Tối nay Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn ở lại Nam gia.
Lúc điện thoại reo, Tô Hướng Vãn đang tắm rửa, Nam Hướng Bắc liền giúp nàng tiếp điện thoại, đang định nói Tô Hướng Vãn tạm thời không thể nghe điện thoại vui lòng gọi lại sau, thì nghe trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu: "Hướng Vãn."
Trước mắt lập tức hiện ra ánh mắt ôn hòa của Tô Lâm, Nam Hướng Bắc hạ mi mắt, "Tô tỷ tỷ."
"Tiểu Bắc." Nghe được là cô, Tô Lâm không chút kinh ngạc, mà là dịu dàng gọi một tiếng.
"Hơ, Đại sư tỷ đang đi tắm." Thời điểm đối mặt với Tô Lâm, Nam Hướng Bắc luôn cảm thấy bối rối vô lực, "Lát nữa chị ấy ra em sẽ báo gọi lại cho tỷ tỷ."
"Ha ha, không cần." Tô Lâm nhẹ giọng cười, "Em đưa cho Tiểu Tích đi, chị nói vài câu với con bé."
"Vâng." Nam Hướng Bắc đáp ứng, sau đó đưa điện thoại cho Tô Vị Tích đang ngồi trên giường ngửa đầu chăm chú nhìn mình, trong tay ôm gấu con cô bé thích nhất, "Con có điện thoại nè."
Tô Vị Tích nghiêng cái đầu nhỏ, vươn tay cầm lấy điện thoại đưa tới bên tai, thanh âm mềm mại mà vẻ mặt thì nghiêm túc: "Dạ xin chào, con là Tô Vị Tích."
Thấy cô bé như thế, Nam Hướng Bắc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bật cười.
Làm sao mà bộ dáng Tiểu Tích nhà cô nhận điện thoại không khác gì mẹ cô thế này? Ngay cả vẻ mặt cũng y chang, vậy là lúc chiều nay ở nhà trẻ, cái vẻ mặt nghiêm túc kia cũng là học được từ mẹ sao?
Nam Hướng Bắc nghĩ như vậy, tiếp theo liền nhìn thấy Tô Tiểu loli vứt bỏ vẻ mặt nghiêm túc, tiếng nói mềm mại êm ái, ẩn chứa nho nhỏ vui mừng: "Dì hai ~".
Bị bộ dáng đáng yêu này của bé con chọc cho bật cười, Nam Hướng Bắc nhịn không được trìu mến vuốt đầu bé con, mà Tô Vị Tích cũng ngửa đầu mỉm cười ngọt ngào với cô.
Từ phòng tắm đi ra Tô Hướng Vãn nhìn thấy một màn này, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đi qua nói: "Là điện thoại của tỷ tỷ?"
"Ừm." Nam Hướng Bắc gật đầu, thực tự nhiên tiếp nhận cái khăn trong tay nàng, lau tóc cho nàng."Dạ có, Tiểu Tích có mỗi ngày đều tập vẽ ~ chờ dì hai trở về cho dì hai xem!"
"Hơ......"
"Dạ, vậy chờ dì hai về, con sẽ cho dì hai xem thật nhiều bức vẽ đẹp của Tiểu Tích."
Nghe Tô Vị Tích nói, Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn liếc nhau, đều hiểu được trong thời gian tới Tô Lâm sẽ không sớm trở về.
Lại một lúc lâu sau, Tô Vị Tích đưa điện thoại cho Tô Hướng Vãn: "Mami, dì hai nói muốn nói chuyện với mami."
Tô Hướng Vãn nhận di động đưa tới bên tai nhẹ nhàng "Alo" một tiếng, Nam Hướng Bắc như trước dịu dàng lau tóc ướt cho nàng.
Cũng không biết Tô Lâm nói gì, Tô Hướng Vãn hơi nhíu mày, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi: "Em hiểu được, tỷ tỷ yên tâm đi."
Đợi cúp điện thoại, Tô Hướng Vãn đột nhiên giữ chặt tay Nam Hướng Bắc, kéo tay cô từ phía sau ôm lấy mình, sau đó thả lỏng người dựa vào thân thể cô.
Nam Hướng Bắc lập tức đỏ mặt, mắt mở to nhìn Tô Tiểu loli nhà mình, ho nhẹ một tiếng: "Đại sư tỷ?"
"Cho chị dựa một lát." Tô Hướng Vãn thực bình tĩnh nói. Nghe nàng nói vậy, Nam Hướng Bắc cũng không nói nữa, hai tay cô nhanh chóng ôm siết thắt lưng nàng, khẽ tựa cằm vào vai nàng, "Được."
Tô Vị Tích nhìn nhìn hai người lớn đứng bên giường, vẻ mặt ngơ ngác cùng hiếu kì, bất quá cô bé thực ngoan ngoãn không hỏi gì, mà cúi đầu tiếp tục chơi với gấu con.
Cửa phòng bị gõ, Tô Hướng Vãn từ trong lòng Nam Hướng Bắc lui ra, Nam Hướng Bắc nhìn nàng một cái thấy tựa hồ không có gì khác thường mới đi qua mở cửa.
Ngoài cửa là Bắc Đường Lạc Anh, thấy con gái mở cửa, bà nhíu mày, "Nói Hướng Vãn đến thư phòng một lát."
"Dạ." Không đợi Nam Hướng Bắc nói chuyện, Tô Hướng Vãn trước một bước lên tiếng đáp, tiếp theo liền theo Bắc Đường Lạc Anh đi qua thư phòng.
Gãi đầu, Nam Hướng Bắc biết là đại khái mẹ có việc cần bàn với Tô Hướng Vãn, cũng không quá để ý, cô đóng cửa phòng trở lại bên giường ngồi xuống, chớp chớp mắt với Tô Vị Tích, "Nên đi ngủ rồi."
"Không đợi mami ạ?" Tô Tiểu loli rất ít khi có phúc lợi được ngủ cùng Bắc Bắc và mami, ngày thường ở nhà cô bé có phòng riêng, còn lúc ở Nam gia thì cô bé bình thường đều ngủ cùng bà nội.
Thế nên khi biết đêm nay có thể được ngủ cùng với Bắc Bắc mami, cả người bé con đều cảm thấy rất kích động.
"Ừ, mami có việc bàn với bà nội lát nữa mới về, chúng ta ngủ trước nào." Nói là nói vậy thôi, Nam Hướng Bắc chính là định sẽ dỗ cho bạn nhỏ cần ngủ sớm đi ngủ trước, đợi lát nữa Tô Hướng Vãn trở về phòng thì sẽ cùng nhau ngủ.
"Mình đợi mami đi~." Tô Vị Tích tội nghiệp nhìn Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc, con muốn cùng mami ngủ."
Bị con bé nhìn như vậy, Nam Hướng Bắc lập tức mềm lòng, "Nhưng mà mình phải đi ngủ, chốc nữa mami quay lại phát hiện con chưa ngủ sẽ tức giận đó."
"Không sao đâu, Bắc Bắc sẽ dỗ mami vui vẻ." Tô Vị Tích rất thành thật đáp, "Bắc Bắc hôn mami một cái, mami sẽ không tức giận nữa."
"Sao cơ?" Bị trẻ con không kiêng kỵ gì nói như vậy làm cho đỏ mặt, Nam Hướng Bắc run một cái, bất đắc dĩ cười cười nằm lên giường ôm lấy Tiểu loli, "Được rồi, chúng ta nằm đây cùng nhau chờ mami."
"Dạ! Bắc Bắc tốt nhất!" Tô Vị Tích cười híp cả mắt, dùng sức hôn cái bẹp trên mặt Nam Hướng Bắc, Nam Hướng Bắc cũng ngây ngô cười ở trên mặt cô bé nhẹ nhàng hôn một chút.
Kết quả đợi đến lúc Tô Hướng Vãn từ thư phòng quay lại, nhìn thấy đó là hai người một lớn một nhỏ ngả nghiêng trên giường, cục lớn kia nằm nghiêng đang ngủ say, cục nhỏ thì cũng ngủ say, một bàn chân dẫm lên mặt cục lớn kia, một cái chân khác thì gác trên ngực cô, mà trong phòng sáng trưng, đèn phòng còn chưa có tắt.
Tư thế ngủ kỳ quái gì thế này?
Tô Hướng Vãn sửng sốt một hồi mới đi qua, động tác ôn nhu ôm lấy bé con đang ngủ say sửa lại cho nằm ngay ngắn, sau đó lại thuận tay nhéo nhéo má Nam Hướng Bắc bên cạnh, nghĩ đến vừa nãy mới có một bàn chân ịn lên cái mặt này, trong mắt ý cười càng đậm, đắp chăn kỹ lại cho hai người sau đó mới nằm lên giường, tắt đèn.
"Ngủ ngon, hai cục cưng."
Ngày kế, sau khi đưa Tô Vị Tích đi nhà trẻ, Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn trở về nhà.
"Có một chuyện chị vẫn muốn hỏi em." Vào nhà, Tô Hướng Vãn kéo Nam Hướng Bắc ngồi xuống ghế phòng khách, nàng nhìn cô có chút chần chờ, "Em và ba mẹ chị...... họ......"
Tô Hướng Vãn không nói được trọn câu, bởi vì nàng nhớ tới mình và người đối diện trước đây đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện rắc rối.
Thấy nàng như thế, Nam Hướng Bắc nắm tay nàng cười ôn nhu, kể lại hết một lần suy nghĩ và chuyện mình làm trước kia cho Tô Hướng Vãn, cuối cùng mới nói, "Cho nên, lúc trước là do em tự ý mà làm, em xin lỗi."Dịu dàng nhìn cô, Tô Hướng Vãn nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu, lời muốn nói bên miệng lại nuốt trở về, bởi vì nàng hiểu hai người không cần phải nhiều lời về chuyện trước đây nữa.
"Vậy em cùng đi với chị đến thành phố S gặp ba mẹ đi." Sau một lát, Tô Hướng Vãn nói.
Nam Hướng Bắc ngẩn ra, tiếp theo rất nhanh gật đầu, "Kỳ thật hai bác cũng rất quan tâm chị.""Ừ." Tô Hướng Vãn thở dài, "Chị thật không phải là con gái hiếu thuận."
"Ý em không phải vậy!" Nam Hướng Bắc vội vàng nói.
"Chị biết." Tô Hướng Vãn sờ sờ hai má cô, mỉm cười, "Nhưng mà em thì đúng là con rể tốt, vậy mà có thể làm cho mẹ chị thích em được."
Chớp mắt mấy cái, tiếp theo gãi gãi cái ót, Nam Hướng Bắc ngây ngốc cười, "Mẹ của em cũng rất thích chị nha."
Nghe cô nói như vậy, Tô Hướng Vãn đột nhiên thu lại nụ cười, nàng nhìn Nam Hướng Bắc một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Có khả năng chị sẽ từ chức."
Nét cười trên mặt Nam Hướng Bắc cũng rút lại, cùng nàng đối diện, "Chị thích làm việc ở công ty sao? Nếu như chị thích tiếp tục bay, em có thể nói với mẹ."
"Sau đó đổi lại em từ chức à?" Vươn tay nhẹ vỗ về mặt vô, Tô Hướng Vãn hai mắt dịu dàng như nước: "Thực ra chị rất thích làm việc với bác gái, đi theo bác chị học hỏi được rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Nam Hướng Bắc nâng tay nắm lấy tay nàng, "Dù thế nào em cũng sẽ ủng hộ điều chị muốn làm."
"Ừ, được rồi." Bởi vì câu này, ý cười trên mặt Tô Hướng Vãn càng tăng lên, nàng hôn một cái lên mặt cô, sau đó cười nhẹ nói bên tai Nam Hướng Bắc, "Đã lâu không chơi game, chơi với chị được không?"
"Là vinh hạnh của em." Cái người ngày thường vẫn luôn bị Tô Hướng Vãn thầm mắng trong lòng là đầu gỗ, hôm nay không biết vì sao biết nói lời ngon tiếng ngọt, Tô Hướng Vãn trợn mắt nhìn cô hai giây, "Xì" một tiếng bật cười, kéo vào thư phòng.
Bây giờ trong thư phòng đã có hai bộ máy tính, hơn nữa đều có cài "Trường kiếm giang hồ".
Trước đây mỗi ngày đều chơi game, luôn cảm thấy có rất nhiều việc để làm, nhưng sau một đoạn thời gian không chơi nữa, bây giờ vào lại, tự nhiên bỗng phát hiện không biết nên làm gì mới tốt.Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn hiện thời là như vậy, mở trò chơi, ngoại trừ làm ruộng thì không biết làm gì nữa.
"Bằng không, bằng không chúng ta đi kết hôn đi." Nhìn Đại sư tỷ nhà mình một tay chống cằm, một tay cầm chuột tựa hồ chán muốn chết, Nam Hướng Bắc nhẹ giọng nói.
Nghiêng đầu, Tô Hướng Vãn khóe miệng hơi câu lên nụ cười như không cười, "Được, vậy ngày mai chúng ta bay đi Anh, Pháp, Hà Lan, hay Đức gì đó, tùy em chọn."
"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc trợn to mắt, tiếp theo rất nhanh hiểu được, nháy mắt mặt đỏ lên, "Ý, ý em là là nói trong trò chơi......"
"Cho nên nghĩa là ngoài đời em không muốn kết hôn với chị à?" Mặt mày lập tức trở nên ai oán, Tô Hướng Vãn thở dài, "Chị hiểu được."
"Không phải!" Nam Hướng Bắc nóng nảy, vội vàng đứng lên giải thích, Tô Hướng Vãn thấy thế mới khẽ cười: "Được rồi, chọc em thôi, mau ngồi xuống đi, chúng ta đi đến miếu Nguyệt Lão."
"...... Ừm." Nam Hướng Bắc nghe lời ngồi trở về, sau đó kéo chuột mang Nam Cung Từ Tâm truyền tống đến miếu Nguyệt Lão, nhìn Tô Mạc Che bạch y phiêu lãng đi đến, nhịn không được nghiêng đầu qua, nhìn nghiêng cô gái dịu dàng bên cạnh, trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định.