"Tôi sẽ nuôi em."
***
Ngày hôm sau, Đổng Tây vẫn đi làm như thường lệ, chưa bước vào trong đã thấy Fio 'tiếp đón' mình ở tận cửa sau. Anh ta vừa trông thấy Đổng Tây thì đã mừng rỡ như gặp được vàng.
"Đổng Tây, hôm nay cô đi làm trễ thế?"
"Đâu có trễ, tôi làm rất đúng giờ đó thôi, vẫn chưa tới tám giờ mà. Sao vậy?"
"À, ừ... chuyện là... có người đợi cô."
"Đợi tôi? Là ai vậy?"
"Cô biết rồi đó..."
Biểu cảm trên gương mặt Fio đã thể hiện rõ cái tên của người muốn gặp Đổng Tây, cô mệt mỏi đi vào trong rồi nhìn ra chàng trai đang ngồi trên ghế uống rượu. Trong quán bar giờ không có một vị khách, chỉ có mình Lý Khánh Bằng ngồi đó xoay xoay ly rượu trên tay mình. Đổng Tây muốn ném ngay cái túi xách vào mặt cái tên mặt dày không có tự trọng đó, nhưng vì tương lai bốn năm đợi anh Hàn của cô nên Đổng Tây đành căm nín, nhịn nhục mà đi vào thay đồ tiếp tục làm công việc lau dọn của mình.
"Vẫn chưa đến sao?" Ai đó thấy Fio đi ra liền hỏi ngay.
"Đến rồi ạ... Nhưng..."
"Có bảo là tôi đang đợi không?"
"Tôi có nhưng Đổng Tây nói... mặc xác anh..."
Ly rượu trên tay Lý Khánh Bằng bị anh ta siết chặt đến sắp vỡ ra, Fio hoảng sợ lùi lại để tránh cơn giận kinh khủng ấy. Bỏ ly rượu xuống, Lý Khánh Bằng định vào trong tìm gặp Đổng Tây, nào ngờ lại nghe được giọng Từ Tâm Di phía sau mình.
"Cậu Lý, đừng làm phiền Đổng Tây nữa."
"Cái gì?" Anh quay đầu lại, giọng hơi cáu gắt, ngay cả một nhân viên quán bar bình thường cũng có thể xem thường anh như thế, hèn gì Đổng Tây không xem anh bằng một hạt bụi trong mắt cô ấy.
Từ Tâm Di rót thêm vào ly rượu của Lý Khánh Bằng đã đặt xuống, cô cũng rất trịnh trọng thông báo với người đàn ông này: "Đổng Tây có người yêu rồi, cô ấy không để ý tới anh đâu."
"Hắn ta là ai?"
"Là người Đổng Tây rất yêu."
"Tôi không quan tâm, mặc kệ cô ấy có người yêu hay chưa, tôi vẫn muốn dành lấy cho bằng được!"
Định nói thêm nữa nhưng Lý Khánh Bằng không cho Từ Tâm Di cơ hội, anh đã đi thẳng vào phía trong rồi đá cửa phòng thay đồ, không thấy ai, anh lại đi đến chỗ rửa ly, cũng chẳng tìm thấy, Lý Khánh Bằng xông thẳng đến nhà vệ sinh. Vừa bước vào nhà vệ sinh nam, đã thấy Đổng Tây xách một xô nước to định lau rửa bồn cầu. Thấy Lý Khánh Bằng, Đổng Tây ngước lên nhìn rồi lại xem anh như không khí mà tiếp tục làm việc của mình. Lý Khánh Bằng tức giận đùng đùng, anh đi đến kéo tay cô dậy: "Đổng Tây! Em không xem lời nói của tôi ra gì cả."
Đổng Tây nhìn xuống tay mình rồi mở to mắt nhìn anh ta: "Buông ra!"
"Không được làm việc ở đây! Cả nhà vệ sinh nam em cùng vào, không biết có bao nhiêu bọn biến thái đang nhìn ngó em à?"
"Tôi thấy hiện tại trước mắt mình anh là kẻ biến thái nhất."
"Em..." Bàn tay Lý Khánh Bằng buông lỏng, anh lấy tay ôm trán rồi thở hắt ra đầy phẫn nộ, mắng xối xả vào mặt Đổng Tây: "Em nói em có bạn trai mà, hắn ta đâu hả? Tên khốn kiếp đó ở đâu mà để em đến đây làm những thứ này?"
"Có anh là tên khốn kiếp đấy. Dám chửi anh Hàn của tôi sao?" Cô giơ cao tay, nào ngờ lần này Lý Khánh Bằng có phòng bị, bắt ngay tay của cô lại, còn siết rất chặt: "Đổng Tây!"
"Lý Khánh Bằng! Rốt cuộc anh muốn cái gì đây?"
Cô bất lực nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi. Cơn giận của anh cũng bay đi đâu mất khi thấy gương mặt cô đã ửng đỏ, đôi mắt cũng biết khóc, anh buông tay cô ra rồi hạ giọng như đang van xin cô: "Đừng làm ở đây nữa!"
"Tôi cần tiền, cần lo cho cuộc sống của mình."
"Tôi sẽ nuôi em."
Đến lượt Đổng Tây tức giận, vốn dĩ anh ta chỉ xem cô là hạng gái bao có tiền là mua được. Cô không kiềm chế được sự phẫn nộ mà nhìn Lý Khánh Bằng: "Anh nuôi tôi? Anh nghĩ tôi cần sao? Có giỏi thì tự đi kiếm tiền mà nuôi mình đi, đừng tối ngày chỉ biết dựa vào gia đình mà ăn chơi liêu lỏng. Phá gia chi tử! Tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu còn phiền đến tôi, tôi sẽ không khách sáo đâu." Dù biết mình chẳng làm gì được Lý Khánh Bằng nhưng Đổng Tây vẫn cứ dọa. Cô quay người đi ra ngoài, chưa đến cửa đã nghe tiếng anh vọng theo.
"Nếu tôi có thể lấy tiền của chính mình kiếm ra mà nuôi em? Em có thể sống với tôi không?"
Bước chân Đổng Tây dừng lại, Đổng Tây không thể không thừa nhận, cô đang dần cảm nhận được sự lo lắng của anh ta đối với mình. Nếu như, nếu như cô không yêu Ngụy Hàn nhiều như thế, có lẽ sẽ có chút cảm động, nhưng cuộc đời luôn không theo ý mình, Đổng Tây không thể lựa chọn việc nên yêu và được phép yêu.
"Anh nuôi được bản thân anh đi rồi hãy ra đề nghị với tôi!" Cô bước ra ngoài mà không quay nhìn Lý Khánh Bằng một cái. Ở đây, chàng công tử ấy mới lẩm bẩm thầm trong miệng: "Đến lúc đó, nhất định em phải là của tôi!"
Đúng thật Lý Khánh Bằng cũng là một người biết suy nghĩ, từ ngày hôm đó đã không đến bar Kyl quậy nữa, cả mặt mũi cũng lặn mất tăm. Đổng Tây như trút được gánh nặng, cô chuyên tâm học hành và làm việc hơn, nhưng cái tên Lý Khánh Bằng cứ được Phó Chi Dương lải nhải bên tai Đổng Tây, cô ấy ngày nào cũng than thân trách phận, Đổng Tây chỉ tiếc không thể cho Phó Chi Dương biết được bộ mặt thật của cái tên giả dối ấy thôi.
"Gần đây không thấy Khánh Bằng ở đâu cả. Anh ấy cũng không chở mình đi chơi thường xuyên nữa..." Quay sang thấy Đổng Tây vẫn đang cặm cụi làm bài tập, Phó Chi Dương kéo tay Đổng Tây: "Cậu có nghe mình nói không thế?"
"Thì mình đang nghe nè..." Mắt cô vẫn không rời khỏi mấy công thức toán học, loay hoay bấm máy tính rồi ghi ghi chép chép. Phó Chi Dương bực mình không nói nữa nên đi ra ngoài.
Đổng Tây có đến thăm mẹ của Từ Tâm Di, mẹ cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, cơn đau cứ hoành hành nếu không có thuốc. Cả việc học Từ Tâm Di cũng bỏ mà chỉ tập trung vào việc kiếm tiền thì đã biết việc nghiêm trọng đến mức nào. Đổng Tây thở dài, chỉ biết an ủi nhưng lại không giúp được phần sức nào. Gần đến ngày thi đại học, Đổng Tây vẫn tập trung ôn bài theo lời của Ngụy Hàn. Anh luôn động viên cô phải học thật tốt, chỉ cần anh bảo, cô nhất định làm theo.
Ngày thi đại học, Đổng Tây xách tập vở đi ra ngoài, chuẩn bị tinh thần rất tốt để vượt qua thử thách này. Cô đứng đợi ở bến xe buýt, chờ chuyến xe đi đến trường, xe buýt đến, Đổng Tây vội vàng leo lên, cô ngồi cạnh một bé gái rất đáng yêu, bé gái quay sang hỏi Đổng Tây: "Chị ăn kẹo không?"
"Em cho chị thì sẽ ăn cái gì?"
"Chúng ta chia đôi, chị một phần, em một phần."
Cô bật cười xoa xoa tóc em nhỏ rồi nhìn xung quanh, sau đó mới quay sang hỏi bé gái: "Mẹ em đâu?"
"Mẹ bảo em lên xe buýt đến bến, bố sẽ đợi em ở đấy." Bé gái đáng yêu nói rất nhiều với Đổng Tây, cô cũng thấy tâm trạng mình vô cùng tốt.
Sắp đến bến dừng phía trước thì mọi người hốt hoảng la lên khi có một cậu bé băng qua đường nhặt bóng. Bác tài xế nhanh chân phanh gấp, tay thì chuyển hướng sang góc bên kia. Chiếc xe lao thẳng vào lề đường, đâm vào bức tường rồi dừng hẳn. Giây phút chiếc xe lệch bánh, Đổng Tây ôm chặt bé gái, nó òa khóc lớn, đầu Đổng Tây va mạnh vào ghế trước, tim cô cũng vì thế mà lạc mất một nhịp, chính cô sợ mình xảy ra chuyện, cô đã hứa rằng sẽ đợi Ngụy Hàn, cô đã hứa sẽ bên cạnh anh, nếu giờ cô chết đi, chẳng phải mọi thứ sẽ mất hết sao. Cô mơ màng nghe có tiếng người thét lên, tiếng đứa trẻ trong lòng mình khóc nấc, có cả tiếng còi giao thông, nhưng đầu Đổng Tây cảm thấy choáng váng, chỉ thấy lờ mờ trước mắt, miệng cô không ngừng lẩm bẩm gọi tên anh: "Anh Hàn... Anh Hàn..." Sau đó mọi tri giác đều mất hết, mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.
Lúc cô tỉnh dậy trời đã xế chiều, mở mắt ra đã thấy gương mặt hốt hoảng của Từ Tâm Di. Đổng Tây đặt tay lên trán mình, cố nhớ lại mọi chuyện.
"Dâu Tây, cậu có sao không?"
"Di Di?"
Từ Tâm Di đỡ Đổng Tây ngồi dựa vào gối, đầu Đổng Tây đến giờ vẫn còn đau âm ỉ, cô nhớ rằng mình đang nói chuyện rất vui vẻ thì bỗng xe lệch hướng, đầu cô va vào thành ghế trước, bỗng nhớ đến đứa trẻ trong lòng mình, liền quay sang hỏi Từ Tâm Di: "Bé gái ấy, bé gái sao rồi?"
"Đứa bé gái cậu ôm khư khư không buông đấy à? Con bé không sao, chỉ là hoảng sợ quá thôi, bố mẹ nó vừa rồi có vào thăm cậu, nhưng cậu chưa tỉnh."
"Cô Đổng..."
"Chị...."
Hai vợ chồng đứng tuổi dẫn bé gái đó vào, đứa bé liền chạy đến cầm tay Đổng Tây, nó nhìn cô với vẻ mặt lo lắng: "Chị còn đau không?"
"Không đau nữa, chị khỏe rồi..."
"Cô Đổng, thật tình cảm ơn cô, lúc đó may nhờ có cô ôm chặt con tôi... Vợ chồng tôi không biết phải trả ơn cô thế nào nữa...."
Đổng Tây chỉ mỉm cười: "Không có gì đâu ạ, cháu có làm gì đâu." Dường như nhớ ra điều gì đó, Đổng Tây giật mình nhìn lên đồng hồ rồi bật khỏi giường chạy vụt ra ngoài.
"Dâu Tây! Cậu đi đâu thế?"
Đến trước cửa trường đại học thì mọi người đã ra về, Đổng Tây xoe tròn mắt kinh ngạc. Không lẽ cô chưa thi mà đã rớt rồi sao? Ngụy Hàn đặt nhiều hy vọng vào cô như thế, cô đã phụ lòng anh. Cô ngồi bệt xuống trước cổng trường, mắt nhìn trân trân vào cánh cổng đã khép. Từ Tâm Di lúc này mới đuổi theo kịp, cả cô cũng quên rằng hôm nay Đổng Tây phải đi thi, cứ lo lắng cho Đổng Tây mà quên mất việc chính. Từ Tâm Di chạy lại rồi ôm lấy Đổng Tây vào lòng mà an ủi: "Đổng Tây, năm nay không thi thì năm sau, đừng như vậy mà..."
"Nhưng anh Hàn..."
"Đừng nói với anh ấy... Năm sau cậu thi, lúc anh Hàn được tự do thì cậu cũng tốt nghiệp rồi, không đúng sao?"
Nhưng Đổng Tây vẫn buồn rầu ôm lấy Từ Tâm Di mà khóc, kì thi này cô đã chuẩn bị nhiều như thế, anh Hàn của cô cũng đặt hết hy vọng vào cô. Sau này không lẽ cứ phải nói dối với anh ấy. Cô không muốn, cô không hề muốn lừa dối Ngụy Hàn. Chỉ là, định mệnh lại lần nữa không công bằng với Đổng Tây.