Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 17: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 15

Trường Thịnh Hoa là trường quý tộc có thanh danh hiển hách, tọa lạc tại khu vực xa hoa.

Học sinh tốt nghiệp của trường không có ai không phải là tinh anh.

Lúc này, bên trong phòng hiệu trưởng.

Lăng Vũ ngồi trên ghế, nhìn hiệu trưởng đang cung cung kính kính.

"Đây là em gái của tôi, Lăng Bạch, tôi hi vọng hiệu trưởng thu xếp cho con bé một lớp tốt, làm phiền hiệu trưởng." Lăng Vũ vừa cười vừa nói.

"Chào hiệu trưởng." Nhiễm Bạch vô cùng có lễ phép chào hỏi hiệu trưởng.

Hiệu trưởng nhìn bé gái đứng ở một bên, ừm, thoạt nhìn là một đứa trẻ nhu thuận, trong mắt hiện ra vẻ hài lòng.

Nhưng mà, hiệu trưởng không biết rằng, có vài người sinh ra đã có bản chất nguỵ trang trời sinh, cho dù là ai cũng nhìn không ra.

Mà Nhiễm Bạch, chính là một người như vậy.

"Đương nhiên là không phiền."

"Bạch Bạch, ở trường học phải nghe lời giáo viên, nếu như có ủy khuất nhất định phải nói cho anh, biết chưa?" Lăng Vũ nhẹ nhàng nói với Nhiễm Bạch.

"Vâng." Nhiễm Bạch cười ngọt ngào, đáp lời.

Hiệu trưởng nhìn thấy tổng giám đốc mặt lạnh lập tức biến thành anh trai ôn nhu, trong mắt lấp lóe.

.

.

Khối lớp sáu, phòng 6-1.

"Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, mọi người cùng hoan nghênh bạn nhé." Giáo viên đứng trên bục giảng, phủi tay, nói.

Nhiễm Bạch chậm rãi đi vào phòng học,

"Bạn học, tự giới thiệu đi." Giáo viên cười nhìn về phía Nhiễm Bạch, nói.

"Chào mọi người, tớ là Lăng Bạch, về sau xin chiếu cố nhiều hơn." Bạn mới hoạt bát tự giới thiệu hiển nhiên sẽ được nhiều người hoan nghênh.

"Bạn học, trò tìm một chỗ trống vào ngồi đi." Giáo viên tiện tay chỉ mấy vị trí trống, nói với Nhiễm Bạch.

"Vâng, cảm ơn thầy."

Trong mắt giáo viên ý cười càng thêm sâu, là một đứa bé rất lễ phép.

"Tớ có thể ngồi ở chỗ này không? Bạn học." Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng đi đến bàn ở hàng cuối cùng, lễ phép hỏi.

Người xung quanh một trận thổn thức.

"Sao cô ấy lại chọn chỗ ngồi kia."

"Tiêu Lâm tuy là học bá toàn trường, nhưng không cho phép người khác ngồi bên cạnh hắn, bạn học mới tới thật thảm."

"Chậc chậc, lại là một người bị mê hoặc bởi khuôn mặt của Tiêu Lâm."

Tiêu Lâm đang ngủ, nghe thấy thanh âm, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nháy mắt sửng sốt.

Thiếu nữ trước mặt mặc váy trắng váy liền áo, ngũ quan xinh xắn, một cặp mắt đào hoa xán lạn như phồn tinh, đôi môi nõn nà khẽ khép mở.

"Có thể." Vành tai Tiêu Lâm đỏ thành một mảnh, mất tự nhiên nói.

"Cảm ơn cậu." Nhiễm Bạch để cặp sách xuống, ngồi xuống.

Sau đó vươn tay, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Lâm,

"Chào cậu, tớ là Nhiễm Bạch."

Tiêu Lâm nhìn bàn tay trắng trẻo như ngọc đưa ra trước mặt mình, có chút ngây người, đã bao lâu rồi không có ai làm như vậy đối với cậu:

"Chào cậu Nhiễm Bạch, tớ là Tiêu Lâm." Tiêu Lâm nắm chặt tay Nhiễm Bạch, nhìn khuôn mặt trắng không tì vết của Nhiễm Bạch, đột nhiên cảm thấy đây là một nghi thức gặp mặt rất thần thánh.

"Rất vui được làm bạn với Tiêu Lâm." Nhiễm Bạch nhìn Tiêu Lâm, khóe miệng cong lên một đường cong.

A, thật là một linh hồn tinh khiết.

Bạn bè? Trong mắt Tiêu Lâm có chút hoảng hốt, bao lâu không rồi cậu có bạn?

"Ừm, chúng ta là bạn." Lúc này thiếu niên trịnh trọng nói, trong mắt có ánh sáng vô cùng nghiêm túc

Ý cười trong mắt Nhiễm Bạch càng phát ra xán lạn, bạn? Nếu như khi ngươi biết ta không phải ngây thơ như vẻ bề ngoài, còn có thể làm bạn với ta không?

Tiêu Lâm nhìn thấy ý cười trong mắt Nhiễm Bạch, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, một loại âm lãnh quấn lấy hắn.

Khí lạnh tập kích toàn thân.

Hồi lâu sau, nhìn thấy Nhiễm Bạch cười thuần lương vô hại, cậu tự giễu một tiếng, mình vừa rồi nghĩ gì thế, làm sao lại cảm thấy cô gái trước mặt thật khủng bố vậy.

Tiêu Lâm đem ý nghĩ không thực tế ý trong đầu bỏ qua, lo lắng nói với Nhiễm Bạch:

"Về sau nếu cậu có vấn đề gì có thể tìm tớ, tớ sẽ giúp cậu."

"Ừm, được." Nhiễm Bạch nở nụ cười xán lạn, khí lạnh ở sâu trong mắt tiêu tán.

Mà bên trong không gian hệ thống, Phong Lạc chân chân thật thật cảm nhận được một khắc sát ý này của ký chủ.

Nó ở trong không gian run lẩy bẩy, trời ạ, ký chủ lại nổi điên gì vậy.

Mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, Tiêu Lâm đây là đổi tính.

Không phải cậu ta không bao giờ cho phép người khác ngồi bên cạnh mình sao?!.