Klein Blue

Chương 3

4

Không……

Đừng đi……

Tôi đột ngột bừng tỉnh, những giọt nước mắt ướt đẫm nơi khóe mắt.

Tôi tìm chìa khóa, bước chân vội vàng hoảng loạn, suýt nữa đã ngã xuống cầu thang của gác mái.

Cuối cùng tôi đứng trước cửa phòng vẽ tranh, tay chân lạnh ngắt.

Tôi muốn biết chàng trai phủ đầy bụi sau xiềng xích nặng kề kia là ai…

Tôi muốn biết.

Trong khoảnh khắc nào đó tôi đã chiến thắng sự phản kháng và sợ hãi của mình với phòng vẽ tranh.

Ngón tay không ngừng run rẩy, tôi mở khóa, tháo dây xích ra.

Nhưng căn phòng u ám trống rỗng, bên trong không một bóng người.

5

Bên trong không có ánh sáng.

Rèm cửa dày cộp chặn đi hết thảy ánh sáng, cả căn phòng tràn ngập áp lực.

Trang giấy kia vẫn trống rỗng như cũ, bảng màu gác một bên, màu trên đó đã khô từ lâu.

Không có màu sắc, không có màu xanh tinh khiết nào cả.

Không khí không có mùi nước biển, chỉ có những hạt bụi li ti không ngừng chao đảo trong không khí.

Không có chàng trai tóc đen ấy.

Bụi bao phủ khắp các góc của phòng vẽ tranh, cả căn phòng tối đen đến đáng sợ, khiến người ta chỉ muốn thoát ra ngoài.

Trái tim như thể bị ai đó bóp lấy, tôi mất khả năng hô hấp ngay lập tức, gục xuống đất khóc không thể giải thích được.

6

“Con đã từng đến biển bao giờ chưa nhỉ?”

Tôi gọi cho mẹ, bà ấy dứt khoát trả lời, “Chưa từng.”

“Con sợ nước nhất mà, sao lại đến biển chứ.”

“Con nhìn thấy một chàng trai tóc đen, rất đẹp, thấy anh ấy xuất hiện trong phòng vẽ tranh của con, con còn có thể nghe thấy vị của biển. Nhưng con lại không nhớ mình từng gặp người như vậy bao giờ, mẹ nhớ giúp con xem…”

Tôi lại gọi cho bạn thân và nhận được câu trả lời tương tự, “Không có nha, chưa bao giờ tớ nghe cậu nói qua cả.”

“Thật sự chỉ là mơ thôi sao?”

Nhưng nếu là mơ, sao tim tôi lại nhói lên như sắp bị xé nát vậy, nhói đau lần này đến lần khác. 

7

Tống Uyên Minh nói rằng tất cả những điều này đều là tác dụng phụ của thuốc.

Tác dụng phụ của amitriptyline* là  giảm trí nhớ, chóng mặt, lú lẫn, mờ mắt.

*Amitriptyline được dùng để điều trị các vấn đề về tâm thần/tâm trạng như bệnh trầm cảm. Thuốc này có thể giúp cải thiện tâm trạng và cảm xúc trở nên vui vẻ hơn, giảm lo lắng và căng thẳng, giúp cho ngủ ngon giấc hơn, và tăng cường năng lượng của bạn.

Tôi xem cảnh trong mơ là hiện thực.

Phòng vẽ tranh không bị khóa là mơ, và chàng trai tóc đen cũng là cảnh trong mơ.

Tống Uyên Minh nói tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn nhiều trái cây và rau xanh, bổ sung dinh dưỡng.

Nhưng không, những gì cậu ta nói hoàn toàn không đúng.

Khi tôi mở tủ lạnh ra lần nữa, chiếc tủ lạnh bị Tống Uyên Minh nhét bừa bãi lại trở nên ngăn nắp.

Thức ăn được sắp xếp theo thứ tự gần như cố chấp theo màu sắc và kích cỡ, chai nước cũng vậy, từ cao nhất đến thấp nhất, không có ngoại lệ.

Trong tim tôi có một giọng nói, giọng nói ấy không ngừng nói với tôi rằng.

Không phải là một giấc mơ.

Tất cả những điều đó chắc chắn không phải là mơ.

Chàng trai tóc đen đó tồn tại.

8

Sau khi uống thuốc, tôi đứng trên ban công nhìn ra khung cảnh như cũ ngoài cửa sổ, chiếc chuông gió treo trên đầu không ngừng kêu.

Tôi nhớ giọng nói vang lên bên tai tôi lần đầu tiên tôi bất tỉnh.

“Đừng sợ, anh ở đây.”

“Vẫn luôn ở đây.”

Nếu lần đầu tiên tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của anh ấy là vì tôi đang gặp nguy hiểm, vậy nếu điều tương tự sẽ xảy ra một lần nữa thì sao?

Giây tiếp theo tôi ngã xuống đất, ôm chặt tim, rùng mình.

Từ giãy dụa đến yên tĩnh, căn phòng vẫn luôn trống trải không một bóng người, ngoại trừ tiếng chuông gió ra thì không còn gì khác.

Nhưng khi nhắm mắt, tôi lại nghe thấy nó.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng kia, nghe thấy có người trấn an tôi, “Đừng sợ.”

Khoảnh khắc một đôi tay mảnh khảnh đặt lên cơ thể tôi.

Tôi tỉnh dậy ngay lập tức, mở mắt và nắm chặt tay anh.