sệt bị vợ phát hiện? Nó là cái thá gì mà quản lý mình?”

“Hạt giống nghi ngờ bắt đầu đâm chồi trong lòng ông, sự hổ thẹn với vợ ban đầu nay đã biến thành âm mưu giải vây cho mình, thậm chí để giảm bớt cảm giác tội lỗi ông còn trút giận hết lên người vợ mình. Cho nên khi ông biết được vợ mình thường lui tới một căn biệt thự, nghe đồn có mối quan hệ thân thiết với đám trai trong đó, ông không hề thấy nhục nhã phẫn nộ mà ngược lại, ông thấy mừng như điên!”

Mặt mày Thường Diệp Lâm càng lúc càng dữ tợn, cơn tức giận trào dâng trong lòng gã, khiến gã cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị người khác bóc trần từng vỏ bọc dối trá.

Gã muốn cãi lại nhưng Lục Phi Trầm bỗng đặt một ngón trỏ lên giữa môi mình, ngón tay thon dài đặt lên đôi môi đỏ khiến Thường Diệp Lâm như dán mắt vào động tác này của hắn.

Lục Phi Trầm nói tiếp: “Mừng như điên, ông cảm thấy mừng như điên. Rốt cuộc cũng đã bắt được cái đuôi ngoại tình không rõ thật giả của vợ mình, ông hùng hổ kéo người đến hỏi tội chẳng qua là để trả đũa! Trước khi bị vợ chỉ trích mình ngoại tình, phải khiến ả thành con đà bà lẳng lơ bị người người chỉ trích trước. Còn mình phải đứng ở đỉnh cao đạo đức mới được!”

“Mày câm miệng!” Lý trí Thường Diệp Lâm rốt cuộc vẫn bị cơn tức giận đánh sập, lớp vỏ bọc tinh anh xã hội, thương nhân thành công của gã bị Lục Phi Trầm xé sạch, trắng trợn phô bày bên trong hôi thối ra trước mắt mọi người.

Sở Dương Băng nhận ra Lục Phi Trầm nói nhiều như vậy, mục đích chính là để nhục mạ Thường Diệp Lâm. Không ai có thể chịu được cảm giác tâm tư tối tăm nhất của mình bị vạch ra cho người khác thoải mái bình luận, Lục Phi Trầm nói nhiều thế này thực tế chẳng có tác dụng gì, hắn chỉ đơn giản, ác ý, muốn nhục mạ Thường Diệp Lâm mà thôi.

La Tá cũng nhận ra điều này, anh nghiêng đầu nhìn về phía Lục Phi Trầm, ánh mắt không đồng tình nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề ngăn cản.

Sở Dương Băng ngẫm nghĩ, có lẽ vì Thường Diệp Lâm là chồng của Giang Chi Nhu, Thường Diệp Lâm dùng hành động của mình để vũ nhục Giang Chi Nhu, thời gian La Tá quen biết Giang Chi Nhu còn dài hơn họ, vì muốn giúp Giang Chi Nhu hả giận nên mới không ngăn cản.

Nhưng vì sao Lục Phi Trầm phải làm vậy……

Ánh mắt Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm sáng rực.

“Lên! Lên hết cho tao!” Lục Phi Trầm không hề chửi gã một chữ nào, nhưng Thường Diệp Lâm lại thấy nhục nhã gấp mười, gã nói với đám vệ sĩ mình dẫn theo: “Lên hết cho tao! Đập nát hết cái giống của chúng nó! Có gì tao chịu!”

Bốn tên vệ sĩ này rất chuyên nghiệp, sau khi nghe Lục Phi Trầm nói dù cảm thấy thân chủ mình thật chẳng ra gì, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh.

Nếu như La Tá chưa quay lại, chỉ dựa vào mấy người Sở Dương Băng có lẽ phải dựa vào súng đạn mới uy hiếp được đám người này, nhưng xài súng trong hiện thực, nhất là ở nơi như thủ đô thế này là chuyện vô cùng phiền phúc, may mà có La Tá ở đây.

Sở Dương Băng lần đâu tiên tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của La Tá, mặc dù anh đang bị thương nhưng vẫn có thể hạ đo ván ba tên vệ sĩ chỉ trong một nốt nhạc, động tác của La Tá gọn gàng nhanh nhẹn, sức mạnh và tốc độ của từng động tác rất sát sao nhưng cũng vừa phải, không hề lãng phí thể lực của mình.

Tên vệ sĩ cuối cùng bị Lục Phi Trầm chỉa súng vào, không dám manh động.

La Tá giải quyết xong ba tên kia thì quay người thúc cùi chỏ quật ngã y.

Lục Phi Trầm bình chân như vại chỉa súng về phía Thường Diệp Lâm, đặt nòng súng lên cái gáy đang đổ mồ hôi hột của Thường Diệp Lâm, nói: “Ngài Thường, cần gì phải lên cơn cắn bậy tụi này chứ.”

“Lục Phi Trầm.” Sở Dương Băng gọi hắn một tiếng, ra hiệu cho hắn đừng gây án mạng.

Lục Phi Trầm nói chắc nịch: “Tụi này không muốn giết người, cũng không muốn gây chuyện. Ông gọi điện cho người đến đưa cả ông lẫn vệ sĩ về đi, không được để lộ chuyện ở đây. Chuyện ngày hôm nay, chúng ta xem như chưa từng xảy ra. Có thấy ông anh vừa đút hành cho đám vệ sĩ của ông không?  Anh ta là lính đánh thuế đấy. Nếu sau hôm nay những chuyện này bị lộ ra ngoài, thì ngài cứ chờ đến lượt mình bị xiên đi!”

“Làm cướp một ngày cũng không thể ngàn ngày phòng cướp được, thành ngữ này chắc ngài Thường hiểu nhỉ.”

“Hiểu! Tôi hiểu, tôi hiểu….” Thường Diệp Lâm gật đầu rối rít.

“Từ từ!” Chung Gia Thụ chen lên nói: “Ông cũng không được đồn bậy ra bên ngoài là chị Nhu ngoại tình, bao trai, chuyện ông đến đây ngày hôm nay chúng tôi cũng sẽ không nói cho chị Nhu. Nhưng ông phải thú nhận chuyện mình ngoại tình với chị ấy, còn chị Nhu có ly hôn với ông hay không thì chị ấy tự quyết định.”

Thường Diệp Lâm cắn răng nhưng nòng súng lại đề nặng trên gáy gã, gã đành phải đồng ý.

“Được!”

Chung Gia Thụ sa sút tinh thần, nó biết chị Nhu rất yêu thương chồng con, nếu như chị ấy biết Thường Diệp Lâm bạc tình như vậy, xông vào tận biệt thự để chụp tội cho mình chắc chắn sẽ rất tuyệt vọng. Bị bạn đời phản bội là chuyện rất đau đớn, nó không muốn Giang Chi Nhu lại đối diện với tình cảnh tệ hại như vậy.

“Giao dịch thành công.” Lục Phi Trầm cười nhấc súng ra, nhưng ngay lúc Thường Diệp Lâm đang thở phào nhẹ nhõm, hắn bỗng nhanh như chớp tung một cước vào giữa háng Thương Diệp Lâm.

Thường Diệp Lâm không hề phòng bị đã hứng trọn một đòn nghiêm trọng ở nơi yếu hại, gã ôm lấy chỗ đó hét lên thê thảm ngã nhào xuống, lăn lộn khắp nơi, thảm trạng ấy thật sự rất đau lòng, rất xót xa.

Chung Gia Thụ khép hai chân lại, nó bỗng nhiên cảm thấy “bi” mình hơi đau.

Ánh mắt La Tá nhìn Lục Phi Trầm thay đổi liên tục, chắc là cũng không ngờ tên này sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Ngài Thường, chúc cuộc sống về đêm của ông sau này vui vẻ.”

Lục Phi Trầm cười một cách ác độc, Thường Diệp Lâm nói muốn đập nát cái chân thứ ba của bốn người họ, hắn đây mới chỉ đập một cái xem như là từ đã bi lắm rồi.

Thường Diệp Lâm sống dở chết dở nằm trên sàn nhà, cuối cùng được bốn vệ sĩ của mình mang đi.

Tống được đám người ghê tởm này rời đi, mọi người trong biệt thự tiếp tục ai làm việc người nấy.

Sở Dương Băng đến gần Lục Phi Trầm hỏi: “Sao anh biết được nhiều vậy?”

“Em muốn nói gì?” Lục Phi Trầm vừa làm chuyện xấu xong, tâm trạng rất tốt.

“Chuyện liên quan đến Thường Diệp Lâm ấy, em hiểu chuyện anh nói Thường Diệp Lâm ngoại tình còn buộc tội ngược, nhưng làm sao anh biết ông ta sau này mới giàu có? Chỉ dựa vào cách ăn mặc của ông ta sao?” Sở Dương Băng hỏi.

Lục Phi Trầm im lặng một lát mới giải thích: “Cách ăn mặc là một phần, phần khác là vẻ mặt gã. Một người có nội hàm và một nhà giàu mới nổi đều sẽ thể hiện hết ở trên mặt. Hơn nữa vợ gã là Giang Chi Nhu, chẳng phải chị ta mới là chủ nhân của Quyển sách kinh dị sao?”

“Qua lời của bọn em thì Giang Chi Nhu hẳn là một người có thâm niên. Nếu thế thì chị ta cũng sẽ có tiền tài do Quyển sách kinh dị mang đến, nhưng bọn em nói chị ta chỉ là một người nội trợ, đáp án chẳng phải quá rõ ràng sao?”

“Vậy là chị Nhu âm thầm trợ giúp ông ta từ tay trắng dựng nghiệp thành thương gia.” Sở Dương Băng hiểu ý Lục Phi Trầm, nhưng lại cảm nhận được nỗi buồn càng sâu sắc hơn.

Giang Chi Nhu hoàn toàn có thể tự mở công ty thành một người phụ nữ thành đạt, nhưng chị ấy lại muốn vun vén hành phúc gia đình hơn, không muốn khiến chồng phải chịu áp lực quá lớn nên đã đổi cách khách, âm thầm trợ giúp chồng mình thành công. Nhưng sự thật lại không như mong muốn của chị, thứ tình cảm mà Giang Chi Nhu tưởng rằng ấm êm ấy có lẽ đã bị gã đàn ông lợn lòi kia phá hủy từ lâu.

Thật ra Sở Dương Băng cũng không hiểu được suy nghĩ của Thường Diệp Lâm, nhờ có Quyển sách kinh dị vun đắp nhan sắc, Giang Chi Nhu tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp, tính tình dịu dàng săn sóc, còn sinh con cho Thường Diệp Lâm. Hai vợ chồng sát cánh bên nhau từ thuở nghèo túng đến khi giàu sang, Giang Chi Nhu chưa hề kể cho chồng con nghe về những nguy hiểm mà chị phải trải qua, trước mặt họ chị luôn luôn là một người dịu dàng, hạnh phúc. Người phụ nữ như vậy có chỗ nào không tốt ư?

Sở Dương Băng lại hỏi: “Anh làm vậy là để xả giận sao?”

“Chứ còn gì nữa.” Lục Phi trầm nhận ra tâm trạng Sở Dương Băng không tốt lắm, hắn ôm lấy Sở Dương Băng ngồi xuống ghế sofa, thả một nụ hôn động viên xuống cổ của cậu: “Anh không chỉ xả giận cho mình, mà còn là cho em, ai bảo gã chửi một hơi tất cả chúng ta.”

“Anh có thù tất báo ghê.” Sở Dương Băng ôm ngược từ sau lưng hắn, sờ soạng cơ lưng rắn chắc của hắn qua một lớp áo.

Lục Phi Trầm đặt Sở Dương Băng trọn vẹn trong lòng mình, từng độ cong của cơ thể đều vô cùng hòa hợp, bọn họ dính với nhau gần đến mức có thể nghe được nhịp tim của đối phương.

Lục Phi Trầm khàn giọng hỏi: “Vậy em có thích anh có thù tất báo như vậy không?”

Sở Dương Băng nằm trong ngực hắn, cái ôm này thật sự khiến cậu cảm thấy vô cùng an toàn. Khi cậu bị sốt cao trong câu chuyện thứ hai được hắn ôm trong lòng cũng cảm nhận sự an toàn thế này. Được Lục Phi Trầm ôm, tất cả mọi hiểm nguy tựa như đều bị chắn ở ngoài vòng tay hắn.

Cậu là tơ hồng vàng, không phải cây cổ thụ [1]. Độ ấm, hơi thở và cảm giác an toàn mà Lục Phi Trầm mang đến như thuốc phiện chậm rãi ngấm vào từng mạch máu của cậu, tuôn trào bên trong cậu. Càng tiếp xúc với hắn cậu lại càng say mê.

Sở Dương Băng vùi mình trong lòng Lục Phi Trầm, ấp úng nói: “Thích.”

Lục Phi Trầm hơi thay đổi vẻ mặt, hắn cụp mắt nhìn người trong ngực mình, tim đập rộn ràng nói: “Lặp lại lần nữa nào.”

Sở Dương Băng núp trong lòng hắn không lên tiếng, Lục Phi Trầm nâng cằm cậu lên để cậu nhìn mình, nói: “Lặp lại lần nữa, em lặp lại lần nữa được không?”

Chính Lục Phi Trầm cũng không nhận ra khi nâng mặt Sở Dương Băng, tay của hắn khẽ run rẩy.

Sở Dương Băng bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, cậu nhìn Lục Phi Trầm bằng cặp mắt lúng liếng, đặt hai tay lên bàn tay đang nâng mặt mình của Lục Phi Trầm, nói: “Thích, em thích anh.”

Lục Phi Trầm nhắm mắt lại, ôm Sở Dương Băng vào lòng khàn giọng nói: “Sở Dương Băng, em đúng là mạng của anh mà.”

******************************** [1] Tơ hồng vàng: (thuộc họ bìm bìm) là một loại dây ký sinh trên các cây khác, thân sợi có màu vàng hay nâu nhạt, không có lá. Cây có rễ “mút” để hút các thức ăn từ cây chủ. Ý câu này của tác giả là Sở Dương Băng như tơ hồng vàng hút lấy độ ấm, hơi thở, cảm giác an toàn mà Lục Phi Trầm mang đến, chứ không hề vĩ đại như những cây cổ thụ to lớn.