Kỹ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 12

Sau một hồi tự phân tích và khiếp sợ không thôi, Phương Thư Giai bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng, đáy lòng trào dâng tình thương cùng với lòng trắc ẩn.

L thật là đáng thương, một người tốt như vậy, vừa thiện lương dịu dàng, lại thông thái có tiền, dáng người còn đẹp, mặt có xấu một chút thì đã làm sao chứ? L nhất định là rất tự ti, huống chi vừa mới chịu đả kích từ bạn trai cũ, nếu bây giờ mình còn ghét bỏ anh ấy, thì đúng là mất sạch tính người!

Cho dù có xấu ma chê quỷ hờn, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm! Bất kể là khoa da liễu hay ngoại khoa chỉnh hình, hắn đều có thể tìm được bác sĩ giỏi nhất.

Miễn là không phải giết người, phóng hỏa, hay có vấn đề về thân thể, thì hết thảy chỉ là việc cỏn con.

Phương Thư Giai cảm giác cả người đang tỏa ra hào quang thánh mẫu, đầy thâm tình mà trả lời: “Em đương nhiên có thể chờ anh! Chẳng lẽ anh lại không tin tưởng em tới vậy sao? Thời điểm em khó khăn nhất, là anh ở bên em, làm sao em có thể rời bỏ anh khi anh gặp khó khăn được!”

Phương Thư Giai gửi xong, không nhịn được mà đọc lại một lần, cảm thấy bản thân chính là người đàn ông tốt nhất thế gian, ai mà húp được hắn, là có phúc mấy đời.

Tự cảm động một hồi, Phương Thư Giai nghĩ nghĩ, vẫn thấy hơi khó chịu.

Suy cho cùng đó cũng là người mà sau này mình chạm mặt sớm tối, cho dù lý trí không để ý, thì tâm lý cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

Tuy hắn không quá để ý đến gương mặt, nhưng đã là con người, có ai lại không thích cái đẹp cơ chứ?

Suy xét vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng, Phương Thư Giai cân nhắc một lúc, vẫn quyết định thảo luận với Hà Dao có kinh nghiệm yêu đương phong phú.

Không ngoài dự liệu, người kiên định phản đối yêu đương qua mạng – Hà Dao nghe xong, chỉ phán một câu xanh rờn: “Chia tay!”

“Bà nghe tôi nói đã……”

“Anh giai à, như thế mà còn không chịu chia tay, ông đang chờ cái gì nữa hả?!” Hà Dao chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Hắn ta chuốc cho ông bùa mê thuốc lú gì rồi?”

“Không không không, bà nghe tôi tỉ mỉ phân tích cái đã.” Phương Thư Giai nói, “Anh ấy nhất định là người tốt!”

Hà Dao ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng: “Phân tích đi, tôi xem ông có thể phân tích ra cái quái gì?”

Phương Thư Giai hắng giọng nói: “Đầu tiên, nếu anh ấy là người xấu, dù sao cũng phải lừa tôi thứ gì đúng không? Nếu nói là gạ chịch, lần trước hẹn gặp mặt, anh ấy còn chẳng tới.

Còn bảo là lừa tiền, mặt mũi còn chưa thấy, đã tặng tôi món quà trị giá mấy ngàn tệ —— Tôi mới tìm chuyên gia xem thử rồi, cái khuy măng sét kia là hàng real.

Vậy bà nói xem, nếu anh ấy không muốn lừa tình tôi, vậy thì lừa gì chứ?”

“Ha, ông cũng biết là hắn lừa tình mình cơ đấy?”

“Chuyện tình cảm, nói cái gì mà lừa với không lừa?” Phương Thư Giai nói, “Như vậy chẳng phải là lừa tới lừa lui hay sao!”

“Một mảnh tình vắt vai cũng chẳng có, chỉ ngụy biện là giỏi……” Hà Dao lẩm bẩm nói, “Biết đâu hắn ta muốn “thả dây dài, câu cá lớn” thì sao! Mấy gã đàn ông lừa bịp con gái nhà lành, tên nào mà không tặng áo quần, túi xách còn hỏi han ân cần?”

Phương Thư Giai hùng hồn cãi lại: “Con cá như tôi thì được mấy cân mấy lạng chứ, đáng giá để anh ấy phải thả mồi lớn, tung dây dài vậy ư? Không nói tới việc tặng quà, miễn phí trò chuyện một năm, ít nhiều cũng phải lừa thứ gì, đúng không? Mà tôi cũng chẳng phải con gái, để lừa về sinh con.

Anh ấy có thể lừa tôi gì chứ, chẳng lẽ là lừa bán nội tạng?”

Hà Dao nghe vậy thì sửng sốt không thôi, ngẫm nghĩ một hồi còn cảm thấy cực kỳ có lý.

Nhưng dường như vẫn có chỗ nào đó sai sai —— Mãi đến lúc này, cô nàng mới nhớ tới vấn đề mà bọn họ thảo luận: “Vậy cũng không được! Xấu là vấn đề lớn đấy! Dù sao ông cũng là một chàng đẹp trai mắt to mày rậm, sao có thể yêu một người xấu xí được chứ?”

“Vậy mới nói là chuyện nhỏ.” Phương Thư Giai nói, “Chỉ cần một mình tôi đẹp là được rồi, mặt mũi anh ấy bình thường chút cũng không sao, huống chi body anh ấy còn rất đẹp.

Lúc tắt đèn rồi thì xấu đẹp gì cũng như nhau thôi, có khi anh ấy còn mạnh hơn người khác đó!”

“Xì, rõ ràng là một con thỏ ngốc, cứ muốn giả bộ làm hồ ly tinh……”

“Mau đi trực ban đi! Tôi phải đi nướng bánh quy cho L rồi, hi hi.”

Hà Dao cúp điện thoại, vẻ mặt đầy phức tạp.

Cô đã gặp không ít cô gái trẻ tuổi, sau khi sa vào lưới tình thì hoàn toàn thay đổi tính cách, hết lòng hết dạ vì người mình yêu.

Không thể ngờ Phương Thư Giai hai mười mấy tuổi đầu, lại có thể khoa trương đến vậy —— Đối tượng hẹn hò qua mạng kia của hắn, thấy thế nào cũng giống một tên lừa đảo!

Tuy nói mọi người đều là người trưởng thành, cần phải chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của chính mình.

Nhưng cô làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn bạn tốt của mình đâm đầu vào hố lửa cho được.

Thẳng thắn khuyên bảo vô tác dụng, phải làm thế nào mới có thể nói bóng nói gió giúp hắn tỉnh ngộ đây? Hà Dao rơi vào trầm tư.

Minh Dục hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành một kẻ lừa đảo ở trong mắt đàn em khóa dưới, anh ngâm mình trong bồn tắm xả stress một lúc, sau đó mới lấy hết can đảm mà mở điện thoại ra.

Trên Meet U có một tin nhắn mới ——

Minh Dục híp mắt, cẩn thận mở ra xem.

Nhìn thấy lời bộc bạch đầy khoa trương của Đăng Các Mộng Ức, anh tựa đầu vào thành bồn tắm, có chút ngốc nghếch cười rộ lên.

Không ngờ những lời người này nói lại ngọt ngào đến vậy —— còn ngọt hơn cả lúc anh với Triệu Thời Thanh yêu nhau.

Mặc dù đã vấp ngã một lần, nhưng anh vẫn muốn lựa chọn tin tưởng.

Hàiii, hết cách rồi! Ai bảo tình yêu khiến con người mù quáng cơ chứ.

Anh đã trưởng thành và hiểu được, không cần phải khảo nghiệm tình yêu.

Anh chỉ có thể tự thử thách chính mình —— Trước lúc lăn giường với Đăng Các Mộng Ức, nhất định phải làm một người đàn ông khỏe mạnh!

Ở trong làn nước ấm, dưới ý chí chiến đấu đang hừng hực dâng cao, tiểu Minh Dục cũng bị bầu không khí nhiệt liệt này cảm nhiễm, vô cùng kiêu ngạo chuẩn bị ngóc đầu lên.

Minh Dục tức giận cực kỳ —— lúc cần kiên cường không kiên cường, bây giờ chỉ có một mình, mày còn khoe khoang cái gì?

Đúng lúc này, điện thoại của anh lại nhận được tin nhắn.

Liếc mắt nhìn một cái, không ngờ lại là Hà Dao gửi tới.

Hà Dao: Tiểu Minh tiền bối có bận không? Có chuyện muốn hỏi anh một chút.

Minh Dục: Không bận.

Chuyện gì thế?

Hà Dao: Muốn hỏi anh……có quen người đồng tính nào không? Cần điều kiện ưu tú, nếu là bạn cùng trường thì càng tốt!

Minh Dục:……?!.