Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 8

Anh ta cầm lấy tay vợ: “Không sao đâu em, dù có là tận thế, chúng ta về cùng chết với gia đình.”

Hai người vừa bước ra khỏi siêu thị đã bị âm thanh huyên náo bên ngoài hấp dẫn.

Một đám người trong trạng thái kích động la ó đi tới đây, Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ muốn lui vào trong siêu thị, lại bị một bác gái kéo lại, to tiếng nói bên tai họ: “Mấy đứa còn muốn tìm cái gì, bây giờ còn gì ăn được! Sắp chết đói cả rồi, cả thế giới cũng loạn rồi, điện bị cắt, nước cũng sắp chẳng còn, chính phủ không ra mặt nói chuyện. Đi, chúng ta đến tòa thị chính!” Vừa nói vừa kéo Tùng Hạ đi theo chân họ.

Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ lại, lạnh lùng nhìn bác gái kia.

Chột dạ dưới ánh nhìn ấy, bác ta nói: “Mấy đứa thật sự không đi theo chúng tôi hả? Càng đông càng mạnh, chí ít sẽ khiến chính phủ phát chút thức ăn cho chúng ta. Nếu không hai ngày nữa chỉ có thể gặm cỏ, mà cỏ cũng chẳng còn, chờ chết đói đi.”

Thành Thiên Bích không nói một lời, lôi Tùng Hạ đi.

Tùng Hạ lấy đi động ra xem một chút: “Mất sóng rồi, internet nhất định đã tê liệt. Xong, xem ra chúng ta đã mất liên lạc với bên ngoài rồi.”

Thành Thiên Bích nói: “Không phải lo những thứ này, mau đến sân bay.”

“Bây giờ những con đường chính đều kẹt cứng xe hơi, có lẽ ra khỏi thành phố đường sẽ thông, đến lúc đó chúng ta nghĩ cách trộm một chiếc xe.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Phải rời khỏi đây trước đã.”

Hai người không dám trì hoãn thêm, đi về hướng đường cao tốc, nhưng đoạn đường này vô cùng bất ổn. Họ không ngừng thấy những chuyện phá hoại cướp bóc xảy ra. Ai có thể tưởng tượng ra vào ngày hôm qua, thành phố này vẫn còn ngay ngắn trật tự, an toàn sạch sẽ?

Chỉ qua một ngày, cỏ dại mọc lên tràn lan từ những khe hở cố ý trên đường, cao quá bắp chân người cây cối được cắt tỉa tỉ mỉ điên cuồng sinh trưởng, chỗ nào cũng thấy những tủ kính bị đập vỡ, những cửa hàng bị cướp sạch không còn lại gì. Khi đi ngang qua một con phố, thậm chí họ còn thấy một đàn chuột rất bự đang cắn xé xác của một người đàn ông lang thang.

Trên đường lại nhìn thấy những con người bất thường khác, toàn bộ thành phố tràn ngập không khí thối rữa và tuyệt vọng, đúng là một thế giới ác mộng.

Càng đi theo hướng đường cao tốc, họ càng gặp phải nhiều người lưng đeo hành lý. Xem ra có rất nhiều người có ý tưởng giống họ, đều muốn chạy trốn khỏi thành phố này.

Họ dành hai tiếng để đi bộ từ trung tâm thành phố đến sát ngoại thành. Sau khi rời khỏi đường chính, tình trạng kẹt xe rõ ràng giảm đi rất nhiều. Thành Thiên Bích cạy cửa một chiếc xe ra, y hệt như trộm xe trên TV, ma sát hai sợi dây đánh lửa rồi kéo động cơ. Hai người ngồi trên xe, đi vào đường cao tốc.

Chiếc xe này không còn nhiều xăng, mà hai trạm xăng họ tìm thấy dọc theo đường đi đều không một bóng người, cây xăng đã bị mấy chục chiếc xe hơi chờ đổ xăng bao vây. Đồng thời, những chiếc xe hơi này đều bị gạt sang một bên, không có ngoại lệ.

Xe hơi còn chạy trên đường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trên đường cao tốc đến sân bay, họ chạy thêm được bốn, năm cây số thì hoàn toàn hết xăng.

Lúc này, sắc trời đã tối sầm, Tùng Hạ đã đi một ngày đường, vô cùng mỏi mệt. Cậu nhìn quanh con đường cao tốc trước không nhà sau không cửa, phân tích: “Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên tiếp tục đi nữa, nên ở lại trong xe nghỉ ngơi. Khi trời tối, tầm nhìn vô cùng thấp, hai bên đường toàn cỏ dại cao cỡ đầu người, có quỷ mới biết bên trong có thứ gì đang ẩn núp. Hơn nữa, ngộ nhỡ lại đột nhiên hạ nhiệt độ thì sao, tốt nhất là chúng ta nên ở lại trong xe nghỉ ngơi đi.”

Thành Thiên Bích suy tính nửa phút: “Từ đây đến sân bay còn khoảng hai mươi cây số, chúng ta đi theo cao tốc, trước khi trời sáng là có thể đến nơi. Càng sớm đến sân bay, xác suất rời được khỏi đây càng lớn, không nên ở lại, lãng phí thời gian.”

“Nhưng chỗ này không hề có chút ánh sáng nào, cậu có nghe thấy âm thanh trong đám cỏ dại kia không? Chúng ta hoàn toàn không biết chúng là gì.” Tùng Hạ sợ hãi nhìn cỏ dại còn cao hơn đầu người. Rốt cuộc thì bên trong có gì, căn bản không thể đoán được. Họ cứ lần mò mà đi như vậy, có thể đi được bao xa? Cậu không thể không lo sợ.

“Nếu quả thật có gì đó, ở lại trong xe thì an toàn chắc?” Thành Thiên Bích xuống xe trước tiên: “Xuống xe, chúng ta vừa đi vừa đón xe ven đường, ở đây thỉnh thoảng còn có xe đi qua, có thể chở chúng ta đến sân bay.”

Tùng Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo hắn.

Nhân lúc mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, hai người đi nhanh dọc theo đường cao tốc về phía trước, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe đi qua lại không chịu dừng lại. Có thể trên xe đã đủ nhân số, có thể lúc này lòng người hoang mang, chẳng ai có tâm trạng đâu mà nghĩ đến người khác. Nói chung, họ cứ đi thẳng đến khi mặt trời khuất núi, xe cộ đi qua cũng không dừng lại.

Vẻ mặt Thành Thiên Bích không có gì thay đổi, Tùng Hạ thì sắp không chống đỡ được nữa. Đói khát, mỏi mệt, chán chường, nhất là sợ hãi khiến mỗi bước đi của cậu đều hốt hoảng lo lắng, con đường không nhìn thấy đầu này khiến cậu cũng không nhìn thấy hi vọng đâu.

Ngay trong lúc Tùng Hạ hầu như tuyệt vọng, rốt cuộc có một chiếc xe dừng lại khi cậu phất tay.

Ngồi trên xe là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, vừa nhìn đã thấy vô cùng hiền lành. Hành lý hai người họ cũng không quá nhiều, sau khi nhồi vào trong cốp và chiếm nửa ghế phía sau, còn dư lại một nửa chỗ ngồi, hai người đàn ông tuy rằng phải ngồi chen nhau nhưng tốt hơn việc đi bộ nhiều lắm.

Tùng Hạ gần như muốn thiên ân vạn tạ [19], hai người nhanh chóng lên xe.

[19] Thiên ân vạn tạ: Cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần, nói quá, chỉ sự cảm ơn rối rít.

Không gian ngồi phía sau quả thật rất nhỏ, hai người chỉ có thể một trước một sau ngồi lên nhau, chân Tùng Hạ dính sát vào bắp đùi Thành Thiên Bích. Xuyên qua quần, cậu có thể cảm giác được cơ thịt mạnh mẽ trên bắp đùi Thành Thiên Bích. Tùng Hạ vô cùng hâm mộ dáng người của Thành Thiên Bích, nghĩ đến da thịt cánh tay được sờ hôm nay, trong lòng ít nhiều có chút ngứa ngáy.

Cặp vợ chồng trẻ kia vô cùng tốt bụng nhiệt tình, chủ động dò hỏi: “Hai anh muốn đi đâu?”

“Chúng tôi muốn đến sân bay.”

Anh chồng trẻ tuổi kinh ngạc: “Các anh tới sân bay làm gì? Mọi chuyến bay đều dừng hết rồi, bây giờ giao thông căn bản đã tê liệt, bao nhiêu tiền cũng không bay được đâu.”

Tùng Hạ đành phải nói: “Tôi có người thân ở đó, muốn đi tìm người.”

“Vậy à, tìm được rồi phải mau đi thôi. Chúng tôi dự định đến Trùng Khánh, nhà mẹ đẻ vợ tôi ở đấy, ở đây sống không nổi nữa, không biết ở đó có tốt hơn chút nào không.”

Vợ anh ta thở dài: “Chỉ sợ chỗ nào cũng thay đổi cả rồi.”

Anh ta cầm lấy tay vợ: “Không sao đâu em, dù có là tận thế, chúng ta về cùng chết với gia đình.”

Hai người tình sâu ý nặng khiến Tùng Hạ vô cùng hâm mộ.

Nghĩ đến chuyện mình sống đã hai mươi sáu năm mà tay con gái cũng chưa được cầm, còn là trai tân đáng buồn, lại gặp phải tận thế, không khỏi càng thêm xót thương. Sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ.

Từ nhỏ đến lớn cậu chỉ biết học tập, khi đám bạn cùng tuổi bắt đầu tò mò với con gái, cậu còn đang vùi đầu vào học hành, bởi vì không có sở trường đặc biệt nên giành được thành tích tốt là chuyện duy nhất khiến cậu có cảm giác mình có chút thành tựu. Điều này cũng khiến cậu từ nhỏ đã không qua lại với đám con gái, cho đến tận khi lên đến đại học, lúc nói chuyện với con gái cậu cũng chỉ biết nhìn vào mũi giày con nhà người ta mà thôi.

Công việc khiến cậu ít tiếp xúc với người khác, cậu lại càng thêm khép kín. Mỗi ngày tất cả thời gian dư ra của cậu đều dành cả cho thế giới ảo. Người khác giới thiệu bạn gái cho cậu cũng chẳng có ai thành công. Cậu cho là sớm muộn gì thì mình cũng có thể tìm thấy cô gái có chung suy nghĩ, không ngờ ngay cả ước vọng nhỏ nhoi ấy nay cũng là xa xỉ. Bây giờ đừng nói bạn gái, chỉ cần có người ở bên, cậu đã rất thỏa mãn rồi.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi nhìn Thành Thiên Bích. Gò má hoàn mỹ của Thành Thiên Bích lúc sáng lúc tối trong ánh sáng mờ ảo khiến Tùng Hạ có chút không nỡ rời mắt.

Cậu nghĩ Thành Thiên Bích tựa như anh hùng vô cùng mạnh mẽ trong manga, mặt chẳng có cảm xúc gì và cũng không thích nói chuyện, nhưng thật ra lại có chỗ rất đặc biệt. Nếu người ở bên cậu cuối cùng là một người xuất sắc như Thành Thiên Bích, cậu cũng miễn cưỡng thấy đủ.

Cảm nhận được ánh mắt của Tùng Hạ, Thành Thiên Bích chậm rãi quay mặt lại, lạnh lùng nhìn cậu.

Chẳng biết tại sao, gương mặt Tùng Hạ đột nhiên hơi nong nóng, cậu cười he he: “Đại binh ca, cậu còn thấy đói không? Có muốn ăn chút gì đó không?”

Thành Thiên Bích lắc đầu.

Cô vợ nhỏ liền quay mặt lại: “Đói bụng cũng đừng vội ăn, có thể để dành được bao lâu thì để, sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tùng Hạ ngạc nhiên: “Mọi người cũng chuẩn bị xong lương thực rồi sao? Vậy mọi người có lo, ngộ nhỡ xe hết xăng thì sao?”

“Đồ ăn thì đủ, ăn từng chút một đến được Trùng Khánh là được, chuyện xăng là chuyện khiến chúng tôi đau đầu nhất. Ở cốp sau, chúng tôi có mang theo can xăng, nhưng cũng chỉ có một can, chỉ có thể đến đâu thì nghĩ đó. Đúng rồi, chúng tôi không thể đưa hai người đến sân bay được, chúng tôi phải tiết kiệm xăng, chỉ có thể đưa hai người đến gần sân bay, đoạn đường còn lại hai người phải tự đi thôi.”

“Không thành vấn đề, hai người đã giúp chúng tôi rất nhiều… Cẩn thận!” Tùng Hạ hét lớn một tiếng, tim đã nhảy lên đến cổ họng.

Bốn người trợn to hai mắt, nhìn về bóng đen nhảy lên phía trước, Thành Thiên Bích hô to: “Đừng đánh tay lái…”

Thế nhưng đã chậm, người chồng trẻ tuổi không có kinh nghiệm ứng phó với chuyện khẩn cấp, khi tốc độ lên đến một trăm ba mươi mét, để tránh né sinh vật không biết tên phía trước, trước khi đại não kịp truyền lệnh xuống, thân thể đã phản ứng đầu tiên. Gã đánh tay lái sang một bên, chiếc xe hơi loại nhỏ có rèm che chở bốn người và rất nhiều hành lý tựa như một món đồ chơi yếu ớt, mất thăng bằng lật nghiêng ra đất, văng thêm ra ngoài vài mét, đến khi đụng vào guardrail một bên mới ngừng lại được.

Va chạm rất lớn khiến Tùng Hạ mất đi thần trí trong nháy mắt, trước khi bất tỉnh, cậu chỉ cảm thấy Thành Thiên Bích ôm lấy cậu thật chặt.

Tùng Hạ mở mắt, toàn thân đau như bị đánh tan, ngay cả sức mà giơ ngón tay lên cũng phải cần đến ý chí cực lớn. Thân thể cậu không thể nhúc nhích, hình như bị vật gì đó đè nặng lên.

Từ cổ họng Tùng Hạ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, một giây sau, có vật gì ấm áp chặn kín miệng cậu lại.

“Suỵt.”

Giọng nói áp tới cực thấp ghé vào tai cậu vang lên, Tùng Hạ miễn cưỡng mở mắt ra, trong bóng đêm thấy một đôi mắt sâu thẳm sáng ngời, đó là đôi mắt khiến người ta vô cùng khó quên, một đôi mắt đẹp hẹp và dài, cậu nhận ra đôi mắt này, chúng là của Thành Thiên Bích.

Trong nháy mắt, ký ức về màn tai nạn xe cộ xảy ra trước khi hôn mê trở về đầu óc cậu, mặc dù thân thể rất đau nhưng cậu còn có thể suy nghĩ, xem ra cậu còn chưa chết. Cậu miễn cưỡng mở to hai mắt, muốn hỏi vì sao Thành Thiên Bích lại bịt miệng mình, nhưng cậu rất nhanh đã phát hiện ra sự kì lạ của cảnh vật chung quanh.

Cậu nghe thấy tiếng… nhai nuốt.

Không sai, cắn xé, lại còn nhai nuốt. Tiếng xé rách da thịt, gặm cắn xương cốt, nuốt uống máu tươi. Mặc dù cậu chưa bao giờ nghe thấy tiếng nuốt thịt tươi có âm thanh gì, nhưng tiếng ăn uống của động vật, cậu sẽ không nghe nhầm.

Tùng Hạ cả người run lên, chậm rãi quay đầu lại. Dưới ánh trăng, cánh cửa xe biến dạng bị đạp bay ra ngoài, những con thú vóc dáng cường tráng, bốn chân chạm đất đang ở cách hai người họ tầm hai, ba mét xé rách thân thể đôi vợ chồng trẻ hiền lành kia.

Tùng Hạ thấy mắt cay xè, đau đớn nhắm hai mắt lại.

Thành Thiên Bích bịt chặt miệng cậu, sợ cậu kêu thành tiếng.

Hai người núp ở tận cùng bên trong thùng xe, cánh cửa bị biến dạng đã che khuất thân thể của họ. Hoặc có lẽ những con quái vật hình thể khổng lồ phát hiện ra khó mà lôi họ ra ngoài nên họ mới sống được đến bây giờ. Thế nhưng những con quái vật tất nhiên biết họ còn ở bên trong, khứu giác của động vật vô cùng nhạy cảm, sao chúng có thể từ bỏ hai miếng thịt tươi này được.

Nếu như không tự cứu lấy mình, sớm muộn gì họ cũng bị mấy con súc sinh đó nuốt chửng đến xương cốt cũng không còn.

Tùng Hạ dùng ánh mắt hỏi Thành Thiên Bích, họ nên làm gì bây giờ.

Mồ hôi trên cằm Thành Thiên Bích nhỏ xuống mặt cậu, cậu có thể cảm giác được trong giọt mồ hôi hơi lạnh kia chứa ít nhiều tâm trạng lo lắng.

Trong đêm đen an tĩnh, hai người bị ép chặt với nhau, có thể nghe thấy rõ ràng thân thể đồng loại mình bị xé rách, tiếng cắn xé vô cùng kinh khủng. Nghĩ đến tiếp theo sẽ đến phiên mình, áp lực này đè nặng trong lòng, người bình thường không thể nào chịu được.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng cắn nuốt ngừng lại, Tùng Hạ trợn to hai mắt nhìn một con quái vật chậm rãi nghiêng đầu qua, đôi mắt màu xanh biếc sâu kín nhìn vào họ.

Tùng Hạ nhận ra đó là cái gì, con quái vật vẻ mặt dữ tợn, cơ thể bù xù kia chính là một con chó Rottweiler [20]. Mặc dù loại chó này ở hình dạng bình thường cũng đủ dọa người, thế nhưng khi thấy cơ thể khổng lồ dài ra hơn hai mét của chúng mới có thể khiến cho những người nhìn thấy cảm nhận sâu sắc cái gọi là… địa ngục.

[20] Chó Rottweiler:

Bây giờ Tùng Hạ chỉ có một suy nghĩ, cậu mong mình chết luôn trong tai nạn vừa rồi.