Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 7

Nói lời này với ba mình, thật ra Nam Hướng Bắc rất lo lắng.

Nếu những gia đình khác đàn ông làm chủ bên ngoài, phụ nữ làm chủ bên trong thì nhà cô ngược lại, nữ ở ngoài nam ở nhà, cho nên cô không giống mấy bé gái khác, ngay từ nhỏ cô đã thân thiết với ba mình, rất nhiều sự tình cô không nói với mẹ nhưng ba cô lại biết rõ ràng, hơn nữa đa số thời điểm đều rất hiểu cho cô.

Cho nên lúc này đây cô xác định mình yêu thích Tô Hướng Vãn, liền không muốn che giấu, nếu lựa chọn theo đuổi đại sư tỷ của cô thì cô rất cần một sự đảm bảo phía sau, có được ủng hộ của ba ba là việc cực kỳ quan trọng.

Hơn nữa, nếu ngay cả ba cô cũng không đồng tình giúp đỡ, tương lai cho dù cùng Tô Hướng Vãn bên nhau vẫn phải đối mặt áp lực đến từ ba mẹ, thay vì đến lúc đó để Tô Hướng Vãn chịu khổ theo cô, không bằng hiện tại ngửa bài với ba ba, hết thảy để mình cô gánh vác.

Lúc Nam Hướng Bắc nghĩ như thế, không khỏi thầm cười nhạo bản thân mình suy nghĩ nhiều, bát tự còn chưa viết xong một nét phẩy*, đại sư tỷ có thích cô không còn chưa biết mà cô đã tính đến chuyện về sau.

<*mọi việc chưa đâu vào đâu, chưa có dấu hiệu xảy ra. Theo phong tục ngày xưa đính hôn trao bát tự cho nhau (ngày tháng năm sinh này kia để xem số mệnh), bát tự hợp, không tương khắc mới kết hôn. Chữ bát có hai nét phẩy, chưa viết được một nét thì không thành chữ bát>

Điếu thuốc tàn từ sớm không còn chút ánh lửa nào, nhưng Nam Cực vẫn kẹp giữa hai ngón tay, không biết có phải bị Nam Hướng Bắc làm cho kinh động rồi hay không, thật lâu sau Nam Cực vẫn không có phản ứng, bốn phía im ắng, mấy ngôi sao thưa thớt trên bầu trời đêm cứ như vậy yên lặng soi rọi hai cha con, tựa hồ đang chờ đợi kết cuộc.

Vẫn duy trì dáng lưng thẳng tắp, vẻ mặt trấn định, sau lưng thấm ra một mảnh mồ hôi lạnh, giờ phút này càng im lặng càng làm người ta hoảng hốt, Nam Hướng Bắc cố gắng áp chế nỗi lòng bất an, chờ đợi đáp án của ba mình, đầu cô không ngừng nghĩ đến khuôn mặt Tô Hướng Vãn cùng bạch y nữ tử trong game, bên tai dường như cũng không quên giọng nói ôn nhu khi Tô Hướng Vãn gọi cô một tiếng "Từ Tâm", thật vất vả mới hơi ổn định thần tình được thì Nam Cực bất chợt xoay người đi về phòng.

"Ba." Nam Hướng Bắc gấp gáp, vội đuổi theo ba mình, kêu một tiếng.

Ném tàn thuốc vào đồ gạc tàng, quay qua liếc nhìn Nam Hướng Bắc, vẻ mặt Nam Cực thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh,"Không phải nàng thì không được?"

"Dạ!" Tức khắc dùng sức gật đầu một cái, Nam Hướng Bắc không hề trốn tránh, đối diện cùng ba mình, "Con chưa từng thích một người đến thế, cũng chưa từng kiên định muốn cùng một người bên nhau cả đời như vậy".

"Nếu đã vậy......" biểu tình Nam Cực vẫn như trước không gợn sóng, lại đốt thêm điếu thuốc,"Bên phía quân đội ta giúp con tìm lý do, công văn tiếp nhận chuyển con tới hàng không dân dụng ta cũng có thể giúp con chuẩn bị cho tốt, nhưng con phải nhớ kỹ, hàng không dân dụng dù sao khác với quân đội, hôm nay con là Nam thượng úy, đến hàng không dân dụng rồi con trở thành cái gì, ai cũng không giúp được con".

Trước khi quyết định chuyển nghề đến hàng không dân dụng, cô luôn nghĩ càng tiếp cận gần với Tô Hướng Vãn càng tốt, tuy nói ở quân đội cũng không gây trở ngại việc cô theo đuổi nàng, nhưng dù sao vẫn tồn tại thời gian cùng khoảng cách địa lý, nếu chuyển tới làm cùng Tô Hướng Vãn thì tiện hơn, về mấy chuyện ba ba nói, Nam Hướng Bắc chỉ đại khái nghĩ sơ qua chứ không chút e ngại.

Hít sâu một hơi, Nam Hướng Bắc ra sức gật đầu, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Nam Cực tiếp tục nói,"Về phần người con thích, ta biết tính tình của con, cho dù ta phản đối, con cũng không có khả năng làm theo ý ta, người trẻ tuổi đều là như vậy, đợi bị đầu rơi máu chảy mới chịu bỏ qua, có thể theo đuổi được người kia, ta không ngăn cản, còn theo không được, ta cũng không cách nào an ủi con cái gì, con đã là người trưởng thành rồi, nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình".

Nghe ba mình nói một đoạn dài, Nam Hướng Bắc không như ngày thường cố tình cười nhạo ông lải nhải giống lão thái bà, chính là kinh ngạc nhìn người đàn ông có ít tóc bạc này, trong mũi hơi chua xót, vì thế hít hít cái mũi, không nói gì.

Nhìn con gái, tựa hồ hiểu được cảm xúc giờ này của cô, Nam Cực lắc đầu, hai ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng chưa đưa lên miệng, ông nói, "Năm đó ta từ bỏ gia nghiệp theo mẹ con chạy đến đây, ông con cũng nói như vậy với ta, cho nên hôm nay, những lời ông con nói lúc đó, ta đều đại khái nói qua với con một lần, còn tương lai thế nào thì con phải dựa vào chính mình".

"Dạ!" Thật nghiêm túc lên tiếng, Nam Hướng Bắc thẳng người nhìn ba mình cầm điếu thuốc trở về phòng, giơ tay xoa xoa đôi mắt có chút khô khốc, lại sờ sờ móc khoá bánh bao trong túi, ánh mắt càng phát ra kiên định.

"Đúng rồi." Đi tới cửa phòng, Nam Cực bỗng dừng bước, "Chuyện này trước hết đừng nói với mẹ con, chờ coi kết quả thế nào rồi nói sau".

Cái gọi là kết quả, dĩ nhiên là kết quả Nam Hướng Bắc theo đuổi Tô Hướng Vãn, ôm được giai nhân về, hay là giống như ông nói đầu rơi máu chảy, hết thảy đều chưa thể biết.

"Con hiểu mà." Lời ba ba nói tuy không hoàn toàn ủng hộ nhưng đã xem như là sự cổ vũ thật lớn với cô, Nam Hướng Bắc tất nhiên sẽ không hy vọng xa vời rằng người mẹ luôn luôn cường thế của mình sẽ ủng hộ mình làm ra loại chuyện này, mà ba cô cũng thể hiện rõ ý tứ sẽ che giấu giúp nên cô càng không thể phá huỷ nó.

"Ừ, ngủ sớm một chút đi." Không thèm nhìn con gái một cái, Nam Cực đi thẳng vào phòng, đóng cửa, ngoài phòng khách chỉ còn lại mỗi mình Nam Hướng Bắc.

Lấy cái móc khoá trong túi ra xem xét, âm thầm khẽ cắn môi, Nam Hướng Bắc cũng cất bước trở về phòng, cầm quần áo đi tắm rửa, nhắm mắt lại, đối với tương lai cô vô cùng chờ mong đồng thời cũng có vài phần mờ mịt.

Không quân phi công so với hàng không dân dụng hiển nhiên khác nhau rất lớn, cô cố gắng lâu như vậy mới từ tập sự chuyển thành phi công chính thức, rồi cố gắng thật lâu nữa mới lấy được quân hàm thượng úy, nay lại buông bỏ vì một mục tiêu không biết có thực hiện được không, cẩn thận ngẫm nghĩ, nói không sợ hãi là tuyệt đối không có khả năng ......Nhưng cô vẫn cảm thấy kiểu gì cũng chỉ còn cách đó mới có thể theo đuổi được Tô Hướng Vãn.

Thế gian này tất cả đều công bằng, làm gì có chuyện mỗi ngày cô tập huấn trong quân đội, chỉ đến buổi tối mới mở game tán gẫu vài câu với Tô Hướng Vãn liền có được con tim của nàng, làm cho nàng mở lòng giao trọn cuộc đời cho cô, hơn nữa, tiền lương phi công ở hàng không dân dụng cao hơn bên quân đội không ít, nếu cô xác định muốn sống cùng Tô Hướng Vãn thì cô phải có bản lĩnh nuôi sống gia đình.

Ngâm nước ấm, trong đầu nghĩ linh tinh lung tung, đến lúc nước bắt đầu lạnh mới dần dần phục hồi tinh thần, Nam Hướng Bắc lắc đầu cười thầm bản thân suy nghĩ quá nhiều, tắt vòi nước lau người thay quần áo, ngay lúc đang tính đi ra ngoài, cô đột ngột dừng bước, tay phải nắm thành quyền, đối diện với tấm gương bị phủ đầy hơi nước, cất giọng nói:"Nam Hướng Bắc, xuất ra loại lúa mạch nghị lực theo đuổi đại sư tỷ đi!".

Cái người là "đại sư tỷ" trong lời cô nói - Tô Hướng Vãn tự nhiên không biết Nam Cung Từ Tâm - nhân vật trong trò chơi luôn có thể làm cho nàng tươi cười, giờ phút này đang định lấy loại lúa mạch nghị lực để theo đuổi nàng. Tô Hướng Vãn ngủ một giấc tới giữa trưa, thời điểm tỉnh giấc còn ngồi ngẩn người trên giường, nghĩ đến nằm mơ còn nhìn thấy hình ảnh game, nàng không khỏi thầm than mình đã quá nhập tâm vào game rồi.

Liên tục bay bốn ngày, chuyện kiểu này chưa từng xảy ra trước đây, nàng vừa thăng chức từ tiếp viên hàng không lên tiếp viên trưởng, vốn là bay hai ngày nghỉ ngơi hai ngày, bởi vì một ít chuyện ngoài ý muốn nên phải làm liên tiếp bốn ngày, hôm qua còn gặp kẻ tâm thần định cướp máy bay, Tô Hướng Vãn cảm thấy chưa bao giờ mình mệt đến thế.

Hơn nữa đêm qua nằm lên giường rồi cũng không ngủ liền được, mà là nghĩ đến cánh đồng hoa màu hồng phấn tạo thành hình trái tim, nghĩ đến Nam Cung Từ Tâm với ống sáo bên người, nghĩ đến hết thảy mọi chuyện từ lúc quen biết Từ Tâm tới nay, qua thật lâu không thể nhắm mắt, trong lòng rối loạn, chất lượng giấc ngủ cũng loạn theo.

Thở dài, đứng dậy khỏi giường, vén vài sợi tóc ra phía sau, Tô Hướng Vãn vào phòng tắm rửa mặt, xong rồi cũng lười đi nấu cơm, đơn giản gọi điện thoại kêu bên ngoài đem tới còn mình trực tiếp đến máy tính mở nó lên.

Tiếp viên trưởng Tô Hướng Vãn luôn ăn mặc thanh lịch trang điểm khéo léo trước mặt người khác, lúc ở nhà kỳ thật đa số thời điểm là kiểu trạch nữ lười biếng bộ dạng uể oải.

Chuyện đầu tiên khi khởi động máy xong chính là mở trò chơi, vào trò chơi rồi thì chuyện thứ nhất nàng làm là mở danh sách hảo hữu xem Nam Cung Từ Tâm có online không, lúc Tô Hướng Vãn ý thức được hành vi của mình thì nàng đang vì con người kia không ở trên mạng mà cau mày, tiếp theo lại giãn ra.

Thường thường ban ngày Nam Cung Từ Tâm sẽ không online, nàng biết rõ như vậy, việc gì phải mở danh sách ra xem Từ Tâm có ở đó hay không?!

Mọi chuyện cứ diễn ra hết sức tự nhiên, tựa hồ làm theo bản năng, cho dù đêm qua trước khi ngủ, nàng nghĩ đã hiểu rõ tâm tình của mình, nhất định phải cùng Nam Cung Từ Tâm bảo trì khoảng cách.

"Nam Cung Tiểu Túng." Lấy đầu ngón tay nhấp nhấp vào cái nick hảo hữu bị mờ, Tô Hướng Vãn hơi có chút hờn dỗi nói,"Nếu bây giờ em login, chị sẽ không bảo trì khoảng cách với em".

Vừa nói xong, Tô Hướng Vãn lập tức vì hành vi ngây thơ của mình mà cảm thấy buồn cười.

Nhưng trong khoảnh khắc nàng rút tay lại, hệ thống phát ra âm báo có hảo hữu login, đang lúc nàng nghĩ đến Nam Cung Từ Tâm ít có khả năng đăng nhập ban ngày, tên nhân vật vốn đang bị mờ đã sáng lên, dị thường chói mắt.

Tô Hướng Vãn hoàn toàn giật mình rồi, thật lâu thật lâu sau, khóe môi gợi lên một chút độ cong, nói không rõ là thoải mái hay là khổ tâm.