Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 107

Từ khi máy bay hạ cánh cho tới lúc họp tổng kết, Tô Hướng Vãn vẫn mất hồn mất vía. Đợi khi chấm dứt cuộc họp, nàng lập tức chạy ra khỏi sân bay đón xe về nhà, muốn hỏi Nam Hướng Bắc rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nam Hướng Bắc lúc trước bình thường đã không uống rượu, chứ đừng nói là đến quán bar uống rượu trước đêm lái máy bay. Ngồi trên xe taxi, Tô Hướng Vãn cắn môi, tay nắm chặt giỏ xách, nàng nhớ tới buổi tối ngày hôm đó Nam Hướng Bắc lúc về nhà thì cả người ướt sũng, trong lòng trầm xuống.

Tới bây giờ nàng vẫn chưa mở miệng hỏi rõ chuyện hôm đó, đợi cho đến khi hậu quả bộc phát ra hết thảy rồi thì nàng còn có tư cách gì đi trách cứ em ấy?

Từ sân bay về nhà mất một lúc lâu, trên đường đi Tô Hướng Vãn liên tục gọi di động cho Nam Hướng Bắc, nhưng phát hiện em ấy vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, gọi điện về nhà cũng không có người bắt, lòng nàng càng lúc càng hoảng, đặc biệt nghĩ đến vẻ mặt đêm qua của Nam Hướng Bắc, tay Tô Hướng Vãn bắt đầu run rẩy.

"Bác tài, làm ơn nhanh lên." Nhịn không được mở miệng nói tài xế, môi Tô Hướng Vãn trắng bệt, nàng liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được bấm số Nam Hướng Bắc, lại vẫn là thất vọng.

Khi xe dừng lại trong tiểu khu, Tô Hướng Vãn vội vàng thanh toán, cũng không chờ tài xế thối tiền liền vội vàng chạy lên lầu. Mở cửa, ngay cả giày cũng không kịp đổi, nàng trực tiếp vọt vào phòng của mình và Nam Hướng Bắc. Bên trong không một bóng người.

Mặt lập tức tái mét, không cần đi tìm ở nơi khác trong nhà, Tô Hướng Vãn đi đến trước tủ quần áo, mở cửa ra. Bên trong tủ phân nửa quần áo đã không còn ở đó.

Nàng lui lại hai bước, thất hồn lạc phách ngồi bệt xuống giường, nửa ngày không nhúc nhích.

"Từ Tâm......" Thật lâu sau, nàng rốt cuộc cúi đầu hô tên Nam Hướng Bắc, nhưng đã không còn ai trả lời nàng.

Chính nàng hôm qua đã nói lời chia tay với Hướng Bắc, hôm nay lại còn vọng tưởng em ấy sẽ ôn nhu mỉm cười với nàng nữa sao, sẽ còn vì nàng mà chuẩn bị nước tắm, vì nàng mát xa?

Cuối cùng có một giọt nước mắt rớt xuống, giọt thứ hai rồi giọt thứ ba, Tô Hướng Vãn cắn chặt môi, ngón tay níu lấy drap giường. Một hồi lâu sau, nàng bật dậy lau khô nước mắt, cũng mặc kệ trên người đang mặc đồng phục hàng không, Tô Hướng Vãn lại vội vàng chạy ra ngoài.

Cho dù chia tay, nàng cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình và em ấy đã nói mọi chuyện rõ ràng với nhau đâu.

---

"Tiểu Bắc? Nó không có về." Nam Cực bất ngờ nhìn thấy Tô Hướng Vãn đứng ngoài cửa, giọng nói thật sự ngạc nhiên. Ông lại thấy hốc mắt Tô Hướng Vãn đo đỏ, rõ ràng là mới vừa khóc xong, trong lòng như hiểu rõ, "Hai đứa cãi nhau à?".

Vốn tưởng rằng đến Nam gia thì nhất định sẽ nhìn thấy Nam Hướng Bắc, không ngờ lại gặp kết quả như vậy, trong lòng Tô Hướng Vãn lạnh đi. Nàng kinh hoảng giương mắt nhìn Nam Cực hồi lâu, rồi giống như mất hết khí lực nàng đưa tay nắm lấy khung cửa, cắn môi không phát ra tiếng nào.

"Không sao đâu không sao đâu". Thấy nàng như vậy, Nam Cực vội vàng mở miệng an ủi, "Cái đứa kia trời sinh tính tình là vậy đó, lúc buồn quá nó chỉ biết giận dỗi trốn đi, chờ nó về bác sẽ la nó một trận cho con."

"Con......" Tô Hướng Vãn há miệng thở dốc, nàng muốn giải thích cho Nam Hướng Bắc vài câu, nhưng mở miệng thì nước mắt lại rớt xuống, cảm giác đau xót trong lòng này đã lâu rồi nàng chưa phải trải qua.

"Đừng khóc, bác xem con hình như là mới tan việc đã chạy lại đây phải không, mau vào nghỉ ngơi một lát đi." Nam Cực vừa nói vừa dẫn Tô Hướng Vãn vào nhà. Tô Hướng Vãn lau nước mắt, sau khi vào nhà lại vẫn không cam lòng mà nhìn về phía phòng Nam Hướng Bắc. Nam Cực nhìn thấy động tác của nàng, thở dài nói, "Nếu con muốn vào phòng nó thì cứ vào đi."

Gật nhẹ một cái, Tô Hướng Vãn bước vào phòng của Nam Hướng Bắc, trong phòng quả nhiên không có người, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, nhưng không có chút bụi nào, có lẽ là do Nam Cực thường xuyên dọn dẹp.

Tô Hướng Vãn thất vọng từ trong phòng đi ra, nàng ngồi ở phòng khách cúi đầu, Nam Cực cũng không có lên tiếng quấy rầy nàng.

"Bác biết em ấy có thể đi đâu không ạ?" Sau một lúc sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, Tô Hướng Vãn mở miệng hỏi Nam Cực, trong lòng lại trồi lên từng đợt áy náy.

Ở cùng Nam Hướng Bắc lâu như vậy rồi mà ngoài cha mẹ em ấy ra, nàng không hề biết bình thường Nam Hướng Bắc thích đi nơi nào, hay có bạn bè nào không.

Từ lúc quen mình tới lúc sống chung, Nam Hướng Bắc thật giống như đem toàn bộ trọng tâm cuộc sống đặt ở trên người nàng và Tô Vị Tích, trừ bỏ lúc đi làm bên ngoài thì toàn bộ thời gian còn lại đều ở bên cạnh mẹ con nàng, nàng vậy mà lại cảm thấy ấy là chuyện đương nhiên.

Mày nhíu lại, Nam Cực cũng cảm thấy bất đắc dĩ, "Cũng khó nói, con bé từ nhỏ đã độc lập, cũng không ít lần đột nhiên tự soạn hành lý rồi chạy tới nơi nào đó chơi đùa không biết..."

Tô Hướng Vãn lại trầm mặc.

"Nếu có tin tức bác sẽ nói cho con liền." Nam Cực đối với sự an toàn của Nam Hướng Bắc có vẻ không quá lo lắng, ngược lại nhìn Tô Hướng Vãn mặt mày tái nhợt ông thấy lo hơn, "Con đừng nghĩ nhiều, nó đó, chơi đùa mấy bữa bên ngoài sẽ về thôi".

Tô Hướng Vãn nhẹ gật đầu không nói thêm gì nữa, nàng ngồi lại Nam gia ngơ ngác một lúc thì rời đi.

"Đúng rồi, có thời gian thì mang Tiểu Tích đến đây chơi". Đưa nàng ra cửa, Nam Cực mỉm cười nói, nét cười trên mặt cực kỳ giống Nam Hướng Bắc, ông nhìn Tô Hướng Vãn giọng trầm ấm, "Lâu rồi bác không thấy con bé, thật là nhớ nó".

"Dạ vâng." Tô Hướng Vãn cúi đầu đáp ứng, trong lòng lại càng áy náy thêm nữa.

Lúc trước, khi nàng và Nam Hướng Bắc bận công tác, đều là nhờ Nam Cực tới chăm sóc Tô Vị Tích, đặc biệt những lúc hai người không thể về thành phố Z, đều là để tiểu Tích ở lại Nam gia. Buổi sáng là Nam Cực và Bắc Đường Lạc Anh đưa con bé đi nhà trẻ, chiều tối lại đón về nhà.

Nhưng mà...... từ khi chị gái trở về, bởi vì ngại phát sinh tình huống xấu hổ, trong lúc nhất thời Tô Hướng Vãn không biết nên giải thích chuyện chị gái với ba mẹ Nam Hướng Bắc thế nào, hơn nữa Tô Lâm dường như rất muốn ở bên cạnh Tiểu Tích nhiều hơn, vì thế mà sinh hoạt thường ngày của Tiểu Tích tự nhiên chuyển qua cho Tô Lâm chăm sóc, đã thật lâu rồi không có tới Nam gia.

Trên đường về nhà, Tô Hướng Vãn luôn suy nghĩ về việc này, càng nghĩ càng hối hận càng cảm thấy chính mình làm sai không ít chuyện. Nàng nhớ tới thái độ hôm qua của mình đối với Nam Hướng Bắc, nhớ tới trong đôi mắt kia chứa đựng lạnh nhạt bình thản, lòng của nàng run lên từng hồi.

"Cho tôi đến tiểu khu XX." Đột nhiên mở miệng thay đổi lộ trình, Tô Hướng Vãn cũng không để ý phản ứng của tài xế, nàng vẫn đang cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình.

Tiểu khu XX là nơi ở của Từ Nhiêu, nàng biết được là vì ngẫu nhiên có một lần gặp Từ Nhiêu ở đó. Thời điểm ấy nàng còn chưa quen biết Nam Hướng Bắc, càng không biết một ngày nào đó nàng cư nhiên lại xem Từ Nhiêu là tình địch của mình.

Đến nơi, Tô Hướng Vãn bước xuống xe, nhưng nàng không biết cụ thể Từ Nhiêu ở nơi nào trong tòa nhà. Đang định gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp trong công ty số điện thoại của Từ Nhiêu thì bất ngờ nhìn thấy chị ta đang ôm một cô gái từ cổng tiểu khu tiến vào, bộ dáng hai người vô cùng thân thiết làm cho Tô Hướng Vãn ngay lập tức ý thức được quan hệ của họ.

Cũng chính vì vậy, Tô Hướng Vãn càng thêm hối hận thái độ hôm qua của mình với Nam Hướng Bắc.

Ôm eo tình nhân, vẻ mặt Từ Nhiêu hưng trí bừng bừng, nhưng lúc quay đầu nhìn thấy Tô Hướng Vãn, sắc mặt Từ Nhiêu phút chốc lạnh xuống. Bất quá sau một lát lại khôi phục vẻ tự nhiên, Từ Nhiêu nhíu mày nhìn người đi đến trước mặt, cười khẽ một tiếng, "Trùng hợp vậy, Tô tiếp viên trưởng."

"Cô có biết em ấy đi nơi nào không?" Cũng không để ý thái độ của người đối diện có bao nhiêu ngả ngớn, Tô Hướng Vãn thanh âm trầm thấp, tiếng nói có chút khàn khàn, "Em ấy có nói với cô là đi đâu không?".

"Cái gì mà đi nơi nào?" Từ Nhiêu nhất thời không hiểu, cô nhíu nhíu mày, hai giây sau đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt liền sắc bén nhìn chằm chằm Tô Hướng Vãn, "Cái tên kia vậy mà chạy trốn?".

Thấy phản ứng này, Tô Hướng Vãn liền hiểu được tình hình. Tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, nàng suy sụp lắc lắc đầu, cũng không nói chuyện.

"Em ấy điên rồi!" Buông tay cô gái đang ôm bên cạnh ra, Từ Nhiêu to tiếng, "Bên phía công ty còn đang điều tra chuyện uống rượu, thời điểm mấu chốt như vậy mà còn chơi trò mất tích?".

Nghe nhắc tới chuyện uống rượu, biểu tình Tô Hướng Vãn nghiêm chỉnh trở lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Từ Nhiêu, "Tối ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao em ấy lại đi uống rượu?".

Còn đang tức giận chuyện Nam Hướng Bắc không nói một tiếng mà đã biến mất, lại nghe thấy lời Tô Hướng Vãn, Từ Nhiêu ngoài dự liệu bật cười, "Cô thế mà lại có thể hỏi tôi vấn đề này?".

Tô Hướng Vãn lẳng lặng nhìn đối phương, cũng không tiếp lời.

"Cô có biết lúc bay đi thành phố S em ấy làm cái gì không? Có biết em ấy lúc mới đầu tới cửa lấy lòng cha mẹ cô luôn bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân? Có biết em ấy vì đưa mẹ cô đi bệnh viện kết quả không kịp ra sân bay, bị Lí Hàng chửi thậm tệ không? Có biết em ấy vì sao lại càng ngày càng tiêu cực càng ngày càng mờ mịt chán nản không?" Từ Nhiêu gằn từng tiếng hỏi Tô Hướng Vãn, từng câu từng chữ làm cô tình nhân bên cạnh không khỏi kinh ngạc choáng váng. Nụ cười của Từ Nhiêu càng lúc càng lạnh, "Hẳn là không biết đi? Cái tên ngốc kia đúng là có chút ngoài lạnh trong nóng, có chuyện gì cũng giữ trong lòng không nói với ai, nhưng mà ngay cả một chút dị thường của em ấy cô cũng không phát hiện ra sao?".

"Hay là nói có nhận ra cũng chẳng để tâm, trong đầu cô một lòng một dạ chỉ nghĩ phải chăm sóc tốt chị gái của mình?".

"Hay là nói đối với cô những chuyện đó chẳng có tí trọng lượng nào?".

Mỗi một câu mỗi một chữ đều nặng nề đập thẳng vào lòng Tô Hướng Vãn, thân thể của nàng bắt đầu run rẩy, lui về sau hai bước, ánh mắt nàng dần dần từ không thể tin được chuyển sang áy náy cùng hỗn loạn khổ sở.

"Hai người căn bản không thích hợp làm người yêu." Cũng không thèm quan tâm sắc mặt của Tô Hướng Vãn đã trở nên khó coi thế nào, Từ Nhiêu lại cười, ôm lấy cô gái bên cạnh, "Rõ ràng làm bạn giường là đủ rồi, hình thức này chẳng phải hợp với hai người hơn sao, đúng không?".

Không để ý suy nghĩ của người ta, không quan tâm xem công việc của người ta có vất vả hay gặp phải khó khăn gì không, cũng không gánh vác bất cứ trách nhiệm gì... Đây chẳng phải là trạng thái của Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc trong giai đoạn gần đây sao?

Dùng hai chữ "bạn giường" để gọi, quả là không còn gì thích hợp hơn.