Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 125: - 18+++

Hiện tại tuy là ban ngày nhưng trong phòng mờ tối, ánh mặt trời toàn bộ bị ngăn bên ngoài tấm màn dày, bên trong chỉ có tiếng hít thở nặng nề cùng với tiếng kêu rên khó nhịn.

"Ưm...... Tiểu Bắc......dừng lại....." Tô Hướng Vãn bị người trên thân chọc tỉnh từ trong giấc ngủ, sau lại lâm vào một ảo cảnh mơ hồ. Ngón tay thon dài tinh tế còn chôn sâu bên trong thân thể nàng chậm rãi ma sát, Nam Hướng Bắc ậm ừ nghe không rõ, "Cơ thể của chị không nói như vậy..."

Thân mình trải qua một đêm dễ chịu, Tô Hướng Vãn mím môi, nghĩ đến giọng mình trở nên khàn trầm như vậy là vì cái người này cả một đêm không chịu nghe lời buông tha mình, mặt của nàng liền không thể khống chế nóng lên, "Tiểu Từ Tâm......".

"Đại sư tỷ, những gì liên quan đến chị hết thảy đều có lực hấp dẫn chí mạng đối với em." Cảm giác ngón tay bị ép, Nam Hướng Bắc giảm bớt tốc độ, chỉ ở ngay tại cửa động ra vào nhè nhẹ, cô hôn hôn khóe môi nàng, "Muốn không?"

"Từ Tâm, đừng như vậy...... A......" Cơ thể khó nhịn hơi nâng lên tựa như muốn cô tiến nhập vào sâu hơn, nhưng mà Nam Hướng Bắc tự nhiên sẽ không để cho nàng thực hiện được, trong lúc cơ thể Tô Hướng Vãn đang khát khao đến phát điên, cô chỉ ngẫu nhiên ra vào một lần, rồi sau đó lại tiếp tục ma sát nhè nhẹ trước cửa động.

"Chị nói muốn đi, em sẽ cho chị ngay, Hướng Vãn, nói muốn em đi. Em biết chị cũng nhịn lâu rồi......" Gân xanh trên trán nổi rõ, có thể thấy được sự nhẫn nại của Nam Hướng Bắc cũng sắp đến cực hạn, cô cúi đầu ở bên tai Tô Hướng Vãn dụ dỗ nàng làm cho đợt sóng triều này bừng thêm một phen lửa nóng.

Tay đặt lên tấm lưng mảnh khảnh, Tô Hướng Vãn cố sức ngẩng đầu mút thật mạnh, để lại một dấu đỏ trên cổ Nam Hướng Bắc, hai mắt tràn ngập hơi sương, "Từ Tâm...... muốn, a...... muốn chị......"

Nghe được người yêu nói ra lời muốn nghe, Nam Hướng Bắc mạnh mẽ xâm nhập rồi sau đó tăng nhanh tốc độ, Tô Hướng Vãn vặn eo theo tần suất của cô, tay bấu vào lưng Nam Hướng Bắc tạo ra mấy vệt đo đỏ, "Từ Tâm...... A...dừng lại.....A.."

Toàn thân nhịn không được mà run rẩy, Tô Hướng Vãn cho tới bây giờ mới biết thì ra ở phương diện này Nam Hướng Bắc lại nhiều tinh lực như vậy. Cô ôm chặt nàng ở bên tai nhẹ nhàng thủ thỉ tâm tình, trong mắt chứa đầy nhu tình.

Mà phía nhà Bắc Đường Lạc Anh và Nam Cực, tiểu loli khiến hai trưởng bối yêu thích giờ phút này đang ôm bàn tay to lớn của Nam Cực, thanh âm mang theo một chút chờ mong, "Ông nội ơi, con có thể gọi điện thoại cho Bắc Bắc được không?"

Chưa đợi Nam Cực kịp lên tiếng, Bắc Đường Lạc Anh đang ở bên cạnh xử lý văn kiện liền nói, "Hai đứa lúc này hẳn là dậy rồi, cũng không còn sớm, anh cho Tiểu Tích gọi đi."

"Được." Lão bà đại nhân đã nói, Nam Cực tự nhiên là vâng theo, ông ôm tiểu loli ngồi xuống sô pha mở điện thoại sau đó đặt bên tai cô bé. Chỉ lát sau liền nghe thấy âm thanh Tô Vị Tích hớn hở khó có thể che giấu, "Bắc Bắc ơi, Bắc Bắc đã dậy chưa?"

"Ưm huh,... con tìm Bắc Bắc?" Cảm giác vui thích chưa tan bao nhiêu, giọng Tô Hướng Vãn so với quá khứ dịu đi rất nhiều, đầu ngón tay vuốt ve vành tai mềm mại của Nam Hướng Bắc.

"Mami." Tô Vị Tích một tiếng gọi này so với vừa nãy đã bình thản hơn, nhưng đôi mắt trong suốt sáng ngời vẫn ánh lên vẻ vui mừng, Bắc Bắc và mami đã ở cùng một chỗ, "Cho con nói chuyện với Bắc Bắc được không?"

Một chút giảo hoạt lóe lên trong mắt Nam Hướng Bắc, cô khẽ hôn khóe miệng Tô Hướng Vãn, ngón tay lại một lần nữa tiếp tục ra vào.

Kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Tô Hướng Vãn đánh vào đầu vai Nam Hướng Bắc, thân mình nàng cũng chỉ có thể mềm nhũn xuống, run rẩy theo từng cử động mấp máy của ngón tay cô.

"Ưm......" Không thể kiềm nén âm thanh yêu kiều, động tác Tô Hướng Vãn vốn đang đánh xuống vai Nam Hướng Bắc đổi sang nắm chặt, dựa vào lý trí mà làm cho thanh âm có vẻ bình thường, "Được, để mami...... chuyển...... cho Bắc Bắc."

Nhiệt độ cơ thể Tô Hướng Vãn vừa giảm xuống lại tăng trở lên, thân mình ửng đỏ. Nàng cắn môi không cho tiếng rên thoát ra khỏi miệng, tay cầm điện thoại phát run đưa gần bên tai Nam Hướng Bắc, tay còn lại nắm chặt drap giường.

"Alo, Tiểu Tích." Không để Tô Hướng Vãn phải bất tiện cầm điện thoại giùm mình, Nam Hướng Bắc tươi cười nhận lấy điện thoại, nhưng mà ngón tay dưới thân vẫn không ngừng ra vào.

"Bắc Bắc ~" Tô Vị Tích nghe được tiếng Nam Hướng Bắc lập tức ngồi thẳng lên, dáng vẻ vui mừng làm Bắc Đường Lạc Anh mặt lạnh trước giờ cũng gợi lên khóe miệng, "Tiểu Tích rất nhớ Bắc Bắc đó, khi nào thì con có thể gặp Bắc Bắc?"

Vốn định khiêu khích Đại sư tỷ, Tiểu Túng đột nhiên bị Tô Hướng Vãn ôm lấy, sau đó bị đẩy một cái ngã nằm xuống giường, trong lúc nhất thời quên trả lời tiểu loli.

"Bắc Bắc?"

Mở chân ngồi xuống hai bên sườn Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn vén tóc ra sau tai, động tác bình thường nhưng lại lộ vẻ quyến rũ cùng cực, nàng cúi người hôn lên vành tai Nam Hướng Bắc, thì thầm gần như không thể nghe thấy: "Tiểu Từ Tâm sao lại hư như vậy huh".

Dứt lời nàng khẽ cười một tiếng ngồi thẳng dậy, mặc cho Nam Hướng Bắc ngốc nghếch sững sờ tại chỗ. Tay đỡ bên dưới mông Nam Hướng Bắc cho hai đoá hoa cọ sát vào nhau, nàng vặn vẹo eo, cánh hoa mềm mại nhịn không được mà run rẩy, Tô Hướng Vãn đem hết thảy quyến rũ đi câu dẫn người đang mê muội nhìn chằm chằm nàng.

"Hơ...... Bà nội ơi, sao không nghe thấy gì bên phía Bắc Bắc". Thông minh như Tô Vị Tích, bé con sáng suốt lựa chọn Bắc Đường Lạc Anh nhờ giúp đỡ mà không phải Nam Cực, điều này làm cho Nam Cực đang ngồi sát bên cảm thấy một trận thất bại.

Trìu mến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Bắc Đường Lạc Anh cầm điện thoại đặt bên tai, thanh âm nghe không ra cảm xúc, "Tiểu Bắc?"

Nghe tiếng mẫu thân nhà mình, Nam Hướng Bắc bị doạ hết hồn nuốt nước miếng, khắc chế khô nóng đang lan tràn khắp bụng, "Mẹ......"

"Vừa nãy sao không trả lời Tiểu Tích?"

Hiển nhiên nghe ra Bắc Đường Lạc Anh bất mãn, Nam Hướng Bắc đối với mẹ lại không dám có nửa điểm nói dối, chỉ có thể lắp ba lắp bắp "con.. con..."

Bất đắc dĩ lắc đầu, Bắc Đường Lạc Anh cũng hiểu biết đức hạnh con gái nhà mình, không có truy cứu nhiều hơn mà hỏi đến vấn đề tiểu loli đang rất muốn biết, "Khi nào thì tới đón Tiểu Tích?"

Tô Hướng Vãn nheo mắt cười cười. Nàng lại một lần nữa cúi xuống, một tay cầm di động một tay kéo tay Nam Hướng Bắc đưa đến bờ vai mình, tiếp theo dẫn dắt bàn tay cô du hành trên da thịt mình.

Đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh tinh xảo, vuốt ve dần đến bầu ngực mềm mại, rồi mơn trớn vùng bụng bằng phẳng, cuối cùng không cần hướng dẫn mà chạm tới vùng đùi non trơn mịn, tiếng hít thở dồn dập đã chứng minh nhẫn nại của cô đã đến cực hạn.

Nam Hướng Bắc bắt đầu hoài nghi không biết mình là đang trêu chọc Tô Hướng Vãn hay là tự đào hầm chôn mình đây.

"Tiểu Bắc?" Bắc Đường Lạc Anh lại nhíu chặt mày, rõ ràng điện thoại vẫn tốt và đường dây vẫn thông cơ mà.

"Mẹ, hiện tại trên công ty con còn có chuyện khẩn cấp phải làm, con...con ngày mai sẽ đi đón Tiểu Tích". Dứt lời, Nam Hướng Bắc bồn chồn chờ đợi Bắc Đường Lạc Anh trả lời, trên trán mồ hôi không ngừng tuôn ra chảy xuống cổ cuối cùng thấm vào drap giường.

Tuy rằng không biết Nam Hướng Bắc rốt cuộc đang làm cái gì, Bắc Đường Lạc Anh cũng hiểu con gái sắp tới cần phải để ý công tác nhiều hơn, đành dặn một câu "Chú ý nghỉ ngơi" xong thì cúp máy.

Tiểu loli nghe được tin xong thì càng vui vẻ, không cần Bắc Đường Lạc Anh kể chuyện xưa liền chủ động lên giường đi ngủ trưa.

Trong nháy mắt ngắt điện thoại, tay Nam Hướng Bắc liền không thành thật lướt khắp xung quanh, cuối cùng nắm lấy đôi đỉnh tuyết phong nhẹ nhàng xoa nắn, "Hướng Vãn......"

"A –" Động tác bàn tay dưới thân cũng rục rịch, Nam Hướng Bắc bắt đầu hùa theo nhịp điệu nàng ưỡn người, khoái ý không thể giải thích tích tụ từng chút từng chút một đến bây giờ hoàn toàn bạo phát, nàng yêu kiều ngâm không ngừng, "Ưm......A..... Từ Tâm...... A......"

"Hướng Vãn......" Thì thầm tên Tô Hướng Vãn, lòng bàn tay Nam Hướng Bắc dính đầy chất dịch, bầu ngực trước mặt kịch liệt phập phồng in sâu vào thị giác của cô.

"Ngừng, ngừng lại...... A –" Tô Hướng Vãn rên lớn một tiếng, thân mình mềm nhuyễn muốn ngả về phía sau, cũng may Nam Hướng Bắc nhanh tay ôm giữ lấy cơ thể mềm mại của nàng lại.

Tô Hướng Vãn dụi vào lòng cô thở hổn hển, thân thể còn chưa kịp tan dư vị cao triều đã bị Nam Hướng Bắc đặt nằm lại lên giường. Chỉ thấy cô quỳ xuống giữa hai chân Tô Hướng Vãn, thuận tay kéo một chiếc gối ở bên đùi qua, sau đó nâng mông Tô Hướng Vãn đặt lên gối.

"Từ...... Từ Tâm...... Em......" Tô Hướng Vãn giãy dụa, nhận ra với tư thế này mình không thể ngồi dậy được, cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, mặt nàng thoáng cái đỏ bừng, "Đừng nhìn......"

"Sợ thắt lưng chị mỏi...... cho nên......" Một mặt thì tựa hồ là đang thanh minh, một mặt lại tăng tốc ngón trỏ tay phải, tay còn lại như trấn an nàng mà vuốt ve vòng eo mảnh mai.

Làn tóc đen mềm mại tán loạn trên gối, Tô Hướng Vãn ngưỡng cổ trắng nõn khó nhịn cử động thân trên, hai đùi bị cố định trên gối dưới chân Nam Hướng Bắc, nàng mê loạn nắm chặt gối đầu bên cạnh mà rên rỉ, "A ưm — Từ Tâm — kích thích quá ...... A a a......".

Đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm nơi ấy của Tô Hướng Vãn không chớp, tiết tấu hô hấp của cô đồng bộ với nhịp ngón tay ra vào, trong dồn dập mang theo mê luyến thâm thúy. Hiện tại tư thế này càng tiện cho Nam Hướng Bắc đòi lấy, ra vào không chút ngăn trở nào, cô còn cố ý tăng thêm lực chạm vào điểm nổi lên bên trong kia, quả nhiên khiến cho Tô Hướng Vãn giật mình kinh hoảng, ngay cả tiếng rên cũng tăng thêm một tông.

Hài lòng cong lên khóe miệng, Nam Hướng Bắc mãn nhãn cưng chiều nhìn nàng vì mình mà bừng nở hương sắc, ngón tay bên dưới từng chút từng chút cắn nuốt lý trí Tô Hướng Vãn, sương mù trong đôi mắt nàng ngưng tụ thành giọt nước ướt át hốc mắt, Nam Hướng Bắc lại tiếp tục ra sức lấy lòng người dưới thân.

"A ưmm — ngưng thôi, Từ..Từ Tâm...... trong người...... ưm...... rất lạ......" Đứt quãng muốn nói cho Nam Hướng Bắc hiểu ý của mình, Tô Hướng Vãn muốn dịch thân mình nhưng không thể thoát khỏi động tác của cô, "Không...... không chịu nổi, A"

Ôn nhu dỗ dành Tô Hướng Vãn đã hoàn toàn sa vào tình triều, Nam Hướng Bắc tăng nhanh tốc độ ra vào ngón tay, "Hướng Vãn...... Ngoan ngoan, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Trải qua thời gian dài liên tiếp khoái cảm, Tô Hướng Vãn toàn thân đều căng thẳng, khoái ý từng đợt xâm nhập đầu óc. "A..." Thắt lưng nàng cương thẳng tắp, sau đó nặng nề xụi lơ trên giường. Chuyện nàng có thể làm tốt nhất bây giờ chính là thở hổn hển.

"Đại sư tỷ......" Hôn hôn lên trán người trước mặt vẫn còn đang thất thần, Nam Hướng Bắc nhặt lên cái chăn không biết khi nào đã rơi xuống đất, đắp lên người cả hai, "Ngủ ngon."

Khóe miệng giương lên nụ cười dịu dàng, Tô Hướng Vãn tìm tư thế thoải mái dụi vào lòng Nam Hướng Bắc, vòng tay ôm cô, "Ngủ ngon, Tiểu Từ Tâm."