Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 268

Đặng Tiệp Vân vỗ xuống đầu con trai: “Chẳng có tiền đồ gì hết, muốn có bạn gái còn chờ người khác giới thiệu nữa hả, thấy cô nào thuận mắt thì chủ động làm quen không phải xong rồi hay sao.”

Sau khi trở về ký túc xá trong viện khoa học, chuyện đầu tiên Tùng Hạ làm chính là tắm nước nóng. Căn cứ Trạm Giang đã cung cấp cho họ điều kiện không tệ, nhưng so ra vẫn kém xa nơi này. Khi cậu vặn mở vòi nước, dòng nước ấm áp thấm ướt toàn thân khiến cậu thở dài một hơi, cảm giác vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.

Rốt cuộc họ đã trở về đây, còn có cơ hội đứng ở đây tắm rửa sảng khoái là chuyện may mắn nhường nào. Sau khi tận thế, mong muốn của họ rất đơn giản, chỉ là sống sót mà thôi, cho dù vì mong muốn đơn giản như vậy, họ cũng phải trả bằng giá đắt mà người thường không thể tưởng tượng.

Cửa phòng tắm mở ra, Thành Thiên Bích trần truồng bước vào, Tùng Hạ gạt nước chảy trên mặt: “Tôi xong rồi đây.” Nói xong liền muốn tắt vòi sen.

Thành Thiên Bích đi tới, bắt lấy tay Tùng Hạ, vươn tay ôm chặt hông cậu, cơ thể khít khao dán chặt vào sau lưng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Tùng Hạ: “Tôi không đợi kịp.”

Trái tim Tùng Hạ nảy lên vài nhịp, cảm giác thấy rõ ràng phía sau có thứ gì đó cưng cứng chọc vào người mình. Cậu xoay người, ôm lấy cổ Thành Thiên Bích, hôn sâu lên đôi môi mỏng.

Thành Thiên Bích đặt Tùng Hạ lên trên tấm gạch tráng men lành lạnh, cơ thể cao lớn bao phủ Tùng Hạ hoàn toàn vào trong cái bóng của mình, bị hắn tùy ý hôn môi vuốt ve.

Trong một tháng chiến sự căng thẳng nhất, hai người hầu như không có thời gian làm chuyện này. Cả hai đều đang ở độ tuổi trai tráng hừng hực, lúc này vừa được xả hơi thì những chuyện phong hoa tuyết nguyệt trong đầu lập tức sẽ cuồn cuộn dâng lên, trong khoảnh khắc chạm vào nhau thì đã nhen nhóm hoàn toàn.

Bàn tay của Thành Thiên Bích khiêu khích châm lửa trên người Tùng Hạ, khiến da cậu càng ngày càng nóng, hai má như bốc cháy, toàn thân rơi vào bể dục mãnh liệt. Thành Thiên Bích nâng một chân cậu lên, dùng tư thế đứng thẳng đi vào trong cậu.

Tùng Hạ ôm ghì lấy cổ hắn, cằm ngẩng cao, há miệng thở dốc. Dòng nước ấm áp không ngừng rơi xuống người họ khiến cậu gần như không mở được mắt. Tùng Hạ dứt khoát nhắm nghiền mắt lại, dùng cơ thể cảm nhận mọi thứ Thành Thiên Bích đang gia tăng trên người mình. Mỗi lần va chạm mạnh mẽ đều tràn ngập sức mạnh không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cơ thể chỉ có thể đi theo động tác của hắn mà không ngừng chìm nổi.

Ngay khi Tùng Hạ hai chân như nhũn ra, bị đâm đến đứng không vững, Thành Thiên Bích lại ôm cậu lên, đè xuống bồn rửa mặt, để cậu đưa lưng về phía chính, từ đằng sau đẩy mạnh vào. Tùng Hạ rên lên những tiếng đứt quãng, không nhịn được mà ngẩng đầu, nhìn nét mặt hơi biến dạng của mình trong gương, lại nhìn gương mặt ửng hồng của Thành Thiên Bích, chỉ cảm thấy bao dòng nhiệt lượng đang tụ về bụng dưới. Mọi khi ở trên giường, cho dù không dằn nổi lòng nhưng cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà gắng cho không kêu thành tiếng, nhưng bây giờ cậu đột nhiên không muốn nhẫn nại gì nữa, rên rỉ không cố kỵ ai. Tùng Hạ đưa mình hoàn toàn vào trong ***, bởi vì cảm giác sung sướng mãn nguyện này có thể khiến cậu quên đi tất cả phiền não, chỉ cần nhớ mình là ai, nhớ người mình yêu là ai, vậy là đã đủ rồi.

Thành Thiên Bích đè Tùng Hạ lăn qua lăn lại cả đêm, đến cuối cùng Tùng Hạ khàn cả giọng ú ớ không phát ra được tiếng nói bình thường, hai người mới ôm nhau ngủ say.

Sáng hôm sau, Tùng Hạ bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu dụi mắt, nói với ra: “Ai thế?” vừa mở miệng đã tự mình bị mình hù dọa, này là tiếng sư tử gầm đó hả?

Một cánh tay từ trong chăn ôm lấy hông cậu, Tùng Hạ vừa nhúc nhích thì cánh tay kia lại càng siết chặt, kéo cậu vào lòng mình.

Tiếng Mục Phi nhẹ nhàng ngoài cửa: “Tùng Hạ, tôi đây, tôi làm bánh bao cậu thích nhất đó, dậy ăn sáng đi.”

“A, được, tôi ra ngay.” Tùng Hạ vỗ vỗ cánh tay Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, dậy thôi.”

Thành Thiên Bích mở to mắt, mỉm cười nhìn cậu: “Không cần chữa trị một lát à?”

Tùng Hạ “hứ” một tiếng: “Coi thường tôi quá đấy.” rồi nằm sấp lên người Thành Thiên Bích, cười nói: “Có dậy không đây?”

“Anh phải dậy thì tôi mới dậy được.”

Tùng Hạ sờ sờ ***g ngực rắn chắc của Thành Thiên Bích, vui vẻ: “Ấm quá, hơi không nỡ dậy thật.”

Thành Thiên Bích dùng tay vuốt ve lưng cậu: “Thế cứ nằm đi, nghỉ thêm một chút.”

“Cậu không nghe thấy Mục Phi làm bánh bao rồi sao, nếu chúng ta đến chậm thì nhất định một cái cũng không còn.” Tùng Hạ cúi đầu, cọ cọ vào gò má Thành Thiên Bích: “Có điều, chăn đệm thoải mái thật, đúng là hơi không muốn dậy.”

Thành Thiên Bích ôm cậu lăn một vòng trên giường, đặt cậu dưới thân: “Rốt cuộc anh dậy hay ngủ tiếp? Còn chọc nữa là tôi không khách khí đâu đấy.”

Tùng Hạ cười phá lên: “Dậy, dậy, tôi đói muốn chết rồi.”

Thành Thiên Bích kéo cậu dậy khỏi giường: “Mau đi rửa mặt, còn có thể cướp được vài cái bánh từ miệng Đặng Tiêu.”

Tùng Hạ hôn chụt một tiếng thật kêu lên mặt hắn, vô cùng vui vẻ đi rửa mặt.

Hai người vệ sinh cá nhân xong thì nhanh chóng xuống phòng ăn. Đến nơi thì thấy quả nhiên đã khá náo nhiệt rồi. Đặng Tiêu mỗi tay nắm ba chiếc bánh bao, đang ăn ngấu ăn nghiến, Đặng Tiệp Vân nhìn con trai mình, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“A, Tùng Hạ tới rồi.” Mục Phi cười chào họ: “Ngồi đi, tôi để phần hai cậu không ít đâu, đầu bếp ở đây tốt lắm, nguyên liệu gì tôi cần cũng có hết.”

Đầu bếp ở bên cạnh cười ha ha nhìn họ.

Đặng Tiêu uống một ngụm nước, nuốt xuống cả miệng bánh bao: “Tùng ca, Thành ca, các anh xuống chậm quá, bánh bao ngon như vậy mà không biết dậy sớm để ăn.”

Liễu Phong Vũ cười mờ ám: “Cậu tưởng người ta cũng giống mình chắc, tư lệnh FA.”

Đặng Tiêu sửng sốt, lập tức xụ mặt xuống: “Liễu ca, không phải anh nói sẽ giới thiệu bạn gái cho em sao.”

“Anh muốn giới thiệu lắm đó chứ, nhưng cậu suốt ngày không ở Bắc Kinh, biết đi đâu mà giới thiệu.”

“Không ở Bắc Kinh cũng có thể giới thiệu mà.”

“Giới thiệu ai? Hơn một năm qua chúng ta đều ở Thanh Hải, chỉ tiếp xúc với hai cô gái, một là Jacqueline, hai là Ớt Nhỏ. Ớt Nhỏ tuổi tác cũng hợp với cậu, người cũng xinh xắn đáng yêu, đáng tiếc là bông đã có chậu, Jacqueline thì…” Liễu Phong Vũ liếc nhìn Đường Nhạn Khâu, cười ha ha ha ha.

Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Jacqueline thì làm sao? Liễu ca anh cười gì thế?”

Bởi vì giới tính của Jacqueline cũng là thông tin cần trọng điểm giữ bí mật của nước Nga nên cho dù lúc ấy trên chiến trường Hoa Nam, ai ai cũng biết thật ra Jacqueline là nam, nhưng họ đều đã nghe Tùng Chấn Trung dặn dò đừng nói cho người ngoài biết. Liễu Phong Vũ đối với Đường Nhạn Khâu mà nói thì hiển nhiên không phải người ngoài, xem ra hắn đã sớm biết, còn Đặng Tiêu chưa nghe ai kể nên cậu nhóc thật sự không hiểu tiếng cười như phát hiện ra châu lục mới của Liễu Phong Vũ là có ý gì.

Tùng Hạ nhớ tới biểu cảm mắc cười hòa giữa kinh hãi bàng hoàng, tan nát cõi lòng và căm phẫn tức giận khi Myron nhìn thấy cơ thể *** của Jacqueline, không nhịn được cười ra tiếng.

Đặng Tiêu ngạc nhiên: “Rốt cuộc thì các anh đang cười gì vậy?”

Đặng Tiệp Vân vỗ xuống đầu con trai: “Chẳng có tiền đồ gì hết, muốn có bạn gái còn chờ người khác giới thiệu nữa hả, thấy cô nào thuận mắt thì chủ động làm quen không phải xong rồi hay sao.”

Đặng Tiêu bĩu môi: “Mẹ, con không dám.”

Đặng Tiệp Vân trừng mắt: “Mẹ ghét nhất nghe thấy hai chữ ‘không dám’ đấy.”

Trang Nghiêu cắn một miếng bánh bao ngon lành, không mặn không nhạt nói: “Anh ngốc như thế có bạn gái làm gì.”

Đặng Tiêu cau mày: “Có bạn gái liên quan gì đến ngốc với không ngốc.”

Trang Nghiêu lườm cậu ta: “Sớm muộn gì cũng bị đá.”

Đặng Tiêu nhét một cái bánh bao vào miệng nó, vờ nổi giận: “Ngậm miệng còn đáng yêu, sao cứ mở miệng ra là lại đáng ghét như vậy chứ.”

Trang Nghiêu trợn mắt lườm cậu ta.

Thông Ma mặt không chút thay đổi nhìn họ cười đùa, sau đó quay sang Mục Phi: “Bánh bao của ta xong chưa?”

“Để tôi ra xem.” Mục Phi nói rồi đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, anh đã bưng ra một ***g bánh bao đặt đến trước mặt Thông Ma, cười nói: “Nói rồi đó, chờ lúc nào tôi bảo ăn thì cậu mới được ăn, không thì bỏng miệng đấy.”

Thông Ma gật đầu.

Mục Phi lập tức mở ra nắp đậy ***g hấp, một làn sương trắng ập ra. Khi sương trắng tỏa hết đi, mọi người thấy trong cái ***g hấp kia có 12 cái bánh bao nặn hình con thỏ béo tròn núc ních.

“Wow, xinh quá.” Đặng Tiêu hưng phấn giơ tay muốn lấy.

Ánh mắt Thông Ma lóe sáng, vung tay lên, một cành cây tóm được cánh tay Đặng Tiêu. Thông Ma trừng cậu: “Không – được – chạm – vào.”

Mục Phi cười xấu hổ: “Cái này chỉ dành riêng cho cậu ấy.”

Đặng Tiêu chớp mắt, lặng lẽ rút tay về.

Thông Ma cúi đầu, lấy đũa gắp lên một con thỏ trắng, đặt lên miệng thổi nhẹ.

Mục Phi cười hỏi: “Lần này là thỏ, lần sau cậu muốn con gì?”

Thông Ma ngẫm nghĩ: “Không phải bạch tuộc là được.”

Mục Phi xoa xoa đầu nó: “Ăn đi.”

Lúc này Thông Ma mới bỏ bánh bao vào miệng, ăn trong yên lặng.

Tùng Hạ nhìn họ, nghĩ rằng hai người này rõ ràng giống nhau như đúc, nhưng hình thức chung sống lại càng ngày càng giống cha con.

Đặng Tiêu hưng phấn: “Em đã nghĩ kỹ xem mấy ngày tới ăn gì rồi, em muốn trà sữa, bánh ngọt, sủi cảo, gà chưng nước dừa…”

Tùng Hạ trêu: “Hay ăn nhiều cá chút đi, vừa lúc chúng ta có một đống cá đông lạnh ăn mãi không hết đang vận chuyển từ phương Nam đến đây.”

Đặng Tiêu liên tục xua tay: “Không không không, em không ăn cá đâu, giờ thấy cá em cứ thấy hơi lờm lợm.”

Liễu Phong Vũ cười phá lên: “Đừng nói cậu, giờ ai thấy cá cũng phát ghê, ngửi mùi thôi cũng khiến chúng ta nhớ lại đêm đó. Tôi đoán chắc trong thời gian tới không ai muốn ăn cá đâu.”

Đường Nhạn Khâu lại cười: “Trừ A Bố.”

Tùng Hạ nói: “Phải đó, giờ A Bố vui lắm.” Cậu đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhìn về phía Đặng Tiệp Vân: “Chị Đặng, lần này chị tính ở lại lâu không?”

Đặng Tiệp Vân lắc đầu: “Ngày mai tôi sẽ về luôn, chỗ này không có thức ăn thích hợp cho bọ ngựa, tôi lại không thể để chúng xuống phố ăn thịt người được. Mấy ngày trước ở Trạm Giang chúng còn có thể ăn cá, sau khi về đây thì suốt ngày đói bụng.”

Đặng Tiêu đang ngấu nghiến bỗng dừng lại, vẻ mặt rầu rĩ: “Mẹ, mẹ ở thêm mấy ngày hẵng về.”

Đặng Tiệp Vân xoa xoa mái tóc ngắn ngủi của cậu: “Nhớ mẹ thì đến Vân Nam đi, dù sao qua lại cũng không bao xa.”

“Mẹ, mẹ muốn ăn gì, mẹ muốn cái gì, con chuẩn bị cho mẹ. Mẹ xem, giờ con sống ở đây tốt lắm, nếu mẹ cũng ở đây thì càng tốt…”

Đặng Tiệp Vân nhún vai: “Không được, mẹ có được sự trung thành và cống hiến của tộc bọ ngựa thì cũng phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo và bảo vệ chúng.” Chị cười: “Con trai, đi sắm cho mẹ vài bộ quần áo đẹp đẹp đi.”

Đặng Tiêu nói: “Không thành vấn đề.”

Liễu Phong Vũ cười: “Quà của chị Đặng cứ để em chọn, cam đoan khiến chị hài lòng.”

Đặng Tiệp Vân nhéo nhéo cằm hắn: “Đại minh tinh, nhờ cậu vậy, thẩm mỹ của thằng con tôi khó nói lắm.”

Đặng Tiêu bĩu môi, rõ ràng không phục.

Thành Thiên Bích trịnh trọng nói: “Chị Đặng, một lần nữa cám ơn sự giúp đỡ của chị.”

Đặng Tiệp Vân cười đắc ý: “Lúc tôi xuất hiện, có khi mấy đứa cảm động đến phát khóc ấy nhỉ.”

Tùng Hạ cười: “Đâu chỉ có thế, còn suýt định quỳ gối bái kiến nữ thần đó chứ, chị đã cứu mọi người trong lúc nguy cấp ấy.”

Đặng Tiệp Vân cười cong cong đôi mắt xinh đẹp: “Lần này tôi đến còn có một chuyện cần mọi người giúp đỡ.”

“Chị cứ nói.”

“Tôi nghe nói trong kế hoạch tái kiến thiết loài người của viện khoa học, những địa khu khá xa xôi như Vân Nam sẽ dần dần tổ chức cho dân bản địa di chuyển vào trung tâm phải không?”

“Đúng là có chuyện này.”

“Vừa hay, sau này mọi người khỏi lo Vân Nam đi, giao lại cho tôi, tôi có thể đảm bảo bộ tộc của mình sẽ không bước ra khỏi ranh giới. Một tỉnh lớn như vậy đủ cho chúng tôi săn mồi, sinh sản, chúng tôi sẽ vĩnh viễn chung sống hòa bình với con người.”

Tùng Hạ gật đầu: “Được, chuyện này em nhất định sẽ nói lại với cấp trên. Thật ra bây giờ toàn bộ Côn Minh gần như đều nằm dưới sự kiểm soát của chị rồi, dần dần rồi con người cũng sẽ chuyển vào trung tâm. Mảnh đất đó sớm muộn gì cũng là của chị, em nghĩ viện khoa học cũng mong muốn thuận nước giong thuyền.”

Đặng Tiệp Vân gật đầu: “Trước khi tôi đi, kêu họ cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”

Hôm sau, họ cùng nhau đi tiễn Đặng Tiệp Vân. Không có gì bất ngờ, viện khoa học cũng đồng ý với yêu cầu của chị. Dù sao thì Vân Nam cũng cách Bắc Kinh quá xa, không được xếp vào trong kế hoạch tái kiến thiết nếu con người thật sự có thể thuận lợi khởi động kế hoạch thì chỉ e trong vòng 30 đến 50 năm tới cũng sẽ không có ai quay về Vân Nam định cư. Mà chuyện sau đó sẽ rất xa xôi, không phải thứ họ nên suy xét lúc này.

Khi Đặng Tiệp Vân đi, để tỏ lòng biết ơn, viện khoa học đã chuẩn bị cho chị rất nhiều quà cáp, quần áo, mỹ phẩm, thức ăn, vũ khí, nguồn năng lượng v.v… Thật ra mấy thứ này còn lâu mới đủ để cám ơn tình nghĩa Đặng Tiệp Vân đã xuất hiện vào lúc nguy nan, hy sinh hơn bốn ngàn con bọ ngựa, cứu vãn cuộc chiến cho họ.

Đặng Tiệp Vân dẫn theo đàn bọ ngựa bay khỏi Bắc Kinh. Khi bóng hình xanh biếc của chúng bay qua bầu trời, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn giống loài lớn mạnh ấy vút qua trời xanh, biến mất ở phương xa.

Tùng Hạ vỗ lưng Đặng Tiêu: “Lần sau bọn anh đi cùng cậu đến Vân Nam thăm chị Đặng.”

Đặng Tiêu chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, cười: “Vâng.”

Trở lại viện khoa học, Tùng Chấn Trung gọi sáu người họ vào phòng họp.

Tùng Chấn Trung mỉm cười nhìn họ: “Mấy ngày vừa rồi nghỉ ngơi thế nào?”

Tùng Hạ nói: “Bình thường chú ạ, sức khỏe đang dần hồi phục, những người khác đâu chú? Họ đã tỉnh hết chưa?”

“Chú nghe nói chỉ còn Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái là còn chưa tỉnh. Hai người họ có vẻ đều đã vượt qua giới hạn năng lượng quá nhiều, nhiều đến một cảnh giới mà chúng ta không biết được. Nhưng tình trạng cơ thể họ vẫn khỏe, phản ứng sóng não bình thường, chỉ có năng lượng tiêu hao quá nhiều mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại.”

Tùng Hạ cảm thán: “Vậy là tốt rồi, 13 người ra đi đều có thể trở về, đúng là kỳ tích.”

“Đúng là kỳ tích.” Tùng Chấn Trung nói: “Ngọc Con Rối của Nga và Mỹ đều đã được chuyển đến phòng thí nghiệm, hai ngày tới miếng ngọc ở Thụy Sĩ và Nhật Bản cũng sẽ được đưa đến Bắc Kinh. Đến lúc đó, chúng ta đã tập trung đầy đủ các mảnh vỡ, dò khắp ngóc ngách toàn thế giới, không còn miếng ngọc nào mà chúng ta không nắm giữ nữa.”

“Như vậy, tiếp theo…”

“Tiếp theo, bên chú dự định mang ngọc Con Rối về Thanh Hải.”

“Về Thanh Hải?” Liễu Phong Vũ cười khổ: “Mấy năm qua chúng ta xem như không thể thoát khỏi Thanh Hải.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Năng lượng của miếng ngọc quá mạnh, bây giờ viện khoa học đã chịu ảnh hưởng năng lượng của nó mà xuất hiện một vài phiền toái. Nếu phục hồi nguyên trạng miếng ngọc ở đây thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên chúng tôi dự định đưa nó quay về Thanh Hải, về nơi đã từng là nơi chôn giấu nó. Hơn nữa ở đó hoang vắng, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không có quá nhiều người chết.”

Tùng Hạ nói: “Phải, đúng là nên đưa về Thanh Hải, chỉ e nếu muốn phong ấn nó thì đó cũng là nơi duy nhất thích hợp.”

Trang Nghiêu nói: “Mọi người định lúc nào hành động?”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Còn chưa xác định, chủ yếu là… một khi hành động thì ngay lập tức sẽ tuyên phán sống chết của chúng ta.”

Tùng Hạ lắc lắc đầu, trong lòng vô cùng cảm thán. Nếu không đi thì ít nhất họ còn có mấy ngày yên bình trước mắt, dù cho chỉ còn có thể sống được mấy ngày. Nhưng một khi đi rồi thì họ sẽ nhận được kết quả cuối cùng, nếu kết quả kia không phải thứ họ muốn thì họ đúng là có muốn tránh cũng không được. Cho nên, cho dù là Tùng Chấn Trung luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế thì cũng cảm thấy một sự hoang mang.

Thành Thiên Bích nói: “Trong tình huống xấu nhất, chắc hẳn chúng ta cũng có thể sống thêm vài năm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vẫn nên mau chóng xác định ngày tháng đi chứng thực thôi.”

Trang Nghiêu nói: “Tôi đồng ý, một khi thất bại, chúng ta cũng có thể sớm ngày tính trước chia ly từ biệt, kéo dài ngày chết.”

Tùng Chấn Trung nói thêm: “Đồng thời, trước ngày chết thì tạo cho người thường một vài điều kiện sống sót.”

Trang Nghiêu nhìn Tùng Hạ: “Như vậy ai sẽ đi? Chuyến này sẽ rất nguy hiểm, khi ngọc Con Rối hợp thể nhất định sẽ tạo ra năng lượng khổng lồ, năng lượng đó sẽ gây cho dị nhân ảnh hưởng gì thì chúng ta không thể đoán trước. Tùng Hạ nhất định phải đi, tôi cũng sẽ đi.”

Thành Thiên Bích: “Tôi nhất định sẽ đi.”

Đặng Tiêu: “Em cũng đi.”

Đường Nhạn Khâu: “Cùng nhau đi thôi, chúng ta đã sóng vai đi xa được như vậy, không lý gì mà tách ra lúc này cả.”

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Phải, chúng ta…”

“Các vị…” Tùng Hạ hít sâu một hơi, mỉm cười: “Chuyến này đi, để mình tôi và Thiên Bích đi thôi. Nếu chúng tôi thành công thì sẽ trở lại đoàn tụ với mọi người, nếu chúng tôi thất bại thì ít nhất mọi người có thể sống thêm vài năm. Đây không phải vấn đề nhiều người đi là có thể giải quyết, có nhiều người đi hơn nữa thì cũng chẳng thể thay đổi chuyện gì. Tôi tuyệt đối không thể nhìn mọi người chịu chết vô ích được. Vậy nên, bất luận ai có nói gì, sẽ vẫn chỉ có hai người chúng tôi lên đường, không có người khác.”

Trang Nghiêu há miệng, cuối cùng lại nói: “Anh nói không sai, chúng ta không phải đi để đánh nhau với ai, nhiều người cũng vô dụng. Nhưng các anh nhất định sẽ cần một bộ não vĩ đại, cho nên tôi nhất định phải đi theo các anh.”

Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu…”

“Đừng nói nữa, đến Thanh Hải rồi, rất nhiều chuyện đều cần suy nghĩ, phân tích và phán đoán tại chỗ, bằng bộ não bình thường của hai anh có thể ứng phó với tình huống bất ngờ ư? Kiểu gì hai anh cũng phải mang theo một dị nhân tiến hóa não bộ, chẳng lẽ anh hy vọng là giáo sư Tùng?”

Tùng Chấn Trung nói: “Tôi có thể…”

Trang Nghiêu xua tay: “Không được, giáo sư là trụ cột của viện khoa học, là nhân vật trung tâm trong kế hoạch tái kiến thiết xã hội, tuyệt đối không thể đi. Cho nên tôi sẽ đi, cứ quyết định như vậy.”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Tiến sĩ Tiểu Trang nói không sai, cháu cần một dị nhân não bộ ứng phó với tình huống bất ngờ xảy ra. Chỉ có ba người đi thôi, bên chú sẽ đóng quân ở gần đó, chờ tin tốt của mọi người.”

Đặng Tiêu cau mày: “Tùng ca…”

Tùng Hạ cười: “Đừng lo, anh vẫn ký thác kỳ vọng cao vào đá ngũ sắc lắm, nhất định bọn anh sẽ quay lại.”

Tùng Chấn Trung nói: “Mọi người nghỉ ngơi thêm vài ngày, chờ chúng tôi xác định ngày hành động thì sẽ báo cho mọi người.”

Rời khỏi phòng họp, Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, cười nói: “Tôi vốn hy vọng cậu cũng không đi, nhưng…”

Thành Thiên Bích kiên định: “Tôi nhất định sẽ đi.”

“Tôi biết, cho nên cậu xem, tôi đâu có cản cậu.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu thật sâu: “Anh hiểu là tốt rồi.”

Tùng Hạ mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy dịu dàng và thâm tình.

Liễu Phong Vũ vỗ vai Tùng Hạ: “Được rồi miễn buồn nôn đi. Cho dù cậu không cho bọn anh đi theo đến cấm khu thì ít nhất bọn này cũng theo đến Thanh Hải.”

Đặng Tiêu gật đầu cái rụp: “Sáu người chúng ta vốn chính là một nhóm, đi đâu cũng phải là một nhóm.”

Trang Nghiêu đạp cậu ta một cái: “Anh bị ngơ à, đừng có nói như phải cùng chết vậy.”

Đặng Tiêu ôm chầm cổ nó, dí dí nắm đấm vào mặt nó: “Nhóc ranh, giờ em lớn rồi, không phải con nít nữa, cẩn thận anh đánh em đó.”

Trang Nghiêu đẩy mạnh cậu ta ra, hừ một tiếng: “Giờ tôi mới bắt đầu lớn, anh ghen tị phải không. Tôi đã nói với anh rồi, tôi chỉ dậy thì muộn thôi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi cao hơn anh.”

Đặng Tiêu “hứ” một tiếng: “Em? Còn sớm lắm.”

Tùng Hạ mỉm cười nhìn hai người đấu võ mồm, trái tim cảm thấy ấm áp dễ chịu. Cậu yên lặng cầu nguyện trong lòng, khung cảnh trước mắt, trong cuộc đời còn lại sau này của cậu, còn có thể nhìn thấy rất nhiều lần, cho đến lúc nhìn thấy bản thân và những người xung quanh chậm rãi già đi.

Mấy ngày tiếp theo, họ làm theo lời Tùng Chấn Trung đã nói, tận tình nghỉ ngơi thả lỏng.

Họ dẫn Mục Phi và Thông Ma đi thăm thú quanh Bắc Kinh, để họ hưởng thụ một vài thắng cảnh đáng để ngắm nhìn, một vài món ngon đáng để thưởng thức dẫn A Bố, Nê Nê và bạn bè của A Bố đi tắm rửa thẩm mỹ họ còn mời rất nhiều người cùng ra ngoại ô dã ngoại ăn uống, chúc mừng trận chiến Hoa Nam thắng lợi. Ngày nào cũng uống đến say mèm, ca hát cười đùa không kiêng nể ai, sống những ngày mơ mơ màng màng.

Trong thời gian này, họ không có những bài huấn luyện thể năng cực nhọc, không có 18 tiếng tu luyện một ngày, không có “nhiệm vụ tiếp theo” treo trên cổ mình, không có những mảnh vỡ miếng ngọc lưu lạc xa tít chân trời khiến họ thấp tha thấp thỏm, không có nguy hiểm, không có lo âu, cái gì cũng không có. Họ tận tình ăn, uống, quý trọng mỗi phút mỗi giây bên cạnh bè bạn, cười đùa suồng sã, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất trong thời đại tận thế mà họ nên được nhận.

Mỗi một khung cảnh trong mấy ngày này đều đáng để họ cất chứa trong tâm khảm.

Cuối tháng, Thổ Nhĩ Kỳ đã đưa miếng ngọc cuối cùng đến nơi. Đến tận lúc này, tất cả những miếng ngọc họ có thể dò ra trên thế giới đều đã về đến Bắc Kinh.

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích cũng bị bắt phải tỉnh lại, họ biết, giờ này đã đến.