Loại không khí áp suất thấp này kéo dài một hồi sau, ta thật sự là chịu không nổi nữa, chết thì chết đi! Ta ho khan một tiếng hòa hoãn bầu không khí một chút, cố làm ổn trọng nói: "Khụ khụ, có câu thường nói chuyện không quá ba lần, Thanh Loan cô nương, cô quá lòng tham."
"Là ta quá lòng tham sao?" Thanh Loan thu hồi ánh mắt đối mặt với Tô Nguyệt, xoay đầu lại, sâu kín nhìn ta, trong mắt lộ ra một chút mờ mịt, như là nhìn ta, lại vừa như xuyên thấu qua ta nhìn về thứ gì khác, trong miệng lẩm bẩm thì thầm.
Ta khẽ vuốt cằm, coi như trả lời vấn đề của nàng, tiếp đó từ từ dời đi ánh mắt, ôn nhu nhìn về phía Tô Nguyệt, đối diện ánh mắt trong suốt của Tô Nguyệt, hơi cong lên mép, nói tiếp: "Huống chi những thứ kia, chẳng qua là trò chơi sáng tác của bổn vương, không tính cái gì yêu thích hay không yêu thích, tình yêu của bổn vương, trừ Vương phi ra, vẫn chưa từng cho ai khác."
"Ào" một tiếng, bốn phía lập tức liền nổ tung nồi, như bị lời nói lộ liễu như vậy của ta chấn kinh, bắt đầu rối rít nhỏ giọng nghị luận. Aiz, muốn bỏ thuốc liền phải cho thuốc mạnh! Nữ hiệp, hy vọng cô sớm một chút ghìm cương bên bờ vực, ta không phải là lương nhân của cô đâu nà.
Tô Nguyệt nghe vậy, đầu tiên là chấn kinh ngẩn người, sau đó nụ cười rực rỡ liền nở rộ trên mặt nàng. Dung nhan tươi cười kia, đủ để làm bách hoa thất sắc, cây khô gặp xuân về. Gương mặt e thẹn tươi tắn đỏ hồng kia, chiếu vào trong lòng ta, đuổi đi hết thảy lạnh lẽo, làm ta nguyên bản sợ nữ hiệp trả thù mà hơi thấp thỏm, trong nháy mắt bình tâm an tĩnh xuống. Nguyên lai mùa đông, lại cũng có thể ấm áp như vậy.
Thanh Loan trên mặt có nhàn nhạt mất mát, bất quá chỉ trong nháy mắt, nàng liền bản thân điều chỉnh lại, mở miệng cười một tiếng, yêu mị tận xương nói: "Ha ha, Vương gia thật đúng là si tình! Vậy thì, hôm nay Thanh Loan liền lần nữa múa một khúc, biết đâu có thể lại một lần nữa lấy được 'trò chơi sáng tác' của Vương gia, hoặc là tâm của một người si tình nào đó không chừng? *cười khanh khách*" Nữ hiệp a, cứ cười cười là được, ngàn vạn lần chớ động khí nha, cũng đừng lấy oán báo đức đánh lén ta nha! Ta trong lòng lặng lẽ cầu nguyện.
Đối mặt lời của Thanh Loan, ta yên lặng không nói, lời ta đã nói, cũng không dám lại đắc tội Nữ diêm vương này để đi vào chỗ chết nha. Đối diện truyền tới một thanh âm vội vàng, quốc cữu tiểu tử kia gào cổ họng kêu: "Thanh Loan cô nương, đừng để ý tới tên đần độn kia! Viên si tâm này của ta vẫn luôn luôn vì cô mà lưu lại nha!" Tuy rằng rất chán ghét, nhưng mà trong lòng ta vẫn không ngừng phụ họa hắn, đúng vậy đúng vậy! Ngàn vạn lần chớ có để ý ta nha!
Thanh Loan mở miệng cười một tiếng, hồi phục lại dùng đôi mắt trêu người nhìn quốc cữu tiểu tử kia một cái, cất bước tiến vào sân hiến nghệ. Thanh Loan như cũ dáng múa tuyệt đẹp, như cũ khuynh thành, nàng một bộ vũ y màu đỏ nhiệt liệt như lửa, giống như một tinh linh vũ động, linh hoạt bày ra các loại động tác độ khó cao, không chút nào lộ sai sót. Nàng giống như vì múa mà sinh, có thể đem linh hồn của cả điệu múa giải thích tinh tế, hấp dẫn vô số ánh mắt người, ngay cả Tô Nguyệt đều nhìn mặt thán phục. Nếu như có thể, ta thật không muốn thương tổn bất kỳ cô gái nào. Dẫu sao, thân đã từng là nữ hài tử ta biết, mỗi một cô gái, đều là thiên sứ sa đọa phàm trần, đều đáng giá gặp được một người thật lòng đối đãi nàng, thương yêu như châu như bảo. Mong Thanh Loan chỉ là nhất thời hưng trí, xem ta như đồ chơi trêu chọc lúc nhàm chán, ngàn vạn lần không nên nổi một chút hứng thú nào a.
Đợi Thanh Loan một điệu vũ này hoàn tất, toàn trường đầu tiên là một trận yên lặng, sau đó vang lên tiếng vỗ tay như sấm, nhóm trư ca bốn phía, cũng không nhớ giữ hình tượng cái gì nữa, đều mặt đỏ bừng vỗ chưởng, la lên tên Thanh Loan, các tiểu thư tuy rằng mặt có ý đố kỵ, nhưng cũng không khỏi đi theo vỗ tay, khen ngợi Thanh Loan dáng múa tuyệt diệu. Tô Nguyệt vừa từ trong thâm tâm vỗ đôi tay nhỏ, vừa mang kính nể nhỏ giọng đối ta nói: "Vị Thanh Loan cô nương này, quả nhiên danh bất hư truyền a."
"Nàng cũng danh bất hư truyền nha." Ta cười trêu ghẹo nói, đổi lấy một quả cầu giấy từ Tô Nguyệt.
Thanh Loan hơi khom người hướng mọi người thi lễ, cảm thấy ánh mắt Thanh Loan ném tới, ta yên lặng cúi đầu uống rượu, trầm mặc không nói. Không biết đã từng nghe đại thần nào nói qua, trầm mặc là không tiếng động cự tuyệt, nữ hiệp, ta chỉ có thể giúp cô tới đây thôi ợ.
Thanh Loan từ từ đi qua trước bàn của mọi người, ở trước mặt ta dừng lại một giây đồng hồ, tiếp sau đó tiến về phía trước, đi về phía chỗ ngồi của quốc cữu, kiều mỵ hỏi: "Không biết quốc cữu gia có nể mặt, để cho Thanh Loan cùng quốc cữu gia ngồi chung ở chỗ này hay không."
Uầy, quốc cữu tiểu tử kia trong nháy mắt liền nổ lông, kích động đến nhảy bắn lên, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, lắp ba lắp bắp mời Thanh Loan vào ngồi, đón ánh mắt hâm mộ của mọi người, miệng cũng sắp kéo đến lỗ tai. Aiz, lại là một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu, nga không, đây là đống phân khỉ.
Khi ta cho rằng hết thảy đều đã định, quốc cữu tiểu tử kia lại ngứa miệng lên tiếng, nội dung còn chỉ hướng chúng ta.
"Nghe đồn An Nhạc Vương phi từng là 'Kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ', luôn luôn chỉ là nghe, chưa từng thấy qua hình dáng, cũng không biết có phải là tin đồn trên phố nói quá sự thực hay không nha, hôm nay vừa vặn An Nhạc Vương gia mang theo Vương phi tới, thế nào cũng phải bộc lộ một tay, để cho chúng ta thấy được tận mắt đi." Quốc cữu con khỉ ốm mặt đắc ý ngồi ở bên cạnh Thanh Loan, vừa nói vừa thỉnh thoảng phiêu tới chỗ ta. Con mẹ ngươi! Phải hay không phải cần ngươi quản à! Bà xã ta ta giấu ở trong nhà sao phải cho các ngươi nhìn a.
"Phố phường nhiều lời khen sai lệch, Tô Nguyệt có tài đức gì, có thể kham nổi danh hiệu 'Kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ'..." Tô Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, đưa tay nhấc chân một cỗ khí chất ung dung hoa quý đập vào mặt, lúc nàng vẫn chưa nói hết lời, quốc cữu tiểu tử kia liền không kịp chờ đợi chen miệng.
"Nếu đã biết không kham nổi, thì cũng không cần bá chiếm danh tiếng này nữa. Thanh Loan cô nương tài nghệ song tuyệt, mọi người quá rõ ràng, ta thấy danh hiệu 'Kinh đô đệ nhất mỹ nữ, tài nữ' này treo ở trên người nàng, mới xem như là thực chí danh quy." Quốc cữu con khỉ ốm kia mặt đắc ý, tự nhận tự nói.
(*) thực chí danh quy: thực lực tương xứng với danh tiếng
Chung quanh lập tức trở nên yên lặng như tờ, ngay cả một tiểu tử uống nhiều không nhịn được ợ rượu, đều bị đồng bạn hắn nhanh chóng bịt miệng. Bốn phía đột nhiên bị một bầu không khí quỷ dị bao vây, Thanh Loan thong dong ngồi ở chỗ đó ngắm nhìn, biểu tình mặt xem kịch vui, làm như cùng nàng không quan hệ vậy, nhìn nàng bộ dáng kia, còn kém cho nàng phối hợp mâm hạt dưa. Ngay cả Hương Minh đều hướng chúng ta ném tới ánh mắt lo âu.
Tiểu tử này bị lệch dây thần kinh nào a, đầu óc không bị rút đi! Người ta hơi khiêm tốn điểm, ngươi còn cho là thật! Còn đánh rắn theo côn ha! Muốn biểu hiện khí phách rùa đen, bắt lấy tâm hồn mỹ nữ, cũng đừng lấy Tô Nguyệt nhà chúng ta ra trêu đùa a! Xem bổn vương là bài trí à, bổn vương tốt xấu gì cũng có một chữ 'Vương' nha, bổn vương không phát uy, ngươi thật đúng là xem ta như hello kitty a!
Đang lúc ta chuẩn bị vén tay áo lên muốn cho hắn phát khí, Tô Nguyệt lặng lẽ đưa tay ngăn cản ta, hướng ta hơi lắc đầu một cái, tiếp tục nhàn nhạt nói: "Tô Nguyệt tuy bất tài, không kham nổi danh hiệu 'Kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ', nhưng mà danh hiệu này, cũng không phải ai đều có thể gánh nổi! Đa tạ các vị bằng hữu kinh đô đối Tô Nguyệt tôn sùng như vậy, để cho Tô Nguyệt cuồng vọng gánh vác cái danh hiệu này đã lâu, Tô Nguyệt luôn không thể hồi báo mọi người, cũng là trong lòng khó an a, nếu hôm nay mọi người đã muốn nhìn thấy chút tài nghệ của Tô Nguyệt, vậy thì Tô Nguyệt đành bêu xấu, để cho các bằng hữu chứng kiến một lần, cũng coi như giải quyết xong một phen tâm sự của Tô Nguyệt, đồng thời để cho những người không biết trời cao đất rộng hiểu được, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, bất cứ lúc nào cũng đều không thể vọng xưng đệ nhất." Nói xong, một cỗ khí thế bất khuất ngạo nghễ như suối tuôn trào, hiện ra hết cao ngạo bễ nghễ chúng sinh. Thật bá đạo a! Tuyệt lắm Tô Nguyệt! Nàng chính là phải kiêu ngạo như vậy!
Nghe xong lời của Tô Nguyệt, nhóm tiểu thanh niên chung quanh kích động đến mặt đỏ bừng, đều mắt đầy sùng bái nhìn Tô Nguyệt, tựa như Tô Nguyệt giúp bọn họ nhặt lên kiêu ngạo thế gia tử đệ nên có, giúp bọn họ một lần nữa lấy được lòng tin xông thẳng về phía trước. Ngay cả Thanh Loan đều đoan chính tư thế ngồi, mặt nghiêm nghị nhìn Tô Nguyệt nói: "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, hơn nữa tài nghệ đều là học hỏi không biên giới, Thanh Loan không dám vọng xưng đệ nhất, nhưng nếu có thể kiến thức một phen Vương phi tài nghệ, Thanh Loan đối việc này, cũng rất là mong đợi." Trời ơi, mau nói cho ta biết đây không phải là thật! sao ta lại ở trong mắt nàng nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy hừng hực a!
(*) "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị": Văn chương thì chẳng có ai dám xưng ta là đệ nhất. Nhưng mỗi võ phái hay mỗi người luyện võ đều có điểm độc đáo để có thể tự hào, nên không ai thua ai, không có đệ nhị. Ý là mỗi người đều có sở trường của riêng mình.
Quốc cữu đứa nhỏ xui xẻo nhà ngươi chết đi cho ta! Nhìn xem ngươi đã làm cái gì! Đống lửa thật vất vả vừa rồi diệt đi xuống, lại bị ngươi thổi lên rồi, thế lửa này quả thực có dấu hiệu cháy lan ra đồng a! Lão tử phải đi nơi nào tìm nhân viên chữa cháy nha?!
Tô Nguyệt nhỏ giọng phân phó người hầu đi lấy một thanh cầm tới, kết quả bị trang chủ nghe được, người ta trực tiếp khua tay lên, liền đem đàn cổ thượng đẳng cho Tô Nguyệt mượn. Tô Nguyệt ưu nhã đứng dậy, ôm đàn cổ đến ngồi giữa hội trường, phong hoa trong nháy mắt đó, không biết mê mắt bao người, say lòng bao người.
Một trận tiếng đàn du dương trong suốt từ đầu ngón tay Tô Nguyệt chảy ra, khi thì khoan khoái như tinh linh, nghịch ngợm trêu chọc lỗ tai mọi người; khi thì lao nhanh như nước chảy, thỏa sức chảy xiết hào hùng giữa núi rừng; khi thì ẩn hiện như đám mây, lặng lẽ quan sát chúng sinh vạn vật; khi thì ôn nhu như gió nhẹ, khẽ thổi lất phất qua ngọn đèn đầu; khi thì thanh hàn như hồng mai, ngạo nghễ đứng lặng ở bên trong băng thiên tuyết địa...
Tô Nguyệt lúc này, đắm chìm trong tiếng đàn của bản thân, quên đi hết thảy chung quanh, chỉ dụng tâm khảy đàn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người nàng, cấp nàng độ lên một tầng kim quang mờ mờ, nàng mỗi một động tác đều ưu nhã như vậy, mỗi một tiếng đàn đều tuyệt vời như vậy. Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Tô Nguyệt đàn, không nghĩ tới, lại là êm tai như thế, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dáng đánh đàn của Tô Nguyệt, lại là mê người như vậy. Tô Nguyệt a, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu tốt đẹp mà ta chưa từng phát hiện nha! Ta không khỏi nhìn Tô Nguyệt dần dần phát si.
Đột nhiên một trận tiêu tiếng vang lên, hoàn mỹ cùng tiếng đàn tương hòa, hai bên như hồ điệp dạo chơi giữa vườn hoa, lẫn nhau truy đuổi, lẫn nhau vui đùa, vốn là nhạc khúc rất hoàn mỹ, càng tỏ ra xán lạn nhiều màu. Khó trách từ xưa tới nay, mọi người đều nói cầm tiêu hợp tấu là tuyệt phối a.
Đợi một khúc kết thúc, mọi người còn đắm chìm trong cái loại cảm giác tuyệt vời đó, thật lâu không muốn tỉnh lại. Không biết là người nào trước dẫn đầu, chung quanh lập tức bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vang tận mây xanh. Thanh Loan ánh mắt phức tạp nhìn Tô Nguyệt, lẩm bẩm nói: "Tô Nguyệt, cô ngược lại là một người đáng giá ta tôn kính, lấy phần này tài hoa, chúng ta nếu là ở thời gian khác gặp nhau, có lẽ có thể trở thành tri kỷ cũng không chừng. Đáng tiếc..."
Tô Nguyệt chậm rãi từ trong ý cảnh của nhạc khúc phục hồi tinh thần lại, yên lặng một hồi, đột nhiên nhìn về phía tiếng tiêu truyền tới, nơi đó bất ngờ có Nhị ca ta Hàn Sóc đang ngồi, một thanh ngọc tiêu giờ phút này còn lẳng lặng nằm ở trong tay hắn. Tô Nguyệt sững sờ một giây, lập tức quay đầu lại nhìn về phía ta, trong mắt có nồng đậm vội vàng cùng lo âu. Đứa nhỏ ngốc, lúc này trong mắt nàng không phải chỉ nên có kiêu ngạo cùng tự hào sao.
Ta chỉ nhìn Tô Nguyệt ngây ngốc cười, quả thực so với chính ta được khen thưởng còn vui vẻ hơn. Gặp phải những người chung quanh, ném tới ánh mắt hoặc ghen tị, hoặc hâm mộ, hoặc tiếc than, hoặc nghiền ngẫm?! Mẹ nó, tóm lại ánh mắt gì đều có, ta toàn bộ đáp lại bằng khuôn mặt ngốc ngốc cười ha ha, tay chỉ hướng Tô Nguyệt, đắc ý nói: "Ha ha, đây chính là thê tử của ta!" Kết quả đổi lấy mọi người đồng loạt khinh bỉ.
Lúc này, chẳng ai sẽ lại nhớ tới mấy lời nói không có dinh dưỡng của tiểu tử quốc cữu kia, Thanh Loan Tô Nguyệt cho mọi người mở ra một cánh cửa lớn hoàn toàn mới, để cho mọi người thăm dò được cảnh giới cao hơn của nghệ thuật. Thanh Loan Tô Nguyệt mỗi người đều có thu hoạch riêng, các nàng mỗi người tinh thông lĩnh vực của mình, bắt buộc nói ai thắng qua ai, đó chính là Tô Nguyệt thắng ở khí chất, một cái lấy mị nhập thế, một cái lấy ngạo như tiên, tiên phàm khác biệt.
Thế tử huynh bĩu môi một cái, ê ẩm nói: "Xì, chớ đắc ý, mọi người ai chẳng biết đây là vợ ngươi nha! Cần thiết khoe khoang như vậy sao!"
"Ta tình nguyện nha, không mượn ngươi xen vào!" Ta tiếp tục đắc ý cười khúc khích.
"Xì!" Thế tử huynh trực tiếp liếc mắt khinh bỉ, lười để ý ta.
Tô Nguyệt nhẹ nhàng đi trở về, ngồi vào bên cạnh ta, một đôi mắt gấp gáp nhìn ta nói: "Vừa rồi ta..."
"Nga, ha ha, vừa rồi nàng đàn hay vô cùng! Ta rất thích a!" Ta cắt đứt Tô Nguyệt, còn không tự chủ được, vẫn ở đó cười "ha hả".
"Tiếng tiêu kia..." Tô Nguyệt dừng một chút, nói tiếp.
"Tiếng tiêu kia là Nhị ca ta thổi nha! Ha ha, đều nghe thật hay." Ta vẫn không có phát hiện, lại cắt đứt Tô Nguyệt, ngơ ngác ở đó cười, quay đầu nhìn phương hướng Nhị ca, phát hiện Nhị ca hướng bên này sâu kín nhìn một cái, sau đó bưng lên ly rượu bắt đầu tự rót tự uống, ta liền không để ý tới hắn nữa, tiếp tục nhìn Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt chăm chú nhìn ta, do dự một hồi, nói: "Chàng không có gì muốn hỏi ta sao?"
"A?! Nga nga, có." Ta sửng sốt, bật thốt lên nói.
Tô Nguyệt rũ thấp tròng mắt, nhẹ nhàng nói: "Vậy chàng hỏi đi."
"Nga, ta muốn hỏi nàng, nàng làm sao đàn hay được như vậy a!" Ta mở miệng cười một tiếng.
Tô Nguyệt đột nhiên ngước mắt lên, sửng sốt, ngơ ngác nói: "Chàng muốn hỏi chính là cái này? Không có gì khác?"
Ta gãi đầu một cái, nghi hoặc nói: "Đúng vậy, chính là muốn hỏi điều này a, nếu không còn có cái gì?"
Tô Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn ta, nhìn một hồi thật lâu, chính là không nói lời nào. Làm ta cười cũng không dám cười, trong lòng phát hoảng. Tô Nguyệt a, nàng không nghĩ nói cho ta, thì ta không hỏi mà, làm gì nhìn ta như vậy nha, ta tuyệt đối không có ý tưởng muốn học đàn hoặc là trộm thầy nha!
"A, ha, Tô Nguyệt a, ta nói sai cái gì rồi sao?" Ta cẩn thận hỏi.
"Không có." Tô Nguyệt nói xong, bản thân từ trên bàn cầm một ly rượu, liền bắt đầu chậm rãi uống, cũng không trả lời vấn đề ta hỏi ban đầu. Xem đi! Quả nhiên là ta hỏi sai rồi, đây là bí mật của người ta. Aiz, tò mò hại chết mèo nha.
Tiếp theo mọi người đều bắt đầu vui vẻ hưởng thụ rượu ngon món ngon, cũng không có người lại dám lên hiến nghệ. Nói giỡn chơi, người khác đem cảnh giới xây cao như vậy, ai sẽ lại đi lên tìm khó chịu a, dù cho có người bùng nổ tự tin nguyện ý đi lên bêu xấu, cũng không người nguyện ý nhìn a, hưởng qua mùi vị sơn trân hải vị, ai sẽ lại nhớ nhung cháo trắng nha, do đó mọi người rất ăn ý giả vờ ngốc, hoàn toàn coi thường đây là một địa phương lấy nghệ kết bạn, mà tạm thời xem như địa phương uống rượu chúc mừng.
Đến khi thời gian không sai biệt lắm, mọi người cũng giải tán. Trên đường ta cùng Tô Nguyệt rời đi sơn trang, đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng kêu.
"Tam đệ, Tam đệ muội, chờ ta một chút, chúng ta cùng đi đi!" Chỉ thấy Nhị ca, bước nhanh từ phía sau đuổi kịp chúng ta, bước chân tuy rằng vội vàng, nhưng không tổn thương chút nho nhã nào của hắn.
"Ha ha, là Nhị ca a! Vậy chúng ta liền cùng đi đi!" Ta mỉm cười sảng khoái đáp ứng Nhị ca, Tô Nguyệt như có do dự, nhưng thấy ta đã đáp ứng, cũng liền không nói gì, lẳng lặng đi theo bên cạnh ta không nói một lời.
"Tam đệ gần đây đúng là tiến bộ không ít a. Nghe bên ngoài đều đang đồn đại 'Kinh đô nhất hại' cải tà quy chánh a. Ha ha." Nhị ca mỉm cười, như đang trêu ghẹo ta, nhưng nụ cười kia lại cũng không ở đáy mắt.
"Ha hả, ha hả, nào có?! Chỉ là không lại gieo họa người khác mà thôi." Ta lúng túng cười một tiếng, thuận đường trêu ghẹo bản thân.
"Phu quân, cũng chớ tự coi nhẹ mình. Có câu, biết sai mà sửa, còn gì tốt hơn, phu quân bây giờ đã làm rất tốt rồi, cần gì phải níu giữ chuyện đã qua không buông chứ." Tô Nguyệt ở bên cạnh ta ôn nhu nói, như đối Nhị ca trêu ghẹo có điều không thích.
"Ha ha, đúng là ta nói sai. Tam đệ, Tam đệ muội xin đừng trách." Nhị ca nói, bồi thường thi lễ, nói tiếp: "Xem ra, Tam đệ cùng Tam đệ muội quan hệ càng ngày càng tốt."
"Đó là..." Ta mới vừa nghĩ trả lời liền bị đánh gãy.
"Chuyện giữa phu thê chúng ta, liền không nhọc đến Nhị ca phí tâm!" Tô Nguyệt thản nhiên nói.
"Ha ha, là do ta thấy lần trước bên trong tiếng đàn của Tam đệ muội, đều là thương tâm tuyệt vọng, lần này tất cả lại đều là vui vẻ mừng rỡ, nên mới hỏi như thế." Nhị ca tiếp tục thao thao cái loại giọng nói ôn nhuận đó.
"A?! Đó là lúc nào..." Ta sửng sốt, muốn truy hỏi, kết quả, vẫn là bị đánh gãy.
"Bên trong tiếng đàn của ta có cái gì, không nhọc Nhị ca quan tâm, tự có phu quân nhà ta nhớ kỹ, huống chi, Nhị ca sao lại tin tưởng bản thân suy đoán như vậy." Tô Nguyệt buông xuống ánh mắt, như cũ nhàn nhạt nói, nhìn cũng không nhìn Nhị ca một lần. Ợ, cái đó, ta thật muốn nói một câu, Tô Nguyệt, bên trong tiếng đàn của nàng có cái gì ta thật đúng là nghe không ra a, tha thứ ta cái đồ mù nhạc cụ dân tộc này đi, ta xin lỗi nàng!
"Tam..." Nhị ca còn muốn nói điều gì, kết quả cũng bị đánh gãy. Oa ha ha! Lần này bị cắt đứt cuối cùng không phải ta a!
"Được rồi, phu quân, xe ngựa của chúng ta ở ngay phía trước, chúng ta lên đi. Nhị ca, chúng ta từ biệt tại đây đi." Tô Nguyệt lạnh lùng mở miệng nói, cũng không để ý Nhị ca đáp lời ra sao, liền trực tiếp kéo ta lên xe ngựa.
Phía sau truyền tới giọng nói thanh lãng của Nhị ca: "Vậy lần sau, có cơ hội ta tự mình đến phủ hỏi thăm sức khỏe Tam đệ, Tam đệ muội."