Kỳ Dao Lục

Chương 10: 10 Thiên Gia Kiếm

Trong Tịnh Nguyệt đầm, Lục Tuyết Kỳ vung kiếm hoa, phong thái thoát tục, một bộ kiếm pháp như nước chảy mây trôi được thi triển hoàn hảo, nàng nhìn tay trái của mình, hài lòng gật đầu, mặc dù còn chút lạ lẫm, nhưng chỉ cần sau này chăm chỉ luyện tập thì sẽ không thành vấn đề.

Tuy vậy...!nàng ngẩng lên nhìn ra ngoài kết giới, kỳ quái, mọi hôm lúc này Tiểu Phàm đã tới rồi, sao hôm nay lại đến muộn như vậy?

Trương Tiểu Phàm đang ở trong bếp cho thêm củi vào lò, hắn cúi đầu, vẻ mặt vô cùng chán nản, hôm nay lại bị sư phụ mắng, hắn cũng thấy bản thân rất vô dụng, đã một năm rồi nhưng vẫn chưa chém nổi đốt cây hắc trúc, chẳng trách sư phụ lại nổi giận.

Tiếng chít chít vang lên, Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: "Tiểu Hôi, sao mày lại đến đây, muốn ăn gì hả?" Nói xong, Trương Tiểu Phàm lấy mấy miếng thịt lợn ra khỏi nồi, ném lên trời, tiểu Hôi hơi giật mình rồi nhảy lên không trung, bắt lấy mấy miếng thịt, sau đó bắt đầu ăn từng miếng.

Nhìn bộ dạng say sưa của tiểu Hôi, tâm tình Trương Tiểu Phàm cũng tốt lên nhiều, "Cũng chỉ có mày sẽ cùng tao..." Bỗng nhận ra tối nay vẫn chưa đến Tịnh Nguyệt đầm, hắn bật dậy, "Nguy rồi, quên đi gặp sư tỷ rồi!" Hắn vội chùi tay lên tạp dề, sau đó cởi tạp dề chạy đi.

Vừa thở hổn hển chạy đến nơi, Trương Tiểu Phàm khom người chống đầu gối, "Sư...!sư tỷ..."

Lục Tuyết Kỳ còn tưởng tối nay hắn sẽ không đến, nhìn bộ dạng hẳn là đã chạy vội đến đây, "Tiểu Phàm, đệ làm sao mà phải gấp gáp như vậy?"

"Không phải hôm nay đệ đến muộn sao? Vì thế nên phải chạy thật nhanh." Trương Tiểu Phàm lấy hơi đáp.

"Tiểu Phàm, đệ không cần ngày nào cũng tới, cứ thế sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của đệ."

Vừa nói đến chuyện tu luyện, Trương Tiểu Phàm liền ủ rũ, "Sư tỷ, tỷ nói xem có phải đệ đần độn lắm không?" Lục Tuyết Kỳ khó hiểu nhìn hắn, Trương Tiểu Phàm nói tiếp, "Hôm nay đệ lại khiến sư phụ nổi giận, dù đệ có cố gắng thế nào cũng không luyện được công phu."

Lục Tuyết Kỳ bước tới trước kết giới, "Tiểu Phàm, đệ không ngốc, đệ chỉ không có cơ hội để thể hiện mà thôi."

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn bóng người mờ ảo cao ngang hắn đứng bên trong kết giới, chợt cảm thấy kính nể người kia, hắn thẳng lưng, lưỡng lự nói: "Sư tỷ, nhưng mọi người ai cũng nói đệ rất đần..."

"Tiểu Phàm, ta hiện giờ có thể luyện kiếm bình thường cũng vì may mắn có chỉ điểm của đệ, cho nên đừng tự coi thường mình, mọi người chỉ là chưa phát hiện ra ưu điểm của đệ thôi." Lục Tuyết Kỳ rất biết ơn Trương Tiểu Phàm, nếu không nhờ có Trương Tiểu Phàm bầu bạn, nàng sớm muộn sẽ bị cừu hận làm mờ tâm trí, Trương Tiểu Phàm luôn có thể khiến nàng nhớ lại những ký ức tốt đẹp có cùng với Dao Dao, từ đó dần dần làm giảm bớt sự lạnh lẽo trong lòng nàng.

Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Sư tỷ, đệ biết ưu điểm duy nhất của mình là có thể nấu ăn, sư phụ, các sư huynh và cả Linh Nhi cũng thích cơm đệ làm, lần tới đệ sẽ mang chút thức ăn mình làm đến cho sư tỷ."

"Ừm..." Lục Tuyết Kỳ nhớ rằng sư phụ cũng sẽ phái đệ tử đưa cơm tới đây, song nghe giọng Trương Tiểu Phàm hào hứng như thế, nàng cũng không đành lòng từ chối.

Trương Tiểu Phàm nghe xong, cao hứng nghĩ xem nên chuẩn bị cho Lục Tuyết Kỳ những món ngon nào.

"Tiểu Phàm, đệ trước kia có từng luyện công pháp không?" Lục Tuyết Kỳ bất ngờ hỏi.

Trương Tiểu Phàm dừng lại, xoa lồng ngực của mình, nhớ lại lúc trước ở Thảo Miếu thôn từng bị một người bắt học nội công tâm pháp, trong người có hạt châu màu đỏ mà người kia đưa cho, nhưng hắn đã nhận lời, không được nói với bất kỳ ai, "Sư tỷ, đệ, đệ chưa từng..."

Lục Tuyết Kỳ cảm nhận được sự khác thường trong giọng Trương Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm?"

"Sư tỷ, đệ không sao, nhưng mà đệ bây giờ vẫn không thể chém đứt được hắc trúc."

"Tiểu Phàm, lúc tu luyện phải hết sức tập trung, loại bỏ tạp niệm, đừng ỷ vào sức mạnh để chém, hãy cảm thụ khí tức xung quanh nhiều hơn một chút.

Vạn vật đều có linh tính, hắc trúc cũng có hơi thở của nó, nếu hô hấp của đệ có thể phối hợp với hắc trúc, đến lúc đó có thể dễ dàng chém đứt." Lục Tuyết Kỳ đưa ra nhận định của mình.

"Ý của sư tỷ là phải hòa nhịp thở với hắc trúc?" Trương Tiểu Phàm suy tư.

"Đệ không phải là đã lĩnh ngộ được điểm quan trọng rồi sao? Còn nói là mình ngốc nữa không?" Lục Tuyết Kỳ hỏi ngược lại.

Khuôn mặt Trương Tiểu Phàm ửng đỏ, "Chỉ có sư tỷ mới nghĩ rằng đệ không ngốc."

"Đối với bản thân phải có lòng tin."

"Vâng!" Trương Tiểu Phàm cảm động gật đầu.

"Gần đây tại sao không nghe đệ kể chuyện về Kinh Vũ nữa?" Lục Tuyết Kỳ vô ý hỏi.

Trương Tiểu Phàm khựng lại, im lặng một lúc rất lâu, Lục Tuyết Kỳ khó hiểu nhìn bóng người đứng phía ngoài kết giới, "Tiểu Phàm, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Tiểu Phàm vội vàng lắc đầu, "Không có gì, sư tỷ, đệ và Kinh Vũ không có chuyện gì, chỉ là...!từ sau khi đệ bái sư tới nay, chúng đệ chưa từng gặp lại nhau."

Lục Tuyết Kỳ cảm thấy hơi kỳ lạ, hai người họ không phải là huynh đệ thân thiết sao? Huống chi cả hai cùng là hai người may mắn còn sống sót cuối cùng của Thảo Miếu thôn, nếu ngược lại là nàng và Dao Dao, nàng chỉ mong sao ngày nào cũng được gặp Dao Dao.

"Kinh Vũ thiên tư rất cao, thiên phú tu luyện cũng rất tốt, huynh ấy chắc là bận tu luyện, mà đệ luôn không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho, lúc nào cũng làm sư phụ thất vọng, cho nên...!đệ không có mặt mũi nào đi gặp huynh ấy." Trương Tiểu Phàm chán nản nói, thật sự là hắn rất muốn đi gặp Lâm Kinh Vũ, từ nhỏ hai người đã luôn chơi đùa cùng nhau, cùng nô đùa, đánh lộn, đây là lần đầu tên bọn hắn xa cách nhau lâu đến vậy.

Lục Tuyết Kỳ quay lại, bất giác tay phải đưa lên xoa nhẹ bên mắt phải, trầm ngâm nói: "Gặp mặt cũng cần lý do sao? Muốn gặp thì đi gặp, đơn giản chỉ có vậy thôi." Nhưng mình, cho dù có muốn cũng không thể gặp lại được nữa, nàng cảm thấy mắt phải nóng rực lên, liền bước trở lại bên đầm nước, chìm vào trong suy tưởng.

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc tự nói với chính mình: "Muốn gặp thì đi gặp sao? Sư tỷ, nhưng đệ..." hắn ngẩng lên thấy Lục Tuyết Kỳ đã bắt đầu tu luyện, liền dừng lại không nói nữa, sau đó rời khỏi Tịnh Nguyệt đầm.

.

Đọc‎ ????????u????ệ????‎ ????ại‎ ﹙‎ T????ÙMT????????YỆN.????????‎ ‎ ﹚

Lá trong Lệ Trúc lâm xào xạc, Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu bước đi chậm rãi, nhớ lại những lời Lục Tuyết Kỳ vừa nói, nhìn trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, hắn thầm nghĩ, không biết lúc này Kinh Vũ đang làm gì nhỉ?

Cũng dưới vầng trăng ấy, trong đình viện, một thiếu niên anh tuấn, phong thái oai phong đang múa kiếm, kiếm quang lấp loáng, chiêu thức sắc bén.

Bỗng ánh mắt y đanh lại, bước nhẹ một cái, cả người liền bay lên không trung, kiếm hoa tung ra tựa như những ngôi sao trên trời, làm người khác choáng ngợp, ngay cả không khí xung quanh cũng thay đổi.

Luồng gió mang theo kiếm khí cuộn tròn xung quanh y, uy lực cực lớn, nhưng sau khi y đáp xuống đất, tất cả lại trở về yên tĩnh, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có từng chiếc lá đang chầm chậm rơi xuống là bằng chứng cho sự việc vừa diễn ra.

Lâm Kinh Vũ thu thế, đút kiếm trở lại vỏ, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy vầng trăng đang tỏa sáng giữa trời, hắn dừng lại ngắm nhìn một lúc, trong lòng không khỏi nghĩ, không biết Tiểu Phàm lúc này đang làm gì? Sống có tốt hay không?

Trăng sáng sao thưa, đêm khuya thanh vắng, ở hậu sơn nối giữa Đại Trúc phong và Long Thủ phong, Trương Tiểu Phàm chậm rãi bước đi, trong lòng bắt đầu thấy dao động, hôm nay đã đến đây rồi, nhưng không thấy Kinh Vũ, huynh ấy nhất định là đã đi nghỉ, chi bằng ngày mai mình quay lại? Vừa nghĩ thế, chợt một giọng nói quen thuộc vang lên, "Tiểu Phàm?"

Trương Tiểu Phàm định thần nhìn lại, kinh ngạc nói: "Kinh Vũ?"

Lâm Kinh Vũ nhoẻn miệng cười, y đang định đi tìm Tiểu Phàm, không ngờ lại gặp ở trên đường, y vui mừng bước tới, Trương Tiểu Phàm hiểu ý cười một tiếng, cũng bước lại.

Hai người ôm chầm lấy nhau, giống như hai huynh đệ đã lâu không gặp.

"Tiểu Phàm, đã lâu không gặp." Lâm Kinh Vũ cười nói.

Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Đúng vậy, trước kia khi còn ở Thảo Miếu thôn, chúng ta tối nào cũng lén chạy ra phía sau núi chơi."

"Chúng ta còn tìm được rất nhiều hang động bí mật nữa, hồi đó vui thật." Lâm Kinh Vũ xúc động nói.

Trương Tiểu Phàm nhìn y, "Kinh Vũ, chúng ta còn có thể giống như trước kia không?"

Lâm Kinh Vũ ngẩn người, thảm cảnh xảy ra ở Thảo Miếu thôn vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt y, muốn quên cũng không được, "Có lẽ ta với đệ không thể trở về khoảng thời gian ấy được nữa, nhưng mà ở Thanh Vân, chúng ta vẫn có thể có những ký ức của riêng mình."

Hai giọng cười sang sảng vang vọng khắp hậu sơn, Trương Tiểu Phàm cùng Lâm Kinh Vũ chơi đùa, nhưng khác với lúc còn ở Thảo Miếu thôn chính là, trong lúc đánh lộn, hai người còn dùng cả công pháp chiêu thức.

Lâm Kinh Vũ chiêu nào cũng khống chế được công kích của Trương Tiểu Phàm, khiến hắn không thể tự do phát huy năng lực.

"Tiểu Phàm, chiêu vừa rồi không nên đánh như vậy..." Lâm Kinh Vũ vừa đánh vừa phân tích chiêu thức cho Trương Tiểu Phàm, bởi vì y biết thiên phú tu luyện của Trương Tiểu Phàm hơi kém một chút.

"Kinh Vũ, công lực của huynh tiến bộ nhanh thật đó." Trương Tiểu Phàm không sánh bằng Lâm Kinh Vũ, song lại thấy vui vì công pháp Kinh Vũ tiến bộ.

"Tiểu Phàm, đệ cũng không được phép thua kém." Lâm Kinh Vũ cản cánh tay Trương Tiểu Phàm vung tới, đồng thời nhìn Trương Tiểu Phàm cùng nhau cười, ở bãi cỏ phía sau núi này, hai người mặc sức so chiêu.

Mãi cho đến khi cả hai đều đã thấm mệt, thở dốc nằm trên cỏ nghỉ, Lâm Kinh Vũ nhìn vầng trăng sáng trên trời, "Tiểu Phàm, sau này chúng ta hãy thường xuyên đến đây đi."

Trương Tiểu Phàm có chút kinh ngạc quay sang nhìn Lâm Kinh Vũ, dưới ánh trăng chỉ thấy sườn mặt y, vừa mông lung vừa hư hư thực thực.

Hồi trước khi cả hai tìm thấy một sơn động ẩn ở hậu sơn nơi Thảo Miếu thôn, cùng nhau vui vẻ chơi đùa ầm ỹ một hồi xong, khi nằm trên mặt đất, Kinh Vũ cũng nói những lời giống hệt như thế.

Trương Tiểu Phàm quay đầu, cũng nhìn lên trời, khẽ nói: "Ừ!" Thì ra hai ta chưa hề thay đổi, không hiểu tại sao trong lòng hắn lại thấy ấm áp, tình cảm huynh đệ giữa hắn và Kinh Vũ vẫn giống như trước kia, khiến hắn cảm thấy yên tâm.

Xuân qua thu tới, thời gian thấm thoắt thoi đưa, Lục Tuyết Kỳ ở đầm Tịnh Nguyện ngày ngày tu luyện, Trương Tiểu Phàm cũng thường xuất hiện, nhưng không phải tối nào cũng tới như trước kia.

Kể từ khi có lời khuyên của Lục Tuyết Kỳ, còn được gặp lại Lâm Kinh Vũ ở hậu sơn, hắn càng cố gắng tu luyện, cuối cùng cũng chém được hắc trúc, hắn vui vẻ báo tin cho Lục Tuyết Kỳ, Điền Bất Dịch cũng bắt đầu dạy hắn Thanh Vân tâm pháp.

Tháng ngày ba người tu luyện trong chớp mắt trôi qua, cứ thế đã qua sáu năm, Lục Tuyết Kỳ dùng kiếm bằng tay trái, một bộ kiếm pháp xuất thần nhập hóa, cuối cùng một đường kiếm khí sắc bén chém ra, mặt đất tức thì nổ uỳnh một tiếng, nứt toác ra, kết giới ở cửa động thất sau đó cũng lập tức biến mất.

Lục Tuyết Kỳ thu thế, chắp kiếm sau lưng, nhìn kết giới đã tiêu biến, tự nhủ: "Xem ra đã đến lúc xuất quan rồi." Nói đoạn đưa thanh kiếm cầm ở tay trái trở lại vỏ, rồi rời khỏi Tịnh Nguyệt đầm.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, khiến mắt nàng hơi nheo lại, nàng giơ tay trái lên che nắng, hiện tại Lục Tuyết Kỳ đã hoàn toàn quen với việc sử dụng tay trái.

"Tuyết Kỳ?" Một giọng nói trong trẻo vang lên, Lục Tuyết Kỳ hạ tay xuống nhìn, chắc chắn là đệ tử Tiểu Trúc phong, nhưng giọng nói này...!Lục Tuyết Kỳ cố nhớ lại, không phải là Văn Mẫn sư tỷ suốt mấy năm qua vẫn luôn mang cơm cho nàng sao?

Văn Mẫn đứng khựng lại, nàng nhìn bộ bạch y trắng như tuyết trước mắt, ánh tà dương chiếu lên người nàng, tựa như một vầng hào quang vậy.

Nghe thấy tiếng gọi, Lục Tuyết Kỳ quay đầu lại, khiến Văn Mẫn càng nhìn rõ hơn dung mạo của nàng, chỉ có thể dùng từ dung nhan tuyệt thế, thanh lệ thoát tục để hình dung, hộp cơm trên tay Văn Mẫn cũng không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.

Lục Tuyết Kỳ thấy thức ăn vung vãi trên đất, khó hiểu nhìn Văn Mẫn, "Sư tỷ?"

Văn Mẫn hoàn hồn, miệng không ngừng tán thưởng, "Mấy năm không gặp, Tuyết Kỳ đã trở thành một đại mỹ nhân rồi!"

Lục Tuyết Kỳ không nói gì, mặt không đổi sắc nhặt hộp cơm trên mặt đất lên, sau đó bước ngang qua Văn Mẫn, "Đi thôi, sư tỷ."

Văn Mẫn sững sờ, rồi vội vàng đuổi theo, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu cười nhiều hơn một chút thì tốt qua, nàng lúc này thấy nhớ một tiểu Kỳ nét mặt lúc nào cũng vui vẻ trước kia.

Trong Hắc Trúc lâm, một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, trên khoảnh đất trống, một nam tử mặc đạo phục màu xanh ngồi trên đất, hai mắt nhắm nghiền, có hai sợi tóc rủ xuống trán, toát lên vẻ tuấn lãng nhưng chất phác.

Lông mày hắn bất chợt nhíu chặt lại, hai mắt mở trừng, bàn tay đặt lên lồng ngược, sau đó lật ngược hai tay, trong lòng bàn tay phải chợt hiện ra ánh sáng màu xanh, còn bên tay trái thì phát ra ánh sáng màu vàng, hai luồng sáng như bài xích lẫn nhau, cuối cùng khi ý nghĩ kết hợp hai bàn tay lại của hắn bị cắt đứt, hai luồng sáng cũng theo đó mà biến mất.

Trương Tiểu Phàm nhìn hai bàn tay mình, không hiểu tại sao công pháp Thanh Vân trong cơ thể lại không thể nào tụ lại được, cứ như bị một luồng sức mạnh khác đối kháng lại.

Mà luồng sáng vừa rồi tay trái phát ra là cái gì vậy, chẳng lẽ có liên quan tới công pháp mà vị sư phụ ở Thảo Miếu thôn truyền cho hắn? Có nên đi hỏi sư tỷ không, nghĩ thế, Trương Tiểu Phàm liền đứng dậy rời khỏi Hắc Trúc lâm.

Trong đại sảnh Tiểu Trúc phong, Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc nhìn Thủy Nguyệt, "Sư phụ, người muốn giao Thiên Gia kiếm cho con?"

"Đúng vậy, vi sư cảm thấy đã đến lúc nên đưa cho con rồi." Thủy Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ của ngày hôm nay càng thấy hài lòng, con bé đã khắc phục được khuyết điểm ở tay phải, đổi sang sử dụng tay trái, thậm chí còn lợi hại hơn trước kia.

"Nhưng mà, đó không phải là bảo kiếm của sư phụ sao?" Lục Tuyết Kỳ hơi lưỡng lự, sư phụ đưa thanh kiếm quý giá như thế cho nàng, còn người thì phải làm sao? "Là kiếm của sư phụ..."

"Con không cần lo, vi sư còn một thanh tiên kiếm khác." Thủy Nguyệt đưa Thiên Gia kiếm ra, giải thích cho nàng biết nguồn gốc của nó, "Tương truyền một loại sắt kỳ lạ rơi từ trên cửu thiên xuống, được Khô Tâm thượng nhân tình cờ tìm thấy ở băng nguyên Bắc Cực, từ đó tu luyện mà thành, đặt tên là Thiên Gia.

Sau này Khô Tâm thượng nhân dùng Thiên Gia kiếm giao đấu với Đường chủ Luyện Huyết đường Hắc Tâm lão nhân ba ngày ba đêm, cuối cùng đánh trọng thương Hắc Tâm lão nhân.

Từ đó tên tuổi Thiên Gia kiếm vang dội khắp thế gian, trở thành tuyệt thế thánh kiếm có thể khắc chế bảo vật chí hung của Ma Giáo là Thị Huyết Châu, cũng là thần vật pháp bảo mà tất cả mọi người tu chân đều mong muốn có được.

Về sau rơi xuống Tiểu Trúc phong, do sư phụ ta Chân Vu đại sư truyền cho ta, nay ta truyền lại cho con."

Lục Tuyết Kỳ thẳng lưng, trịnh trọng quỳ xuống, hai tay hướng lên nhận lấy Thiên Gia kiếm, cúi đầu nói: "Tạ ơn sư phụ!"

Thủy Nguyệt đỡ Lục Tuyết Kỳ dậy, hài lòng gật đầu.

Lục Tuyết Kỳ nhìn thanh kiếm cầm trong tay, kiếm khí như cầu vồng, lam quang cực thịnh, khi cầm trong tay ánh sáng rực rỡ như hơi lay động, nàng không kìm đucợ rút kiếm ra, mũi kiếm sáng loáng, tiên khí hừng hực, quả thật là thượng phẩm tiên gia.

Nét mặt Lục Tuyết Kỳ không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt lóe lên một tia vui mừng, Thủy Nguyệt nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ không hề kiêu ngạo hay vội vàng, nhìn thấy thần kiếm vẫn không dao động, trong lòng hết sức vui mừng, đồ nhi của ta thì phải như vậy, mới không phụ kỳ vọng của ta.

"Tuyết Kỳ, Thiên Gia kiếm đã giao cho con, từ này con phải coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình." Thủy Nguyệt ân cần chỉ bảo.

"Vâng, thưa sư phụ!" Lục Tuyết Kỳ thu lại Thiên Gia kiếm, Thiên Gia kiếm thành danh nhờ đánh bại Hắc Tâm lao nhân của Luyện Huyết đường, mà mối thù giữa nàng và Luyện Huyết đường tất khiến nàng sau này phải đánh một trận, xem ra nàng và Thiên Gia kiếm cũng có chút duyên phận.

Lục Tuyết Kỳ không khỏi nắm chặt Thiên Gia kiếm, việc này đúng hợp ý nàng, Luyện Huyết đường! Sớm muộn cũng có ngày đích thân ta đánh bại các ngươi!.