Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 109

"Cô rốt cuộc là người nào?" Nam Hướng Bắc cũng không có mở miệng trả lời Liễu Phi Miên, mày cau thật chặt, ngón tay cô lướt trên bàn phím, "Vì sao biết tên tôi và chuyện của tôi?".

"Chuyện này cô không cần biết." Liễu Phi Miên trả lời, "Cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô có muốn trả thù bọn họ không?".

Nam Hướng Bắc nhìn chằm chằm lời của người kia trên màn hình, ánh mắt lóe lên một cái, gõ chữ hồi đáp, "Không muốn."

"Thật không?".

Nhìn hai chữ này, Nam Hướng Bắc cũng không lập tức trả lời, sau một lát mới trả về một chữ: "Thật".

"Tôi hai ngày này đều sẽ online." Liễu Phi Miên đối với đáp án của cô tựa hồ cũng không để ý, "Cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ, hiểu rõ rồi thì nói cho tôi biết đáp án".

Nữ tử đứng trước mặt Nam Cung Từ Tâm rất nhanh biến mất, Nam Hướng Bắc hạ mi mắt nhìn bàn phím một lúc, nhẹ nhàng thở dài.

Chờ đêm mai sẽ tìm Liễu Phi Miên nói với cô ta quyết định muốn trả thù thử xem, nếu có thể biết chuyện của mình và Tô Hướng Vãn, ngay cả Tô Lâm cũng biết thì nhất định cái người tên Liễu Phi Miên này vẫn luôn theo dõi các nàng trong cuộc sống đời thực. Nếu cô ta đã mở miệng nói tới chuyện muốn trả thù Tô Hướng Vãn, rõ ràng càng là người không thể tin tưởng.

Trong kênh giọng nói vẫn còn nghe Phó Quân Quân và Ngô Kiệt Tào tiếp tục nói cái gì đó, Nam Hướng Bắc đã muốn nghe không vào. Cô ngơ ngác ngồi trước máy tính, mãi đến khi trong kênh có mấy người gọi vài tiếng, cô mới phục hồi tinh thần lại.

"Ngày mai ta sẽ online." Nam Hướng Bắc thu hồi suy nghĩ, thanh âm rất là bình tĩnh, "Ta đi ngủ, mọi người cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Nhóm người Phó Quân Quân cũng chuẩn bị logout, nghe Nam Hướng Bắc nói vậy, nói thêm vài câu liền cũng thoát ra.

Trong lòng tràn đầy khó hiểu cùng bối rối, Nam Hướng Bắc tắt máy lên giường nằm, cô cứ suy nghĩ về chuyện xây dựng lại bang hội kia, nghĩ đến lời các bằng hữu nói trong trò chơi, thế nào cũng ngủ không được.

Cứ lăn qua lộn lại như thế, Nam Hướng Bắc vài lần đưa tay cầm lấy di động, muốn khởi động máy rồi lại không dám.

Ban chiều trò chuyện với ba ba là dùng điện thoại bàn nhà ông nội, từ lúc đáp xuống tới giờ, Nam Hướng Bắc vẫn chưa mở máy lại, bởi vì cô không biết nếu Tô Hướng Vãn gọi mình thì phải nói cái gì mới ổn đây.

Đêm dần khuya, mãi đến hơn hai giờ, mắt vẫn mở thao láo ngủ không được, Nam Hướng Bắc rốt cuộc cắn răng mở nguồn điện thoại. Di động vừa mới mở lên liền không ngừng vang lên âm báo, từng cái từng cái tin nhắn liên tục bắn tới.

Nam Hướng Bắc mở tin nhắn lên, làm cho cô thất vọng là, đa số tin nhắn là đến từ Từ Nhiêu, chứ không phải Tô Hướng Vãn.

Một trận cảm giác vô lực lan tràn trong cơ thể, Nam Hướng Bắc không biết rốt cuộc chuyện tình cảm này đến cuối cùng có ý nghĩa gì, cô bỏ đi, trong lòng cũng có hy vọng là Tô Hướng Vãn sẽ đến tìm mình, cô hành hạ mình như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Nằm nghiêng trên giường, Nam Hướng Bắc siết chặt di động, cô không biết Tô Hướng Vãn đã ngủ hay chưa, cũng không muốn gọi điện thoại cho nàng. Cô chỉ gửi tin nhắn cho Từ Nhiêu báo mình đang ở nhà ông bà nội ở thành phố B rồi lại định tắt nguồn.

Kết quả chưa kịp tắt thì di động liền đổ chuông, Từ Nhiêu trực tiếp gọi điện thoại qua.

"Cơ trưởng?" Nam Hướng Bắc lập tức bắt máy, trong thanh âm còn mang theo kinh ngạc, "Sao chị còn chưa ngủ?".

"Lão nương vừa vận động xong!" Từ Nhiêu trả lời, tiếp theo còn lớn giọng nói, "Cô còn dám nhắn tin cho tôi? Cô là cái đồ vô dụng!".

Nam Hướng Bắc quýnh quáng, cô ngượng ngùng nói, "Em vốn không định tới thành phố B, chỉ là bỗng nhiên nảy ra ý định này trong đầu."

"Bên phía công ty đang điều tra rồi phải làm sao đây? Em muốn bị đình chỉ bay luôn đó hả!" Từ Nhiêu căm giận nói xong, "Cút về đây cho tôi!".

"Ặc, em, em hai ngày nữa sẽ về." Nam Hướng Bắc hiện tại đối với Từ Nhiêu vừa kính vừa sợ, lần trước bị lôi kéo ụp mặt vào biển, tuy rằng không bị thương nhưng mà quả thật cũng bị dằn vặt không nhẹ. Từ cơ trưởng đó nha, tính tình quyết đoán không thể trêu vào a.

"Em em cái đứa này......" Bất đắc dĩ thốt lên, cuối cùng Từ Nhiêu thở dài, ngữ khí cũng dịu đi, "Làm đào binh là không được đâu Nam Hướng Bắc, em trước kia cũng là một quân nhân."

"Em biết, em không phải là đào binh." Nam Hướng Bắc thanh âm đột nhiên lớn lên, "Em chỉ là làm cho bản thân mình tỉnh táo lại một chút!"

"...... Được rồi, em không phải đào binh." Từ Nhiêu lắc đầu, "Không nhiều lời vô nghĩa, tôi đi ngủ, bye."

"A, ngủ ngon, cơ trưởng."

"Ừ."

Ngắt điện thoại, Nam Hướng Bắc cúi đầu nhìn di động của mình, nhất thời có chút thẫn thờ.

Mình thật sự không phải là đào binh sao?

Đúng lúc này, màn hình di động sáng lên, một tin nhắn tới. Là của Tô Hướng Vãn, nàng cũng chưa ngủ.

"Chúng ta đã bắt đầu muốn tra tấn nhau như vậy sao, Từ Tâm?"

Trong lòng Nam Hướng Bắc run lên, cô sững sờ nhìn các con chữ. Hồi lâu sau mới run run nhắn trở về: "Phải, cho nên cùng nhau bình tĩnh lại một chút."

Bên kia Tô Hướng Vãn không hồi âm gì nữa, Nam Hướng Bắc yên lặng tắt máy, nằm trở lại trên giường.

---

Ngày hôm sau Nam Hướng Bắc ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, cũng bởi vì đêm qua đến gần sáng cô mới ngủ được. Ông bà nội đối với chuyện này cũng không nói gì, đều nghĩ là cô công tác mệt mỏi chạy đến đây nghỉ ngơi.

Ăn xong cơm trưa, không muốn lại nhốt mình trong phòng miên man suy nghĩ nữa, Nam Hướng Bắc cũng không mang theo di động, chỉ cầm ví tiền đi ra ngoài. Trước lúc ra cửa, do dự một lúc rồi cũng đem cái móc khóa bánh bao kia bỏ vào túi quần.

Cái móc khóa này cô vẫn luôn mang theo bên người, giống như bức ảnh Tô Hướng Vãn và Tô Vị Tích trong ví tiền của mình, đối với cô mà nói đều là không thể thiếu được, cho dù đã chạy tới thành phố B thì điểm này vẫn là không thể thay đổi.

Ở trên đường đi một lúc có hơi mệt, nhìn thấy bên đường có một tiệm cà phê trang trí tinh tế, Nam Hướng Bắc liền cất bước đi vào, kết quả chưa kịp ngồi xuống đã bị hắt trúng cà phê.

Cô cau mày, vội rút khăn giấy lau đi. Người phụ nữ vừa tạt ly cà phê ở bàn bên kia cũng chạy tới vội vàng xin lỗi với vẻ mặt áy náy. Nam Hướng Bắc chỉ bình tĩnh ý bảo không sao rồi thong dong ngồi xuống.

"Chát" , một tiếng vang truyền đến, Nam Hướng Bắc đang suy nghĩ xem muốn uống cà phê hay là món khác, nghe tiếng động theo bản năng nhìn lên thì thấy người phụ nữ kia tát một cái lên mặt một người đàn ông. Nam Hướng Bắc cũng chỉ nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt.

Gọi một tách trà trái cây xong, Nam Hướng Bắc lại bắt đầu ngẩn người, cũng không biết trải qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng người nói chuyện.

"Đây là thù lao của cô." Người đàn ông lúc nãy không biết đã rời đi lúc nào, bây giờ ngồi đối diện người phụ nữ nọ là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc hoodie màu trắng, cả người thoạt nhìn vô cùng sáng sủa năng động. 

Cô gái nhận lấy chiếc phong bì trên tay người phụ nữ, không chút nào để ý ánh mắt người chung quanh, trực tiếp rút tiền từ trong phong bì ra đếm đếm, đáp lại người phụ nữ một nụ cười, "Hoan nghênh lần sau, hân hạnh phục vụ."

"Tôi không mong có lần sau." Người phụ nữ lạnh lùng buông ra một câu, tiếp theo để lên bàn tờ tiền một trăm đồng rồi đứng dậy rời đi.

Cô gái vò phong bì thành một cục rồi thảy vào thùng rác bên cạnh, sau đó đem tờ tiền kia nhét vào ví tiền mình. Tựa hồ cảm giác được ánh mắt Nam Hướng Bắc, cô gái nghiêng đầu qua, cùng Nam Hướng Bắc nhìn nhau một lát, đột nhiên tiêu sái đến trước mặt cô.

Nam Hướng Bắc lạ lùng ngẩng đầu nhìn đối phương, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

"Nhìn dáng vẻ của cô, nhất định là đang rối rắm vì chuyện tình cảm có vấn đề đi." Cô gái cười tủm tỉm nói, "Có phải người yêu gần đây có hành vi gì đó bất thường hay không?".

"Hả?".

"Hay là thường xuyên không thấy bóng người?".

"Hoặc là thường vụng trộm trốn đi tiếp điện thoại, còn thường xuyên xóa inbox trong điện thoại?".

"Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là hắn đang ngoại tình!" Cô gái trảm đinh chặt sắt tuyên bố.

"......" Mặt Nam Hướng Bắc tiếp tục hiện lên vẻ "không thể hiểu nổi" mà nhìn cô gái kia.

"Giao cho tôi đi, vô luận đối tượng hắn ngoại tình là nam hay nữ, là người hay thú, chỉ cần tôi ra tay, tội chứng trên dưới trái phải giấu trong tối hay lộ ngoài sáng đều không cách nào che giấu!".

Chớp mắt một cái, lại nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, Nam Hướng Bắc rốt cuộc yếu ớt mở miệng, "Tôi không hiểu cô nói gì cho lắm, chuyện đó...".

"Tôi tên Hách Liên Hàng Ca, là thám tử tư." Cười mị đôi mắt, cô gái nhanh tay rút từ túi ra một mẩu giấy, đưa tới trước mặt Nam Hướng Bắc, "Đây là danh thiếp của tôi, cần gì cứ gọi cho tôi nhá."