Là Họa Không Thể Tránh

Chương 24

Lâm Kiều sửng sốt, phía trước có vài người đang đi về phía bên này, họ đều đã thay quần áo của mình.

"Hoắc Ngập, xong rồi sao?" Hứa Niệm thấy Lâm Kiều đang đứng trước cửa, tươi cười trên mặt nháy mắt dừng lại, sắc mặt không hề đẹp chút nào.

Nam sinh mang mũ lưỡi trai phía sau không biết Lâm Kiều, thấy cô quen biết Hoắc Ngập liền mở miệng tiếp đón, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, bạn học cũng đi cùng đi, nhiều người thì càng vui."

"Đúng vậy, nhanh nhanh đi, sắp chết đói rồi."

Hoắc Ngập vươn tay đóng cửa lại, "Đi thôi."

Lâm Kiều không thể chối từ, đi theo bọn họ ra khỏi khán phòng, cũng may lúc ra là đi cửa sau, tránh được nhóm người của Cửu Trung.

Vào thời gian này, phía sau phố rất náo nhiệt, trong tiệm nhiều người, may mắn Hứa niệm đã hẹn trước nên không cần chờ.

Mọi người ngồi xuống một bàn lớn, trong đó phần lớn đều là học sinh lớp mười một, Lâm Kiều không hề quen một ai, chỉ biết mỗi Hoắc Ngập.

Mọi người cũng không hề quen với Lâm Kiều, chỉ khách khí hỏi cô ăn cái gì, sau đó liền từng người ngồi nói chuyện.

Hứa Niệm ngồi bên cạnh Hoắc Ngập, cầm thực đơn nhìn về phía anh, "Lấy kem tráng miệng sau khi ăn xong cũng không tệ lắm, món này là chiêu bài của cửa tiệm này, chị trước kia đã từng tra qua, là món ngon nhất ở đây."

Hoắc Ngập đối với đồ ăn cũng không để ý, "Đều được, cứ gọi món mọi người thích đi."

Trên bàn ăn đều là nam sinh, ăn uống cũng tùy tiện, chỉ để Hứa Niệm gọi món ăn, vậy không phải là có chút thích cô ta sao?

Hứa Niệm cười gật đầu, tự mình đứng dậy cùng nhân viên cửa hàng đi gọi món ăn.

Lâm Kiều yên tĩnh ngồi, tuy mới là đầu hạ nhưng giữa trưa vẫn có chút nóng, đồ ăn đã nhanh chóng được mang lên.

Lâm Kiều nóng đến có chút rã rời, không có hứng thú muốn ăn, nhưng vẫn nghiêm túc ăn xong một bát cơm rồi mới buông xuống.

Hoắc Ngập dựa vào lưng ghế, tầm mắt nhìn sang, cô gái nhỏ bên cạnh có lẽ bị nóng đến mệt mỏi, hiếm khi chán ăn.

Anh hơi hơi mỉm cười không để ý, dứng dậy tính tiền trước.

Mọi người ăn cũng gần xong, nhân viên cửa hàng nhanh chóng mang kem lên.

Kem nhìn qua trông rất ngon, thời tiết nóng như vậy nhìn một cái đều cảm thấy mát lạnh, các nam sinh sôi nổi nhận lấy kem ăn một miếng, "Ui, cũng không tệ lắm."

"Đương nhiên, là đồ Hứa Niệm chọn, hương vị tất nhiên phải ngon rồi."

Hứa Niệm nghe vậy cười rộ lên, "Mấy cậu cảm thấy ngon là được."

Nhân viên cửa hàng mỗi người bưng lên một ly, để trước vị trí của Hoắc Ngập, nhưng tới lượt Lâm Kiều lại không có.

Nam sinh mũ lưỡi trai chú ý thấy Lâm Kiều không có kem, hỏi một tiếng, "Này, sao cậu ấy lại không có?"

Hứa Niệm nhìn thoáng qua Lâm Kiều, tựa hồ cũng có chút kỳ quái, ngẩng đầu hỏi nhân viên cửa hàng, "Tôi rõ ràng đã gọi mười hai ly, tại sao lại không mang lên đủ?"

Nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua phía Lâm Kiều, "Rất xin lỗi các vị, loại kem này của chúng tôi đã bán hết rồi."

Mấy nam sinh đang cầm ly kem trong tay cũng có chút ngượng ngùng, cô gái nhỏ không có, mà mấy nam sinh bọn họ lại còn ăn trước, nhưng cũng không thể đưa kem mình vừa ăn cho người ta được.

Nhân viên cửa hàng tiện đà nhìn về phía Lâm Kiều nói, "Xin chào, cửa hàng chúng tôi còn có một loại kem từ chocolate khác, chỉ là giá có chút cao, mất 120 tệ cho một ly, em có muốn lấy không?"

120 tệ một ly kem..

Lâm Kiều lắc đầu, "Cảm ơn, tôi không cần."

Hứa Niệm lại đột nhiên mở miệng, "Mang một ly lên đi, em chắc cũng muốn ăn, chị mời em ăn, thời tiết nóng như vậy, ăn vào sẽ thoải mái hơn một chút."

Lâm Kiều nhìn về phía cô ta, hơi hơi nhíu mi, cô không có cách nào giống như cô ta thân thiện tốt bụng như không có việc gì như vậy được, "Cảm ơn, không cần."

"Em không cần phải vì việc lúc trước mà tưc giận, nếu em cảm thấy đắt, chị sẽ giúp em trả tiền, chẳng lẽ mời em ăn ngon còn làm tâm trạng em không thoải mái sao?"

Hứa Niệm nói trắng ra, không khí trên bàn yên tĩnh một chút.

Nhân viên cửa hàng chờ ở nơi này có chút không kiên nhẫn nhìn về phía Lâm Kiều, "Nếu bạn học đã mời em ăn thì không nên khách khí làm gì, bây giờ chị đi đặt đơn cho em?"

"Không cần." Lời nói của Lâm Kiều kiên định, nhìn về phía Hứa Niệm, "Nếu người mời tôi ăn là chị, tâm trạng tôi chắc chắn sẽ không tốt."

Hứa Niệm không nghĩ rằng cô sẽ nói trắng ra như vậy, cũng có chút tức giận, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.

Mấy nam sinh không hiểu ra sao, bây giờ mới nhìn thấy hai người có chút không đúng.

Hoắc Ngập trở về, thấy không khí trầm mặc ở đây, "Làm sao vậy?"

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy anh, ngữ khí hòa hoãn đi rất nhiều, "Xin lỗi, là như vậy, kem chiêu bài của quán chúng tôi vừa lúc thiếu một phần cho em gái này, bây giờ chỉ có thể đổi với loại kem giá cao hơn một ít, chỉ là em ấy có vẻ lo lắng về giá cả cho nên không muốn gọi."

Lâm Kiều có chút kỳ quái nhìn về phía nhân viên cửa hàng, rõ ràng cô đã từ chối, vì sao chị ta lại giống như nghe không hiểu vậy.

Hoắc Ngập nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng, hơi hơi mỉm cười, "Là như vậy sao, đã là chiêu bài của quán sao lại không chuẩn bị nhiều hơn một ít?"

Nhân viên cửa hàng hơi dừng một chút, ấp úng mở miệng, "Rất xin lỗi, vừa rồi đã có một vị khách mua hết rồi."

Đây cũng không phải là đáp án tốt, lúc này cũng chỉ mới bắt đầu buôn bán, vị khách nào lại có thể mua hết số lượng kem chiêu bài của quán vậy, chưa kể lượng kem lớn như vậy phải ăn cùng một lúc.

Bên trong giống như có điểm giấu giếm, mấy nam sinh rốt cuộc cảm thấy kỳ quái.

Hứa Niệm đứng dậy nhìn về phía Hoắc Ngập, khó xử cười nói, "Giá cũng không cao lắm, chị mời em ấy ăn, em ấy lại không muốn, có lẽ là cảm thấy quá đắt?"

Tuy rằng kết quả là như nhau, nhưng ý trong đó lại kém đi rất nhiều, nói giống như lòng tự trọng của Lâm Kiều là bởi vì tiền nên mới mẫn cảm như vậy.

Hoắc Ngập liếc mắt nhìn Hứa Niệm một cái, quay lại nhìn về phía Lâm Kiều, "Muốn ăn cái này không?"

Tâm tình Lâm Kiều không tốt lắm, rũ mắt lắc đầu.

Hoắc Ngập cười, cầm ly kem trên bàn đưa qua, "Vậy ăn cái này đi, vốn dĩ chính là cho cậu."

Lâm Kiều nhìn ly kem được đưa qua, trong lòng hơi ấm áp, duỗi tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Hoắc Ngập lấy áo đồng phục đang vắt trên ghế, "Đi thôi, tôi đưa cậu về trường học."

Mọi người đều có chút sửng sốt, nhìn về phía Hứa Niệm.

Hứa Niệm nhìn Hoắc Ngập thật lâu mới mở miệng hỏi một câu, "Em không ở lại chơi sao? Lớp mười lớp mười một có tạo một hoạt động, đều sắp xếp tốt rồi."

"Tôi có chút mệt nên không chơi, trường sắp đóng cửa, chúng tôi đi trước, mọi người chơi vui vẻ." Hoắc Ngập cười trả lời, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Lâm Kiều cầm ly kem đi theo anh ra ngoài.

Hứa Niệm nhìn anh rời đi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mọi người có chút kỳ quái nhìn hai người rời đi, không phải đều nói Hoắc Ngập và Hứa Niệm đã sớm ở cùng nhau sao?

Sự nhiệt tình vừa rồi của Hứa Niệm mọi người đều nhìn thấy, bây giờ Hoắc Ngập lại tự đưa nữ sinh trong lớp của mình về, có phải là không đúng như lời đồn?

Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập một đoạn đường ngắn, kem trong tay cũng ăn sắp hết, cô cầm cái thìa đảo đảo trong ly, biết tuổi này mấy người trẻ đều rất mê chơi, "Thật ra tôi có thể tự về, nếu cậu muốn chơi thì cùng đi với họ đi."

"Không cần, hôm nay có chút mệt, tôi muốn về ký túc xá nghỉ ngơi." Hoắc Ngập thẳng thắn nói.

Lâm Kiều cũng không có gánh nặng, cùng anh đi về phía trước, nhớ tới lời nói vừa rồi của Hứa Niệm, giấu dao cũng thật lợi hại, so với Trần Thi Nam thì đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Lâm Kiều có chút khó hiểu, tại sao người em trai này lại luôn thích những cô gái có đẳng cấp cao như thế?

Là quá đơn thuần sao?

Cô lo lắng sốt ruột nhìn Hoắc Ngập, vẫn dịu dàng ôn như như vậy, nếu yêu đương với Hứa Niệm, nói không chừng sẽ rất thảm..

Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy ly kem vừa rồi cũng không giảm đi chút nóng nào, ngược lại còn có chút nóng đến phiền.

Hoắc Ngập nhận ra tầm mắt của cô, lời nói trêu chọc, "Nhìn tôi như vậy làm gì?"

Lâm Kiều bị hỏi đến nghẹn, nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng hỏi một câu, "Cậu thích Hứa Niệm sao?"

Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, trong mắt là tò mò, còn có sự cẩn thận cùng lo lắng.

Thứ này anh đã thấy qua rất nhiều trên những cô gái.

Anh nhìn cô một cái, giống như không hề có hứng thú với vấn đề này, không chút để ý trả lời, "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Lâm Kiều không biết nên trả lời như thế nào, cô ăn một miếng kem, "Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu như thích một người, vẫn nên hiểu trước rõ ràng. Cậu được người trong nhà bao bọc kín kẽ, chưa thấy qua nhiều hạng người kỳ quái nào, có đôi khi không phải tất cả mọi người đều ngoan ngoãn giống như cậu."

Hoắc Ngập nhịn không được bật cười, "Chị cảm thấy rôi ngoan ngoãn?"

Lâm Kiều gật đầu, nghiêm túc nói, "Đều nói trong lòng nghĩ gì thì ánh mắt sẽ lộ ra như vậy, đôi mắt của cậu rất sạch sẽ, vừa thấy chính là chưa từng nhìn qua điều xấu nào."

Hoắc Ngập cười ra tiếng, anh cười lắc đầu, nhìn cô nửa thật nửa giả, "Không đúng, đôi mắt có thể lừa gạt rất nhiều thứ, chị nếu chỉ nhìn mắt thì sẽ bị lừa khóc đấy."

Lâm Kiều hơi dừng một chút, còn chưa kịp nghĩ lại thì bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau, loáng thoáng có cảm giác thứ gì đó đang chảy ra.

Cơn đau này tới quá bất ngờ, làm mặt cô nháy mắt trắng bệch.

Hoắc Ngập duỗi tay đỡ lấy cô, "Làm sao vậy?"

"Bụng.. Đau bụng quá." Lâm Kiều ôm bụng, nói chuyện cũng có chút khó khăn, cô nhìn khắp xung quanh, phát hiện phía trước có một khu trung tâm.

"Tôi đi vệ sinh trước." Lâm Kiều vội vàng xoay người, gian nan đi về phía trước.

Hoắc Ngập nhìn cô khó khăn đi, đang muốn đuổi kịp, tầm mắt lơ đãng thấy một ít dấu vết trên quần của cô.

Chân anh hơi dừng lại, "Chờ một chút."

Lâm Kiều đau đến khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, quay đầu nhìn về phía anh, "Có chuyện gì vậy?"

Hoắc Ngập cởi ra áo khoác đồng phục, đi tới vài bước, đem áo buộc trên eo cô, hạ giọng nói, "Sau quần của chị dính máu."

Lâm Kiều đau đến ứa mồ hôi lạnh, nghe vậy đôi mắt hơi trợn to, quẫn bách không biết nên nói cái gì.

Kỳ đến của cô vẫn luôn chính xác, nhưng lần này lại đến trước một tuần, trên người cô cũng không mang theo bánh mì.. Bây giờ phải đi đâu mua được?

Lâm kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, đau đến ý thức mơ hồ, "Tôi không mang theo bánh mì.."

Hoắc Ngập tiếp thu khu tri thức mới, "Bánh mì?"

"Chính là.. Băng vệ sinh, con gái dùng, cậu nghe qua chưa?"

Hoắc Ngập trầm mặc một chút, mới cười nói, "Chị đi trước đi, tôi giúp chị đi mua."

Lâm Kiều nghe vậy liền vội vàng gật đầu đi về hướng khu trung tâm, vội vội vàng vàng vào buồng vệ sinh, mới hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa nãy..

Một nam sinh thật sự sẽ đi mua sao, hơn nữa mua cái này sẽ gây xấu hổ hay không?

Lâm Kiều ngồi trong buồng vệ sinh có chút quẫn bách, vì sao dì cả lại cố tình tới vào lúc này, bên cạnh còn không có một cô gái nào!

*

Tác giả có lời muốn nói.

Hoắc Ngập: Sao thứ này lại được gọi là bánh mì?

Lâm Kiều: Đừng hỏi nữa, em không biết.

Editor: Q17