Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 249

“Trong ba năm qua, chúng ta thay đổi nhiều quá, hồi lần đầu gặp Tùng ca, anh gầy nhẳng, nhìn thấy gì cũng sợ tái cả mặt, vừa nhìn đã biết là dạng gà rù…”

“Quái lạ… Không có gì hết.” Tùng Hạ mở to mắt, nhìn Trang Nghiêu đầy vẻ ngờ vực.

Trang Nghiêu cau mày: “Là sao? Không có gì đặc biệt?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Không phải, giống lúc tôi nhìn thấy khi ở dưới chân núi.”

Lúc này mọi người đang ở nơi khai quật ngọc Con Rối, cũng chính là ngay phía trên tòa thành ngầm, Tùng Hạ vốn chờ mong khi tiến vào đá ngũ sắc tại “thủy nguyên” này là sẽ có thay đổi đặc biệt gì. Đương nhiên, đá ngũ sắc từng biến hóa một lần. Điều cậu chờ mong là sau khi biến hóa, đá ngũ sắc có thể cho cậu chỉ dẫn để phong ấn ngọc Con Rối, kết quả không có gì cả, điều này khiến cậu hết sức thất vọng.

Trang Nghiêu gật đầu: “Thôi vậy, tôi đã đem bảng đối chiếu Hán Triện – Giản thể cho anh rồi, anh nghiên cứu chữ viết trước vậy.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ: “Cũng chỉ có thể làm vậy.”

Mấy người trèo lên người A Bố, đi xuống núi.

Mới đi xuống không được bao xa, một luồng ánh sáng vàng kim chớp nhòa từ xa lao đến, Thành Thiên Bích ngẩng đầu: “Là Dung Lan.”

Quả nhiên, giây tiếp theo, luồng sáng hơi chói mắt đó dừng lại cạnh họ, từ tia sáng dần dần hóa thành hình người. Gương mặt Dung Lan được ánh sáng vây quanh, từ trên cao nhìn xuống họ.

Tùng Hạ hỏi: “Minh chủ? Ngài đến đây làm gì?”

Dung Lan nói: “Đi dạo.”

Tùng Hạ ngượng ngùng “ồ” một tiếng. Cậu hơi hối hận vì mình đã lắm miệng.

Trang Nghiêu nói: “Ngài đến tìm vị trí hang động phải không.”

Dung Lan không trả lời mà nhìn hướng mà họ đi đến đây.

Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Đi.”

A Bố chạy về phía trước.

Giọng nói của Dung Lan vang lên sau lưng họ, âm điệu lạnh lẽo hòa với cái giá rét mùa xuân lại không hề thấy chút kỳ lạ nào: “Nó ở đâu?”

Trang Nghiêu nói: “Ngay đằng sau, mặt đất có đánh dấu.”

Dung Lan vừa định đi, Trang Nghiêu nói tiếp: “Đổi lại, anh cũng trả lời một câu hỏi của tôi đi.”

Dung Lan dừng lại một chút: “Nói.”

“Anh đột phá cấp bốn bao lâu rồi? Ít nhất chúng ta quen nhau đã một năm, vì sao anh chưa đột phá cấp năm?”

“Từ sau cấp bốn, tiến độ cực kỳ chậm chạp.”

“Dựa theo tỉ lệ phần trăm mà nói, hiện tại anh đến đâu rồi?”

Dung Lan lạnh nhạt: “Tôi chỉ nợ cậu một đáp án.” Nói xong ánh kim chợt lóe, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Minh chủ đi đến đó làm gì vậy.”

Trang Nghiêu nói: “Không biết, có lẽ là đi tưởng nhớ Tôn tiên sinh?”

Đường Nhạn Khâu liên tiếp quay đầu nhìn lại: “Chúng ta không đi theo xem sao à?”

“Bỏ đi, nếu đi dễ phát sinh xung đột.” Trang Nghiêu nói: “Hắn ta cấp bốn đó.”

Thành Thiên Bích lẩm bẩm: “Sau khi đột phá cấp bốn thì dừng lại không tiến nữa?”

Tùng Hạ nói: “Chắc chỉ là tiến độ quá chậm thôi, chuyện này cũng hợp lý, mỗi một lần thăng cấp đều hao phí thời gian và tốn nhiều tinh lực hơn lần trước.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Cũng có khả năng là họ đã gặp phải chướng ngại gì đó, nếu dựa theo công thức thặng dư để tính thì chuyện này không thuyết phục.”

Tùng Hạ ngạc nhiên: “Chướng ngại? Là chướng ngại gì nhỉ.”

“Kể cả có hỏi hắn với Sở Tinh Châu thì họ cũng chưa chắc sẽ nói cho chúng ta biết, vẫn nên đợi Thành Thiên Bích đột phá cấp bốn đi, đến lúc đó tự khắc chúng ta sẽ biết.”

Tùng Hạ nhìn sang Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, tiến độ của cậu thế nào?”

“Đại khái còn cần ba, bốn tháng.”

“Ba, bốn tháng, vậy cách rất gần thời gian chúng ta đi Hoa Nam. Tôi đoán trừ anh và Thẩm Trường Trạch, những người khác rất khó đột phá cấp bốn trước lúc chúng ta lên đường.”

Thành Thiên Bích nói: “Thời gian của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du cũng không kém là bao, những người khác chắc hẳn không có khả năng, nhưng giờ họ đều đang tu luyện hết sức có thể, cho dù không thể đột phá cấp bốn thì xét thực lực thôi cũng đã gấp trước mấy lần.”

Tùng Hạ nói: “Ít nhất sau khi tất cả đều có thể nguyên tố hóa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên gần như là giết không chết rồi.”

Trang Nghiêu cười cợt: “Đúng vậy, họ là người giết không chết, song sẽ tự mình đi về hướng hủy diệt vì tiến hóa.”

Liễu Phong Vũ cười: “Hê, nhóc còn nói người khác chi, chúng ta không như thế chắc, biết đâu cuối cùng đầu nhóc sẽ nổ ‘bùm’ một tiếng ấy chứ.”

Trang Nghiêu trợn trắng mắt nhìn hắn: “Thế còn hơn anh thối đến chết.”

Liễu Phong Vũ trừng mắt lại: “Nói cho mà biết, đây bây giờ càng tiến hóa càng thơm nhé.” Hắn vung tay trước mặt Trang Nghiêu, một mùi hương kỳ lạ lập tức tỏa ra trong không khí.

Đó là một mùi hương cực kỳ khó có thể hình dung, nói nó thối thì chưa chắc đã vậy, nói nó thơm lại thật sự không làm người ta thấy ưa mũi, tóm lại chính là ai ngửi phải sẽ thấy không thoải mái, Trang Nghiêu nhăn mũi: “Tránh ra, nếu tiến hóa khứu giác thì vừa rồi bị anh xông chết rồi đấy.”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Chờ tôi đột phá cấp bốn, nhất định sẽ thành thơm, mùi này bây giờ còn có thể tạo chút ảo giác, mấy đứa muốn thử không? Lần trước tôi tìm người thử rồi, say hơn rượu.”

Tùng Hạ nhớ tới lần trước Tống Kỳ đột nhiên hưng phấn nhún nhảy lắc lư như dùng thuốc, còn bị Triệu La Manh đánh cho một trận: “Liễu ca, hóa ra do anh làm.”

Liễu Phong Vũ nhún vai: “Ai kêu tên đó cướp nước hoa của anh đi lấy lòng bạn gái.”

Đường Nhạn Khâu đột nhiên hỏi: “A Bố… tiến hóa đến trình độ nào rồi?”

“Hơn nửa cấp hai thì phải.”

Đường Nhạn Khâu nhíu mày: “Vậy nó có thể to hơn cao hơn không?”

Liễu Phong Vũ nói: “Sau đó nổ tung?”

Trang Nghiêu hầm hầm trừng mắt nhìn hắn.

Đặng Tiêu ôm siết một tai A Bố: “A Bố, đừng nghe!”

Liễu Phong Vũ cười phá lên: “Có chúng ta ở đây, cậu sợ cái gì.”

Mọi người đã lâu không được ra ngoài một chuyến, nơi này trời xanh mây trắng, không khí thoáng đãng mát rượi, bốn phía lại yên tĩnh, quả thật khá thích hợp để “đi dạo”. Cứ thế, họ vô thức để A Bố bước chậm lại, vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi xuống núi.

Sau khi về, mỗi ngày Tùng Hạ ngoại trừ tu luyện thì nhiệm vụ mới cần bỏ sức nhất chính là phiên dịch chữ Triện trong đá ngũ sắc. Một ít nội dung đơn giản bên trong cậu đều đã học được từ trước, bây giờ cậu chỉ hy vọng có thể học tập chế tạo thêm nhiều ngọc phù tấn công và phòng ngự. Suy xét đến sức chiến đấu hữu hạn của mình, ngoại trừ phòng thân thì không đáng để bỏ ra quá nhiều sức lực nên cậu giành phần lớn thời gian vào việc nghiên cứu công cụ phòng thủ. Vào thời khắc mấu chốt, công cụ phòng thủ bằng năng lượng đã cứu họ rất nhiều lần. Cậu muốn nghiên cứu ra một công cụ phòng thủ mới trước khi họ đi Hoa Nam. Mặt khác, cậu muốn phổ biến công cụ cũ nhiều thêm, loại ngọc phù tích trữ năng lượng và ngọc phù nguyên tố cơ bản có thể đặt trong cơ thể dị nhân, phóng thích năng lượng tại thời điểm thích hợp do cậu kích hoạt cũng cần nâng cấp thêm nữa.

Mấy tháng tiếp theo, mỗi ngày đều trôi qua trong căng thẳng và sung sức. Cứ thế cứ thế, lần thứ hai tiến vào Thanh Hải của họ trôi qua nửa năm. Trong lúc này, Trang Nghiêu, Đường Đinh Chi và Trang Du đều từng về Bắc Kinh, nhưng mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên vẫn cố thủ vững chắc tại nơi môi trường khắc nghiệt này. Trong ba tháng hè nóng nhất, mỗi ngày họ phải phơi nắng hứng chịu tia tử ngoại cực mạnh từ trong sa mạc đến đen thui, ngay cả Triệu La Manh cũng không chịu nổi phải về Tây Ninh, Jacqueline lại không có biểu hiện gì.

Một ngày nọ, nhóm Tùng Hạ chào đón một ngày khiến họ hết sức kích động, đó chính là ngày Thành Thiên Bích lại thăng cấp.

Trải qua nửa năm tu luyện cường độ cao, Thành Thiên Bích thật sự đã ép mình hoàn thành thời khắc chuyển giao từ cấp ba đến cấp bốn mà Sở Tinh Châu và Dung Lan đều mất cả một năm.

Trong mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, người có khả năng ràng buộc mình tốt nhất chính là Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch và Lý Đạo Ái. Ba người họ có một điểm giống nhau, đó là đều từng làm lính, không chỉ có thể chịu khổ mà còn có yêu cầu hết sức nghiêm khắc với bản thân. Trong vòng nửa năm qua, những người khác đều thỉnh thoảng có chút hành vi nhàn hạ, nhưng ba người này mỗi ngày mấy giờ dậy, mấy giờ ngủ, thậm chí mấy giờ ăn mấy giờ đi WC cũng được lập kế hoạch chặt chẽ, tận dụng tất cả thời gian có thể dùng vào tu luyện. Sau khi Thành Thiên Bích tới điểm giới hạn cấp bốn, Thẩm Trường Trạch cũng theo sát sau hắn, tiếp cận mục tiêu này. Mà Lý Đạo Ái tuy vì hồi đầu không đến Thanh Hải mà tụt hậu rất nhiều, nhưng cũng đang chậm rãi đuổi theo họ.

Tùng Hạ và Trang Nghiêu vội vàng chuẩn bị thăng cấp cho Thành Thiên Bích, bị Sở Tinh Châu phát hiện. Sở Tinh Châu nhíu mày nhìn họ: “Mấy người đang làm gì thế?”

Tùng Hạ ngẩn người: “Chuẩn bị trại đơn cho Thiên Bích, lúc cậu ấy thăng cấp nơi đó nhất định bị phá hủy.”

Sở Tinh Châu cau mày: “Trại? Cậu ta thăng cấp ở đây, toàn doanh trại đều bị hủy.”

“Hả?” Tùng Hạ kinh ngạc: “Năng lượng bùng phát?”

Thành Thiên Bích cau mày: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Cậu muốn tạo bão cát ở sa mạc à? Tự mình lên núi đi, chọn chỗ nào thảm thực vật dày đặc, xong xuôi thì lại xuống.”

Tùng Hạ có chút lo lắng: “Ngộ nhỡ cậu ấy đụng phải phiền toái thì sao?”

Sở Tinh Châu: “Vậy anh cũng không giúp được gì. Khi cậu ta thăng cấp, ai lại gần sẽ bị sức gió mãnh liệt tấn công, theo kinh nghiệm của tôi, phạm vi ảnh hưởng có thể vượt quá một cây số, anh cho rằng mình sống được thì có thể thử.”

Tùng Hạ gãi đầu, nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nói: “Tôi đi một mình.”

“Hay là nghĩ cách gì đó, nếu có nguy hiểm thì phát tín hiệu cho chúng tôi…”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng cậu: “Đừng lo.”

Tùng Hạ thở dài: “Thôi vậy, cậu đi đi, tự mình cẩn thận.”

Thành Thiên Bích hóa thành cơn gió cuốn lên núi, sau đó những người khác lo lắng chờ đợi trong doanh trại.

Dị nhân thăng cấp luôn là một vụ mua bán mà nguy hiểm và lợi ích tồn tại song hành. Hơn ba năm qua, số dị nhân tử vong do thăng cấp thất bại đã vượt quá 50%, tuy hai trường hợp sống sót là Sở Tinh Châu và Dung Lan có vẻ như có thể chứng minh dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ họ chỉ trùng hợp là 50% thành công thì sao? Chẳng ai dám dán tem đảm bảo Thành Thiên Bích nhất định sẽ an toàn trở về cả, mà sự bất an trong lòng không chỉ là Tùng Hạ mà còn cả những người khác – những người không thể tận mắt chứng kiến Thành Thiên Bích thăng cấp, càng không thể canh giữ ở cạnh hắn, cũng đang chậm rãi khuếch tán theo thời gian trôi qua.

Mười sáu tiếng sau khi Thành Thiên Bích lên núi, lúc ấy là tầm rạng sáng bốn giờ. Ngoại trừ gác đêm, phần lớn mọi người đều đã ngủ, ngay cả Tùng Hạ cũng có chút lim dim. Đột nhiên, cậu cảm giác túp lều cậu đang ngủ lay động mãnh liệt, bị gió thổi bay phần phật, giống như sắp bị một nguồn sức mạnh to lớn nào đó nhổ tận gốc lên vậy. Cậu vội bật dậy, vì dậy quá đột ngột nên máu lên não không đủ, nhất thời cậu không kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, còn nhìn sang bên cạnh theo thói quen. Khi phát hiện vị trí bên cạnh không có ai, Tùng Hạ bật dậy, chạy ra ngoài trại.

Trong doanh trại có máy phát điện cỡ lớn, bóng đèn treo khắp nơi. Tùng Hạ liếc mắt nhìn thấy Đường Nhạn Khâu đã chạy ra khỏi trại trước cả cậu, đang ngẩng đầu nhìn lên núi với tốp người gác đêm.

Chỉ thấy trên đỉnh núi tối đen như mực, bóng cây điên cuồng nhảy múa trong đêm, bầu trời trên đỉnh núi xoay vần một vùng gió khổng lồ mắt thường thấy được. Tiếng cuồng phong rít gào hùng hậu mà phẫn nộ, ai nghe thấy cũng phải nổi da gà. Nếu lúc này lại đổ mưa to thì quả thật chính là cảnh bão lớn.

Toàn bộ doanh trại cũng nhận được ảnh hưởng từ sức gió này, những túp lều dùng đinh tán khổng lồ đóng xuống lòng đất đang bị gió thổi kêu xoàn xoạt, bóng đèn dùng dây thừng treo bên trên đầu họ lắc lư va chạm như những hạt đậu rơi trên mặt đất. Những thùng nước nhẹ hay giá nướng thịt lại càng bị quăng quật trên đất không giữ lại gì, thậm chí còn bị hất tung ra xa bên ngoài. Cát vàng đá vụn dưới đất lập tức bị thổi bay đầy trời.

Dưới tình hình này thì đã rất khó để đi vào giấc ngủ, càng ngày càng có nhiều người bước ra từ trong trại của mình, nhìn về hướng đỉnh núi, đều sinh lòng sợ hãi nguồn lực cực lớn này.

Trang Nghiêu nhẹ giọng nói: “Không ngờ lại sinh ra nguồn năng lượng lớn như vậy, nếu anh ta thăng cấp ở đây thật, bão cát có thể chôn vùi chúng ta.”

Tùng Hạ hết sức sốt ruột: “Năng lượng lớn thế này, Thiên Bích có chịu được không?” Đây rõ ràng là sức mạnh thiên nhiên, song lại để cho một con người khống chế, giống như một con kiến có được sức voi vậy, chuyện này rất vi phạm quy luật tự nhiên. Có đôi khi ngay cả Tùng Hạ cũng không khỏi cảm thấy, đám người vi phạm quy luật tự nhiên như họ thật ra đã không thể gọi là con người nữa rồi. Có được sức mạnh có thể hủy diệt tự nhiên, chẳng trách không được tự nhiên dung tha.

“Giờ thì nói gì cũng vô dụng, đã không còn ai có thể ngăn anh ta lại nữa rồi.”

Trận cuồng phong này cứ như vậy bừng bừng phẫn nộ suốt một giờ, rất nhiều người không chịu nổi sự tàn phá bừa bãi của bão cát, lần lượt chui về trong trại, chỉ có nhóm Tùng Hạ là còn chờ ở bên ngoài.

Rốt cuộc, nguồn năng lượng khổng lồ chèn ép lòng người kia dần dần thu về, trận cuồng phong cũng tiêu tan trong không khí.

Tùng Hạ vội nhảy lên lưng một con đại bàng đen, bay về hướng Thành Thiên Bích, những người khác nhảy lên người A Bố, theo sát phía sau.

Họ rất dễ dàng tìm được Thành Thiên Bích, dựa vào ánh sáng nhạt nhòa lúc tảng sáng, họ nhìn thấy tại nơi trung tâm khu rừng mà tất cả đã bị san thành bình địa kia, Thành Thiên Bích đang trần truồng nằm chính giữa, đã bất tỉnh nhân sự.

Tùng Hạ nhào vào bên cạnh Thành Thiên Bích, dò xét hơi thở, phát hiện hắn hô hấp ổn định mới thở phào được một hơi.

Liễu Phong Vũ đứng một bên, nhìn quanh bốn phía, thất thanh hô lên: “Á đậu má… Đây là cảnh lốc xoáy quét qua.”

Mọi người cũng nhìn quanh bốn phía, không khỏi hốt hoảng.

Dựa theo những gì Sở Tinh Châu đã nói, Thành Thiên Bích tìm một chỗ cây cối, thảm thực vật dày đặc nhất hòng giảm bớt sức phá hoại của sức gió, nhưng trong phạm vi một km trong khu rừng này, tất cả cây cối cách hắn quá gần hoặc là cây cối loại nhỏ đều bị nhổ tận gốc, đổ ngả nghiêng trên đất. Cây cối hình thể hơi lớn một chút tuy tránh được số phận bật gốc, nhưng đa phần đều bị bẻ gãy ngang thân phải biết là sau khi tận thế, cho dù là cây loại nhỏ thì độ cao cũng vượt quá 20 mét. Trong phạm vi 300 mét quanh họ đã không thể tìm thấy một cái cây lành lặn, chỉ còn lại gốc rễ, cả khu rừng bị phá hủy thành một đống lộn xộn. Nhìn thấy cảnh này, người bình thường đều sẽ cho rằng một cơn lốc cấp 10 vừa đổ bộ tại đây, ai sẽ tin chuyện này do con người gây ra cơ chứ?

Đặng Tiêu lắc đầu: “Thành ca bá đạo quá, thật đáng sợ, sau này anh ấy sẽ có khả năng như vậy ư?”

Trang Nghiêu nói: “Không đâu, khi thăng cấp, ngay cả lớp năng lượng thâm sâu nhất trong hạt nhân của chúng ta cũng bị kích thích phải bộc phát ra nên mới đạt được sức mạnh khủng khiếp hơn bình thường. Dựa theo kinh nghiệm của bản thân tôi và số liệu tính ra khi quan sát những người khác thăng cấp, năng lượng bộc phát trong khoảnh khắc thăng cấp lần này xấp xỉ với năng lượng khi gần đến lần thăng cấp tới người đó có thể đạt được. Nói cách khác, lực phá hoại như vậy, Thành Thiên Bích có thể đạt được khi lên đến cấp năm.”

Liễu Phong Vũ chậc lưỡi: “Hãi thật, loại khả năng này có thể dễ dàng phá hủy một thành phố, quái vật biển Hoa Nam dù có lợi hại hơn nữa cũng chẳng chống được cuồng phong cấp 8 vậy đâu.”

Trang Nghiêu trợn mắt nhìn hắn: “Thành Thiên Bích nếu trên mặt biển tấn công chúng như vậy, người chết đuối trước là chúng ta.”

Đặng Tiêu nói: “Này thì tốt rồi, Thành ca quật đổ hết cây cối, lần sau lúc thiếu tá Thẩm thăng cấp, lại nhân tiện đốt rụi hết luôn. Chúng nó lớn được vậy cũng không dễ dàng, đừng chà đạp chỗ khác.”

Tùng Hạ dùng chăn bọc Thành Thiên Bích lại, ôm hắn nhẹ nhàng nhảy lên lưng A Bố: “Chúng ta về thôi.”

Đặng Tiêu sờ sờ cằm: “Đột nhiên muốn thở dài.”

Tùng Hạ nói: “Sao vậy?”

“Em chỉ cảm thán một câu. Trong ba năm qua, chúng ta thay đổi nhiều quá, hồi lần đầu gặp Tùng ca, anh gầy nhẳng, nhìn thấy gì cũng sợ tái cả mặt, vừa nhìn đã biết là dạng gà rù…”

Tùng Hạ cười đạp cậu ta một cái: “Muốn ăn đập đấy à.”

“Đừng mờ, em đang khen anh đó, đã nói hết đâu, dù sao thì lúc ấy anh chính là trông như gà rù. Giờ thì, ôm một người đàn ông mét chín cũng có thể nhảy thẳng lên lưng A Bố, ngay cả việc bám đuôi lấy sức cũng không cần. Em thì trước kia cũng lợi hại bình thường thôi, giờ thì đã trở nên vô cùng lợi hại, tiến bộ của chúng ta thật sự quá lớn.”

Tùng Hạ cười mắng: “Cậu đây là khen anh hay khen mình không biết. Anh chỉ là tạm thời cường hóa cơ bắp ở chân thôi mà, có gì to tát.” Nói xong, cậu vung vung cánh tay: “Có điều nói thật, anh khỏe mạnh hơn trước thật đó. Lúc trước anh cứ mãi 60 cân, ăn thế nào cũng chẳng béo được, giờ cũng không béo, nhưng có bắp có thịt rồi, hơn 65 cân rồi đó.”

Đặng Tiêu vỗ vỗ vai cậu: “Cuối cùng thì không phải gà rù nữa rồi.”

Tùng Hạ nheo mắt lại: “Thứ bảy không làm sủi cảo cho cậu nữa.”

Đặng Tiêu lập tức bám chặt cậu cầu xin: “Tùng ca, em sai rồi.”

Sau khi nhóm người quay về doanh trại, mọi người đều rất tò mò về tình hình của Thành Thiên Bích.

Tùng Hạ nâng giọng: “Cậu ấy không sao, nghỉ ngơi là khỏe.”

Thẩm Trường Trạch đi tới, liếc nhìn Thành Thiên Bích: “Trên núi bị phá khủng khiếp lắm phải không.”

“Đúng vậy, thiếu tá Thẩm, chúng tôi đã giúp cậu thương lượng. Lúc thăng cấp cậu lên lại chỗ đó đi, đừng phá hủy nơi khác.”

Thẩm Trường Trạch gật đầu, nhìn lên đỉnh núi, trong mắt lóe ra vẻ hiếu thắng.

Ngày hôm sau, Thành Thiên Bích đã tỉnh lại, lúc ấy nhóm Tùng Hạ đang ăn cơm. Lúc Tùng Hạ về trại thì thấy Thành Thiên Bích vẫn đang trần truồng ngồi ngẩn ngơ bất động trên giường.

Tùng Hạ khẽ nói: “Thiên Bích?”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Đừng lại gần đây.”

Lều trại vốn không lớn, lúc này Tùng Hạ đã đứng rất gần Thành Thiên Bích, cậu lập tức cảm thấy hơi khó thở, giống như không khí bị tước đoạt đột ngột vậy.

Thành Thiên Bích thu lại khả năng: “Không sao.”

Tùng Hạ ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa tóc hắn, dịu dàng hỏi: “Cậu nghỉ khỏe chưa?”

Thành Thiên Bích nói: “Rồi, chỉ là hơi mệt thôi, không sao.”

“Cậu có biết lúc thăng cấp cậu đã làm gì không, tất cả mọi người đều bị cậu dọa đấy.”

“Tôi có thể cảm thấy nó, có điều tình trạng phá hủy cụ thể tôi cũng không biết.”

Tùng Hạ cười: “Hôm khác đưa cậu lên núi xem, căn bản chính là lực phá hoại của lốc xoáy.”

Thành Thiên Bích vui vẻ, nói: “Sở Tinh Châu nói không sai, chỉ sau khi đột phá cấp bốn, khả năng phức tạp mới có thể sử dụng để tấn công một chút.”

“Bây giờ cậu thấy sao?”

“Rất tốt.”

“Lúc thăng cấp, không có bất cứ cảm giác kỳ quái nào chứ?”

“Ý anh là gì?”

Tùng Hạ nói: “Tôi vẫn cứ lo lắng về miếng ngọc Con Rối tồn tại sâu trong ý thức của mọi người, bởi vì bất luận là Giang Doanh hay là đá ngũ sắc thì đều không nhắc tới chuyện này, bây giờ một chút manh mối cũng không có, cho nên tôi vẫn rất để ý.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không có gì đặc biệt. Việc này, sớm muộn gì cũng sẽ có đáp án.”

Tùng Hạ thở dài: “Đúng vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có đáp án, chỉ hy vọng sẽ không đến quá muộn.” Cậu đưa quần áo cho Thành Thiên Bích: “Đi ăn đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Không muốn ăn, anh đi ăn đi.”

“Không được, hai ngày rồi cậu chưa ăn uống gì, dậy ăn mau.” Tùng Hạ cười: “Hay để tôi mặc cho cậu?”

Thành Thiên Bích liếc nhìn Tùng Hạ, mắt mang ý cười. Hắn mặc quần áo, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Lúc ăn cơm, chung quanh không ngừng có người hỏi đông hỏi tây, đặc biệt Đặng Tiêu ríu rít nhiều nhất, một bữa cơm ăn vô cùng náo nhiệt.

Một tháng sau, Thẩm Trường Trạch cũng đến điểm giới hạn cấp bốn, lúc này hắn sớm có chuẩn bị, dặn dò nhóm người Thiện Minh một tiếng rồi tự mình lên núi.

Buổi tối vừa vặn đến phiên tộc Long Huyết gác đêm, nhóm người dứt khoát không ngủ, chờ ở bên ngoài.

Cũng đến nửa đêm, Tùng Hạ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hơi dồn dập, còn có tiếng người nói chuyện.

Tùng Hạ mở mắt, phát hiện ngoài trại rất sáng, nhìn đồng hồ, rõ ràng là nửa đêm. Cậu và Thành Thiên Bích ra đến bên ngoài, quả nhiên phát hiện trên núi, ánh lửa tận trời. Tuy rằng trận hỏa hoạn này không ảnh hưởng đến doanh trại giống như gió lốc nhưng ánh lửa rực cháy chiếu rọi bầu trời sáng như ban ngày. Liếc mắt thoáng nhìn, cả ngọn núi giống như Hỏa Diệm Sơn vậy.

Ngọn lửa lớn cứ như vậy liên tục cháy. Hơn một tiếng sau, rốt cuộc sức lửa đã yếu bớt.

Đường Đinh Chi dắt đến một con đại bàng đen: “Lên núi thôi.”

Al nói: “Lửa vẫn đang cháy, cậu ta xong chưa?”

“Lửa không giống gió. Gió nếu không được trợ lực thì sẽ tự tan, còn lửa chỉ cần có điều kiện gây cháy thì sẽ cháy mãi. Bây giờ thế lửa đang yếu là chứng minh Thẩm Trường Trạch đã kết thúc thăng cấp, nhất định cậu ta đã hôn mê, không thể khống chế thế lửa.” Anh nói xong, nhìn về phía Diêu Tiềm Giang: “Quận vương, cảnh sát Lý, hai vị đi theo đi, chúng tôi cần hai vị khống chế thế lửa.”

Lý Đạo Ái gật đầu.

Diêu Tiềm Giang nói: “Đi thôi.”

Mấy con đại bàng đen và Tiểu Chu chở họ bay lên núi.

Một lát sau, trên núi xuất hiện “mưa” và “đất”, dập tắt mấy ngọn lửa lớn, cuối cùng ngăn cản thế lửa lan rộng, cả khu rừng đều bị gió và lửa hủy hoại gần sạch.

Thẩm Trường Trạch được đón về, y sì như Thành Thiên Bích, trần truồng và hôn mê bất tỉnh.

Những người chờ đợi ở doanh trại đều nhẹ nhàng thở phào, mỗi một dị nhân thành công thăng cấp đều là chuyện đáng để họ chung một niềm vui, nhất là dị nhân đẳng cấp cao, bởi vì vậy có nghĩa là khi lên chiến trường, họ lại có thêm một đồng đội lợi hại.

Sau khi Thẩm Trường Trạch thăng cấp, nửa tháng sau, phía Bắc Kinh cho người thông báo, nói rằng đã xác định được ngày hành động. Lúc này, kế hoạch tác chiến cơ bản đã được dự tính hoàn tất, vật tư chiến đấu cũng đã chuyển đi được 70%, yêu cầu các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã đột phá cấp bốn quay về Bắc Kinh, phối hợp với họ tiến hành thử tấn công.

Suy xét đến Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu đều sắp tới lúc thăng cấp, Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu quyết định ở lại thêm 20 ngày, chờ ba người họ đột phá cấp bốn rồi hẵng quay về. Thẩm Trường Trạch cũng có tính toán như vậy, vì thế nhiệm vụ tiên phong giao cho Sở Tinh Châu và Dung Lan.

Hai người họ đi rồi, những người khác tiếp tục ở lại nơi này tu luyện, mà sau khi được biết kế hoạch tác chiến Hoa Nam đã hoàn thành, họ cảm thấy chiến sự tới gần, trong lòng đều có trọng trách nặng nề, không khí khắp doanh trại càng thêm áp lực.

Qua hai tuần, họ lại nhận được tin từ Bắc Kinh, là một vài tài liệu và ảnh chụp buổi thí nghiệm tấn công đầu tiên. Mọi người truyền tay nhau đọc, đều kinh hoàng trước bề ngoài kì dị của sinh vật biển lên bờ.

Liễu Phong Vũ lắc đầu chậc lưỡi: “Sao chúng lại có sáng kiến biến thành cái vẻ không biết xấu hổ như vậy cơ chứ?”

Trong ảnh là một con cá chình biển, nó mọc ra ba cái chân, thân mình mọc ra bốn cái bọc, đại khái là muốn tiến hóa ra thứ gì khác, đôi mắt vì để thích ứng với ánh sáng trên đất liền nên biến thành một đôi mắt híp, cơ thể thô ráp xù xì. Tất cả những loại sinh vật này ngoại trừ xấu xí và kì dị thì không tìm được từ nào khác để miêu tả. Lần lượt xem qua ảnh chụp, họ phát hiện hầu hết động vật biển lên bờ đều có hình thù kỳ quái, có chút bộ phận trên cơ thể họ thấy mọc ra hoàn toàn vô nghĩa, cũng có những con vừa nhìn đã thấy có sức chiến đấu rất mạnh. Tóm lại, đối với quần thể này, họ thấy đôi chút ghê tởm.

Đặng Tiêu trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Xấu quá, nhìn phát gớm, A Bố đúng là chưa chắc đã muốn ăn đâu.”

Trang Nghiêu nhíu mày: “Điểm khó đối phó nhất của mấy thứ này, chỉ sợ cũng là chúng tiến hóa ra những hình thù kì quặc quái lạ. Cùng một loài song có thể tiến hóa ra ưu điểm và nhược điểm khác nhau, không thể tổng kết kinh nghiệm chiến đấu. Chờ ba anh đột phá cấp bốn, chúng ta sẽ lập tức quay về Bắc Kinh, nhất định phải hiểu thêm về chúng nó.”

Nhóm người vốn đang ôm chút may mắn và tâm lý trốn tránh sống ở Thanh Hải, lúc này đều muốn về Bắc Kinh khá khẩn cấp. Trang Nghiêu nói đúng, nếu không tiếp xúc với đám quái vật xấu xí này, họ căn bản không biết làm thế nào để đối phó với chúng.

20 ngày sau khi Sở Tinh Châu và Dung Lan quay về Bắc Kinh, Đường Nhạn Khâu đạt tới điểm giới hạn cấp bốn. Tùng Hạ “bày trận đón địch”, nhưng vì nghĩ đến an toàn nên họ vẫn ném Đường Nhạn Khâu lên núi, đứng tại một nơi xa hơn trông chừng hắn.

Liễu Phong Vũ mang theo mấy hộp thuốc lá, từ khi Đường Nhạn Khâu tiến vào trạng thái thăng cấp là bắt đầu hút không ngừng nghỉ, trông có vẻ rất nôn nóng.

Tùng Hạ an ủi: “Liễu ca đừng lo, có em ở đây, Nhạn Khâu không sao đây, chi bằng anh chờ mong thay đổi của cậu ấy lúc đột phá cấp bốn đi, chờ mong mình cũng được á anh.”

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Yên tâm, anh không sao…” Hắn nhìn Đường Nhạn Khâu, trong mắt tràn ngập lo lắng và chờ mong.