Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 251

Cơ thể A Bố run lên, đột nhiên giống như có chút kích động, híp mắt lại cọ cọ dụi dụi vào lòng bàn tay A Nhượng, trong họng phát ra những tiếng ư hử.

Đoàn người hưởng thụ nắng chiếu gió thổi nửa năm trong sa mạc, vừa xuống phi cơ đã khẩn cấp về nhà, dự định nghỉ ngơi một giấc cho khỏe.

Sau khi trở về viện khoa học, A Bố còn tỏ vẻ hưng phấn hơn họ, không chịu đi đường hẳn hoi, vừa nhún nhảy vừa lăn lộn. Hiển nhiên đối với nó mà nói, trở lại viện khoa học là chứng minh sẽ “có cá ăn”, nửa năm Thanh Hải làm nó thèm thuồng đến phát cuồng rồi.

Sau khi họ trở về còn chưa kịp nghỉ chân thì đã kêu Tiểu Vương báo cho phòng bếp nấu cho A Bố một con cá lớn, sau đó Tùng Chấn Trung liền gọi họ đi họp.

Tùng Chấn Trung vừa thấy họ đã nói: “Mọi người về rồi.”

Tùng Hạ cau mày: “Chú, sao chú lại gầy đi rồi, chú có ăn uống đàng hoàng không đấy?”

Tùng Chấn Trung xua tay: “Không sao, nào, ngồi đi.”

Lúc này, bốn người của tộc Long Huyết cũng đến, vừa xuống trực thăng đã lao đi họp, một khắc cũng không ngừng, họ không hề cảm thấy bất ngờ, nhìn nét mặt Tùng Chấn Trung thì tình hình Hoa Nam chắc hẳn hết sức căng thẳng.

Tùng Chấn Trung mở máy chiếu 3D, hình ảnh hải phận Hoa Nam và các đảo chung quanh chuyển động trong không gian. Anh chỉ vào bản đồ: “Australia, New Zealand và các quốc gia Đông Nam Á như Indonesia, Philippines đã hoàn toàn thất thủ, sông băng Nam Cực nuốt sống một nửa nước Úc. Bây giờ vừa mới vào thu, nhiệt độ tại các quốc gia Đông Nam Á đã hạ thấp đến âm 20 độ, Hải Nam cũng đã dưới âm. Trước mắt có rất nhiều sinh vật biển liên tục đổ bộ lên bờ, nửa năm trước rất nhiều con trong số chúng đều không thể thích ứng với môi trường trên cạn, thường không sống được bao lâu là chết, nhưng trải qua nửa năm tiến hóa, bây giờ thời gian sinh sống của chúng ở lục địa rõ ràng đã dài ra, hơn nữa bắt đầu có đủ khả năng săn mồi. Quân đội của chúng tôi đã đóng quân hai tháng ở Trạm Giang [270], ngọc Con Rối cũng đã được chúng tôi dò ra tung tích. Hôm qua nhận được tin, nó nằm gần các quần đảo ở biển Đông.”

[270] Trạm Giang: Một thành phố trực thuộc tỉnh nằm trên bán đảo Lôi Châu, Quảng Đông, là một trong những đường thông ra biển quan trọng ở phía đông nam TQ với đường bờ biển dài khoảng 1.556 km

ChinaGuangdongZhanjiang

Trang Nghiêu nhướn mày: “Ngày hôm qua tại các quần đảo biển Đông?”

“Không sai, ngọc Con Rối có thể di chuyển, nó nằm trên người một vật sống, vật sống đó là gì, to nhỏ thế nào chúng tôi vẫn chưa biết, nhưng miếng ngọc vỡ này rất lớn, có lẽ là miếng lớn nhất trước mắt chúng ta đã biết.”

Tùng Hạ nói: “Mảnh to tạo quái vật to.”

Thành Thiên Bích: “Giống lúc chúng ta gây chiến với rồng Thanh Hải vậy. Miếng ngọc nằm trên cơ thể vật sống là một chuyện tốt, nếu thật sự nằm dưới biển sâu mấy ngàn mét, chúng ta càng không thể lấy được.”

Thẩm Trường Trạch hỏi: “Thử tấn công lần trước thế nào?”

“Mục đích chủ yếu lần đó là nghiên cứu, chúng tôi kêu Dung Lan và Sở Tinh Châu tấn công một ít sinh vật biển ở gần, thu được một vài tài liệu và số liệu có ích.”

“Như vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

“Dự tính trước mắt vừa tiếp tục ngăn cản sinh vật biển lên bờ, vừa thu thập càng nhiều thông tin những vùng duyên hải càng tốt.” Tùng Chấn Trung lo lắng: “Bây giờ có không ít bằng chứng chứng minh… chứng minh hành động của sinh vật biển không phải phục tùng bản năng một cách mù quáng, rất có khả năng là có tổ chức.”

“Cái gì, có tổ chức?” Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Đúng, chúng đã bị thứ gì đó khống chế. Phương hướng, thứ tự, số lượng, thời cơ đổ bộ của chúng… nếu cẩn thận quan sát thì tất cả đều có manh mối để lần theo. Thậm chí nhóm đổ bộ tuyến đầu của chúng còn có ý đồ vừa săn mồi trên bờ, vừa thành lập căn cứ ven biển. Đây tuyệt đối không phải trùng hợp mà là hành vi được tính toán sẵn.”

“Chúng đã bị cái gì điều khiển? Chẳng lẽ là ngọc Con Rối?”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Rất có khả năng liên quan đến ngọc Con Rối. Gần đây bên chú vừa tra ra một loại sóng sinh học kỳ lạ trên mặt biển, loại sóng này cho đến nay bên chú vẫn chưa thể dịch được, nhưng nó lại có cùng tần số với sinh vật biển. Nói cách khác, đây là một loại ngôn ngữ của chúng. Dưới đáy biển sâu nhất định có cái gì đó đang thao túng động vật biển.”

“Sẽ là… cái gì?”

Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Là con chiếm được ngọc Con Rối? Giống như lúc mới đầu tận thế, người có ngọc Con Rối có thể tạo ra một tổ chức, nói rộng hơn, rất có khả năng sinh vật biển cũng vì ngọc Con Rối mà đã bị giống loài hùng mạnh nào đó khống chế.”

Đường Đinh Chi nói: “Nếu như vậy, chúng ta chỉ cướp ngọc Con Rối vẫn chưa đủ, nhất định phải giết chết con đó mới được.”

“Chúng tôi đang nghĩ cách tiếp cận miếng ngọc, phát hiện càng nhiều tin mới, cho nên tạm thời án binh bất động. Tuy nhiên, nếu quả thật chúng có tổ chức thì khi chúng ta thử tấn công, nhất định chúng sẽ đáp lại một chút.”

Tùng Hạ nói: “Cho nên, bây giờ chúng ta sẽ chờ động vật biển phản ứng lại?”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Đúng. Mấy ngày tới mọi người chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta sẽ cùng đi Hoa Nam.” Tùng Chấn Trung dừng lại một chút, nói: “Lần này có thể sẽ ở đó trong một thời gian rất dài.”

Liễu Phong Vũ thở dài: “Đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang.”

Tùng Chấn Trung nói: “Điều kiện ở căn cứ lâm thời Trạm Giang khá ổn, tắm rửa vệ sinh rất tiện, đồ đạc thực phẩm cũng hết sức đầy đủ.”

Sắc mặt Liễu Phong Vũ rốt cuộc dịu đi một chút.

Tùng Hạ nói: “Vì chuẩn bị trường kỳ kháng chiến nên dự trữ đồ đạc ở đó mới dồi dào như vậy ạ.”

Tùng Chấn Trung bất đắc dĩ gật đầu.

Họ lại thông qua tài liệu tranh ảnh tìm hiểu một chút tình hình Hoa Nam, sau đó chia nhau về phòng nghỉ ngơi, bố trí tác chiến cụ thể vẫn nên chờ đến lúc đến Trạm Giang rồi mới tìm hiểu sẽ tốt hơn.

Trở lại căn phòng nhỏ quen thuộc, Tùng Hạ hít sâu một hơi, cảm thán: “Chỗ này tốt quá, vừa sạch sẽ vừa thoải mái, sống ở đây giống như thế giới chưa bao giờ thay đổi vậy.”

Thành Thiên Bích cũng hiếm khi phụ họa theo: “Thật vậy.”

“Ba năm rưỡi… Thời gian trôi nhanh quá, tôi cũng sắp ba mươi rồi.” Tùng Hạ cười tự giễu: “Đời tôi 26 năm trước, có nằm mơ cũng không ngờ thế giới sẽ biến thành thế này, chuyện này kích thích hơn bất cứ trò game nào tôi từng chơi.”

Thành Thiên Bích nhẹ nói: “Sao hôm nay anh đa cảm vậy.”

“Cũng không phải đa cảm, chỉ là thấy hơi bùi ngùi, bởi vì nơi này, cũng không biết còn có thể trở về hay không. Tuy rằng mỗi lần chúng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều ôm theo tư tưởng có đi không có về, nhưng lần này, cảm giác ấy quá mãnh liệt. Có thể là vì chúng ta biết quá nhiều rồi chăng, về ý thức Cambri, về ngọc Con Rối… Mọi chuyện như thể không cho chúng ta bất kì đường sống nào vậy. Trước kia khi chưa biết nhiều thế này, còn có tinh thần liều một phen, bây giờ lại cảm thấy… thấy cho dù gắng thế nào cũng sẽ chết vậy.” Tùng Hạ gãi đầu: “Tôi không có ý khác, chỉ là…”

Thành Thiên Bích nhẹ nhàng gỡ những ngón tay cậu đang tự vò tóc mình: “Tôi hiểu, người nghĩ vậy không chỉ mình anh, trong lòng ai cũng rất bất an, cho nên chúng ta mới không thể cho thêm nhiều người biết. Mọi chuyện chúng ta đang làm không phải vì ai khác mà là vì chính mình, không đến lúc chết thì đừng dao động.”

Tùng Hạ kiên định gật đầu.

Thành Thiên Bích nghiêng đầu hôn cậu một cái, giọng khàn khàn: “Làm tình đi.”

Tùng Hạ vươn tay ôm cổ, hôn mạnh vào môi hắn.

Hai ngày sau đó, sáu người hầu như không hề ra ngoài, ngủ vùi từ sáng đến tối. Bảy tháng liên tục mỗi ngày chỉ ngủ năm, sáu tiếng, họ quả thật quá mệt mỏi, hai ngày này giống như muốn ngủ bù giấc cho bảy tháng vừa qua vậy.

Tiếp theo, họ và một số dị nhân đẳng cấp cao của tộc Long Huyết, quận Cửu Giang cùng lên phi cơ bay đến Trạm Giang, mấy trăm người còn lại thuộc hai tổ chức trên thì đi trước bằng đường bộ.

Phi cơ đáp xuống căn cứ quân sự đặt tại Trạm Giang. Quả nhiên như lời Tùng Chấn Trung đã nói, điều kiện ở đây khá ổn. Từ trên phi cơ họ đã nhìn thấy xe tải chạy khắp nơi trong căn cứ, vũ khí đạn pháo xếp thành từng hàng, nhu yếu phẩm quân dụng đặt xuyên suốt trong căn cứ, đi đến chỗ chúng hẳn là nơi dừng lại. Trình độ hiện đại hoá của căn cứ trước mắt, cho dù là ở trước tận thế thì cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Thành Thiên Bích không nhịn được khen: “Chỗ này đã được tu sửa rất tốt.”

Tùng Chấn Trung cũng cười: “Kiểu gì cũng đã chuẩn bị hơn một năm mà. Hơn một năm trước, chúng tôi di chuyển rất nhiều dự án sản xuất công nghiệp đến đồng bằng Châu Giang [271], nơi này vốn đã tập trung dày đặc rất nhiều mô hình khu công nghiệp, cải tạo cũng khá tiện. Ngoại trừ một số vũ khí đặc biệt cần tới máy móc chuyên dụng mới có thể chế tạo, đại bộ phận quân nhu trong căn cứ đều được sản xuất tại đây. Từ sau khi tinh luyện ra nguồn năng lượng từ năng lượng Cambri, chỉ cần tập trung sản xuất, sản lượng đạt được có thể khôi phục đến tầm trình độ 20 năm trước.”

[271] Đồng bằng Châu Giang: Đồng bằng thuộc khu vực trung tâm tỉnh Quảng Đông, một trong những vùng đô thị hóa đông đúc nhất trên thế giới.

ChinaGuangdongZhanjiang

Thành Thiên Bích nói: “Hơn nữa cộng thêm vũ khí dự trữ từ trước và vũ khí được vận chuyển từ các quốc gia khác đến, vũ khí của chúng tôi chắc vậy là đủ rồi.”

“Lát nữa tôi sẽ cho mọi người xem danh sách vũ khí dự trữ, vũ khí dự trữ trong toàn bộ căn cứ đủ để làm Trái đất nổ tung mấy lần. Đáng tiếc, chúng ta không có đủ khả năng sử dụng chúng, có thể nói là cái gì cũng thiếu, thiếu năng lượng chạy máy, thiếu giá đỡ, thiếu nhân viên thao tác kỹ thuật… Chuyện này giống như chúng ta không có 1000 viên đạn, và cũng chỉ có một khẩu súng vậy.”

Tùng Hạ nói: “Không phải hơn một năm qua huấn luyện được rất nhiều nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp hay sao?”

Tùng Chấn Trung nói: “Nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp đều phải tích lũy kinh nghiệm thông qua vô số lần diễn tập, căn bản chúng ta không có điều kiện này. Ví dụ như, trong trận Hoa Nam, lực lượng chúng ta dựa vào nhất là không quân, nhưng để một phi công bay một vòng trên trời cần tiêu hao số năng lượng đủ cho một gia đình bình thường vượt qua cái rét mùa đông khắc nghiệt nhất. Trong tình hình đó, căn bản không có bao nhiêu cơ hội cho người phi công đó thực tiễn. Bây giờ trong cả căn cứ này, nhân viên điều khiển đủ trình độ lái máy bay chiến đấu chỉ có 72 người, con số này còn thiếu rất nhiều.”

Trang Nghiêu nói: “Viện quân từ các quốc gia khác đâu?”

“Trước cuối tháng có thể sẽ đến, có điều không thể ôm hy vọng quá lớn với họ, đây dù sao cũng không phải chuyện phát sinh ở cửa nhà họ.”

Tùng Hạ đang muốn nói gì, đột nhiên chỉ thấy trên mặt đất nổi bật một bóng người vô cùng khổng lồ, cái bóng đó lớn đến độ bao trùm lên bóng của tất cả. Mọi người kinh ngạc, đều quay đầu lại theo phản xạ, liếc mắt có thể nhìn thấy là một đôi chân cường tráng và một bàn chân trần khổng lồ. Nhìn tiếp lên trên, một người khổng lồ cao mười mét sừng sững đứng phía sau họ, từ trên cao nhìn xuống.

Mọi người kinh ngạc nói không thành lời, A Bố lại càng kinh hãi há to miệng, đôi mắt tím long lanh nhìn chằm chằm người khổng lồ kia. Đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên sau tận thế, nó phải ngẩng đầu lên để nhìn một con người.

Gương mặt của người khổng lồ bị ánh dương che khuất, chỉ có thể nhìn từ đặc trưng trên cơ thể để đoán ra gã là nam.

Bây giờ trời vừa mới vào thu, nhiệt độ không khí chỉ tầm 2, 3 độ, gã lại chỉ mặc một cái quần đùi lớn, có điều tầng mỡ dày như vậy, cho dù là vào lúc lạnh nhất năm ngoái, chắc hẳn cũng chẳng chết cóng được.

Người khổng lồ ngồi xổm xuống.

Họ chỉ nghe thấy trên đầu phát ra giọng nói trầm mạnh: “Giáo sư Tùng, chú tới rồi.” Tiếp theo, một gương mặt đàn ông trẻ tuổi tầm trên dưới hai mươi đưa xuống, người này mày rậm mắt to, khoẻ mạnh kháu khỉnh, một gương mặt vốn nên rất đáng yêu nhưng khổng lồ thế này làm cho họ cảm thấy trong lòng sợ hãi từng trận.

Tùng Chấn Trung cười nói: “A Nhượng hả, sao cháu lại đến căn cứ.”

A Nhượng áng chừng cái bọc trong tay: “Cháu đến lĩnh quần áo mọi người làm cho, vải này dai quá chú ạ.”

“Mọi người thấy dùng tốt là được.”

A Nhượng tò mò nhìn những người khác: “Mọi người là ai? Em chưa gặp bao giờ.”

Tùng Chấn Trung nói: “Họ là dị nhân đến từ Bắc Kinh, cũng đến để hỗ trợ.”

“Ồ.” A Nhượng vươn ra một ngón tay: “Xin chào.”

Tất cả mọi người ngẩn ra, chỉ có Đặng Tiêu không sợ người lạ, nắm lấy ngón tay to bằng cánh tay người thường ấy, lắc lắc thật mạnh, hai mắt tỏa sáng: “Người anh em, anh ngầu quá.”

A Nhượng ngượng ngùng gãi đầu: “Cám ơn.” Gã “ơ” một tiếng, lực chú ý lại đặt ở A Bố, không kiềm chế được vươn tay với A Bố.

A Bố nghiêng người về sau, như thể muốn thụt lùi, nhưng thấy gã hình như không có ác ý nên lại do dự dừng lại. Cuối cùng, bàn tay khổng lồ của A Nhượng đặt lên đầu A Bố, nhẹ nhàng xoa xoa. Cơ thể A Bố run lên, đột nhiên giống như có chút kích động, híp mắt lại cọ cọ dụi dụi vào lòng bàn tay A Nhượng, trong họng phát ra những tiếng ư hử.

Có lẽ A Bố đã tưởng đời này không còn cơ hội được ai vuốt ve như vậy, loại cảm giác đã lâu không gặp này khiến nó vô cùng hưng phấn.

A Nhượng cười nhăn răng xoa xoa A Bố một lát, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mềm quá, đáng yêu quá.”

Lúc này, một người khổng lồ nữ trung niên từ đằng xa gọi đến: “A Nhượng, về thôi con.”

“Vâng ạ, tới liền đây mẹ.” A Nhượng đứng lên, lưu luyến không rời chào tạm biệt họ, nhanh chóng quay về.

Ánh mắt A Bố vẫn dõi theo A Nhượng, cho đến lúc hai người khổng lồ biến mất khỏi căn cứ.

Đặng Tiêu hâm mộ: “Tuyệt quá… em cũng muốn xoa A Bố như vậy.”

Trang Nghiêu cau mày: “Giáo sư Tùng, trí lực của anh ta có phải…?”

“Phải, đó là di chứng dùng quá nhiều chất kích thích sinh trưởng, trí lực của bộ tộc người khổng lồ thường xuất hiện thoái hóa, tuy giờ vẫn chưa nghiêm trọng, nhưng không biết về sau có thể tăng lên hay không. Tính cách của họ đều khá chất phác, nhưng có một vài người nguy hiểm hơn một chút, rất dễ bị chọc giận, như thể rất khó khống chế cảm xúc của mình.”

Thiện Minh nói: “Cho nên hợp tác với họ cũng không nhẹ nhàng gì.”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Chỉ cần dỗ ngọt là được, yêu cầu của họ cũng không nhiều, quan trọng nhất là họ hận sinh vật biển hơn chúng ta cả trăm lần, người thân bạn bè của họ phần lớn đều đã vùi xác dưới đáy biển.”

“Trước khi chúng ta đi Thanh Hải, mọi người nói muốn tạo ra thêm nhiều người khổng lồ, bây giờ thành quả thế nào?”

“Quả thật tạo ra rất nhiều, biến thành người khổng lồ có thể nâng cao rất nhiều khả năng sinh tồn của họ. Khi người khổng lồ trở thành một bộ tộc, họ sẽ không thấy cô đơn và lạc loài nữa, cho nên rất nhiều người muốn biến thành người khổng lồ. Chuyện này rất có lợi với cuộc chiến của chúng ta.”

Tùng Hạ nghĩ rằng, bây giờ biến thành người khổng lồ quả thật có lợi cho tất cả mọi người. Nhưng những con người khổng lồ không thể sinh sản, thoái hóa trí lực ấy, nhiều năm sau khi bạn bè người thân của họ giảm bớt, “bộ tộc” này cuối cùng sẽ tiêu vong, chỉ e còn chẳng tồn tại được đến trăm năm. Nhưng đây chính là cái giá để sống sót, huống chi, họ đều giống nhau, còn chưa chắc chắn có thể sống qua trận chiến lần này.

Đoàn người được sắp xếp tại ký túc xá phía Đông Nam trong căn cứ, đây là khu trọ cao cấp được chuẩn bị riêng cho VIP, giống với chỗ ở của sĩ quan cao cấp, là hai khu nhà có cơ sở vật chất tốt nhất trong căn cứ, bên trong bố trí rất đơn giản nhưng cái gì nên có thì đều có, Sở Tinh Châu và Dung Lan ở ngay tầng trên.

Sau khi Tùng Chấn Trung dẫn họ đến tầng dưới, Thành Thiên Bích hỏi: “Giáo sư, mấy ngày tới chúng tôi cần làm gì?”

“Ngày mai cần mọi người đến bờ biển thu thập tiêu bản của một loại sứa, có thể bắt được con sống là tốt nhất, có điều cho đến nay chưa ai bắt sống được nó cả.”

“Ồ? Vì sao?”

“Loại sứa này trong suốt không có màu sắc, thể tích theo đường kính từ hai đến mười mét không giống nhau, trong các sinh vật biển khác chúng chỉ xem như con nòng nọc con, nhưng lại rất khiến người ta đau đầu. Chúng thích nhất là núp dưới mặt nước bốn đến năm mét, nếu nhìn thấy trên mặt biển có thứ gì đó xẹt qua thì sẽ đột ngột nhảy lên, không chạm vào thì tốt, song nếu đụng phải cái gì thì sẽ tự nổ. Uy lực khi một con sứa đường kính mười mét nổ tung tương đương với 20 kg thuốc nổ TNT, sẽ không bị thương vì các mảnh nhỏ của nó mà chỉ bị thương vì uy lực vụ nổ và âm thanh, vậy cũng đã đủ chịu tội rồi. Bởi vì đặc tính này nên gần như không thể bắt sống. Hơn nữa loài sứa này xuất quỷ nhập thần, cũng không dễ gặp, có uy hiếp rất lớn với máy bay chiến đấu khi bay ở tầng trời thấp của chúng tôi, hy vọng mọi người có thể nghĩ cách thu thập một ít tài liệu của chúng.”

Tùng Hạ cười: “Thứ này thật là có chút thú vị, hoàn toàn khác biệt với những thứ chúng cháu đụng phải trên đất liền.”

“Đúng vậy, sinh vật đất liền ít nhất có quy luật tuân theo, chỗ khó đối phó nhất của đám sinh vật biển này chính là phương thức tiến hóa kỳ quặc quái lạ. Hai sinh vật cùng một giống loài, thậm chí một mẹ sinh ra cũng có thể tiến hóa ra những bộ phận cơ thể không giống nhau. Rất nhiều phương thức tấn công của sinh vật biển vượt khỏi sức tưởng tượng của chúng tôi, gần như mỗi lần đối mặt lại là một đối thủ mới.”

Thiện Minh hưng phấn: “Rất tốt, có tính khiêu chiến.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tạm thời chỉ có chuyện này, mọi người tự do hợp nhóm đi, tôi chỉ muốn kết quả. Mặt khác, mấy ngày nay mọi người có rảnh thì ra bờ biển nhìn xem đi, làm quen với chiến trường này một chút.”

Sau khi Tùng Chấn Trung đi, Thành Thiên Bích nói: “Ai muốn đi?”

Liễu Phong Vũ xua tay: “Tôi không đi đâu.”

Đặng Tiêu nói: “Em cũng không muốn đi, em muốn đi ngủ.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Không đi.”

Thiện Minh nói: “Chúng tôi đi.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Mỗi ngày bảy giờ tập trung ở đây.”

Sáng sớm hôm sau, năm người Thành Thiên Bích, Tùng Hạ, Đường Nhạn Khâu, Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh xuất hiện ở cửa.

Đường Đinh Chi phái cho họ hai con chim ưng xám đã được huấn luyện nghiêm chỉnh đưa họ đến vùng biển thường xuất hiện sứa nổ.

Ngay khi họ còn bay trên không trung, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa Tùng Chấn Trung muốn họ “làm quen với chiến trường”. Từ trời cao trăm mét nhìn ra, mặt biển Hoa Nam mênh mông vô bờ thường xuyên có động vật biển khổng lồ nhảy lên khỏi nước. Những sinh vật tiền sử khổng lồ từng một thời chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh nay đã thoải mái xuất hiện trước mắt họ. Chiều cao mấy chục mét cùng lắm chỉ là con tôm con tép giữa biển khơi bao la, loài trên trăm mét vẫn phải vùng vẫy đấu tranh dưới đáy của tháp thức ăn nơi đây, thứ thật sự núp dưới khơi sâu đại dương bí hiểm này là những sinh mệnh siêu cấp ngay cả tưởng tượng họ cũng không thể.

Trên đường bờ biển kéo dài đến khôn cùng, một số chấm đen rải rác trải rộng trên bờ cát, Đường Nhạn Khâu có thị lực rất tốt, hắn nói: “Trên bờ cát chính là sinh vật biển lên bờ.”

“Vậy ư?” Tùng Hạ tiến hóa thị lực để nhìn, song vẫn không rõ lắm: “Trông thế nào?”

Đường Nhạn Khâu cau mày nói: “Rất kỳ quái.”

Họ nhanh chóng bay đến khoảng không trên bờ cát, lượn vòng trên tầng trời thấp. Đường Nhạn Khâu nói đúng, “rất kỳ quái” là từ miêu tả cực kỳ chuẩn xác đám sinh vật biển này.

Trong vài phút bay vòng vòng trên trời, họ nhìn thấy một con cá nổi gai thịt chạy dọc từ đầu đến đuôi, một con rắn biển có mười sáu chân, một sinh vật giống tôm có màu da nửa trong suốt, có cả một con ốc vòi voi cõng một lớp vỏ mai nặng nề, dùng một cái chân kềnh càng nhảy về phía trước. Đám sinh vật này con bé cao bằng nửa người, con to cao hai mươi, ba mươi mét, có điều so với sinh vật trong biển, chúng nhỏ hơn nhiều. Quả nhiên sinh vật biển thể tích càng lớn càng không có khả năng lên bờ. Giống như họ đã bước vào thế giới động vật huyền ảo vậy, hai mắt không kịp thích ứng, nhìn thấy gì cũng thấy vô cùng mới mẻ.

Khi họ bay xẹt qua tầng trời thấp, rất nhiều động vật đều ngẩng đầu lên nhìn, nhất là con cá mọc gai thịt kia bỗng rụt người vào, cơ thể run lên, có thứ gì đó ở đuôi đột ngột bắn ra vài cái bóng đen, lao về phía họ.

Tốc độ phản ứng của chim ưng rất nhanh, dễ dàng tránh được. Thành Thiên Bích giơ tay ra bắt được thứ đó, hắn mở lòng bàn tay ra nhìn, không khỏi cau mày.

Trong tay hắn là một… chùm trứng to như cái gậy. Chùm trứng màu đen kia giống như trứng nòng nọc bị ép phải nhét vào trong một thứ như cái gậy, có thể rõ ràng nhìn thấy trong bào thai trứng có vô số nốt đen nho nhỏ chi chít đang lúc nhúc, bọc trứng dính nhớp, ghê tởm thế nào không cần nói cũng biết.

Tùng Hạ mở ba lô ra: “Ném vào đây đi.”

Thành Thiên Bích cũng không muốn cầm, nhanh chóng ném chúng vào trong ba lô.

Tùng Hạ rùng mình, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy bọc trứng kia còn đang lúc nhúc trong ba lô cậu.

“Chúng ta đừng đáp xuống, vừa chạm đất nhất định sẽ bị đánh hội đồng.” Thẩm Trường Trạch nói: “Bay theo tôi xem mặt biển ra sao đi, những người khác đừng tới gần biển.”

Thành Thiên Bích, Đường Nhạn Khâu và Thẩm Trường Trạch bay về phía lòng biển.

Thiện Minh ngồi xếp bằng trên lưng chim ưng, hưng phấn thốt lên: “Sắp được thấy quái vật săn mồi rồi.”

Tùng Hạ cười khổ: “Thiện ca, anh không lo sao.”

Thiện Minh khó hiểu: “Có gì đáng lo chứ, nếu họ chết ở đây thì chứng minh đám đó không phải thứ chúng ta có thể đối phó, mất mạng chỉ là chuyện sớm muộn.”

Tùng Hạ chưa kịp mở miệng đáp lại thì một con cá dài hơn sáu mươi mét đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, mở ra cái miệng khổng lồ cắm đầy những chiếc răng sắc bén táp về phía Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu vội bay cao lên hơn mười mét, thoát được cú đánh lén. Cũng không biết có phải tôm cá trong biển đều đói đến phát cuồng rồi hay không mà con cá vừa rơi lại về xuống biển, mặt nước tiếp tục nổi sóng, lại có ba con cá há miệng táp tới họ.

Thành Thiên Bích nói: “Giết một con để chỗ còn lại xâu xé nó.”

Đường Nhạn Khâu rút tên ra, bắn trúng mắt một con cá, con cá đau đớn rơi lại xuống nước, máu me lập tức nhuộm đỏ một vùng nước biển. Đàn cá khác ngửi thấy mùi máu tươi điên cuồng lao xả vào con cá bị thương, cắn xé nó đến chết, ba người trên trời rốt cuộc mới được thanh tịnh.

Thiện Minh kinh ngạc: “Thằng nhóc đó có tốc độ bắn tên nhanh thật.”

Tùng Hạ cũng kinh ngạc. Họ quanh năm tác chiến cùng với Đường Nhạn Khâu, nếu không phải Thiện Minh nhắc nhở, dường như họ đều không để ý đến chuyện tốc độ bắn chết con mồi của Đường Nhạn Khâu đáng sợ thế nào. Toàn bộ quá trình hắn rút tên từ bao đựng, đặt tên lên cung, kéo cung nhắm bắn, cuối cùng buông tay thả tên bắn trúng mục tiêu, lúc nhanh nhất thì mất không đến một giây, nhanh đến nỗi họ gần như chưa kịp thấy rõ động tác của hắn thì mũi tên đã bắn trúng mục tiêu. Trừ phi phải cẩn thận nhắm bắn, không thì Đường Nhạn Khâu nếu chỉ muốn bắn trúng, nhất là loại sinh vật khổng lồ này thì chính là hai giây ba mũi tên, tốc độ tay nhanh đến không tưởng, lực tấn công kinh người.

Tùng Hạ cũng thấy nở mày nở mặt theo, cười: “Phải đó, em không thấy ai nhanh hơn cậu ấy cả.”

Thiện Minh nói: “Gần như không thể có ai nhanh hơn được ấy, nó được quyết định bởi kết cấu xương thịt con người. Có điều xương thịt chim chóc thì tôi không rõ lắm, biết đâu có khi lại còn nhanh hơn bây giờ nữa.”

Tùng Hạ khen: “Quả là lợi hại.”

Lúc này, ba người dạo qua mặt biển hết vòng này đến vòng khác hình như đã đồng thời dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn xuống mặt biển dưới chân.

Thiện Minh và Tùng Hạ cũng ý thức được có chuyện gì đó, tất cả đều chăm chú quan sát.

Đột nhiên, có thứ gì đó phá nước chui lên như thể quả bóng chày bị gậy đánh văng ra ra, bay về phía họ.

Fi: Kiểu lâu lắm rồi mới phải xài lại bản-đồ-tô-màu-bằng-paint-thần-thánh =]], mấy chương này lắm vị trí quá. XD