"Ê này Hướng Bắc, làm như vậy coi không được nha!" Ăn cơm xong, một đám người ầm ĩ đòi đi KTV tiếp tục vui vẻ, kết quả Nam Hướng Bắc nói có việc phải đi trước làm cả bọn mất hứng, khi có người hô lên như thế, lập tức bên cạnh mấy người khác cũng hưởng ứng theo, "Đúng đó, sắp tối rồi, có chuyện gì để mai làm đi!".
"Thật sự không được." Nam Hướng Bắc xấu hổ nói, "Tôi đã có hẹn trước rồi."
"Đừng mất hứng như vậy chứ, gọi điện thoại nói một tiếng là được mà."
"Này..." Biểu tình có vẻ thực khó xử, Hướng Bắc cũng biết chỉ cần mình gọi Tô Vị Tích nói một tiếng con bé sẽ không trách mình, nhưng trong lòng cô luôn không muốn nuốt lời với con nít, Hướng Bắc cau mày không biết nên xử sao với đồng nghiệp cho phải.
Cũng may Phương Sắc mở miệng đỡ lời, "Thôi được rồi, các cậu không nên làm khó Hướng Bắc, cũng đâu phải sau này không còn gặp nhau, thật là."
"A...đúng vậy đó." Nam Hướng Bắc nghe vậy gật đầu lia lịa, "Lần tới tôi mời các cậu đi ăn."
"Đến lúc đó cậu cũng nên cẩn thận, cả đám này tên nào tên nấy đều ăn đến núi lở." Phương Sắc bổ sung thêm, Nam Hướng Bắc cảm kích nhìn nàng một cái, "Không sao đâu."
Đều đã nói đến như vậy, những người khác cũng không tiện kỳ kèo, chỉ càm ràm thêm vài câu rồi rốt cục cũng để cho Nam Hướng Bắc rời đi trước.
Nhìn đồng hồ thấy đã hơn bảy giờ, Hướng Bắc vội vàng trở về nhà, vừa mở cửa đã đi tìm Tô Vị Tích.
"Làm sao vậy?" Tô Hướng Vãn vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra nửa điểm tức giận bừng bừng như lúc ở nhà trẻ, ngược lại còn tiến lên sửa sang lại quần áo cho Hướng Bắc, "Em xem em kìa, sao đổ mồ hôi nhiều vậy, đang giữa mùa đông thế này."
"Hơ, bởi vì... bởi vì muốn nhanh về gặp chị." Nam Hướng Bắc ấp úng, không biết là do nói dối hay là do lời nói ra có chứa ngon ngọt đáng ngờ mà hai má cô ửng hồng, vì thế cô vội vàng chuyển mắt đi chỗ khác, "Tiểu Tích đâu rồi chị?".
Không bỏ sót biểu tình của cô, Tô Hướng Vãn vẫn bất động thanh sắc, "Đương nhiên là ở trong phòng."
"Vậy à... Em, em dắt Tiểu Tích ra ngoài chơi một chút nhé, đã vài ngày rồi không chơi với con bé." Lúc nói chuyện ngữ khí Nam Hướng Bắc rõ ràng ngập ngừng mấy lần, biểu tình càng lúc càng mất tự nhiên, người sáng suốt liếc mắt một cái có thể nhìn ra khác thường, chính cô lại không biết cả người mình đầy sơ hở, "Chị hẳn là còn phải xử lý tài liệu công ty?"
"Ừ." Nghe hỏi, Tô Hướng Vãn nhẹ gật đầu, không vạch trần cũng không ngăn cản cô, "Đừng đi lâu quá, cũng không còn sớm."
"Ừm." Nam Hướng Bắc dùng sức gật đầu, tiến nhanh đến phòng Tô Vị Tích, "Tiểu Tích."
Trong phòng, Tô Vị Tích vẫn còn mặc quần áo ban ngày, balo nhỏ cũng đặt ở bên cạnh. Lúc này bé con còn đang ôm gấu con thủ thỉ gì đó, nghe được tiếng của Hướng Bắc lập tức ngẩng đầu lên, cực kỳ phấn chấn, "Bắc Bắc!".
"Đi nào, chúng ta đi tới chỗ dì Lâm." Nam Hướng Bắc ý bảo Tiểu Tích mang balo lên, sau đó đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé con, "Hôm nay để con chờ lâu, Bắc Bắc xin lỗi nha."
"Không có sao hết." Tô Vị Tích nắm lấy tay Hướng Bắc, cười vui vẻ, "Tiểu Tích biết Bắc Bắc nhất định sẽ về đưa con đi ."
"Ừ." Nam Hướng Bắc cũng cười tủm tỉm, "Hứa với Tiểu Tích cái gì Bắc Bắc sẽ đều làm được."
"Bắc Bắc tốt nhất !"
Ngoài cửa phòng, Tô Hướng Vãn khẽ nhướng mi, sau đó hướng về phía phòng sách bên cạnh. Đến lúc Nam Hướng Bắc cùng Tiểu Tích đi ra thì nàng đã ngồi đằng sau bàn làm việc tựa hồ đang chăm chú nghiên cứu tài liệu.
"Em với Tiểu Tích đi ra ngoài chơi một chút nha." Nam Hướng Bắc đứng ở cửa phòng sách, nhìn Tô Hướng Vãn, trong lòng hơi có chút chột dạ, "Một lát sẽ về."
"Ừ, đi đi." Tô Hướng Vãn vẫn cúi đầu đọc đọc, tay còn lật một trang tài liệu, "Nhớ về sớm một chút."
"Ừm!"
Đợi cho Nam Hướng Bắc cùng Tô Vị Tích vừa ra khỏi cửa, Hướng Vãn lập tức buông đồ trong tay, mặc vào áo khoác cũng theo sau ra khỏi nhà.
Xa xa đằng kia một lớn một nhỏ, cũng may là Nam Hướng Bắc không có lái xe, cũng không cảnh giác mấy nên thẳng một đường Hướng Vãn đi theo đều không có bị phát hiện.
Nàng thực lòng muốn nhìn rõ xem Nam Cung Tiểu Túng hiền lành ngoan ngoãn kia rốt cuộc đang làm cái quỷ gì!
Phòng tranh của Lâm Tô kỳ thật cũng không xa, đi bộ ước chừng hơn mười phút là đến. Nam Hướng Bắc nắm tay Tô Vị Tích đi vào, người phụ nữ ngồi xe lăn nghe được động tĩnh liền xoay người lại. Nhìn thấy hai người, nàng lộ ra nụ cười ôn nhu, chuyển động xe lăn đi tới, "Hôm nay hình như hơi trễ."
"Vâng, bỗng nhiên có chút việc." Nam Hướng Bắc nâng tay cào tóc, có chút ngượng ngùng, "Để chị đợi lâu như vậy, thật có lỗi."
"Không sao." Lâm Tô lắc đầu, tiếp theo nhìn Tô Vị Tích, nụ cười càng phát ra nhu hòa thân thiết, "Tiểu Tích ơi, đã hai ngày dì không gặp con rồi đó nha ~".
"Dạ! Tiểu Tích cũng nhớ dì nữa!" Nghe bé con ngoan hiền thông minh đáp lại, lập tức người ngồi xe lăn nở nụ cười càng thêm xán lạn, "Dì cũng nhớ Tiểu Tích".
Nam Hướng Bắc nhìn dáng cười của hai người một lớn một nhỏ, cô bỗng nhiên cảm thấy họ có chút giống nhau, lại lắc lắc đầu cười thầm bản thân sao lại cảm thấy như thế.
Từ nhỏ đến lớn, cô là người ít tin chuyện này nhất. Trước kia mỗi lần có người nói dáng dấp cô rất giống ba mình, cô về nhà soi gương thật lâu cũng chẳng thấy giống chỗ nào. Hiện tại làm sao lại thấy Lâm Tô giống Tô Vị Tích đây nhỉ? Thật khó hiểu.
"Chúng ta đến phòng vẽ tranh nào." Nét mặt tươi cười như cũ, Lâm Tô lên tiếng thật mềm nhẹ. Lúc xe lăn đổi hướng, Nam Hướng Bắc thấy rơi xuống một trang giấy nhỏ, tiến tới đưa tay bắt lấy, "Này của chị."
Bởi vì động tác của cô mà hơi ngạc nhiên, rồi chợt hiểu Lâm Tô cười đáp lại, "Vẽ xong một bức mà không hài lòng, chị sẽ xé bỏ nó."
"Ừm..." Nam Hướng Bắc gật đầu tỏ vẻ hiểu được, cũng cười theo, "Nhưng mà em cảm thấy chị vẽ vẫn đẹp lắm."
"Ha ha, cám ơn em đã khích lệ."
Cách xa một khoảng, Tô Hướng Vãn không thấy được hình dáng người phụ nữ ngồi trên xe lăn, nhưng thấy rõ hai đứa con nít nhà nàng một lớn một nhỏ đang tựa hồ rất thân thiết với người kia. Nhìn thấy Hướng Bắc của nàng còn ân cần nhặt giấy cho người phụ nữ nọ, lông mày nàng cau thành một cục, môi mím chặt.
Trơ mắt nhìn ba người kia đi về phía phòng vẽ tranh bên trong, Tô Hướng Vãn hơi do dự.
Dù là hồi chiều ở nhà trẻ nghe được con gái nói như thế, nàng vẫn là không muốn tin Nam Hướng Bắc ra ngoài hư hỏng. Mỗi lần xuất hiện lo lắng nàng đều nghĩ cái đứa ngốc kia ngay từ đầu mỗi khi nhìn đến nàng liền lập tức đỏ mặt, làm sao có khả năng làm ra chuyện như thế cơ chứ. Nhưng rồi nàng cứ cảm thấy hành vi gần đây của Hướng Bắc rất là bất thường, cho nên đêm nay mới nhịn không được mà đi theo, thực muốn biết cô đang lừa dối mình chuyện gì.Nếu như là nàng trước đây, nhất định sẽ rất coi thường chuyện theo dõi này nọ. Chuyện như vậy, nàng cho rằng chỉ có người ghen tuông vớ vẩn lại nhàn rỗi mới đi làm. Nhưng khi nhìn thấy một màn kia, cho dù cảm thấy Hướng Bắc đối với người phụ nữ kia cũng không có quá thân mật, trong lòng vẫn là nổi lên cơn ghen nhè nhẹ.
Cuối cùng cũng lựa chọn đi theo vào gallery, Tô Hướng Vãn hướng tới góc tối bên trong đi đến, không rảnh nhìn xem sắp xếp hay trang hoàng đẹp đẽ ra sao. Mãi đến trước cửa phòng vẽ tranh, nàng mới dừng lại.
Trong căn phòng không quá lớn có một cái bàn nhỏ, Tô Vị Tích đang ngồi ở đằng sau, trong tay cầm bút chì, rất chăm chú vùi đầu vẽ. Mà người ngồi xe lăn kia cúi đầu nhìn bé con, chốc chốc lại chỉ cho cô bé cái này cái nọ, tựa hồ như đang dạy bé.
Nam Hướng Bắc ngồi trên ghế bành, rúc người vào ghế, buồn chán lấy ra điện thoại nghịch nghịch, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn người phụ nữ bên kia, ánh mắt có vẻ vô cùng hiền hòa.
Cơn ghen trong lòng càng lúc càng lớn, Tô Hướng Vãn cắn chặt môi dưới, trân mình nhìn chằm chằm Nam Hướng Bắc, trong lòng lại không hiểu vì sao cảm thấy người phụ nữ kia trông rất quen thuộc.
Có lẽ trong lòng người yêu nhau thường có linh tính, Nam Hướng Bắc đang cúi đầu chơi di động rất nhanh cảm thấy gì đó, cô ngẩng lên nhìn ra cửa. Trông thấy Tô Hướng Vãn, cô giật bắn mình, bật dậy khỏi ghế thất thanh kêu lên, "Đại sư tỷ!".
Tô Hướng Vãn khẽ hừ một tiếng, giống như ghét bỏ không thèm nhìn tới Hướng Bắc, lại nhìn về phía Lâm Tô. Nhưng ngay lúc đối diện ánh mắt nhìn lại của người kia, nàng chết trân tại đó.
Tay theo bản năng chuyển động xe lăn, cả người Lâm Tô run rẩy xoay qua. Tô Hướng Vãn từ phía cửa tiến vào từng bước, kinh ngạc nhìn chằm chằm thân ảnh người kia, nhìn chiếc xe lăn kia, trước mắt nàng phủ hơi nước mơ hồ.
"Dì... Mami..." Tô Vị Tích khó hiểu gọi hai người, thấy cả hai đều không phản ứng, bé con bối rối nhìn về phía Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc...".
Vẻ mặt Nam Hướng Bắc giờ phút này cũng đồng dạng không hiểu ra sao. Khi nhìn thấy nước mắt Hướng Vãn rơi xuống, lòng cô nhói lên đau đớn, lại đồng thời vỡ lẽ mọi chuyện.
Lâm Tô, chẳng phải là đảo hai chữ Tô Lâm lại sao?Cho nên, ngay lần đầu tiên Tô Vị Tích gặp Lâm Tô đã vô cùng yêu mến người dì này; cho nên, Hướng Bắc cô ngay lúc nhìn thấy bức vẽ cô gái trong góc kia của phòng tranh cũng lập tức yêu thích; cho nên... lúc đó ở sân bay, Lâm Tô nhìn thấy ảnh chụp trong ví tiền của cô mới lộ ra cái vẻ thẫn thờ ấy.
Là do cô quá trì độn, cho nên mới không nhận ra được nhiều chi tiết có ý nghĩa như vậy.
Không nhìn tới sắc mặt Nam Hướng Bắc đã tái nhợt thế nào, Tô Hướng Vãn chậm rãi đi đến chỗ Tô Lâm, lẳng lặng nhìn bóng dáng của nàng, nước mắt giống như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống. Thật lâu sau, nàng mới cất lên giọng nói run rẩy, "Chị ơi...".
Người ngồi xe lăn toàn thân run lẩy bẩy, hai tay siết chặt tay vịn, như thể nếu không nắm chặt sẽ lung lay ngã ra mất.
"Sao lại...", bàn tay Hướng Vãn nâng lên muốn đặt trên vai người kia, lại ngưng trệ tại không trung, rơi xuống bên trên xe lăn, Tô Hướng Vãn nghẹn ngào, "Sao lại như thế này...".
Bao nhiêu lần tưởng tượng, bao nhiêu lần nằm mơ, nàng đều nghĩ đến lúc tìm được chị ấy sẽ là hoàn cảnh như thế nào. Nàng ngỡ sẽ ở trong phi trường mà ôm chặt lấy chị, ngỡ sẽ ở trong máy bay nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chị, hay ngỡ rằng sẽ tại một ngã tư đường nào đó nơi xứ lạ, hai chị em gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Thế nhưng nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến sẽ ở tình huống như thế này mà gặp nhau, không hề có dấu hiệu báo trước nào lại gặp được chị gái của nàng.
Nhưng... quan trọng hơn là, vì sao chị ấy lại... lại ngồi xe lăn?