Kỳ Dao Lục

Chương 14: 14 Thiêu Hỏa Côn

Lục Tuyết Kỳ bước tới bên vách núi, thấy Tiểu Hôi đang kích động nhảy loạn, nàng cảm thấy rất kì lạ, "Tiểu Hôi?" Tiểu Hôi nghe tiếng gọi, nhanh chóng chạy đến dưới chân nàng, vừa kéo áo nàng vừa chỉ xuống dưới vực, đồng thời luôn miệng kêu chin chít.

"Lẽ nào..." Lục Tuyết Kỳ kinh hãi, "Ban nãy tiếng Tiểu Phàm đúng là vang lên từ chỗ này?" Nói như vậy tiếng Tiểu Phàm gọi nàng lúc trước không phải là ảo giác?

Việc này không thể chậm trễ, Lục Tuyết Kỳ vội vàng rút Thiên Gia, ngự kiếm lao xuống, Tiểu Hôi ngay lập tức nhảy lên vai nàng, cùng bay xuống.

Càng xuống sâu, Lục Tuyết Kỳ càng cảm nhận rõ luồng sát khí cực mạnh, nàng vừa chạm đất, Tiểu Hôi đã không còn có thể chịu được sát khí mà ngất lịm đi, Lục Tuyết Kỳ đặt nó xuống đất, thiết lập kết giới bao quanh rồi mới bước tới bên đầm nước âm u.

Chỉ thấy bên trên đầm nước có luồng khí đen lượn lờ, cứ như đang cuộn quanh một vật làm lõi vậy, Lục Tuyết Kỳ quan sát luồng khí rồi kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Phàm!"

Trương Tiểu Phàm bị bao bọc bởi sát khí, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đau khổ, Lục Tuyết Kỳ lập tức phi thân lên, vung Thiên Gia kiếm, cắt đôi luồng sát khí.

Nhưng khi nàng vừa tiến lại gần Trương Tiểu Phàm, một luồng ánh sáng đỏ tức thì lóe lên, tấn công lam quang từ Thiên Gia kiếm của nàng, va chạm giữa hai luồng linh lực cực lớn, đẩy Lục Tuyết Kỳ lui về bên bờ nước.

Thấy Thiên Gia kiếm trong tay không ngừng kêu gào, Lục Tuyết Kỳ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, "Rốt cuộc thứ đang bài xích Thiên Gia kiếm là vật gì?"

Sau đó, từ dưới đầm nước nổi lên một cây gậy màu đen, trông giống như một chiếc xương đùi, được bao bọc bởi sát khí, xem ra sát khí phía trên đầm chính là từ vật này mà ra, Lục Tuyết Kỳ nghĩ vậy.

Việc xảy ra tiếp theo đó càng đáng ngạc nhiên, cây côn màu đen trôi tới trước Trương Tiểu Phàm, cộng hưởng với Phệ Huyết châu đang bay khỏi tay hắn.

Trương Tiểu Phàm khẽ mở mắt ra, chỉ thấy hai vật bỗng nhiên cuộn lại, từ từ hợp nhất, Phệ Huyết châu nhô ra khỏi chiếc côn rồi lại quay về trong tay hắn.

Sát khí từ Phệ Huyết châu cùng hắc côn (nhiếp hồn) đồng thời xâm nhập vào trong cơ thể Trương Tiểu Phàm khiến hắn đau đớn vô cùng, chỉ có thể nhắm mắt, nghiến chặt răng cố gắng chịu đựng, đến khi không thể chịu đựng được nữa, hắn hét lên một tiếng, máu từ vết thương trên mu bàn tay do vô tình bị vách đá cào rách khi hắn rơi xuống vực nhỏ xuống chỗ Phệ Huyết châu gắn chặt với hắc côn.

Vật hợp nhất nhận được máu của Trương Tiểu Phàm, từ từ thu sát khí lại, còn vết thương trên tay hắn cũng như được phép màu chữa lành, không để lại chút vết tích nào.

Sát khí tỏa ra tập trung vào thân hắc bổng, không gian lập tức yên tĩnh trở lại, Trương Tiểu Phàm không còn được chống đỡ, rơi từ không trung xuống.

Lục Tuyết Kỳ cắm Thiên Gia xuống đất, hai tay vận pháp lực đỡ lấy Trương Tiểu Phàm, nhẹ nhàng đưa tới bên bờ nước.

Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy có một luồng linh lực lành lạnh đang bao bọc lấy hắn, khiến toàn thân hắn thoải mái hơn rất nhiều, hắn nghiêng đầu cố gắng nhìn cho rõ hình dáng người kia nhưng mí mắt nặng trĩu từ từ dẫn hắn chìm vào hôn mê.

Lục Tuyết Kỳ xem xét thương thế Trương Tiểu Phàm xong, thấy hắn chỉ bất tỉnh chứ không có gì đáng ngại liền thở phào.

Tuy nhiên sau đó nhìn thấy dị vật nằm trong tay phải Trương Tiểu Phàm, là một cây côn ngắn, dài chưa tới hai thước, không phải vàng cũng chẳng phải sắt, chỉ toàn một màu đen, tỏa ra sát khí hung hiểm cực mạnh.

Chỗ dị thường nhất chính là, ẩn bên dưới màu đen là những đường giống như mạch máu, ở nơi giao với viên ngọc thì đặc biệt càng trở nên rõ ràng, giống như hai vật này dùng máu người để kết hợp lại vậy.

Thiên Gia kiếm nằm bên cạnh đã bình tĩnh lại, Lục Tuyết Kỳ giơ tay lên, Thiên Gia kiếm lập tức vù một tiếng, trở lại trong tay nàng.

Lục Tuyết Kỳ từ từ đưa Thiên Gia lại gần cây hắc bổng, đúng như dự đoán, xẹt một tiếng, hai vật tương khác lập tức kháng cự lẫn nhau.

"Vật này tương khắc với Thiên Gia kiếm...!Phệ.

Huyết.

Châu?" Lục Tuyết Kỳ nhìn Trương Tiểu Phàm đầy nghi ngờ, tại sao đệ ấy lại có pháp bảo của Luyện Huyết đường? Chẳng lẽ đệ ấy là gian tế của Luyện Huyết đường ư?

Nhớ lại những việc xảy ra mấy năm gần đây, Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, "Thảo Miếu thôn bị Ma Giáo tàn sát, Tiểu Phàm không thể nào là người của Ma Giáo, hơn nữa...!Với tính cách của Tiểu Phàm, chỉ sợ ngay cả đệ ấy cũng không biết vật này chính là Phệ Huyết châu, có lẽ đệ ấy chỉ tình cờ có được mà thôi." Lục Tuyết Kỳ nhìn Trương Tiểu Phàm đang hôn mê, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, "Như vậy cũng tốt, tốt hơn nhiều so với việc nó rơi vào tay người trong Ma Giáo, chỉ có điều...!thân là đệ tử Thanh Vân mà lại sở hữu pháp bảo của Ma Giáo, chưa nói đến việc các vị sư phụ sẽ xử lý Tiểu Phàm như thế nào, nếu để Ma Giáo biết được, nhất định sẽ liên lụy Tiểu Phàm, đến lúc đó e rằng hoàn cảnh Tiểu Phàm sẽ vô cùng nguy hiểm."

Lục Tuyết Kỳ trầm mặc trong chốc lát rồi thở dài nói: "Tiểu Phàm, xem ra từ khi đệ nhặt được Phệ Huyết châu, suốt đời đệ đã được định sẵn là sẽ không bình phàm."

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Phàm mở mắt, nhận ra cách bài trí quen thuộc, hắn ngạc nhiên nói: "Là phòng của mình? Mình trở về đây như thế nào vậy?"

Ngay lúc hắn còn đang trầm tư suy nghĩ, Tiểu Hôi từ cuối giường nhảy đến bên gối hắn, kêu chin chít, tựa như vui mừng vì thấy hắn tỉnh lại.

Trương Tiểu Phàm xoa đầu Tiểu Hôi, cười nói: "Tiểu Hôi, sao mày lại ở đây?"

Cửa phòng kẹt một tiếng, một người phụ nữ đoan trang bước vào, Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, rồi vội đặt Tiểu Hôi xuống, ngồi dậy, "Sư nương."

Tô Như để cái khay đang bưng trên tay xuống, ấn Trương Tiểu Phàm đang định ngồi dậy xuống, ân cần nói: "Thân thể con vẫn chưa khỏe, cứ ngồi xuống đi."

Trương Tiểu Phàm ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào giường, khó hiểu hỏi: "Sư nương, con quay về đây bằng cách nào vậy?"

Tô Như ngạc nhiên nhìn Trương Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm, con không nhớ gì sao?"

Trương Tiểu Phàm hơi ngẩn ra, Tô Như thấy hắn như thế liền giải thích: "Giờ mão hôm nay, Lục Tuyết Kỳ sư điệt ở Tiểu Trúc phong mang con về đây, con bé nói là con bất cẩn ngã xuống dưới vách đá, bị nội thương, nhờ có Tiểu Hôi nói tung tích của con cho nó biết nên mới cứu được con."

"Ra vậy..." Trương Tiểu Phàm cúi đầu nhìn Tiểu Hôi, hồi tưởng lại tối hôm qua, sau khi hắn chia tay Kinh Vũ có đi theo Tiểu Hôi tới Tịnh Nguyệt đầm, tiếp đó thấy một bóng người màu trắng nên đã đuổi theo, sau đó không cẩn thận mà ngã xuống dưới vách núi, như vậy vị Lục Tuyết Kỳ kia thật sự chính là sư tỷ?

"Tiểu Phàm, Tiểu Phàm?" Tô Như thấy hắn không nói gì, lo lắng gọi, "Con không sao chứ?"

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, Tô Như cầm chén thuốc lại, "Mặc dù Lục sư điệt đã truyền chân khí trị thương cho con, nhưng vẫn nên uống chút thuốc bồi bổ cơ thể."

"Sư...!Lục sư tỷ trị thương cho con sao?" Trương Tiểu Phàm hơi giật mình nói.

Tô Như gật đầu xác nhận, "Đúng thế, con đừng nhìn bên ngoài Lục sư điệt lạnh lùng, kỳ thực con bé đối đãi với đồng môn rất chân thành, vậy nên con nhớ tìm cơ hội để đi cảm ơn người ta nhé."

Trương Tiểu Phàm đỡ lấy chén thuốc, gật đầu, "Vâng, thưa sư nương." Đồng thời cũng có thể hỏi xem tỷ ấy có phải là sư tỷ hay không.

"Phải rồi, Tiểu Phàm, tối qua con có nhìn thấy Linh Nhi không?" Tô Như có chút lo lắng hỏi.

Trương Tiểu Phàm nuốt ngụm thuốc trong miệng xong ngẩng đầu nói: "Linh sư tỷ ạ?"

Tô Như cau mày thở dài, "Không phải Linh Nhi chính là người làm con bị sư phụ con mắng sao? Vì thế nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, tối qua hẳn là đã đi tìm con, đúng chứ? Hai đứa hôm qua có gặp không?"

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, Tô Như than thở, "Ôi, đứa bé này từ nhỏ đã cứng đầu, nói không chừng đã chạy đi đâu rồi." Trương Tiểu Phàm cúi đầu im lặng uống thuốc, Tô Như thấy vậy liền nói, "Thôi được rồi, con nghỉ ngơi đi."

"Vâng," Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Tạ ơn sư nương!"

"Thằng bé ngốc này, đều là người nhà cả, còn khách khí cái gì." Tô Như dịu dàng cười một tiếng, sau đó quay đi.

Trương Tiểu Phàm một hơi uống nốt chỗ thuốc, xong nằm trên giường, tay phải trong lúc lơ đãng tình cờ chạm phải một cây côn, hắn cầm lên nhìn, đây hẳn là dung hợp giữa cây hắc côn kia với Tiểu Hôi, ký ức lúc đó ùa về.

Trương Tiểu Phàm ôm lấy thái dương đang bắt đầu đau nhức, khóe mắt liếc thấy nơi khảm Phệ Huyết châu đang lóe lên ánh đỏ, khi hắn định thần nhìn lại thì lại không thấy gì nữa cả, bèn cho là vì thương thế vẫn chưa lành hẳn nên mắt bị hoa, bèn bỏ cây côn xuống cạnh giường rồi kéo chăn lên nằm nghỉ.

Hắn không hề nhận ra, thanh quang yếu ớt tỏa ra từ cây hắc côn đang từ từ tiến vào trong cơ thể hắn.

Lục Tuyết Kỳ trở về Tiểu Trúc phong, đang do dự không biết có nên bẩm báo với sư phụ chuyện của Trương Tiểu Phàm hay không thì Thủy Nguyệt thấy nàng đi đến sáng sớm với về, liền nói, "Tuyết Kỳ, tối hôm qua con lại đi tu luyện à?"

Lục Tuyết Kỳ chấp tay trả lời: "Vâng, thưa sư phụ!" Thủy Nguyệt hết sức hài lòng, gật đầu, Lục Tuyết Kỳ nhìn Thủy Nguyệt một lát rồi thành thật kể, "Sư phụ, tối hôm qua, con có gặp Trương sư đệ ở Đại Trúc phong..."

"Đại Trúc phong?" Thủy Nguyệt cau mày nói, "Hừm, là cái tên Điền Bất Dịch đến chết vẫn sĩ diện kia à?"

Lục Tuyết Kỳ hơi bất ngờ, tại sao nàng có cảm giác sư phụ rất ghét Điền sư thúc? Thủy Nguyệt thoáng lộ ra vẻ bất mãn nói: "Đại Trúc phong làm sao?"

"Trương sư đệ bất cẩn ngã xuống dưới vách núi, con đưa đệ ấy về Đại Trúc phong nên quay về hơi muộn." Lục Tuyết Kỳ giữ kín sự thật vì cảm thấy nếu để sư phụ biết được, e rằng Tiểu Phàm sẽ không dễ gì được bỏ qua.

Thủy Nguyệt khinh bỉ nói: "Điền Bất Dịch bản tính lười biếng, dạy dỗ đồ đệ cũng chỉ để cho có, nên Đại Trúc phong của hắn mới ít đệ tử đến thế, cũng không có kẻ nào đặc biệt tài giỏi.

Con cứ nhìn Tiểu Phàm đến bây giờ vẫn không biết thi triển pháp thuật là biết, cũng không hiểu lúc trước sư muội thấy Điền Bất Dịch vừa mắt chỗ nào?"

Lục Tuyết Kỳ mím môi im lặng, không biết nên nói gì, Thủy Nguyệt thấy Lục Tuyết Kỳ không có phản ứng gì, lo lắng nàng sẽ giống Văn Mẫn, phải lòng đệ tử Đại Trúc phong, nên không ngừng căn dặn: "Tuyết Kỳ, con sau này sẽ kế thừa y bát của ta, tránh xa bọn đệ tử Đại Trúc phong một chút."

Lục Tuyết Kỳ mặc dù không hiểu rõ ý Thủy Nguyệt, nhưng vẫn đáp ứng: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi xin ghi nhớ."

Thủy Nguyệt đi rồi, Lục Tuyết Kỳ còn nấn ná trong đình viện, tựa hồ còn băn khoăn việc gì đó, Văn Mẫn nhẹ nhàng bước tới sau lưng, bất ngờ vỗ vai Lục Tuyết Kỳ, gọi: "Tuyết Kỳ!"

Lục Tuyết Kỳ quay đầu lại, mặt không hề biến sắc, bình thản nói: "Sư tỷ..."

Văn Mẫn lắc đầu, "Không dễ thương chút nào, ta còn tưởng có thể dọa muội một phen."

"Tiếng bước chân tỷ lớn như vậy, ta sao có thể không nghe thấy?" Lục Tuyết Kỳ thẳng thắn nói.

Văn Mẫn đỏ mặt, "Vẫn biết tu vi muội cao, quả nhiên là đệ tử xuất sắc nhất của sư phụ!"

"Sư tỷ!" Lục Tuyết Kỳ khẽ cau mày nhìn Văn Mẫn, Văn Mẫn lập tức nói lảng sang chuyện khác, "À, muội đứng đây có chuyện gì?"

Lục Tuyết Kỳ nghĩ có lẽ cũng nên nói cho sư tỷ biết bèn thuật lại chi tiết của buổi nói chuyện vừa rồi, Văn Mẫn gật đầu trầm tư, Lục Tuyết Kỳ băn khoăn nói: "Sư tỷ, tỷ biết tại sao sư phụ lại ghét Đại Trúc phong đến vậy không?"

Văn Mẫn cười một tiếng, "Bởi vì đệ tử Tiểu Trúc phong chúng ta ai ai cũng gả vào Đại Trúc phong."

Lục Tuyết Kỳ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt khó hiểu nhìn Văn Mẫn, Văn Mẫn bèn nói tiếp: "Ôi trời, Tuyết Kỳ, muội chuyên tâm tu luyện không có gì sai, nhưng muội cũng đừng quá vô tâm với chuyện trong môn chứ."

Lục Tuyết Kỳ vẫn không có phản ứng gì, Văn Mẫn đành giải thích thật chậm, "Tô sư thúc ở Đại Trúc phong vốn là sư muội của sư phụ chúng ta, sư phụ vẫn luôn cảm thấy Điền sư thúc hoàn toàn không xứng với Tô sư thúc, nên thấy ngứa mắt với toàn bộ trên dưới Đại Trúc phong."

"Vậy không phải chỉ có mình Tô sư thúc thôi sao? Tại sao lại nói là ai ai cũng gả vào đó?" Lục Tuyết Kỳ lên tiếng hỏi.

Mặt Văn Mẫn bắt đầu đỏ bừng, hơi xấu hổ nói: "Bởi vì...!ta và Tống Đại Nhân...!cũng là một đôi."

Lục Tuyết Kỳ nhớ lại, Tống Đại Nhân là đại đệ tử của Điền Bất Dịch, nàng đương nhiên biết nhưng không ngờ sư tỷ sẽ thành đôi với y, nàng chân thành nói: "Chúc mừng tỷ, sư tỷ."

Văn Mẫn ngượng ngùng cúi đầu, "Tuyết Kỳ, rồi muội cũng sẽ tìm được một người như vậy."

Lục Tuyết Kỳ nghe thấy liền ngẩn ra, trầm mặc ngẩng lên nhìn ra xa, trong lòng có chút bi thương, không đâu, sư tỷ, người duy nhất có thể làm ta bận tâm đã sớm không còn nữa, còn lý do giúp ta có thể không ngừng cố gắng đến bây giờ, chính là để báo thù cho Dao Dao, ta như vậy, thì sao có thể đón nhận một ai khác được?

Trương Tiểu Phàm đang ở trong bếp cho thêm củi vào lò, tay phải hắn liên tục xoay tròn thanh hắc bổng, thỉnh thoảng còn dùng bổng chọc vào lò, chợt thấy càng dùng càng thuận tay.

Trương Tiểu Phàm nhìn hắc bổng mấy lượt rồi gật đầu nói: "Đã thuận tiện như vậy, thì gọi là Thiêu Hỏa côn đi!" Sau đó đứng dậy chuẩn bị cơm tối.

Trong đại sảnh Đại Trúc phong, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, thức ăn trước mặt trông rất ngon miệng nhưng không ai muốn ăn, Điền Bất Dịch ngồi trên thượng tọa cũng mặt mày ủ rũ, Tô Như thì lộ vẻ lo lắng.

Trương Tiểu Phàm sau khi mang món cuối cùng lên, phát hiện không khí vô cùng trầm lắng, hắn lẳng lặng đặt món ăn trước mặt Điền Bất Dịch rồi nhẹ nhàng lui về chỗ của mình.

Bấy giờ hắn mới phát hiện ra Điền Linh Nhi vốn luôn ngồi cạnh hắn lại không thấy đâu, liền ngẩng lên hỏi các vị sư huynh ngồi đối diện: "Linh sư tỷ sao lại không ở đây?"

Các sư huynh quay qua nhìn nhau, Tống Đại Nhân ngồi thủ tọa nói với Trương Tiểu Phàm, "Tiểu sư muội mất tích, từ tối hôm qua đến giờ không thấy bóng dáng."

"Cái gì?" Trương Tiểu Phàm cả kinh, hắn quay đầu nhìn Điền Bất Dịch, chỉ thấy lão cau mày, sắc mặt không vui, hắn áy náy bước tới giữa sảnh, quỳ xuống nói, "Sư phụ, tất cả đều là lỗi của đồ nhi."

Điền Bất Dịch nhìn lên, ra hiệu cho hắn nói tiếp, Trương Tiểu Phàm cúi đầu nói: "Linh sư tỷ vì tối qua đi tìm con nên mới mất tích."

Rầm một tiếng, Điền Bất Dịch phẫn nộ đập tay xuống bàn, vai Trương Tiểu Phàm run lên, nhưng hắn vẫn quỳ yên tại chỗ, Điền Bất Dịch vung tay áo xoay người rời khỏi đại sảnh, Tô Như biết tính cách lão, liền đi theo sau.

Vài vị sư huynh bước tới, kéo Trương Tiểu Phàm đứng lên, Tống Đại Nhân vỗ vai hắn, "Tiểu Phàm, đệ đừng tự trách bản thân, chúng ta đi khắp nơi tìm xem, nói không chừng tiểu sư muội chỉ đang mải chơi ở một phong khác."

Một phong khác? Mắt Trương Tiểu Phàm chợt lóe lên, tức thì quay người lao ra khỏi sảnh, chạy về phía Long Thủ phong, hắn nhớ là trên đường từ Hà Dương trở về, Linh sư tỷ cùng đại đệ tử Long Thủ phong - Tề Hạo, Tề sư huynh hàn huyên rất hợp, có lẽ...!có lẽ tỷ ấy chỉ là đi tìm hắn thôi, Trương Tiểu Phàm trong lòng ôm chút hi vọng chạy như bay..