Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 173

Nói không chừng đây là năng lượng vốn có của hạt nhân, là nền tảng tạo thành hạt nhân, nó thuộc về chúng ta, song cũng không thuộc về chúng ta, nó chôn giấu trong thâm tâm chúng ta, nhưng không thể bị chúng ta khống chế…

Tùng Hạ vừa đi vào lập tức đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt giống như có một sức mạnh bá đạo xâm nhập vào đầu cậu. Sức mạnh ấy đang muốn lôi kéo ý thức của cậu, khiến cậu có ảo giác đầu mình sẽ nứt ra. Cậu vịn vào tường thủy tinh, lắc đầu thật mạnh.

Giọng nói của Đường Nhạn Khâu vang lên bên cạnh: “Năng lượng của hắn ta có ảnh hưởng đến đầu óc người khác, anh thích ứng trước đã.”

Lúc này Tùng Hạ mới phát hiện sắc mặt Đường Nhạn Khâu đã tái nhợt, mắt đục đỏ ngầu, có thể hắn cũng đã dùng ý chí đấu tranh khá lâu với năng lượng Trang Du phóng thích ra.

Trang Du khác với tất cả dị nhân đột phá cấp hai khác. Khả năng của hắn không phải dùng để công kích vật lý mà là sóng điện não vô sắc vô hình có thể ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của những người chung quanh. Tuy đó không phải loại sức mạnh nhìn cái đã thấy nguy hiểm như ngọn lửa của Thẩm Trường Trạch hay sấm sét của Chu Phụng Lam, nhưng nếu không tập trung tinh thần thì rất dễ bị loại năng lượng này khống chế. Cậu cũng biết bây giờ Trang Du đang khó giữ tính mạng, không phải cố ý muốn khống chế ai.

Tùng Hạ cũng không dám lại gần Trang Du, cậu đứng cách hắn hai mét, đưa năng lượng Thủy vào trong cơ thể hắn. So với các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, năng lượng của Trang Du yếu hơn rất nhiều, theo lý mà nói, Tùng Hạ nên cảm thấy thoải mái, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược: Khi năng lượng Thủy của cậu hòa vào với năng lượng của Trang Du, cậu có cảm giác như có một dòng điện chạy qua người khiến cậu run rẩy, ngay sau khoảnh khắc đó, những khối thông tin dày đặc bao la như vũ trụ hiện ra trước mắt cậu! Cậu nhìn thấy vô số hình ảnh, công thức, ngôn ngữ, ký hiệu… Chúng hiện ra trong đầu cậu như những vì sao, còn đang không ngừng xoay tròn, đổi mới. Tùng Hạ nhận ra đó là tri thức trong bộ não của Trang Du, mà cậu nhìn thấy được! Lượng tri thức khổng lồ kia là thứ cậu không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nó đề cập đến mọi lĩnh vực mà cậu có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng. Ngày trước Tùng Hạ đã đọc không ít sách vở, tự nhận là có chút thông minh, nhưng nếu so với Trang Du, cậu quả thật là thất học. Lượng thông tin khổng lồ kia không ngừng kêu gào nổi loạn trong đầu cậu. Cậu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Cậu không hiểu làm thế nào Trang Du có thể cất giữ nhiều tri thức như vậy trong đầu.

Trước kia mỗi lần giúp người khác đột phá cấp hai, cảm giác của cậu đều chỉ là năng lượng của đối phương, cho dù năng lượng của họ có mạnh thế nào thì cũng không thể khiến cậu có cảm giác đầu óc quay cuồng thế này, cảm giác sụp đổ trong những tiếng rít gào. Đây chính là điểm khác biệt giữa dị nhân tiến hóa não bộ và những người khác? Tri thức của Trang Du dường như đã hòa làm một thể với năng lượng của hắn. Người khác dùng gió, dùng lửa, dùng sét để tấn công, còn dị nhân tiến hóa não bộ dùng sóng điện não có mang theo lượng tri thức đồ sộ. Khi ở cấp một, khả năng tấn công của dị nhân tiến hóa não bộ gần như bằng không, thậm chí không thể tự bảo vệ mình. Nhưng những chuyện trải qua lúc này khiến Tùng Hạ tin rằng đi cùng với sự tiến hóa của dị nhân tiến hóa não bộ, họ thật sự sẽ có khả năng tấn công đáng sợ, loại khả năng này không làm tổn thương đến da thịt, song có thể trực tiếp phá hủy trung khu thần kinh của kẻ địch. Nếu lúc này Trang Du đủ mạnh thì trong khoảnh khắc cậu xâm nhập vào sóng điện não của Trang Du, cậu lập tức sẽ đánh mất ý thức bản thân. Vừa nghĩ đến điều này, Tùng Hạ liền cảm thấy có chút hoảng sợ.

Cậu lại đột ngột lóe lên suy nghĩ giết chết Trang Du. Cậu chưa từng giết người, cậu cũng không cần tự mình ra tay, cậu chỉ cần đứng nhìn Trang Du chết là được, giữ lại kẻ địch mạnh như vậy quả là hậu hoạn khôn cùng.

“Tôi nhìn thấy sát ý của cậu.” Trong đầu Tùng Hạ đột nhiên truyền đến giọng nói của Trang Du.

Tùng Hạ mở mắt trừng trừng, cậu vẫn đang nhìn Trang Du, hắn vẫn đang nhắm mắt, nhếch miệng, căn bản không mở miệng nói chuyện, vậy giọng nói này truyền đến từ não hắn?

“Không sai, tôi đang đối thoại trực tiếp với trí óc cậu, không có ngôn ngữ. Cậu muốn giết tôi ư? Bây giờ năng lượng của tôi gấp bội ngày thường, vượt xa sự thừa nhận của tôi, nếu cậu không giúp đỡ đẩy năng lượng vào hạt nhân, tôi sẽ chết, nhưng tôi cũng có thể khống chế năng lượng này cắt đứt bất cứ một dây thần kinh nào trong não cậu, bất cứ dây nào… cậu muốn mất đi giác quan, hay muốn trở nên ngớ ngẩn?”

Tùng Hạ không nói gì, thử tưởng tượng trong đầu: “Anh đang đe dọa tôi?”

Không ngờ Trang Du thật sự nghe thấy, cậu cảm giác Trang Du đã cười một thoáng: “Nhưng cậu lại sợ, phải không? Tôi cũng không phải đang đe dọa cậu, nếu không phải đây là thời điểm quan trọng để đột phá cấp hai, tôi không thể có năng lượng khổng lồ như vậy, năng lượng này hơn cả mấy dị nhân tiến hóa não bộ cộng lại, sự phóng thích cực đại của năng lượng này chỉ xuất hiện vào thời điểm thăng cấp, một khi hoàn thành, năng lượng sẽ biến mất, vì sao lại thế chúng tôi cũng không rõ, nhưng quả thật nó tồn tại. Tôi đoán, nói không chừng đây là năng lượng vốn có của hạt nhân, là nền tảng tạo thành hạt nhân, nó thuộc về chúng ta, song cũng không thuộc về chúng ta, nó chôn giấu trong thâm tâm chúng ta, nhưng không thể bị chúng ta khống chế, ít nhất dưới tình huống bình thường là không được, giống như bùng nổ phân bố Adrenaline có thể khiến người thường lập tức biến thành siêu nhân, nhưng muốn bùng nổ lại cần điều kiện kỳ tích, không thể tính là thực lực của chúng ta. Có điều, tại đây, vào duy nhất thời điểm thăng cấp này, tôi có thể khống chế năng lượng ấy, nó đủ cho tôi làm rất nhiều chuyện với đầu óc cậu. Cậu thật sự muốn thử ư?”

“Vào thời khắc mấu chốt này, không ngờ anh còn có nhiều suy nghĩ khó lường như vậy.”

“Đây chính là điểm khác biệt giữa đầu óc của tôi và người thường. Trong hơn hai mươi tiếng ở trong này, tôi đã nghĩ về rất nhiều chuyện, đầu óc của tôi rõ ràng hơn, hiệu suất cao hơn bất cứ thời điểm nào trong quá khứ, cảm giác này thật tốt, nếu không đột phá cấp hai, tôi vĩnh viễn không thể cảm nhận cảm giác rất nhiều vấn đề trước kia không nghĩ ra nay đều đã thông thoáng, ví dụ như suy đoán về dòng năng lượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện này đã đủ khiến tôi cảm thấy hưng phấn. Có điều, tôi sẽ không nói quá nhiều cho cậu biết, vẫn nên chờ đến lúc Trang Nghiêu tự mình đột phá cấp hai, hai cậu có thể nghiên cứu. Bây giờ thì lập tức giúp tôi đột phá cấp hai, nếu không thể thành công, tôi cũng sẽ không tha cho cậu!”

Tùng Hạ không dám lấy đầu óc của mình ra cược, thật ra cậu tin Trang Du có khả năng khiến cậu bị bại não, dù sao thì trước kia chưa ai từng thử xem năng lượng này có thể bị khống chế hay không vì những người khác khi đột phá cấp hai đâu còn có tâm tư để suy nghĩ, Trang Du có thể trong lúc chịu đựng đau đớn và sợ hãi dày vò, đồng thời còn suy nghĩ, thật là đáng sợ.

Cậu giúp Trang Du từng bước đẩy năng lượng vào trong hạt nhân, sau khi thành công, Trang Du mở mắt, nhưng không lập tức ngất xỉu, chỉ là có thể hết sức suy yếu.

Tùng Hạ lạnh lùng nhìn hắn: “Bây giờ anh thả gián được rồi chứ.”

Trang Du cười tái nhợt: “Các cậu đã cứu Tùng Chấn Trung ra rồi sao?”

“Anh đoán xem.”

Trang Du cười ha ha hai tiếng: “Yên tâm, khi về tôi sẽ lập tức chấp hành.”

Người của khu 2 mở cửa phòng thí nghiệm, dìu Trang Du ra ngoài, Tùng Hạ thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường, cậu không sao chứ?”

Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Không biết hắn cố ý hay vô ý, nhưng hắn luôn có ý đồ xâm nhập vào trí óc của tôi, chưa bao giờ tôi mệt đến vậy.”

“Chắc là vô ý, năng lượng của hắn bùng nổ vô cùng lợi hại, bản thân hắn cũng khó lòng khống chế. Có điều có kinh nghiệm lần này, sau này khi dị nhân tiến hóa não bộ thăng cấp thì cần nhiều người tới đây, nguy hiểm quá.”

Trang Nghiêu đi đến: “Có chuyện gì vậy?”

“Có mấy vấn đề lát nữa hẵng nói, nhóm Thiên Bích về chưa?”

“Rồi, đến nhà ăn thôi, vừa ăn vừa nói.”

Mọi người đi đến nhà ăn, Thành Thiên Bích, Tùng Chấn Trung và bốn người của tộc Long Huyết đã chờ ở đó.

Tùng Chấn Trung vừa thấy Tùng Hạ liền vội hỏi: “Trang Du đột phá cấp hai rồi sao?”

Tùng Hạ gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

“Sao vậy?”

“Dị nhân tiến hóa não bộ thật khác chúng ta…” Tùng Hạ thuật lại chuyện vừa xảy ra.

Sau khi cậu kể xong, ba dị nhân tiến hóa não bộ ở đây đều có vẻ mặt kỳ quái.

Trang Nghiêu cau mày: “Cho nên, anh nhìn thấy thông tin trong đầu Trang Du, hơn nữa đối thoại với tư duy của ông ta, sau đó ông ta tuyên bố mình có thể khống chế năng lượng kia, hơn nữa dùng nó để uy hiếp anh?”

“Không sai, tôi có cảm giác Trang Du rất nguy hiểm.”

Trang Nghiêu gõ gõ xuống bàn: “Tôi cảm thấy hứng thú với toàn bộ quá trình đột phá cấp hai. Trang Du nói đúng, chúng ta phải nắm chặt cơ hội đột phá cấp hai thì mới tự mình cảm nhận được phát sinh trong đó.”

“Không sai, chúng ta không thể đi sau Trang Du được.” Tùng Chấn Trung nói: “Tôi và đại tá Đường đều đã đến gần điểm giới hạn, nhiều nhất không quá một tháng, tôi nghĩ một tháng kế tiếp, chúng ta hãy dành phần lớn tinh lực vào chuyện này.”

Trang Nghiêu đồng ý: “Tôi cũng có thể điều chỉnh thời gian.”

Tùng Hạ nói: “Thời gian thăng cấp của tôi không khác thế lắm, đợi giúp Diêu Tiềm Giang đột phá cấp hai, tôi sẽ không làm chuyện gì khác, dốc sức tu luyện, tranh thủ đột phá trước ba người. Như vậy khi ba người thăng cấp, tôi có thể chắc chắn hơn. Với tôi mà nói, dị nhân tiến hóa não bộ đột phá cấp hai nguy hiểm hơn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tôi nhất định phải đảm bảo mọi người đều an toàn.”

“Được.”

Tùng Chấn Trung nói: “Bên phía Từ Ưng có phản ứng gì không?”

Thẩm Trường Trạch lắc đầu: “Có thể có phản ứng gì, cùng lắm là tìm tư lệnh Tào gây chuyện. Đợi Trang Du hồi phục sẽ khống chế được hành vi của hắn, dù sao thì Trang Du đã đạt được mục đích.”

Tùng Chấn Trung hít một hơi thật sâu, rốt cuộc có thể thả lỏng một chút.

Nhà bếp lần lượt mang cơm nước lên, mọi người ăn ngấu nghiến, tất cả đều đói rã cả ra rồi.

Cơm nước xong xuôi, Đường Đinh Chi thuật lại chuyện đi Đông Bắc của họ, nhất là những gì ba người Thành Thiên Bích tìm hiểu được ở Mãn Châu.

Nghe xong, Tùng Chấn Trung cảm thấy rất hứng thú về phương diện nghiên cứu năng nguyên kiểu mới và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc của Nga: “Tôi sẽ thương lượng với viện trưởng, gửi giấy mời đến viện nghiên cứu Moscow, đồng thời yêu cầu hẹn gặp nghiên cứu viên và Jacqueline, nếu cô ấy chưa đi Thanh Hải.”

Đường Đinh Chi nói: “Thật ta không cần Jacqueline, nói đến độ gần thì Ngô Du tiện hơn, đợi đến khi toàn thể dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều đột phá cấp hai thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ đứng ngồi không yên.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Đúng, cho dù hắn không đến thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải đi tìm hắn. Có điều, dựa theo kế hoạch của chúng ta thì hành trình đi Thanh Hải ít nhất cũng phải đợi thêm nửa năm, nhất định hắn không đợi được lâu như vậy. Trước kia hắn từng hai lần từ chối lời mời của Bắc Kinh, bây giờ nếu đến đây thì có hơi mất mặt, chúng ta vẫn nên gửi giấy mời thì hơn.”

Thiện Minh hừ lạnh một tiếng: “Như kiểu mình đi xin hắn vậy.”

Tùng Chấn Trung mỉm cười: “Chuyện này thì có gì phải giận, hắn tới thật thì cũng không phải là tốt như vậy, cho nên chưa chắc hắn sẽ đến.”

Trang Nghiêu nói: “Vẫn nên đợi tình báo Thanh Hải đã, tôi rất hy vọng Jacqueline đã vào đó. Khả năng của cô ta rất đặc biệt, nói không chừng cô ta là người duy nhất có thể thoát khỏi Thanh Hải. Nếu vậy thì chúng ta sẽ có nguồn tin đáng tin cậy.”

Tùng Hạ nói: “Ngộ nhỡ cô ấy mang ngọc Con Rối ra thì sao?”

Trang Nghiêu khẽ cười: “Vậy chứng minh chúng ta cũng có thể thoát. Về hành trình Thanh Hải, đối với chúng ta mà nói thì vấn đề lớn nhất chính là có quá nhiều điều mà ta không biết, tôi chờ mong có người có thể giải đáp một vài vấn đề cho chúng ta, tuy tôi có cảm giác hơn 50% rằng cô ta sẽ chết ở trong đó.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên thiết lập kế hoạch nửa năm, nói rõ công tác chuẩn bị trước khi đi Thanh Hải.”

Trang Nghiêu tự tin nói: “Đây là chuyện tất yếu. Trước khi đi Thanh Hải, chúng ta có ba chuyện quan trọng phải làm: Thứ nhất, tất cả đột phá cấp hai Thứ hai, đồng bộ nâng cao thực lực và vũ khí, phát triển vũ khí phòng thủ Thứ ba, thu thập tình báo. Đợi xử lý xong xuôi nạn gián, chúng ta có thể bắt đầu.”

Tùng Hạ âm thầm siết chặt nắm đấm, trong nửa năm sắp tới, cậu nhất định phải khai thác thật nhiều thông tin có giá trị trong ngọc cổ để đồng đội của mình trở nên mạnh hơn, an toàn hơn.

Ngay ngày hôm ấy, viện khoa học công bố báo động khẩn cấp, yêu cầu tất cả dân chúng ở lại trong nhà không đi ra ngoài, thành phố sẽ phát tán gián mang virus quy mô lớn để tiêu diệt gián biến chủng.

Dân chúng nhân lúc rối loạn mà gây rối và những người đến kháng nghị trước cửa viện khoa học đều bị đuổi về nhà, nghe nói sắp thả gián, không ai dám ra đường, rối loạn quy mô nhỏ đều được bình ổn.

Từ Ưng không đi tranh cãi với Tào Tri Hiền, dù sao thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, Trang Du và Chu Phụng Lam thành công đột phá cấp hai, mục đích lớn nhất của họ đã đạt được, tạm thời ổn định lòng người, tuy tình thế vẫn bất lợi với họ, nhưng ít nhất không nguy cấp như trước.

Chẳng qua, là dị nhân tiến hóa não bộ đầu tiên đột phá cấp hai, Trang Du sẽ lại càng trở nên nguy hiểm hơn trước, càng khó lường hơn trước. Từ Ưng trông cậy vào Trang Du có thể khiến toàn bộ tập đoàn quân 14 thoát khỏi vế yếu, nhưng dưới tình hình không có người có khả năng đặc biệt như Tùng Hạ, đa số tổ chức dị nhân cuối cùng đều sẽ muốn có quan hệ với tập đoàn quân 27. Nghĩ vậy là sẽ biết Trang Du và Từ Ưng sẽ càng ngày càng chật vật, song càng là như vậy, mọi người càng phải đề phòng Trang Du còn có thể có thủ đoạn ngoài dự đoán nào nữa.

Qua vài ngày, có tin một trong số vợ hờ của Từ Hàng là Kiều San đột nhiên biến dị, Kiều San lập tức không còn tư cách gả vào Từ gia, có điều để bồi thường, Từ Ưng đã thăng một cấp cho ba Kiều San, còn tặng không ít đồ. Ông ta biết con trai mình là người nhẹ dạ, lại không có chính kiến, làm như vậy hiển nhiên là sợ Kiều San sẽ dây dưa.

Nhóm Thành Thiên Bích thì sau vài ngày nghỉ ngơi, không có gì bất ngờ xảy ra, Diêu Tiềm Giang đã tìm tới cửa. Toàn bộ Bắc Kinh này chỉ còn lại mình anh là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn chưa đột phá cấp hai, hiển nhiên anh đã sốt ruột.