Toàn bộ buổi sáng, Tô Lâm không nói thêm câu nào nữa, chỉ lẳng lặng ngồi trên xe lăn suy tư, có lúc thì lộ ra biểu tình đăm chiêu. Nam Hướng Bắc chỉ im lặng ngồi bên cạnh nàng, cũng không có quấy rầy.
"Còn nhớ chuyện ở sân bay Colombia không?" Tới gần giữa trưa, Tô Lâm rốt cuộc mở miệng nói chuyện, nhắc tới một việc không liên quan đến chuyện dọn đến ở cùng.
"Hửm?" Nam Hướng Bắc đang mải ngắm bức tranh vẽ cô gái kia của Tô Lâm, giờ cô đã biết cô gái làm mẫu trong bức vẽ kia chính là Tô Hướng Vãn. Đang mãi suy nghĩ lúc vẽ bức tranh này tâm trạng Tô Lâm đến tột cùng là như thế nào, nên khi Tô Lâm hỏi cô không kịp phản ứng.
"Chiếc vòng chuỗi hạt kia..." Tô Lâm không nhìn cô, ánh mắt xa xôi, thanh âm thật nhẹ, hai tay đặt trên đùi, vuốt ve lớp lông trên khăn, "Chiếc vòng bị đứt ở sân bay ấy, chính là chiếc vòng mà em giúp chị nhặt lại hạt châu này."
Nam Hướng Bắc quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.
"Đó là Hướng Vãn mua cho chị." Tô Lâm nhẹ mỉm cười, tựa hồ nhớ tới khoảng thời gian còn trẻ, ánh mắt vô cùng ôn nhu, "Sinh nhật thứ mười tám của chị, em ấy lén lút ở bên ngoài làm thêm, tiết kiệm thật lâu mới mua được chuỗi hạt kia tặng cho chị."
Nam Hướng Bắc kinh ngạc nhìn, đưa tay sờ ví tiền trong túi. Ngày đó cô nhặt được hạt châu nhỏ kia, sau Tô Lâm lại bảo cô giữ lấy, tuy rằng cô không rõ lắm nhưng vẫn đem hạt châu cất vào trong ví.
"Nhiều năm rồi, nó vẫn ở bên cạnh chị." Tô Lâm quay đầu nhìn Nam Hướng Bắc, cười tự giễu, "Lại cố tình bị đứt vào ngày chị gặp em."
Thế gian này có rất nhiều sự tình vô cùng huyền diệu, tỷ như duyên phận, tỷ như vận mệnh."Là em nhặt lại hạt châu giúp chị." Tô Lâm như trước nhìn cô, biểu cảm tự giễu trên mặt cũng từ từ nhạt nhòa, ánh mắt trở nên chân thành, "Sau đó chị nhìn thấy ảnh chụp trong ví của em, chị cũng đoán quan hệ của hai người. Sau khi về nước, chị quyết định không đi quấy rầy cuộc sống của em ấy nữa, vứt bỏ chuỗi hạt ấy."
"Thật không ngờ em lại nhặt được một hạt rơi trong máy bay, mà chính chị cũng không biết."
"Đây có lẽ là số mệnh, chị với em ấy nhất định không có cách nào ở cùng một chỗ được, em thì lại có thể cùng em ấy bên nhau cả đời."
"Tô..." Nam Hướng Bắc há hốc miệng, muốn nói gì đó lại nhất thời không biết nên biểu đạt như thế nào, đành khép miệng, nhíu mày không nói lời nào.
"Chị nói nhiều như vậy, chính là muốn nói với em, chị với Hướng Vãn về sau sẽ chỉ là quan hệ chị em, trừ lần đó ra thì cái gì đều không có." Tô Lâm mỉm cười, trong mắt lưu động một loại cảm xúc mà Nam Hướng Bắc xem không hiểu, nhưng không rõ vì sao lại cảm thấy có chút đau lòng cho người này, cô hạ mi mắt, không nói gì cả.
"Chị hiểu được ý tốt của hai em." Tô Lâm ngưng mắt nhìn cô, "Em hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, thật lòng muốn chị chuyển đến ở cùng các em sao?"
Nam Hướng Bắc ngẩng đầu, nhìn Tô Lâm thật lâu, cô cắn cắn môi, gật đầu.
"Em thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu." Tô Lâm lại nở nụ cười lần nữa, lắc đầu, "Dọn đến trong hôm nay luôn sao?"
"Ôi, sao cơ?" Nam Hướng Bắc nhìn nàng, vẻ mặt dại ra.
"Nói đến nát nước với em rồi em vẫn còn kiên trì như vậy." Tô Lâm bất đắc dĩ nhìn cô, "Chị quả thật khó có thể cưỡng lại dụ dỗ từ Tiểu Tích."
Tay cào cào tóc, Nam Hướng Bắc có chút ngượng ngùng, dù sao Tô Lâm mới là mẹ ruột Tô Vị Tích, cô thế mà lại bắt con gái nhà người ta ra làm mồi dụ. Hành vi này quả là có chút "vô sỉ".
"Vừa lúc hôm nay chị không bận việc gì, có thể giúp em thu dọn này nọ." Tuy còn ngượng ngùng, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn luôn là tuýp người hành động thực tế, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi nói với Tô Lâm, "Em cùng chị đi lên thu xếp hành lý, sau đó em về nhà lái xe lại đây, rồi cùng nhau chở đồ đạc về."
Tô Lâm không cự tuyệt nữa, cười yếu ớt đáp ứng.
Vì thế, vào ban đêm, lúc Tô Hướng Vãn vẻ mặt mệt mỏi từ sân bay về nhà, sau khi mở cửa bước vào phòng khách, nhìn thấy đúng là Tô Lâm đang dạy Tô Vị Tích vẽ tranh, nàng thật sự kinh ngạc.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng động, hiển nhiên là Nam Hướng Bắc đang nấu cơm, Tô Hướng Vãn trong lòng nảy lên suy nghĩ, cũng không có quấy rầy hai người đang vẽ vẽ trong phòng khách, nàng đi thẳng vào bếp.
Nam Hướng Bắc đang cầm cái thìa nếm vị canh, nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn cửa, nhìn thấy Tô Hướng Vãn, cô lập tức lộ ra nụ cười tươi rói, "Chị đã về rồi à."
"Chị ấy làm sao lại ở đây?" Vẻ mặt Tô Hướng Vãn hoàn toàn không thể tin được, "Em đừng nói với chị là em đã thật sự khuyên được chị ấy về đây ở đấy nhé."
Mặt ngẩng lên kiêu hãnh, Nam Hướng Bắc đắc ý nhìn nhìn Tô Hướng Vãn chớp mắt không nói.
"Em làm như thế nào được vậy?" Tối hôm qua nàng nói đến hết lời nhưng Tô Lâm vô luận thế nào cũng không đồng ý, "Em đừng nói là em đeo bám chị ấy suốt cả ngày ở gallery đấy nhé."
"Không có nha." Nam Hướng Bắc quay người tiếp tục nếm canh, sau đó cho thêm một ít muối, giọng nói nghe vô cùng bình tĩnh, "Em chỉ là cùng chị ấy hàn huyên vài câu, nói với chị ấy lúc hai người chúng ta đều có nhiệm vụ bay thì không có người chăm sóc Tiểu Tích. Vậy là chị ấy đáp ứng."
Về chuyện Tô Lâm kể về chuỗi hạt châu, cô đáp ứng Tô Lâm không nói cho Tô Hướng Vãn.
Tô Hướng Vãn sửng sốt, tiếp theo bật cười thành tiếng, đi đến phía sau lưng cô ôm lấy, "Em thật đúng là thông minh."
"Đúng vậy đó." Nam Hướng Bắc rất nhanh đáp, "Hơn nữa, Tiểu Tích thích vẽ như vậy, Tô tỷ tỷ ở nơi này có thể mỗi ngày dạy con bé vẽ, thật tiện vô cùng."
"Tô tỷ tỷ?" Nam Hướng Bắc cùng chị gái của nàng quan hệ đã tốt đến mức này sao?
"Ừm." Nam Hướng Bắc gật đầu, tiếp theo lại nhìn về phía Hướng Vãn, "Chị mau về phòng tắm rửa đi, thay đồ ở nhà cho thoải mái rồi ra ăn cơm."
Tô Hướng Vãn hơi cau mày, nhìn cô trong chốc lát, không rõ cảm giác trong lòng mình hiện tại là gì. Cuối cùng nàng đành phải gật đầu, xoay người ra khỏi bếp, trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Đợi đến lúc nàng đi ra khỏi phòng ngủ, Nam Hướng Bắc đã sớm làm xong cơm tối, Tô Lâm và Tô Vị Tích cũng đang ngồi chờ ở bàn ăn. Tô Vị Tích trước sau như một ngồi ở bên cạnh Nam Hướng Bắc, mà Tô Lâm thì ngồi đối diện các nàng.
Đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Lâm, Tô Hướng Vãn múc chén canh đặt ở trước mặt chị, "Trước khi ăn, chị uống chút canh trước đã."
Dạ dày Tô Lâm không phải quá tốt, trước kia lúc còn ở nhà, Hướng Vãn luôn có thói quen múc một chén canh nóng cho chị. Nhiều năm qua đi nàng vẫn còn nhớ chuyện này.
"Bệnh dạ dày của chị lâu rồi không còn tái phát nữa." Tô Lâm cười cười, trong mắt có một chút cảm xúc khác thường chợt lóe. Chị cúi đầu, múc một muỗng canh đưa vào miệng, tiếp theo lại ngẩng đầu lên, cười nói với Nam Hướng Bắc, "Tiểu Bắc làm canh thật sự là rất ngon."
Nam Hướng Bắc vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt cũng vô cùng trong trẻo, "Em không biết bao tử chị không tốt, lần sau sẽ nấu canh thích hợp cho chị."
"Không cần phiền phức như vậy, em bình thường làm như thế nào thì về sau cũng làm như vậy là được rồi." Tô Lâm nâng tay vén sợi tóc, động tác này Hướng Bắc vô cùng quen thuộc, bởi vì Tô Hướng Vãn cũng có thói quen này.
"Cả nhà dùng cơm đi." Nam Hướng Bắc lập tức không biết nói cái gì cho phải, Tô Hướng Vãn đúng lúc mở miệng nói, vì thế mọi người liền bắt đầu bữa tối.
Bởi vì cơm tối có món tôm lớn, Nam Hướng Bắc như trước đây lột tôm xong đặt vào chén Tô Vị Tích. Cùng lúc hành động giống cô, Tô Hướng Vãn cũng đem tôm lột vỏ sau bỏ vào chén Tô Lâm. Động tác vô cùng thuần thục, hiển nhiên là vì trước kia thường xuyên làm như vậy, mà Tô Lâm đồng dạng thực ăn ý gắp món Hướng Vãn thích cho vào chén của nàng, cũng nhớ rõ đem tỏi tây gắp bỏ ra chén bên cạnh.
Nam Hướng Bắc nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, vẻ mặt không có gì thay đổi, vẫn thực ôn hòa bình tĩnh.
Ăn tối xong, không để cho Tô Lâm và Tô Hướng Vãn thu dọn bàn ăn, Nam Hướng Bắc đem toàn bộ các nàng đuổi ra phòng khách, một mình một người dọn dẹp hết thảy, cô ở trong bếp rửa chén đĩa, xong xuôi tất cả mới đi ra.
Nhưng mà không đợi đến phòng khách, cô đã dừng bước.
Trong phòng khách, Tô Hướng Vãn vốn trước đây vẫn luôn có tư thái khí thế, giờ bị bắt ngồi trên ghế khoác tấm áo giả làm dáng vẻ trầm tư. Còn trên đùi Tô Lâm là bàn vẽ, trong tay chị cầm bút vẽ, ánh mắt chuyên chú nhìn Hướng Vãn, trên giấy phác nên bộ dáng của nàng, bên cạnh còn có Tô Vị Tích ôm nàng, vẻ mặt thật sự y chang không sai biệt.
Nam Hướng Bắc im lặng đứng đó, cảm giác như mình là người ngoài cuộc đứng nhìn cảnh này. Cô cố gắng nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Nam Hướng Bắc luôn luôn tự nhủ với lòng, nhất cử nhất động của Tô Hướng Vãn với Tô Lâm đều chỉ là cử chỉ của em gái đối với chị. Hai người họ đều đã nói rất rõ ràng với cô rằng cảm giác của mỗi người đối với người kia đều chỉ là tình cảm chị em, cho nên đáng lẽ cô không nên suy nghĩ nhiều mới đúng. Nhưng mà rõ ràng mỗi lần biến chuyển trong lòng xảy ra, mỗi lần Hướng Bắc nhìn đến cảnh sinh hoạt hài hòa đầy ắp yêu thương như thế, đều khiến cô cảm thấy lòng có chút co rút đau đớn.Im lặng trở về phòng, Nam Hướng Bắc ngồi trên ghế phát ngốc một hồi, cuối cùng cười khổ cố gắng xua đi ý tưởng linh tinh rối rắm trong đầu, mở máy tính chuẩn bị chơi game.
Rõ ràng chính cô đã tích cực khuyên nhủ Tô Lâm làm cho chị ấy chịu chuyển đến đây sống, rõ ràng hồi sáng lúc nghe Tô Lâm nói lời kia cô còn cảm thấy giống như được uống thuốc an thần, như thế nào đến tối lại xuất hiện ý niệm không nên có thế này trong đầu?
Mở trò chơi, login, cô xốc lại tinh thần, chuẩn bị chào hỏi các bằng hữu trong bang hội, lại phát hiện không tìm thấy kênh của bang hội ở đâu.
Ngẩn người, vừa cẩn thận nhìn một chút, Nam Hướng Bắc thay đổi sắc mặt.
Vì sao trạng thái của Nam Cung Từ Tâm hội lại hiện lên "không có bang hội"? Cái bang hội kia là do Tô Hướng Vãn tự tay lập, bang chủ chính là Tô Hướng Vãn a! Nàng không thể nào đá cô khỏi bang hội được!
Lại mở ra danh sách bạn bè, kết quả không thấy tên mấy người Phó Quân Quân cùng Ngô Kiệt Tào, Nam Hướng Bắc càng thêm bối rối, vội vàng tra tìm tên của bọn họ. Cũng may Ngô Kiệt Tào đang online, cô vội vàng gửi tin nhắn qua: "A Tào, trò chơi này sao lại thế này? Bang hội đi đâu mất rồi? Còn nữa, tại sao danh sách bạn bè của ta lại thiếu nhiều người như vậy?"
Hồi lâu sau, Ngô Kiệt Tào bên kia trả lời: "Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này với ta?"
Nam Hướng Bắc lại cả kinh, vội vàng hỏi tiếp, hệ thống lại báo nàng bị Ngô Kiệt Tào nhét vào sổ đen.
Này, này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?