"Chỉ có người trước mặt là dùng ánh mắt không đổi dời mà nói rằng tin tưởng anh, dù cho ở ngoài kia, tất cả mũi nhọn đều chỉa thẳng vào anh."
***
Nguỵ Hàn đâu phải không muốn nói, chỉ là câu chuyện anh nói ra, không người nào tin tưởng, hôm nay Đổng Tây nói một tiếng tin anh, anh cũng muốn nói với cô tất cả mọi chuyện, liền gật đầu, tất cả mọi việc đêm đó đối với anh như chỉ mới ngày hôm qua,
Mấy ngày trước trong lúc làm việc, Kha Mễ Nhu đột nhiên ngất xỉu, phải ở lại bệnh viện theo dõi, Nguỵ Hàn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho cô. Đổng Hạo đến Mĩ hơn hai ngày Nguỵ Hàn mới biết được, buổi sáng hôm đó là ông chủ động gọi cho anh, hai người còn cùng nhau dùng cơm ở một nhà hàng gần bệnh viện, sau đó Nguỵ Hàn phải về công ty giải quyết một số công việc. Công việc ở công ty còn chưa ổn thoả, Kha Mễ Nhu gọi điện đến bảo rất khó chịu, hỏi anh có thể đến ngay được không. Nguỵ Hàn giao lại công việc cho trợ lí, trở về bệnh viện xem tình hình của Kha Mễ Nhu. Đến hơn mười một giờ tối, Nguỵ Hàn nhận được điện thoại của Đổng Hạo, giọng ông trong điện thoại rất kì lạ, có ngập ngừng lại do dự, chỉ đơn giản bảo có việc quan trọng cần tìm anh, cuối cùng ông còn nói một câu rất mập mờ, nghe như bình thường, nhưng lại nhiều phần ngụ ý.
Cả thành phố Chicago tối hôm đó đều chìm vào mưa bão, Nguỵ Hàn một mình lái xe đến địa điểm mà Đổng Hạo gửi đến, lúc bước xuống xe, nhìn nhà kho bỏ hoang trước mắt, lòng Nguỵ Hàn bỗng nảy sinh bất an. Nhưng anh không nghĩ nhiều được, không chút do dự liền đi vào trong, mở cánh cửa sắt đã rỉ sét, bên trong chỉ có vài ngọn đèn tường chiếu rọi, ánh sáng hắt hiu đến đáng thương, nhìn quanh một lượt không thấy ai, đồng thời gọi một tiếng "Chú Hạo", cũng không có ai hồi âm.
Nguỵ Hàn cảm thấy không thích hợp liền lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Hạo, trong không gian yên tĩnh rợn người của nhà kho và tiếng mưa như thác đổ bên ngoài, âm thanh điện thoại như một con dao vô hình xé thủng không gian. Âm thanh vọng lại rất gần, Nguỵ Hàn bước thêm vài bước vào trong, khi ánh mắt chạm vào vũng máu chảy ra từ phía sau thùng gỗ, mặt anh phút chốc tái xanh, anh vội chạy đến, cơ thể dường như chết đứng khi nhìn thấy Đổng Hạo đang thoi thóp nằm đó, cả người như nhuộm máu đỏ thẫm, cả người ông chỉ toàn là máu, chẳng nhìn ra chỗ nào là vết thương. Đổng Hạo vừa nhìn thấy Nguỵ Hàn, mấp máy môi muốn nói gì đó, Nguỵ Hàn không nghe được, anh gần như phát điên gào lên, vừa khàn giọng gọi ông, vừa muốn nâng người ông dậy. Đổng Hạo giơ bàn tay đầy máu nắm chặt áo Nguỵ hàn, ông như dùng hết hơi thở còn lại mà kéo Nguỵ Hàn về phía mình, khó khăn mở miệng: "Xin... " Tiếc rằng còn chưa kịp nghe ông nói hết câu thì phía sau đã có thứ gì đó đập vào gáy anh, khiến anh bất tỉnh.
Nguỵ Hàn không biết mình ngất bao lâu, khi anh tỉnh dậy với nửa đầu đau buốt thì phát hiện mình vẫn đang nằm trong căn phòng đó, trên tay Nguỵ Hàn ngoài máu của Đổng Hạo còn có con dao bén nhọn không biết từ đâu ra, bên cạnh anh chính là cơ thể đầy máu của Đổng Hạo. Anh run rẩy kiểm tra hơi thở cho ông, không có mạch đập, nhưng dù thế nào anh cũng không tin Đổng Hạo cứ như thế mà ra đi, anh kéo ông dậy, lại cố gào lên bảo rằng ông phải cố gắng, anh sẽ đưa ông đến bệnh viện. Đúng lúc này bên ngoài có âm thanh xe cảnh sát, Nguỵ Hàn như phát hiện cứu tinh, nhưng lập tức sau đó nét mặt tràn đầy hy vọng của anh liền bị dập tắt, tất cả họ chỉa súng thẳng vào anh, đến kiểm tra hơi thở của Đổng Hạo rồi cứ như thế kéo anh đi như áp giải tội phạm, anh không ngừng bảo họ phải cứu Đổng Hạo, họ đều không trả lời. Mặc cho anh thét gào, có vùng vẫy, anh không nghĩ được gì cả, chỉ cố níu giữ cơ thể đã đông cứng của Đổng Hạo, điều khiến anh không thể chấp nhận được là ông ra đi như thế, trước mắt của anh. Lần đầu tiên trong đời anh kích động đến mức đánh cảnh sát, thậm chí còn cướp súng giằng co, nhưng anh không thể nổ súng được, bên cạnh là thi thể Đổng Hạo vẫn đầy máu, trước mắt là cảnh sát chỉa súng bủa vây, anh vẫn không thể nổ súng, anh run rẩy thả cây súng trong tay xuống, gục người bên cạnh thi thể Đổng Hạo, mặc cho cảnh sát áp giải. Ở phòng tạm giam anh mới biết mình cứ như thế đã bị tình nghi giết người, giết Đổng Hạo. Cảm giác nghe tin đó, Nguỵ Hàn không biết nên cười hay là khóc. Nguỵ Hàn không phải chưa từng muốn giải thích, đêm đầu tiên đã tiến hành thẩm tra, anh trước sau một lượt kể rõ ngọn nguồn cho cảnh sát, họ bảo sẽ chuyển vụ này về nước theo lệnh của cấp trên, nhưng tình hình không khả thi, còn bảo tội này anh trốn không khỏi, trên bụng Đổng Hạo có vết thương trí mạng, là do đích thân Nguỵ Hàn đâm, dấu vân tay trên con dao đã được xác nhận, quả thật là của Nguỵ Hàn.
Nghe thế Nguỵ Hàn đã vô thức nhìn xuống tay mình, trên tay vẫn còn dính vết máu đã khô, là của Đổng Hạo. Sau một đêm thẩm tra, Nguỵ Hàn đã không còn gì để nói nữa, buổi sáng liền bị áp giải về nước, suốt chặn đường ấy, anh chỉ im lặng như tượng đá, anh biết họ nói đúng, chính bàn tay này của anh đã đâm Đổng Hạo, con dao anh cầm trên tay sau khi tỉnh dậy là sự thật, dù trong khi đó có bất cứ chuyện gì ẩn chứa thì chính tay anh đã đâm con dao đó vào người Đổng Hạo.
Nghe anh kể đại khái vụ việc xảy ra từ đầu đến cuối, Đổng Tây không hề chen ngang giữa câu chuyện, đợi anh nói xong tất cả, thấy anh vẫn đang nhìn vào hai tay mình đặt trên bàn, tâm tư cô cũng rơi vào tĩnh mịch. Mọi chuyện... như có một màn sương mù dày đặc che kín, càng muốn hiểu, lại càng lạc vào mê cung của nó. Đổng Tây nhìn anh một lát, lại lên tiếng ngập ngừng hỏi.
"Anh Hàn... Em nghe nói... bố... bố điều tra việc của anh?"
Vấn đề này, trước sau cũng phải đối mặt. Đổng Tây hỏi anh mà lòng cô lại hoảng sợ, cô thật sự sợ cái nguyên nhân khởi nguồn tất cả bi kịch kia là sự thật, cô sợ, sợ bản thân phát hiện sự thay đổi mà hai năm qua đã đặt trên người anh.
"Tiểu Tây... Chú Hạo đúng là đã tra ra một việc."
Tim của Đổng Tây như rơi xuống hầm băng, cô đưa mắt nhìn anh, không rõ cảm xúc. Nguỵ Hàn đối mắt cùng cô, anh lại hỏi tiếp: "Em quả thật tin anh sao?"
Đổng Tây bỗng vô thức gật đầu, cái gật đầu này làm cô cũnguả thật giật mình, đến khi định thần lại thì bắt gặp ánh mắt đã có tia sáng của Nguỵ Hàn. "Chuyện liên quan đến việc nghiên cứu thuốc trái phép. Buổi sáng lúc cùng chú Hạo ăn cơm, chú đã nói qua với anh, lúc đó anh cũng rất bất ngờ, còn bảo đảm với chú chắc chắn không có chuyện này. Sau đó anh liền đến công ty tra rõ..." Nguỵ Hàn dừng lại chốc lát, Đổng Tây cũng không thúc giục anh, anh khẽ cười bất lực, nói: "Nhưng không ngờ lại có chuyện đó thật. Nhưng Tiểu Tây, nếu anh nói, anh không hề biết chuyện này, em tin có tin được không?" Không đợi cô trả lời, anh đã lắc đầu: "Nếu là anh... Anh còn không tin..."
"Anh Hàn... Thật giả không quan trọng, điều em muốn nghe nhất chính là câu nói của anh. Nếu anh nói không liên quan đến anh, em liền tin tưởng anh."
Anh nhìn cô, sự xúc động trong ánh mắt đó, Đổng Tây thấy rất rõ ràng, như không có chút suy nghĩ do dự, anh đã kiên định nói.
"Không phải anh!"
Chuyện liên quan đến công ty, Nguỵ Hàn không thể nói rõ hết, hơn nửa năm nay, anh chỉ tập trung nghiên cứu, việc ra đời một công ty mang danh nghĩa anh quản lí, chẳng qua là Nguỵ Dân bố anh vẫn cố chấp muốn anh không thể nào buông bỏ việc của nhà họ Nguỵ. Còn người điều phối chủ yếu, nghĩ đến người đó, tâm tư của Nguỵ Hàn trở nên lạnh lẽo.
Trước khi Đổng Tây đến đây đã mang theo nỗi lo sợ và bất an, một mặt tin tưởng anh như cách bố cô tin tưởng anh, một mặt lại bị tất cả hiện thực bủa vây, cô đã ôm một tâm tư như sóng ngầm, chỉ cần một chút động liền cuồn quét tất cả. Cô cũng từng nghĩ qua, nếu sự thật chính là như vậy, cô sẽ làm thế nào? Cô không biết, không tìm được đáp án.
Nhưng chính thời khắc này, cô hoàn toàn tin tưởng anh. Cô lấy hết tất cả niềm tin và hy vọng của cả cuộc đời mình, đặt vào anh.
Không chỉ là Nguỵ Hàn trong kí ức, mà dù cho Nguỵ Hàn của hiện tại, của sau này, đối với Đổng Tây cũng đều là một người. Anh tuyệt đối không làm chuyện trái với đạo đức, trái với lý tưởng anh tôn thờ, vì thế cũng tuyệt đối không có chuyện anh giết chết bố cô để che giấu tội lỗi gì đó.
Nhưng với tình hình hiện tại, cô lại chẳng biết làm gì khác, chỉ tin tưởng anh thì làm sao giúp anh thoát khỏi tội này đây? Lúc cô đang mãi suy nghĩ thì nghe Nguỵ Hàn lại hỏi khẽ, dường như anh muốn khẳng định rằng bản thân mình đã có một chút hy vọng.
"Tiểu Tây... Em thật sự tin anh sao?"
Như một lẽ tự nhiên, cô gật đầu ngay tức khắc: "Vâng. Em tin anh."
"Bố anh... cả bố anh cũng nghi ngờ anh... Bố anh lần trước đến, ông nói, sẽ tìm mọi cách giúp anh thoát tội."
Người bố duy nhất anh tôn kính cũng nghĩ anh vì che giấu sai lầm mà gây ra tội ác, có trách, có mắng, nhưng rồi cũng kiên quyết khẳng định sẽ đảm bảm anh được an toàn.
Chỉ có người trước mặt là dùng ánh mắt không đổi dời mà nói rằng tin tưởng anh, dù cho ở ngoài kia, tất cả mũi nhọn đều chỉa thẳng vào anh.
Đổng Tây lúc này chỉ có thể nói: "Anh Hàn. Còn có em, anh yên tâm. Em sẽ tìm bác Nguỵ, nói rõ ràng một lần cho chú hiểu. Chú Nguỵ sẽ tin anh thôi. Em nhất định sẽ giúp anh, tìm ra hung thủ giết bố em, hãm hại anh, nhất định không để hắn ta nhở nhơ ngoài vòng pháp luật."
Ngụy Hàn nghe những gì cô nói, trong lòng dâng lên một niềm xúc động mãnh liệt. Nếu có thể, ngay lúc này Nguỵ Hàn chỉ muốn ôm lấy Đổng Tây, ôm lấy cô thật chặt.
Bắt đầu ngày hôm sau Nguỵ Hàn sẽ bị cách ly đến ngày ra toà, Đổng Tây nghe tin đó thì cảm thấy mình vừa đến kịp lúc, nếu cô còn do dự thêm một ngày thôi, thêm một ngày nữa sẽ không nghe được anh nói rõ, có lẽ nửa đời sau của cô sẽ mãi sống trong hối hận.
Hôm đó cô nhìn anh rời đi, trước khi khuất sau cánh cửa tối tăm kia, anh còn quay lại nói với cô ba từ, khiến trái tim của Đổng Tây đau đến tê liệt, anh nói 'Cảm ơn em.'.
Đổng Tây đến thẳng nhà họ Ngụy tìm Ngụy Dân, sức khoẻ của ông không tốt lắm, còn phải truyền dịch, lúc Đổng Tây đến là lúc bác sĩ rời đi. Nguỵ Dân trông tều tuỵ hẳn đi, lần trước gặp ông ở đám tang, ông ở trước mặt mẹ cô nói giúp cho Nguỵ Hàn, nếu Nguỵ Hàn không nói, Đổng Tây thật sự không nghĩ đến, ông cũng không tin con trai mình, chẳng qua tất cả là vì ông là bố của Nguỵ Hàn, dù biết con trai sai, trước mặt mọi người ông vẫn phải bào chữa thành đúng.
Nguỵ Dân không ngờ được Đổng Tây đến tìm mình, ông nghe cô nói rõ lại mọi chuyện một lần nữa, đầu mày càng nhíu chặt, lần trước ông có nghe qua Nguỵ Hàn nói, nhưng thời khắc ấy mọi thứ rối loạn, ông có nghe cũng không thể nào tin tưởng, chỉ một lòng tìm cách cứu vãn cuộc diện. Hiện tại Đổng Tây – con gái của 'nạn nhân' đến khuyên ngược lại ông nên tin "hung thủ". Tâm tư Nguỵ Dân rối loạn, ông ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rất lâu, ánh mắt nhìn Đổng Tây càng sâu, sau cùng vỗ vai cô, bảo "Được, bác cùng con đi tìm ánh sáng, nhất định không để Hàn chịu oan khuất." Nghe được câu khẳng định này, lòng Đổng Tây như có thêm nghị lực, cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi dài.
Cả một ngày đi đi lại lại, Đổng Tây mệt mỏi về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy mẹ mình ngồi ở phòng khách. Đối diện Cao Thuỵ Nghiêng còn có một người đàn ông, Trần Thắng Ninh này không chỉ là Giám đốc điều hành của công ty Đổng Hạo mà còn là bạn đồng hương của Cao Thuỵ Nghiêng.
"Mẹ..." Đổng Tây chào mẹ mình rồi quay sang nhìn Trần Thắng Ninh: "Chú. Giờ này chú còn ở đây sao?"
"Chú đến giúp mẹ con giải hoàn thành việc chuyển giao số tài sản của bố con để lại, còn có việc của công ty, Bách Nhật hiện tại như rắn mất đầu, rối loạn trăm bề." Nói đến đây Trần Thắng Ninh lại thở dài: "Bách Nhật là tâm huyết của anh Đổng, chú dù thế nào cũng phải giữ lại cho hai mẹ con con, như vậy anh Đổng mới yên tâm."
Bách Nhật là công ty mà Đổng Hạo dùng cả đời để gây dựng, Đổng Tây nghe ông nói thế, trước đó chút khó chịu trong lòng cũng giảm đi, thái độ cô cũng hoà nhã hơn.
"Chú vất vả rồi."
Trong khi đó, gương mặt Cao Thuỵ Nghiêng vô cùng tệ, bà không giấu được tức giận, đứng bật dậy rồi nhìn thẳng vào Đổng Tây, khẽ quát.
"Tiểu Tây! Con đi đâu cả ngày nay?"
Cô không có ý tránh né nên nói thẳng: "Con đến thăm anh Hàn."
Bốp!
Một bạt tay rơi thẳng vào má cô.
Đổng Tây ôm lấy nửa bên mặt trái đau buốt của mình rồi ngước lên nhìn mẹ, không có ngạc nhiên, chỉ có đau lòng. Chưa để cô nói thêm từ nào thì Cao Thuỵ Nghiêng đã nói trước, bà nắm chặt bàn tay đau buốt, tay đau, lòng còn đau hơn, nhưng bà vẫn lớn tiếng mà mắng: "Còn dám đến đó thăm nó? Con đừng nói với mẹ là con tin nó? Rốt cuộc con nghĩ gì vậy Tiểu Tây?"
"Con tin anh Hàn. Anh ấy sẽ... "
Bốp!
Cái tát thứ hai cắt ngang những lời chưa kịp nói.
"Đổng Tây! Cái đồ bất hiếu này!"
"Thụy Nghiêng… Em đừng đánh Đổng Tây nữa, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà. Từ từ dạy con thôi." Trần Thắng Ninh đến bên giữ lấy tay Cao Thuỵ Nghiêng lại. Ông ân cần nhỏ giọng dạy bảo Đổng Tây: "Chú biết con cùng Ngụy Hàn lớn lên cùng nhau. Nhưng Đổng Tây à, tên đó đã giết bố con, sao con còn tin nó chứ? Như thế bố con sẽ không nhắm mắt được đâu."
"Chú im đi! Tôi tin ai thì mặc tôi." Vốn đã không có thiện cảm với người đàn ông này, giờ càng nhìn cô càng ghét.
"Con ăn nói với người lớn thế sao?" Mẹ cô thét lớn, giận đến rung người. Đổng Tây không có ý định nhượng bộ, lựa chọn yên lặng. Thấy không khí hai bên như vậy, Trần Thắng Ninh liền lắc đầu rồi nói: "Không sao. Nó đang xúc động mà, không sao đâu."
"Xin lỗi ngay!" Mẹ cô bảo.
Mặt Đổng Tây vừa đau vừa rát, nước mắt trực rơi xuống. Cao Thuỵ nhìn con gái như vậy, cơn giận cũng hoá thành hư không, vừa tiến đến muốn chạm vào má cô thì Trần Thắng Ninh ở phía sau liền giữ tay bà, sợ bà lại tức giận ra tay đánh con gái nên lại nhỏ giọng khuyên.
"Thuỵ Nghiêng! Có gì từ từ nói, Đổng Tây cũng đã biết lỗi rồi."
Đổng Tây nghe thế liền cứng rắn đáp lại: "Con không có lỗi!" Nói xong liền chạy thẳng lên lầu, tiếng gọi của Cao Thuỵ Nghiêng và giọng của Trần Thắng Ninh bị cắt đứt sau khi cánh cửa phòng đóng chặt.
Uất ức ngã người xuống giường, Đổng Tây đưa tay lấy khung ảnh của cả gia đình ôm vào lòng, một lát lại đưa ra nhìn ngắm, hình ảnh của bố cô, bố cô... Ông dang cánh tay rộng lớn ôm chặt lấy mẹ con cô, vòng tay ấm áp ấy cả đời này cô cũng không còn cơ hội tìm lại nữa.
"Bố ơi… Bố… Không có bố… con phải làm sao đây?" Hơi thở cô nghẹn ngào, sự chua xót chan hòa nước mắt.
Cô siết chặt khung ảnh trong tay, trong nước mắt lại như có ánh lửa. Dù phải trả giá thế nào, cô cũng sẽ tìm ra hung thủ đã cướp đi người bố duy nhất của cô, lấy người cô yêu làm vật thế thân một cách máu lạnh tàn nhẫn như thế.
Vụ án của Nguỵ Hàn cảnh sát không thể tìm ra manh mối mới, mọi thứ tự nhiên như chính người ngoài nhìn thấy, còn câu chuyện mà Nguỵ Hàn đã khai trước đó, tất cả chỉ còn lại là sự biện hộ cho tội ác. Cảnh sát lại tra thêm vụ án liên quan, việc công ty Nguỵ Hàn thí nghiệm thuốc trên người sống trái phép nếu được định tội, cộng với tội giết người, Nguỵ Hàn chỉ có hai con kết cục, một là tử hình, hai là chung thân.
Trong khi tất cả như rơi vào bế tắt, Nguỵ Dân yêu cầu đổi luật sư đại diện của Nguỵ Hàn, luật sư Hà Tuân là người nổi tiếng trong ngành, trước đó đến Chicago định cư, có chút giao tình cùng Nguỵ Hàn, mấy ngày trước Nguỵ Dân tìm đến kể sự tình, anh ta liền cùng ông bay về nước giúp một tay.
Hà Tuân trong giới không ai không biết, mọi người đều đồn thổi năng lực của Hà Tuân có thể biến trăng thành đen, biến đen thành trắng, chưa từng thua kiện. Có người này, Đổng Tây như người sắp chết đuối nắm được dây thừng, tinh thần phút chốc vực dậy.
Sau phiên toà thứ hai, Đổng Tây mới biết lời đồn về Hà Tuân không phải là đồn thổi, vụ án nghiên cứu thuốc trái phép không đủ chứng cứ xác thực, Nguỵ Hàn được phán vô tội, thậm chí Hà Tuân còn chỉ ra được người trợ lí thay Nguỵ Hàn điều hành công ty có vấn đề, chuyện này dời lại thẩm tra.
Đổng Tây nghe nói khi tra đến, người quản lí đó rất nhanh liền nhận hết tội, một chút nguỵ biện cũng không có.
Việc này như đánh đổ được ngọn núi lớn, khiến mọi việc dần có hướng tiến triển tốt. Hà Tuân sẽ có cách kéo dài vụ án, đợi tìm ra những lỗ hỏng của vụ án, nếu thật sự như vậy, không đủ tất cả bằng chứng rõ ràng thì tội danh của Nguỵ Hàn sẽ không thành lập.
Ngày nào Đổng Tây đi sớm về muộn, người đưa cô về đến cổng lại là tài xế của nhà họ Ngụy, điều này càng làm bà Đổng tức giận, bà còn định nhốt Đổng Tây trong nhà nhưng Trần Thắng Ninh lại đúng lúc khuyên ngăn. Dù người đàn ông kia có tốt đến đâu thì trong lòng Đổng Tây, ông ta luôn có mưu đồ với gia đình cô, cô không thể nào nói lời cảm ơn ông ta được. Chỉ làm ngơ những lời mẹ nói rồi hôm sau lại tiếp tục đến nhà nghe ông Ngụy và Hà Tuân thảo luận cách bào chữa cho Nguỵ Hàn. Tình hình trước mắt, Hà Tuân nói có thể nắm được phần thắng đến hơn bảy mươi phần trăm, câu nói ấy, khiến Đổng Tây thật sự muốn khóc.
Nhưng chưa kịp vui mừng, luật sư bên nguyên cáo liền thông báo ở phiên xử cuối cùng của vụ án, sẽ có nhân chứng mới.
Người nhà không được phép vào gặp Nguỵ Hàn, chỉ có Hà Tuân có thể gặp trao đổi với anh về vụ án. Tuy không được vào, nhưng lần nào Đổng Tây cũng đi theo Hà Tuân, cô ngồi bên ngoài, chờ đợi một chút thông tin của anh.
Cô ngồi ở ghế đá ngoài nhà giam, cúi đầu nhìn hàng rào sắt, dường như muốn thông qua đó tìm kiếm một thứ khác, nhưng trước mắt đều mờ mịt, nhìn chẳng rõ gì cả. Mười bốn tuổi, vì một biến cố bất hạnh đã khiến cô dường như trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là cô gái ngày nào cũng cười nói trong vòng tay bình yên của gia đình.
Thành phố đổ vàng ánh nắng chiều hắt hiu, bóng dáng nhỏ có chút mệt mỏi trên tường cũ. Cô lại ngửa mặt lên nhìn trời, chỉ cầu xin cho ông hãy cứu anh Hàn của cô, nếu ông đã mang bố cô đi thì xin ông hãy thương xót mà trả lại sự trong sạch cho người đàn ông cô yêu thương.
Đang chìm trong suy nghĩ, Hà Tuân ở trong bước ra, trông thấy Đổng Tây ở gần đó, anh liền đi đến. Hà Tuân sống hơn ba mươi năm, mười năm lăn lộn trong nghề, chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án, đây cũng là lần đầu tiên anh chứng kiến, người nhà nạn nhân đi tìm trong sạch cho hung thủ. Trên đường về Đổng Tây hỏi về tình hình của Nguỵ Hàn, Hà Tâm bảo cô đừng quá lo lắng, Nguỵ Hàn hiện tại không sao, anh còn hứa sẽ cố gắng hết sức mình, giúp đỡ đến cùng.
Ngày diễn ra phiên xử cuối, trước đêm đó Đổng Tây không thể nào chợp mắt, cô cứ như vậy, thức suốt đêm, hết cầu xin bố phù hộ, lại cầu xin Thượng đế thương xót.
Trước một tòa nhà lớn, đài phun nước, tượng hình cán cân đại diện cho công bằng. Bước vào trong, tìm lấy công bằng cho mình, cho người thân bằng mọi niềm tin vào chân lý.
Cao Thuỵ Nghiêng ngồi cùng Đổng Tây, mặt bà mất cảm xúc, chỉ vô cảm để chờ cái kết cho kẻ giết người. Ông bà Ngụy cũng vừa cùng luật sư bước vào, Nguỵ Dân định chào hỏi nhưng Cao Thuỵ Nghiêng vẫn giữ gương mặt thâm thù đại hận ấy, thế là ông chỉ nhìn sang Đổng Tây rồi gật nhẹ đầu như để động viên
Suốt thời gian này cô một giấc ngủ yên cũng không có, cả người đã gầy lại gầy hẳn đi, nhợt nhạt và xanh xao. Nhưng cô vẫn kiên định ngồi đó để chờ công bằng quay về với anh, cô tin vào thứ gọi là công lý.
Buổi xử án bắt đầu, Nguỵ Hàn được cảnh sát dẫn ra, Đổng Tây một khắc cũng không rời hình bóng anh, cô còn chẳng nhớ là bao lâu không thấy anh rồi, kể từ ngày hôm ấy, hơn hai tháng mà cô có cảm giác cả một đời vậy. Ngụy Hàn đứng trước vành móng ngựa, anh phờ phạt, xanh xao, luật sư hỏi, anh trả lời, vỏn vẹn như kể đúng như những gì Đổng Tây từng nghe.
"Tôi có nhân chứng mới, cô ấy chính là người có mặt ở hiện trường trông thấy hành vi tội ác của bị cáo, cô ấy cũng là người đã gọi điện báo cảnh sát."
Hà Tuân đã nghe qua sẽ có nhân chứng mới trước đó, nhưng nghe bên luật sư nguyên cáo nói như vậy cũng vô thức chau mày, rất nhanh liền thu lại, thần sắc bĩnh tĩnh phản bác, nhưng quan toà cuối cùng vẫn đồng ý để nhân chứng mới vào.
Luật sư nguyên cáo thông báo, nhân chứng mới là Kha Mễ Nhu – Vị hôn thê của Nguỵ Hàn.