Tô Hướng Vãn được Nam Hướng Bắc bế trở ra giường, sau đó cái người hiếm khi cường thế hoàn toàn nằm rúc trong lòng nàng, ôm nàng không nói một lời.
Bình thường mỗi khi ôm nhau đều là Nam Hướng Bắc ôm nàng vào lòng, nay bỗng nhiên thay đổi vị trí, hành động này làm cho Tô Hướng Vãn chưa kịp tiếp thụ. Khi nàng lấy lại được phản ứng thì cảm giác có thứ gì đó nóng ẩm chạm vào da thịt.
Tô Hướng Vãn cứng người, tim như thể bị ai đâm nhói lên, đưa tay xoa đầu Nam Hướng Bắc, nàng khẽ cắn môi nói, "Chị xin lỗi".
Nam Hướng Bắc đang khóc, ngay sau khi vừa make love, cô lại hoàn toàn yếu thế vùi vào lòng nàng mà thổn thức.
Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy em ấy khóc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con người này lộ ra bộ mặt yếu đuối, mà hết thảy có lẽ đều bởi vì nàng, chính sự rối rắm của nàng đã dập tắt đi ánh sáng rạng rỡ và quật cường nơi Nam Hướng Bắc.
"Tại sao...trước đó chị lại như vậy?". Một người dù có khoan dung đến mức độ nào thì cũng không thể không để ý người mình yêu vì cái gì bỗng nhiên lạnh nhạt với mình, trừ phi người đó vốn cũng không thương yêu gì đối phương. Lúc này hẳn là nên nằm ôm ấp vuốt ve nhau nhưng có lẽ trận kích tình vừa rồi đã khiến bao nhiêu nghi hoặc cùng uỷ khuất trong lòng bộc phát, giờ phút này Nam Hướng Bắc không thể nào tiếp tục bảo trì dáng vẻ ôn nhu bao dung thường ngày được nữa.
Nghe tiếng đối phương thút thít, Tô Hướng Vãn nhẹ vỗ sau gáy Nam Hướng Bắc, giọng nói nhu hoà mang theo áy náy, "Là lỗi ở chị. Chị hứa sau này sẽ không...".
"Sau này sẽ không....nhưng chị sẽ không nói cho em nghe tại sao lần này bỗng nhiên chị như vậy đúng không?". Nam Hướng Bắc rầu rĩ.
"Không phải, chị sẽ nói cho em biết mà". Tô Hướng Vãn dịu giọng, "Em muốn nghe chứ?".
Nam Hướng Bắc bật dậy, hốc mắt còn đo đỏ, cái mũi cứ hít hít, bộ dạng thoạt nhìn rất đáng thương, "Muốn".
"Em thật sự là ngày càng giống tiểu bạch thỏ đó nha". Tô Hướng Vãn ngồi dậy theo, cũng không để ý đến nửa trên cơ thể vẫn đang trần trụi, nàng đưa tay véo gò má Nam Hướng Bắc, "Tiểu Tích mà nhìn thấy em như vậy chắc chắn sẽ càng thích em".
"Chết rồi quên mất, Tiểu Tích!". Nam Hướng Bắc hiện tại mới nhớ tới bé con, "Tiểu Tích có phải còn ở nhà trẻ hay không?".
"Ừ". Tô Hướng Vãn gật nhẹ, ánh mắt mang theo chế nhạo nhìn cô, "Vừa rồi là ai không chịu ngưng lại, bây giờ mới biết là phải đi đón Tiểu Tích hả?".
"A....". Nam Hướng Bắc lập tức mất tự nhiên, lát sau mới thỏ thẻ nói, "Vậy...hay là chúng ta đi đón Tiểu Tích trước đã".
Tô Hướng Vãn dịu dàng nhìn cô, "Không muốn nghe chị nói nguyên nhân sao?".
"Nhưng mà Tiểu Tích...". Sắc mặt Nam Hướng Bắc trở nên rối rắm, cô cắn cắn môi nói, "Vẫn là không nên để Tiểu Tích chờ lâu...".
Tuy cô rất muốn biết lý do kia, nhưng Tiểu Tích là một đứa nhỏ luôn thiếu đi cảm giác an toàn. Cho dù có giáo viên nhà trẻ ở cùng nhưng nếu đợi lâu quá không thấy người tới đón, thể nào con bé cũng sẽ khổ sở trong lòng a...
Tô Hướng Vãn mỉm cười, nàng đương nhiên biết Nam Hướng Bắc suy nghĩ cái gì....càng cảm thấy cô thật đáng yêu. Vì thế nàng kề sát cưng chiều hôn lên mặt Nam Hướng Bắc, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, nàng đẩy cô nằm ngã xuống giường, tiếp theo nàng đứng dậy mở tủ quần áo ra, "Là chị đi đón Tiểu Tích, không phải chúng ta".
"Sao vậy?". Nam Hướng Bắc lại ngồi dậy, "Để em lái xe cho, chúng ta cùng đi".
"Em không mệt ha?". Tô Hướng Vãn chọn đồ xong, quay mặt qua liếc nhìn cô một cái, "Em đã ở trên máy bay hai mươi mấy tiếng rồi đó".
"Nhưng mà....". Nam Hướng Bắc còn muốn nói tiếp nhưng Tô Hướng Vãn không cho cô cơ hội, "Không nhưng nhị gì hết, một là em cứ vậy nằm ngủ, hai là đi tắm thay đồ rồi trở ra ngủ tiếp, tóm lại sau khi đón Tiểu Tích về nhà, chị muốn thấy em đã ngủ rồi".
"A...", Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, "Em còn khoẻ mà, chưa có quá buồn ngủ, em...."."Nếu em không nghe lời thì lúc ngủ dậy cũng đừng mơ tưởng nghe chị nói ra nguyên nhân". Tô Hướng Vãn thản nhiên nói.
Cơ mặt nhất thời cứng ngắc, qua vài giây, Nam Hướng Bắc đột ngột đứng dậy khỏi giường, cầm đồ ngủ bỏ chạy vào phòng tắm, "Em tắm xong sẽ đi ngủ ngay".
Dứt lời liền mất dạng vào phòng tắm, Tô Hướng Vãn buồn cười lắc đầu, chuẩn bị đi đón Tô Vị Tích.
Lúc nàng cùng Tô Vị Tích trở về, kẻ ngốc nghếch khi nãy còn chối là không mệt mỏi đã sớm ôm chăn ngủ say sưa.
Bé con vừa vào nhà đã kích động chạy vào phòng muốn tìm Bắc Bắc nhưng thấy Bắc Bắc ngủ, nó liền giảm nhẹ bước chân xoay người đi ra đưa ngón tay lên miệng làm động tác kêu mami đừng có lên tiếng, lại còn dùng khẩu hình miệng nói chuyện với Tô Hướng Vãn, "Mami, Bắc Bắc đang ngủ".
Tô Hướng Vãn cười gật gật đầu, nàng đi đến bên giường ngắm nhìn người đang ngủ trước mặt...Bất luận đã trải qua chuyện gì, hiện tại người chiếm cứ lòng nàng chính là Nam Hướng Bắc. Mà Nam Hướng Bắc có thể chiếm cứ lòng nàng, dĩ nhiên là bởi vì sự ngốc nghếch cùng cố chấp độc nhất vô nhị của em ấy, hoàn toàn không liên quan gì đến chị gái nàng.
Nam Hướng Bắc ngủ một mạch đến sáng hôm sau, ngay cả cơm tối cũng không có ăn do Tô Hướng Vãn thấy cô ngủ ngon nên không muốn gọi dậy.
Mở mắt ra đầu tiên nhìn đến là tia nắng sớm chiếu qua rèm cửa sổ, Nam Hướng Bắc định thần một chút rồi cẩn thận ngồi dậy nhìn nữ nhân còn ngủ bên cạnh, cô lặng lẽ xuống giường vào phòng bếp rửa mặt, sau đó ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Tô Vị Tích không đến trường nên còn ngủ nướng, Nam Hướng Bắc làm xong thức ăn dọn ra bàn mà bé con và Tô Hướng Vãn đều chưa tỉnh giấc.
Không muốn gây động tĩnh đánh thức hai mẹ con, Nam Hướng Bắc hết sức nhẹ nhàng trở về phòng lấy quần áo bẩn định bỏ vào máy giặt, chợt nhớ tới chuyện gì, cô cầm đồng phục của mình tìm trong túi quần lấy ra một hạt châu.
Đây là hôm qua khi xuống máy bay, một thành viên trong đội bay phát hiện, lúc ấy hắn tính ném hạt châu đi nhưng cô kịp thời chặn lại, bởi vì cô nhớ rõ hạt châu này thuộc về chị gái ngồi xe lăn.
Nghĩ đến người đó, Nam Hướng Bắc giữ hạt châu trong lòng bàn tay, bỏ nốt quần áo vào máy giặt rồi trở ra phòng khách ngồi ở sopha nhìn hạt châu nhỏ nhắn tinh xảo đến ngẩn người.
Vòng tay nhất định rất quan trọng với chị ấy, nếu không lúc nó bị đứt chị ấy cũng không gấp đến mức luống cuống lên thế kia, không biết xảy ra chuyện gì...chẳng lẽ ở trên máy bay lại không cẩn thận làm rớt nữa sao?
Nam Hướng Bắc suy nghĩ muốn nhờ người ở công ty dò tìm tên và cách thức liên hệ đối phương...nếu chị ấy phát hiện thiếu mất một hạt châu chắc là sẽ phiền muộn lắm.
"Bắc Bắc". Tô Vị Tích ngủ dậy ra khỏi phòng, mắt nhìn đến Nam Hướng Bắc, nó vui vẻ kêu một tiếng, Nam Hướng Bắc cất hạt châu vào ví, quay đầu tươi cười, "Chào buổi sáng Tiểu Tích".
"Chào buổi sáng Bắc Bắc".
Đã ở chung một đoạn thời gian, nhưng cuộc sống đơn giản này cũng không làm cả hai thấy nhàm chán, mỗi ngày đều có thể mỉm cười nhìn nhau chào buổi sáng.
Bởi vậy ban đầu Tô Hướng Vãn ăn dấm chua từ hai người cũng là chuyện bình thường...bất quá nàng cũng đã dần quen với hình thức ở chung của hai con người này, bây giờ nhìn đến bộ dạng cả hai tương thân tương ái nàng cũng không còn ghen tị mấy.
Tô Hướng Vãn im lặng mỉm cười đứng ở cạnh cửa nhìn Nam Hướng Bắc và Tô Vị Tích ngồi ở bàn ăn chơi trò bao kéo búa...Cứ như vậy đi, đây chính là cuộc sống của nàng, không tính đến lý tưởng khát vọng sự nghiệp thì mong ước cả đời không phải cũng chỉ cần đơn giản như vậy thôi sao?
"Yeah!!! Con thắng! Bắc Bắc húp một muỗng cháo trắng đi". Nam Hướng Bắc ra bao, Tô Vị Tích ra cái kéo, nó vui vẻ cười nói. Ngẩng đầu bắt gặp Tô Hướng Vãn đang đứng ở cửa, nó có vẻ giật mình, lập tức thu liễm tươi cười trên mặt, múc một muỗng cháo bỏ vào miệng. Thấy ánh mắt khó hiểu của Nam Hướng Bắc, nó nhỏ giọng nói, "Bắc Bắc, mami dặn lúc ăn không được nói chuyện".
Nam Hướng Bắc liền hiểu, xoay người quả nhiên thấy Tô Hướng Vãn đang đứng mỉm cười nhìn qua đây, cô nghịch ngợm le lưỡi ra với nàng một cái rồi lên tiếng trấn an Tiểu Tích, "Thỉnh thoảng một lần không có sao đâu".
Tô Vị Tích không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu húp cháo, Nam Hướng Bắc đành phải đứng dậy, cười nói với Tô Hướng Vãn, "Em đi múc cháo cho chị".
"Ừ". Tô Hướng Vãn đi đến bàn ăn ngồi xuống, thấy Tô Vị Tích len lén nhìn mình, giống như sợ bị mình rầy la, lòng không khỏi mềm nhũn, nàng âm thầm thở dài, đưa tay xoa đầu nó, "Con ngoan ngoãn ăn sáng đi".
Được mami xoa đầu, Tô Vị Tích chớp chớp mắt nhìn mami, phấn chấn hẳn lên.
"Mau ăn đi". Tô Hướng Vãn nhướng mày nói.
Thế là bé con lại cúi đầu, từng muỗng từng muỗng ăn hết chén cháo.
Ăn sáng xong, Nam Hướng Bắc vốn tưởng Tô Hướng Vãn sẽ giải thích rõ ràng chuyện kia với mình, nào ngờ nàng lại có việc cần phải ra ngoài, không thể làm gì khác hơn, cô cũng đành mang Tô Vị Tích ra ngoài chơi, đợi giữa trưa gặp Tô Hướng Vãn thì cả nhà cùng đi ăn cơm.
Đời người luôn tràn ngập những loại chuyện tình cờ ngẫu nhiên, khi Nam Hướng Bắc đứng ở một hành lang triển lãm tranh thì nhìn thấy chị gái ngồi xe lăn, cô bất ngờ đến mức trợn tròn mắt, nhớ ra hạt châu còn bỏ trong ví, cô liền dắt tay Tô Vị Tích đi đến gần.
Nàng đang nói chuyện với một người đàn ông, sắc mặt nàng vẫn như trước tái nhợt, biểu tình nghiêm túc. Người đàn ông bên cạnh gật gật đầu phụ hoạ lời nàng nói, sau khi bàn xong việc hắn liền rời khỏi.
Nàng đưa tay xoa huyệt thái dương, vừa ngẩng lên đã thấy Nam Hướng Bắc, sau vài giây sửng sốt tầm mắt lại chuyển sang Tô Vị Tích đang nắm tay Nam Hướng Bắc, ánh mắt nàng giống như bị nam châm hút, dính trên người Tô Vị Tích thật lâu vẫn chưa dời đi.