"Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, Tiểu Tây, hãy tin anh, chỉ cần anh ra tù, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, anh sẽ trả thù cho em, anh sẽ cho họ hối hận vì đã đối xử với em như thế..."
***
Giữa màn đêm tĩnh mịch, Đổng Tây chạy như người điên ra đường, cô lao thẳng đến trạm tàu điện rồi mua vé lên chuyến tàu sớm nhất về thành phố Tân Nam. Ngồi trên tàu, cô như kẻ mất hồn tựa đầu vào cửa kính, cảnh đêm trên cả con đường trước mắt mà Đổng Tây không hề cảm nhận được. Chỉ toàn là hình ảnh xấu xa của mẹ ruột cô yêu thương, là những lời không biết xấu hổ của tên Trần Thắng Ninh. Thì ra từ đầu không phải ông ta muốn giúp cô, cũng chưa hẳn là vì tài sản, thứ Trần Thắng Ninh muốn có là mẹ của cô. Họ là bạn thân của nhau, ông ta yêu thầm mẹ cô lâu như vậy, giờ bố cô mất rồi chẳng phải là cơ hội tốt cho những ý đồ đen tối kia hay sao. Đổng Tây cười trong nước mắt, cô đúng là rất ngốc khi nghĩ rằng tình yêu giữa bố mẹ cô mãi mãi trường tồn. Thời gian, cuộc sống có thể thay đổi, huống gì chỉ là trái tim của một người phụ nữ yếu đuối đang cần sự chở che.
Về đến nơi, cô đã chạy ngay đến bến xe buýt để đi gặp Ngụy Hàn. Nhưng hiện giờ đã đêm khuya, xe buýt đã ngưng hoạt động. Cô không còn biết gì là sợ hãi mà đi bộ dọc theo con đường không một bóng người, trước nay vùng ngoại ô này ít xe qua lại, chỉ có xe buýt ban ngày hay đi qua, giờ về đêm càng tĩnh lặng. Cái lạnh xé da thịt thấm sâu vào da thịt, bộ váy đồng phục càng khiến cô cảm thấy mình lạnh gần như sắp đóng băng. Gió đêm ồ ạt mạnh đến nỗi thân hình nhỏ nhắn của cô muốn bay theo cơn gió ấy. Nhưng cô vẫn cứ đi tiếp, cô muốn gặp anh, muốn ôm anh mà khóc, bây giờ cô chỉ cần Ngụy Hàn, chỉ cần riêng mỗi mình anh.
"Ông xã... Dừng xe! Dừng xe nhanh!" Bà Dư vỗ vỗ lên tay chồng mình. Ông Dư liền nghe lời vợ dừng xe, còn nhăn nhó: "Sao thế? Em để quên đồ gì ở buổi tiệc à?"
"Anh xem người đó có phải Đổng Tây không?" Bà chỉ tay về phía trước, bóng cô nữ sinh đang lang thang trên con đường heo hút phía trước. Ông Dư cố dụi dụi mắt nhìn lại, khi nhìn rõ mới giật mình thốt lên: "Ôi trời, khuya thế này con bé làm gì ở đây?"
"Lái nhanh đến đó xem thử đi!"
Chiếc xe hơi dừng lại phía sau Đổng Tây, bà Dư liền vội vã chạy xuống xe nắm lấy tay Đổng Tây lại, cả bà còn phải hoảng sợ khi cảm nhận cái lạnh tê tái từ bàn tay nhỏ này: "Đổng Tây, con làm gì vậy? Sao giờ này không về nhà mà ở đây?"
Cô quay lại, gương mặt nhợt nhạt, cả miệng cũng tê cứng đến mở lời khó khăn: "Con... con... muốn gặp anh Hàn."
"Ngụy Hàn sao? Ngày mai gặp, bây giờ nhà con ở đâu, cô đưa con về."
Đổng Tây lắc đầu mình: "Con... muốn gặp anh Hàn... con muốn gặp anh ấy..." Sắc thái thơ thẩn ấy làm bà Dư linh cảm đã có chuyện gì xảy ra, bà nhìn xung quanh con đường, cả sống lưng lạnh toát: "Được! Được rồi..."
"Bà xã, đưa con bé lên xe nhanh lên, ở ngoài lạnh lắm!"
Ông Dư đưa đầu ra xe nói lớn, bà Dư bấy giờ mới giật mình kéo tay Đổng Tây lên xe rồi ba người cùng về khu nhà gần trại giam. Cảnh sát Chu nửa đêm bị đánh thức, ông lười biếng mặc áo khoác ra ngoài đã trông thấy ông Dư đứng ngoài cửa co rúm nên ông lười biếng nói: "Bác sĩ Dư, ông bị vợ đuổi ra ngoài đấy à?"
"Còn đùa, tôi có bị đuổi cũng chẳng đến tìm ông."
"Vậy chuyện gì mà nửa đêm đánh thức tôi vậy?"
"Đổng Tây muốn gặp Ngụy Hàn."
Mắt cảnh sát Chu mở to kinh ngạc: "Cái gì?"
Đổng Tây ngồi trong phòng chờ, thân nhiệt dần ổn định lại nhưng gương mặt vẫn xanh xao không lấy giọt máu. Cảnh sát Chu phải phá lệ mà vào phòng giam đưa Ngụy Hàn ra, vừa nghe là Đổng Tây, anh cũng không kém phần ngạc nhiên, xưa nay cô đều nghe lời anh chủ nhật mới đến, hôm nay chưa hết thứ tư, lại còn là nửa đêm thế này, càng nghĩ anh càng lo lắng nên chạy vụt đến phòng chờ. Vừa vào trong đã nhìn thấy dáng vẻ mất hồn đó của cô, Ngụy Hàn vội nắm lấy ống nghe.
"Tiểu Tây!"
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy Hàn đang nhìn mình chăm chú, nước mắt liền trực trào, anh càng sợ hãi, vỗ vỗ lên cửa kính. Đổng Tây cầm lấy ống nghe, giọng nghẹn ngào: "Anh... Hàn!"
"Xảy ra chuyện gì rồi? Sao em lại thành ra như vậy?" Cả gương mặt hồng hào giờ không có chút khí sắc, đôi mắt lại sưng mọng, mi mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô. Ngụy Hàn càng nhìn càng lo. Đổng Tây bật khóc càng lớn hơn, cô nấc lên từng tiếng rồi chua xót nói cho anh nghe những gì mình đã nghe đã thấy tại căn nhà ấy. Anh ngồi đó nhìn nước mắt của cô rơi xuống mà không thể gạt đi, anh ngồi cảm nhận được nỗi đau của Đổng Tây mà không cách nào xua đi. Chỉ còn cách im lặng mà lắng nghe hết những uất ức cô đang gánh chịu.
"Em... em hận họ... Anh Hàn... Tại sao họ lại phản bội bố em chứ... Tại sao vậy? Bố em rất tội nghiệp, bố hiền lành như vậy... Bố nhân từ như vậy... sao họ lại đành lòng làm thế chứ?"
"Tiểu Tây! Hãy khóc một lần này rồi thôi, đừng đau lòng vì hạng người đấy." Ngụy Hàn cứng rắn khuyên bảo cô. Tiểu Tây nhìn anh bằng gương mặt đầm đìa nước mắt, anh nói đúng, họ không đáng làm cô khóc, họ không đáng: "Anh Hàn. Em chỉ còn có mình anh thôi, sau này anh đừng bỏ rơi em nữa... Được không?"
Ngụy Hàn nghe thấy mà nhói đau, mi mắt anh cụp xuống suy nghĩ điều gì đó rồi lại ngước nhìn cô gái bên kia tấm kính, cô gái này đã tin anh, đã bên anh dù cả thế giới đều phản bội anh. Anh hạ giọng dịu dàng: "Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, Tiểu Tây, hãy tin anh, chỉ cần anh ra tù, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, anh sẽ trả thù cho em, anh sẽ cho họ hối hận vì đã đối xử với em như thế..."
Cô gật mạnh đầu rồi đặt tay lên tấm kính, bốn năm qua, thời gian cô chạm vào tấm kính này không ít, nhưng còn anh, anh chưa bao giờ chạm vào nó. Nhìn bàn tay thon dài của cô vẫn còn đặt trên tấm kính, Ngụy Hàn mỉm cười cùng cô rồi đứng dậy, đặt tay mình vào đúng nơi bàn tay cô. Anh nói rất nhỏ, ống nghe đã bị bỏ xuống, bởi thế Đổng Tây đã không thể nghe thấy: "Anh sẽ để em bên anh mãi mãi. Không rời xa..."
"Anh Hàn!" Đổng Tây vui mừng khi thấy bàn tay anh dường như đã chạm được vào tay cô, tay anh vẫn to lớn như ngày nào, Đổng Tây có thể cảm nhận được hơi ấm, nhìn nụ cười của anh dịu dàng đến thế. Cô hạnh phúc đến bật khóc, rồi không ngừng mỉm cười trong nước mắt. Ngụy Hàn chỉ nhìn cô tha thiết, không nói gì nữa.
Thời gian chờ đợi của Đổng Tây đã không lãng phí, cuối cùng cô cũng kéo được anh về, cô đã có thể trông thấy nụ cười của anh, gián tiếp chạm vào tay anh. Giây phút ấy, Đổng Tây cảm nhận như mình có được cả thế giới, mọi đau khổ bị đẩy lùi, bao nhiêu điều cô đang gánh chịu đều xứng đáng.
Nhưng mãi mãi Đổng Tây vẫn không thể ngờ những gì Ngụy Hàn nói với cô hôm nay anh đều thực hiện từng thứ một, chỉ vì thời khắc nhìn cô khóc mà anh đã kiên quyết phải bảo vệ cô và hơn hết, vì điều đã hứa với cô mà anh đã hoá thân hoàn toàn thành ác quỷ.
Hôm sau Đổng Tây xin nghỉ học ở trường, cô bị sốt nặng nằm tại nhà, cả đầu đau như búa bổ, chỉ biết qua loa uống vài viên thuốc cảm rồi lại lên giường nằm ngủ để quên cơn đau. Nào ngờ chuông cửa lại reo, Đổng Tây mệt mỏi lấy chăn trùm kín đầu nhưng tiếng chuông cửa vẫn cứ reo mãi. Cô thở dài tung chăn ra, đi ra mở cửa. Nào ngờ cửa vừa mở đã thấy người cô không muốn gặp nhất, Cao Thụy Nghiêng vội giữ cánh cửa lại khi Đổng Tây đã định đóng nó.
"Nghe mẹ nói đi Tiểu Tây!"
"Tôi không có chuyện gì để nói với bà."
Nhìn thấy bà, cô đã nghĩ ngay đến sự phản bội đối với bố mình, lại trông thấy Trần Thắng Ninh đứng phía sau, Đổng Tây càng căm ghét. Nhưng Cao Thụy Nghiêng lại khóc lớn rồi giữ chặt tay Đổng Tây, cánh cửa cũng bị Trần Thắng Ninh mở rộng ra, họ bước vào nhà ngay.
"Làm ơn tránh xa khỏi cuộc sống của tôi."
"Tiểu Tây của mẹ, con là con gái duy nhất của mẹ, không thể đối xử với mẹ như vậy được, Tiểu Tây à..."
Bà ta khóc ngày một lớn, cả thân người đều khụy xuống dưới Đổng Tây, Trần Thắng Ninh có ngăn bà cũng mặc, bà đang quỳ dưới chân cô. Đổng Tây cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, đầu cô đang đau nên giờ như muốn nổ tung, đây là mẹ cô, bà đang quỳ dưới chân cô. Đổng Tây đau đớn lùi lại, cô đã hứa với Ngụy Hàn rằng sẽ không vì họ mà khóc, nhưng khi nhìn chính mẹ ruột của mình van xin mình, cô lại phân vân, lại chua xót mà bật khóc: "Bà đã phản bội bố con tôi, bà đã chà đạp chính gia đình của mình... Rốt cuộc bà có từng nghĩ cho bố tôi không? Ông ấy sẽ đau lòng như thế nào?"
"Mẹ biết, mẹ biết mình sai, nhưng Tiểu Tây à, mẹ là một người phụ nữ, mẹ cũng cần được yêu thương, Thắng Ninh là người tốt, ông ấy giúp mẹ quản lí công ty, giải quyết ổn thỏa những khó khăn... Mẹ cần ông ấy, Tiểu Tây, con phải hiểu cho mẹ, Tiểu Tây!"
"Vì bố, tôi có thể tha thứ cho bà... " Đổng Tây bước đến gần mẹ mình hơn, cô ngồi khụy xuống giữ lấy tay bà: "Chỉ cần mẹ bỏ ông ấy, chỉ cần mẹ bỏ Trần Thắng Ninh mà quay về với gia đình của chúng ta thì con có thể. Con và bố sẽ không trách mẹ nữa... Được không mẹ?"
Trần Thắng Ninh bình thản đứng đó xem màn kịch mẹ con ly tán mà phải khó khăn lắm ông mới sắp xếp được. Còn Cao Thụy Nghiêng thì nhìn con gái, rồi lại nhìn lại số phận của mình, cuộc đời còn lại của bà đã gắn liền với Trần Thắng Ninh, làm sao bà có thể bỏ ông, khi bà khó khăn ông không ngần ngại mà ở bên, giờ mà bỏ rơi ông, bà không làm được. Bà khó nhọc lắc đầu: "Chuyện gì mẹ cũng có thể làm cho con, nhưng chuyện này thì không thể... Mẹ cần con, cũng cần ông ấy."
Bàn tay Đổng Tây cũng vì thế mà buông xuôi, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, bâng khuâng, mất tri giác, mọi thứ sụp đổ.
"Tiểu Tây! Ông ấy sẽ yêu thương con như con ruột, chúng ta lại có một gia đình hạnh phúc mà Tiểu Tây..."
"Đi!"
Cao Thụy Nghiêng hoảng sợ trước cái giọng lạnh tanh của con mình. Bà cố gắng lần nữa giữ tay Đổng Tây lại, van xin: "Hãy tin mẹ! Thắng Ninh sẽ..."
"Các người ra khỏi đây!!!" Cô vẫn không cảm xúc mà gào thét, giương to đôi mắt đầy căm phẫn nhìn bà, lần cuối nhìn bà với tư cách là mẹ mình: "Bà đi theo ông ta đi, tôi không có người mẹ như bà. Đi ra khỏi đây!"
"Thụy Nghiêng, chúng ta về thôi em." Kẻ đắc ý kia đến đỡ lấy Cao Thụy Nghiêng, bà bị Đổng Tây mắng như thế nên đôi phần lúng túng, từ nhỏ đứa con gái này luôn tôn trọng bà, chưa bao giờ dám lớn tiếng với bà như thế. Vậy mà hôm nay nó lại nhìn bà bằng đôi mắt ấy, nói với bà bằng giọng điệu ấy.
"Còn không đi? Cút khỏi đây cho tôi!!! Từ nay đừng để tôi thấy các người nữa! Nhanh!" Đổng Tây chỉ thẳng ra cửa, nào ngờ hai người đó vẫn không chịu dời chân, cô liền ngồi bật dậy đẩy họ ra ngoài, mặc cho Cao Thụy Nghiêng kêu van, Đổng Tây vẫn đóng kín cửa, cô trượt dần theo cánh cửa mà ôm mặt khóc. Mọi thứ vì sao ra nông nổi này, bố mất, anh Hàn của cô chịu tội oan mà ngồi tù, giờ cả người mẹ cô yêu thương lại vì thế mà đi theo người đàn ông xấu xa kia.
Cô từ một bông hồng rực rỡ được mọi người nâng niu trân trọng, chỉ vì giông bão cuộc đời mà trở thành một cành cỏ dại phải tự mình dành lấy sự sống, cô đơn trong bóng đêm số phận.