Là Họa Không Thể Tránh

Chương 18

Những ngày qua, Lâm Kiều thích ứng với trường học càng ngày càng tốt, ngoại trừ việc đắc tội với Trần Tuyên Trùng, quan hệ với nhưng bạn học khác đều rất tốt.

Ăn trưa xong, Lâm Kiều dựa trên bàn học nhắm mắt dưỡng thần, tối qua làm bài tập về nhà đến khuya, hôm nay tinh thần có chút không tốt.

Quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì chạy, phát ra chút tiếng vang, trong phòng học rất yên tĩnh, mơ hồ nghe được có người nhẹ giọng thảo luận.

"Ba cậu ấy làm cảnh sát, hình như là lúc làm nhiệm vụ ngoài ý muốn hi sinh, mẹ cậu ấy hình như còn từng phạm tội."

"Thật à, vậy cũng quá đáng thương rồi."

Lông mi Lâm Kiều khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn về phía mấy nữ sinh ngồi hàng phía sau ở tổ bốn đang thảo luận.

Mấy nữ sinh không nghĩ rằng cô đã tỉnh, ánh mắt đang đánh giá cũng chưa kịp thu lại, liền đối diện với ánh mắt của Lâm Kiều.

Một lúc lâu sau Lâm Kiều mới tìm về được giọng nói của chính mình, "Các cậu nghe được ở đâu?"

Trong đó có một nữ sinh dường như thấy cô không tức giận, mở miệng trả lời, "Trên diễn đàn trường của chúng ta có người nói vậy."

"Diễn đàn nào, có thể cho tôi xem không?"

Giọng nói của Lâm Kiều nhẹ nhàng mềm mại, như đang lơ lửng giữa không trung.

Đây là một diễn đàn nói chuyện phiếm, có học sinh từ mọi lớp tham gia, còn có cả khóa trước, đều là học sinh cũ của trường Nhất Trung.

Đại Thưởng Thức Gia: 'Mọi người có biết học sinh mới chuyển tới không? Hoàn cảnh gia đình có vẻ rất gay cấn, ba là cảnh sát, mẹ là tội phạm.'

"Học sinh mới? Có phải lão đại mới đã đánh Trần Tuyên Trùng không?"

"Trời ạ, mẹ cậu ta phạm tội gì vậy?"

Đại Thưởng Thức Gia: 'Tôi không thể nói cụ thể được, tôi chỉ biết cậu ta lớn lên ở viện phúc lợi.'

"Chắc không phải tội án nghiêm trọng chứ?"

"Lầu trên, phơi bày chuyện riêng tư của người khác như vậy có hơi quá không?"

"Nhưng vấn đề là mẹ cậu ta là tội phạm, các cậu không sợ sao, tôi cũng chỉ hỏi một câu phạm tội gì, có gì mà hơi quá?"

Đại Thưởng Thức Gia cuối cùng nói một câu: 'Nghe nói là cố ý đả thương người nên bị kết án.'

"Tôi nghe nói rằng những đứa trẻ lớn lên ở viện phúc lợi tâm lý đều sẽ có vấn đề, mẹ cậu ta cực đoan như vậy, không biết có bị di truyền không nữa?"

"Những lời này tôi nghe không nổi nữa, ba người ta vẫn còn là cảnh sát đấy, tại sao các người không nói đến?"

Trong diễn đàn rất nhiều người, nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất, Đại Thưởng Thức Gia đăng lên ba cái tin tức, khiến cho sóng to gió lớn rồi liền im lặng.

Lâm Kiều nhấn vào tài khoản này, hiện ra chính là, người dùng này không tồn tại.

Lâm Kiều không biết là ai đăng lên.

Trong trường học người có khả năng biết duy nhất, chỉ có Hoắc Ngập.

Nhưng rõ ràng anh không có khả năng làm như vậy, thậm chí còn không biết việc này.

Mọi việc chậm rãi truyền khắp trường, ban đầu chỉ ở lớp, các bạn học trong lớp biết đến đều thường xuyên thảo luận ở sau lưng cô.

Sự tình chậm rãi khuếch tán, người biết đến càng ngày càng nhiều, trên diễn đàn rất nhiều người thảo luận chuyện này, thậm chí còn có người bắt đầu lo sợ sự tồn tại của cô, ngày càng có nhiều tiếng nói yêu cầu cô chuyển trường.

Cuối cũng vẫn là hội học sinh dán ra thông báo, ngăn cơn sóng dữ.

"Chúng tôi được biết từ giáo viên rằng ba của Lâm Kiều đã hy sinh để cứu một đứa trẻ khi ông ấy làm nhiệm vụ, cho dù mẹ của cô ấy đã làm ra điều gì đó sai trái, thì điều đó cũng không đại diện cho cô ấy.

Mong mọi người không nên có những kỳ thị hay bài xích nào, học phí hiện giờ của cô ấy đều là từ những người có tâm trong xã hội chu cấp, điều kiện sinh hoạt cũng không được tốt, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ phần nào cho hoàn cảnh khó khăn của cô ấy, trong hội học sinh chúng tôi cũng sẽ tiến hành quyên tiền, mọi người nếu đồng ý, có thể liên hệ tôi, chi tiết về mọi khoản quyên góp đều sẽ được thông báo, mong mọi người yên tâm.

Người khởi xướng, chủ tịch hội học sinh Hứa Niệm."

Lâm Kiều không có điện thoại, cũng không biết việc đang xảy ra trên diễn đàn, chờ lúc biết đến đã là buổi chiều.

"Lâm Kiều, bên ngoài có người tìm cậu."

Bạn học nữ hàng đầu tiên quay lại gọi cô, phía trước Hứa Niệm đã vào phòng học, nhìn về phía cô, thân thiện lễ phép nói, "Bạn học Lâm, có thể ra ngoài một chút được không?"

Lâm Kiều nghĩ đến thông báo quyên tiền Lý Kỳ Kỳ vừa cho mình xem, trầm mặc một hồi, đứng dậy bước đi.

Hứa Niệm đợi cô đi ra, liếc mắt nhìn về phía vị trí của Hoắc Ngập, thấy anh không có ở đó liền thất vọng, xoay người cùng Lâm Kiều đi ra ngoài hành lang.

Cô ta lấy ra vở cùng bút đưa cho Lâm Kiều, "Chúng tôi đều hiểu được tình huống của em tương đối đặc thù, cho nên muốn tổ chức quyên tiền cho em, em đem số tài khoản cùng số điện thoại liên hệ viết vào đây, đến lúc đó chị sẽ chuyển đầy đủ cho em số tiền đã quyên góp được."

Lâm Kiều không nhận lấy vở cùng bút cô ta đưa tới, "Cảm ơn mọi người, nhưng tôi không thể nhận, chính tôi có thể tự nuôi sống mình."

Hứa Niệm không nghĩ rằng cô sẽ từ chối, nhưng thông báo cũng đã dán ra, nước đổ khó hốt, sao có thể kết thúc?

Cô ta tuy rằng đang cười, nhưng thái độ lại có chút cường ngạnh, "Việc này là giáo viên sắp xếp bọn chị tổ chức, cũng đã bắt đầu quyên tiền rồi, đều là ý tốt của mọi người, hơn nữa chi phí ăn mặc của em cũng do người khác giúp đỡ, không cần phân chia rõ ràng như vậy, dù sao cũng đều là đang giúp em."

Lâm Kiều lắc đầu, không thay đổi chủ ý, "Lòng tốt của một nhà, trăm họ khó lấy lại, mong học tỷ giúp tôi dừng việc quyên tiền này lại, tôi còn chưa đến nông nỗi phải quyên tiền, việc này vẫn nên để lại cho bạn học chân chính cần trợ giúp, cảm ơn ý tốt của mọi người."

Hứa Niệm dừng trong chốc lát, thấy thái độ của cô kiên quyết, cũng không cưỡng cầu liền rời đi.

Lâm Kiều xoay người vào phòng học, học sinh ở hàng đầu nhìn Hứa Niệm vừa rời đi, "Đó là Hứa Niệm à, nhìn gần cũng rất đẹp đó."

"Đúng vậy, là bạch phú mỹ đấy, chị ấy là kiểu người có thể dựa vào khuôn mặt nhưng cố tình lại cứ muốn dựa vào tài hoa, rất lợi hại, còn là chủ tịch hội học sinh, hơn nữa còn giúp Lâm Kiều quyên tiền."

"Đúng là người đẹp thiện tâm lại ưu tú, nghe nói được rất nhiều nam sinh thích, cấp bậc đại thần có khác."

Lâm Kiều trở lại chỗ ngồi, trong phòng học thường thường có bạn học nhìn về phía cô, cô muốn ứng phó những ánh mắt này cũng hao phí rất nhiều sức lực, nên cũng không để ý tới việc quyên tiền.

Không quá hai ngày, việc quyên tiền đã thực hiện thành công.

Chủ tịch hội học sinh Hứa Niệm, cùng ngày cũng mang theo phong thư cùng tất cả chi tiết về việc quyên góp giao cho giáo viên.

Nhà trường đối với vấn đề này vô cùng ủng hộ, còn công khai khen ngợi hội học sinh cùng Hứa Niệm, mà phong thư chứa đầy tiền cũng từ tay giáo viên chủ nhiệm giao cho Lâm Kiều.

"Cái này là tiền của các bạn học quyên tặng, em yên tâm nhận, nên lập ra một kế hoạch tốt, về sau việc cần dùng đến tiền còn rất nhiều." Lưu Hữu Dung đối với tình huống của Lâm Kiều cũng biết rõ, tuy rằng Hoắc gia giúp đỡ cô đi học, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, nên đối với cô gái nhỏ này vẫn có chút đồng tình.

Lâm Kiều nhìn phong thư phồng to kia, hai tay bên người chậm chạp không nhận, "Thưa cô, em không thể nhận."

Sau giờ cơm buổi tối, Lâm Kiều không đến phòng học, mà là ngồi trên sân thể dục, nhìn sắc trời dần dần chìm xuống, bầu trời phía xa lộ ra vài ngôi sao, sân thể dục cũng từ náo nhiệt thành không có một bóng người.

Từ ngoài sân thể dục yên tĩnh đi tới một người, mắt giống như đang nhìn nơi này.

Khoảng cách quá xa, Lâm Kiều không thấy rõ, nhưng rõ ràng tầm mắt người kia dừng trên người cô.

Cô ngồi đây một mình nên lạ quá sao?

Lâm Kiều chống cằm, không tiếng động nhìn người kia phát ngốc.

Người phía xa đứng im trong chốc lát, cất bước đi về phía cô.

Lâm Kiều nhìn người kia chậm rãi đến gần, khuôn mặt của nam sinh từ từ hiện rõ, cười rộ lên vô cùng đẹp đẽ.

Lâm Kiều gục đầu xuống, nhìn mũi chân mình phát ngốc.

Hoắc Ngập nhìn cô gái đang gục đầu trước mắt, rất giống Bánh Trôi Nhỏ bị anh vò loạn lông, tuy rằng vẫn ngoan ngoãn, nhưng kỳ thật cảm xúc đã có chút biến hóa.

Hoắc Ngập cười, "Sao không đi học tiết học buổi tối vậy?"

Lâm Kiều lắc đầu, ngón chân hơi nâng lên, "Không muốn đi."

"Là bởi vì mọi người đều đang nói về việc gia đình chị, nên không vui?" Hoắc Ngập hiếm khi không dùng ánh mắt giống như những người khác nhìn cô.

"Không phải không vui, chỉ là không muốn mọi người luôn nhìn tôi." Lâm Kiều duỗi tay xoa mặt mình, khẽ thở dài, "Thói quen của tôi từ nhỏ đến lớn đều như thế này, nhưng ở trong mắt tôi, nhà tôi cùng nhà người khác cũng không có gì khác nhau, bọn họ ở trước mặt người khác có khi là một bộ dáng, nhưng với tôi cũng chỉ có ba và mẹ.

Ba tôi là một người hùng, còn tôi không nhất định sẽ trở thành người hùng, mẹ tôi đã làm chuyện sai trái, nhưng tôi cũng không nhất định sẽ dẫm lên vết xe đổ.

Tôi sẽ không bởi vì hoàn cảnh gia đình khác với những người khác mà tự ti, trên đời này có trăm ngàn cách sống, có người chú định sẽ phải bước đi trong vũng bùn, có người bước đi lên nước trong, mỗi người đều có con đường phải đi cho riêng mình, có vui có buồn, tôi không yếu ớt đáng thương giống như trong tưởng tượng của họ."

Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, không nói gì.

Trong mắt cô gái nhỏ có một loại ánh sáng, cho dù đó có là bóng tối tuyệt vọng đối với mọi người, thì ở bên cô cũng chỉ là tạm thời không có ánh sáng, là loại người hoàn toàn bất đồng với anh.

Lâm Kiều thấy anh không nói gì, ngẩng đầu nhìn lên, có chút nghi hoặc, "Cậu cũng cảm thấy tôi đáng thương sao?"

Hoắc Ngập nghe vậy cười, hơi hơi cúi người, sờ đầu cô, "Chị lợi hại như vậy, còn muốn em trai đồng tình chị?"

Lâm Kiều cảm giác anh đang sờ đầu mình giống như đang sờ Bánh Trôi Nhỏ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn chút, không phải là xoa, không thì tóc đều rối hết.

Lâm Kiều trở về ký túc xá, ba người trong phòng vốn đang nói chuyện, thấy cô đi vào liền ngừng lại.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường.

Lâm Kiều vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lại đổ nước ấm, bưng đến trước giường mình, chuẩn bị ngâm chân.

Trong ký túc xá yên tĩnh chốc lát, Cố Ngữ Chân đeo dép lê đến gần cô ngồi xuống, "Cậu không sao chứ?"

Cô ấy hỏi xong, hai nữ sinh phía sau vẫn không nói chuyện.

Lâm Kiều cởi tất, để đôi chân trắng nõn ngâm vào nước ấm, "Đừng lo lắng, tớ không có việc gì."

Trong phòng lại yên tĩnh vài phần.

Lâm Kiều nhìn về phía họ, nhẹ nhàng mở miệng, "Nếu như các cậu thấy sợ hãi, tớ có thể xin đổi ký túc xá."

Mặt Cố Ngữ Chân lộ vẻ u sầu, nhìn về phía hai nữ sinh kia, cô ấy không muốn Lâm Kiều dọn đi, nhưng phòng ngủ là mọi người cùng ở, một mình cô ấy nói cũng không tính.

Lục Y Y nhìn về phía cô, mắt trợn trắng, "Cậu nghĩ cái gì đấy, ai bảo cậu dọn sang ký túc xá khác, tớ chỉ là không biết nên nói gì, nếu như nói không đúng, làm cậu không vui thì sao?"

Một bên Đường Văn Toàn xoa chân, tức giận bất bình ném khăn lau vào chậu nước, "Cái tên Đại Thưởng Thức Gia kia quá ghê tởm, cố ý bại lộ chuyện riêng tư của người khác, âm hiểm ác độc, tức chết mất! Y Y, cậu có bạn bè nào có thể tra ra được không?"

Lục Y Y duỗi tay sờ sờ cằm, "Tớ đi hỏi một chút."

Lâm Kiều cảm thấy rất khó, "Tài khoản kia đã bị xóa, khả năng lúc đăng ký cũng không phải thông tin của chính chủ."

Lục Y Y nhíu mi, "Đây là có chuẩn bị mà đến, cậu nói đi, có đắc tội ai không?"

Lâm Kiều nghĩ đến Mạnh Thành, Trần Thi Nam, Trần Tuyên Trùng, hơi dừng lại một chút, "Sau khi đến trường có ba người, có một người không phải học sinh Nhất Trung, nhưng không nhất định là từ bọn họ."

Vẻ mặt của ba nữ sinh trong ký túc xá mông lung, vì sao lại có ảo giác như đang ngồi trước mặt lão đại siêu cường vậy.

Cậu ấy vừa mới tới trường học không bao lâu, đã chọc ba người là sao, hơn nữa thủ đoạn này đối phó với cậu ây, còn không phải rất giống một cú đánh bình thường thôi sao..

Lục Y Y khụ một tiếng, bình tĩnh nói, "Không thành vấn đề, phạm vi không lớn."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Khi còn nhỏ.

Lâm Kiều: Tôi không cần người khác đồng tình.

Hoắc Ngập: Chị lợi hại như vậy, còn cần em trai đồng tình?

Sau khi lớn lên.

Lâm Kiều lệ đầy mặt chạy đến: Cầu xin cậu đồng tình tôi một chút, buông tha tôi đi.

Hoắc Ngập vẻ mặt khó dò: Chị lợi hại như vậy, còn cần em trai đồng tình?

Editor: Q17