Ngày hôm sau vẫn bình thường như mọi ngày. Tôi vẫn dậy sớm chuẩn bị điểm tâm cho hoàng hậu, vẫn cùng chị tản bộ một vòng quanh vườn, vẫn len lén thực hành bài thể dục thẩm mĩ để nâng cao sức khỏe cho cơ thể ốm yếu này.
Suýt nữa tôi đã tin mọi chuyện tối qua chỉ là giấc mơ nếu không thấy bông hoa trắng xinh đẹp còn nằm trong lọ ở đầu giường. Tôi lấy đó làm một bí mật nhỏ nhoi của riêng mình, tiếc là hoa thì ắc có ngày tàn, không thể giữ mãi bên cạnh được…
Mùi hương hoa quỳnh làm người ta say mê. Nếu không phải Đan Gia hoàng hậu có thành kiến với loài hoa này tôi đã trồng một vài luống ngắm chơi. Nghe tôi nói, tỉ tỉ mỉm cười bảo rằng: “Chẳng qua có người ghen với sắc đẹp của quỳnh hương nên mới đặt điều nói xấu. Muội muội của bổn cung ngược lại khiến quỳnh hương ghen tị ngước nhìn. Vì lẽ đó mà thành ra yêu thích!”
Được rồi, nói như vậy tức là tỉ ấy cũng công nhân quốc sắc thiên hương của chính mình! Tôi không muốn nuôi dưỡng nhưng tính xấu nhỏ nhen nên từ nay về sau, mỗi lần có ai khen ngợi chị hoặc tôi thì tôi cũng tin rằng lời khen dành cho cả hai người. Có như thế tôi mới bớt đi lòng tự ti.
Thời gian thấm thoát thoi đưa… chưa gì đã hết tháng 10.
Ngày qua ngày, tôi là người chứng kiến sự nôn nóng, sốt ruột của Trinh Minh hoàng hậu. Một đêm hoàng đế không nghỉ lại, chị gọi tôi vào ngủ cùng, nói là muốn tâm sự. Hai chị em nằm trên giường, đắp cùng một tấm chăn, quay mặt vào nhau. Tôi không đeo khăn, hai khuôn mặt giống hệt nhau, tư thế nằm đối xứng như thế, người khác có thể nghĩ chính giữa chúng tôi là một tấm gương phản chiếu.
Tôi và hoàng hậu từ khi ra đời đã có mệnh cách gắn chặt như chính ngoại hình chúng tôi vậy…
- Kiều Nga, ở trong cung muội có buồn không?
- Không đâu ạ! Có tỉ tỉ làm sao muội buồn được?
- Đừng dối lòng, ta biết muội rất cô đơn… mỗi ngày đều quanh quẩn bên ta… không có cuộc đời riêng, tất cả đều bị tỉ tỉ chi phối. Giữ muội bên cạnh như vậy… tỉ thấy mình quá ích kỷ.
- Suốt đời này muội sẽ ở cạnh tỉ!
- Đừng ngốc như thế! Con gái hai mươi rồi, tuổi này mà chưa gả đi thì đã ế mất rồi…
- Hi hi hi… lấy chồng á? Muội không thích lấy chồng, muội sẽ làm trinh nữ suốt đời, ở bên cạnh tỉ, chăm hoàng tử cho tỉ… miễn là được ăn sung mặc sướng là tốt rồi!
- Nha đầu ngốc! Chuyện đó muội lo gì chứ? Tất cả những gì của ta đều là của muội… Nói như thế cũng không nên hy sinh cuộc đời vì tỉ tỉ. Để ta tính xem có đám nào tốt gả muội đi. Về sau có một mái nhà che mưa che nắng, một phu quân hết lòng săn sóc và bầy con ngoan hiếu thuận khi về già… Có như vậy, ta mới yên lòng.
- Trời ơi, tỉ tỉ! Tỉ nói gì mà xa vời vậy? Muội ở trong cung làm Dương quyến nữ, cả đời đã có cung điện trú ngụ, có bệ hạ và tỉ tỉ bảo bọc. Sau này hoàng tử, công chúa của tỉ gọi ta một tiếng cô cô, nhớ ơn ta chăm sóc khi bé mà phụng dưỡng là tốt rồi!
- Haizz… muội nói không sai, nhưng chẳng lẽ không vì một nam nhân nào đó mà động lòng sao? Rồi cũng có lúc muội vì ai đó quên cả bản thân… như tỉ vì bệ hạ mà không thiết gì sinh mệnh, đến lúc đó muội sẽ không thể làm con chim trú ẩn trong tay áo ta mãi…
Ai chứ? Nam nhân nào? Tôi không nghĩ mình sẽ tìm được một nửa kia hoàn mỹ và hạnh phúc như chị. Tôi đến đây không phải để yêu đương mà là thi hành sứ mệnh của riêng mình. Đọc qua rất nhiều tiểu thuyết tình cảm, tôi không muốn giống như các nữ nhân vật trong đó, khổ sở vì tình, đau thương vì tình, tương tư vì tình,… huống hồ tình yêu tiểu thuyết không có trong đời thật!
Tôi lại im lặng mà suy nghĩ mênh mang. Lúc này, tôi đang nghĩ đến Lê Hoàn. Người đó với tôi mãi mãi là một đáy bể khó dò. Sau này lấy tỉ tỉ làm hoàng hậu, anh ta sẽ đối tốt với chị tôi chứ? Tôi không nghĩ Lê Hoàn có tình ý gì với Vân Nga, chẳng qua chị ấy là con cờ đưa hắn lên ngôi vua. Giống như Đinh Tiên Hoàng đối với Dương Hân Nga trăm phần lạnh nhạt. Vị Kiểu Quốc hoàng hậu kia chỉ là một bỏ bọc, một con bài trấn áp Ngô Nhật Khánh. Tôi nhớ tới khuôn mặt già nua u buồn của bà… Làm tì thiếp của Ngô Xương Văn, sinh ra Khánh không chút danh phận rồi lại tiếp tục được Đinh Bộ Lĩnh cưới về, hoàn toàn là hôn nhân chính trị. Người ta nói đúng: Hồng nhan bạch mệnh. Hình như cả đời bà chưa được nam nhân nào thật lòng yêu thương, cứ sống lầm lũi cho qua tháng đoạn ngày. Bây giờ được mang danh hoàng hậu nhưng không được bệ hạ ngó ngàn, cả cung điện nơi bà sống lạnh lẽo như chính cái tên – Cúc Băng cung.
Rồi đây Vân Nga cũng như thế sao? Thời phong kiến người ta rất trọng chữ “trinh”, huống hồ gái lấy hai chồng càng bị dè biểu. Dù người phụ nữ ấy đẹp tới đâu, trong mắt phu quân, nàng mãi mãi là “đàn bà đã qua sử dụng”, lòng tự trọng của nam nhi không cho phép họ sở chạm vào thứ đã vấy bẩn. Thôi như vậy cũng tốt, chí ít tỉ tỉ không phải lo chuyện chăn gối. Ngủ với người đàn ông mình không yêu là một nỗi khổ tâm lớn đến dường nào.
Khi tôi đang miên mang nghĩ thì lại nghe tỉ tỉ nói:
- Về với bệ hạ đã hai năm rồi… tỉ vẫn chưa có tin vui… muội có nghĩ là… ta sẽ không thể có con không?
Tôi vốn biết tỉ tỉ luôn canh cánh trong lòng chuyện con cái. Đinh Tiên Hoàng kì vọng vào đứa trẻ của chị rất nhiều, Vân Nga cũng mong ngóng một đứa con chung với bệ hạ.
- Tỉ tỉ đừng lo… chẳng qua là chưa tới lúc thôi! Tỉ nhất định sẽ có con cháu đầy đàn… bây giờ lo lắng cũng không ích gì, chỉ việc thuận theo tự nhiên thôi!
- Uhm… gần đây ngự y phòng đem tới rất nhiều thuốc tẩm bổ tốt cho phụ nữ. Tỉ uống đến chán ngấy mà cũng chẳng thấy công dụng gì…
- Ay da! Tỉ tỉ đừng uống mấy thứ đó nữa. Tỉ mới 20, tuổi này là độ tuổi rất lý tưởng để mang thai. Vấn đề là ở hoàng thượng kìa! Hoàng đế tuổi tác đã cao, chắc chắn t*ng trùng không có sức sống tốt như thời trai trẻ. Qủa trình thụ tinh sẽ bị ảnh hưởng, đó là chưa kể tới bệ hạ có những 5 hoàng hậu. Ngài không chịu “chăm chỉ” mỗi đêm thì làm sao….?
Thấy đôi mắt mở to của chị, tôi biết mình đã nói hớ mất rồi. Cái gì mà t*ng trùng với thụ tinh chứ??? Tôi có lòng tốt muốn nói cho chị một số kiến tức môn sinh học nhưng mà thời này đề cập tới chuyện đó thì… ngượng miệng thật! Phụ nữ phong kiến hễ nhắc tới chuyện giường chiếu sẽ đỏ bừng mặt trốn đi mất chứ không thoáng như phụ nữ hiện đại. Cụ thể là mấy bà bạn của dì tôi. Lâu lâu tới nhà lại kéo nhau bàn bạc về vấn đề “tâm sinh lý” của đàn ông. Người than phiền chồng mình quá “trong sáng”, mỗi tối đều cuộn mình ngủ một góc không thèm ngó ngàng tới vợ. Kẻ lại bảo chồng mình có “đen tối”, lúc nào cũng có nhu cầu làm vợ mệt chết! Lâu ngày nghe bọn họ họp hội nghị bàn tròn như thế, tôi cũng quen tai, xem chuyện đó là bình thường. Nhưng bây giờ nói với Dương Vân Nga của thế kỉ 10 thì sẽ dọa chị ngất xỉu mất!
Qủa nhiên tỉ tỉ đỏ mặt lắp bắp
- Muội… muội… nói… nói cái gì?
Chị núp vào sau tấm chăn, chỉ chừa lại đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Chưa bao giờ thấy Dương hậu thông tuệ cơ trí lại có bộ dạng đáng yêu như vậy. Trong tẩm phòng vang lên tiếng cười khoái trá của tôi. Sau đó là tiếng lí nhí, xấu hổ của tỉ tỉ “đừng cười nữa mà!”. Trong điện Vân Sàng đều đã tắt nến, không khí mùa đông vốn lạnh nhưng ở đây ấm áp vô cùng, đó là vì chị em tôi ngủ cạnh bên nhau…