Là Họa Không Thể Tránh

Chương 27

Lưu Hữu Dung ngồi trước bàn làm việc, nhìn Hoắc Ngập thật lâu mới mở miệng nói, "Hoắc Ngập, giáo viên tin tưởng em không làm ra việc như vậy, nhưng em nên nói ra tên bạn nữ sinh kia, bằng không giáo viên cũng không có cách nào thay em nói chuyện."

Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, nữ sinh chạy trốn kia nhất định phải điều tra ra.

Lưu Hữu Dung là tuyệt đối tin tưởng Hoắc Ngập, hơn nữa có vài cặp bị bắt, lớp 11, lớp 12 đều có, có tiếng là khó quản giáo, áo mưa đã dùng qua kia tuyệt đối không phải của Hoắc Ngập.

Hoắc Ngập không nói gì, tựa hồ cũng không đem chuyện này ở trong lòng.

Lưu Hữu Dung càng nói càng sốt sắng, "Em biết ba năm cao trung đại biểu cho cái gì không, nếu dùng ba năm cao trung này để yêu đương, vậy về sau sẽ chắc chắn sẽ bước lên một con đường khác. Thành tích của em tốt, trong nhà có điều kiện, nhưng nữ sinh cùng em yêu sớm chắc sẽ không như vậy, nếu nữ sinh đó dành cả ba năm cao trung để yêu, em có thể phụ trách tương lai cho em ấy sao?

Các em bây giờ có lẽ cảm thấy là thật sự thích đối phương, đều muốn tốt cho đối phương, chỉ là về sau sẽ có rất nhiều việc xảy ra mà các em không biết trước được, nếu thành tích giảm xuống, nhà em vẫn có thể như cũ sắp xếp tốt tài nguyên cho em, nhưng bạn nữ sinh kia thì sao, khoảng cách giữa hai em chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, ở tuổi không thích hợp làm điều không thích hợp, chỉ biết hủy hoại chính bản thân các em mà thôi. Cô là người từng trải, biết em nghĩ thế nào, hiện tại em cảm thấy mình không muốn nói ra, là vì tốt cho nữ sinh đó, nhưng thặt sự là vì tốt cho em ấy sao?"

"Cô à, cậu ấy nhát gan sẽ bị dọa sợ, em không thể nói." Hoắc Ngập nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, nói rõ mềm cứng không ăn.

Giọng điệu của Lưu Hữu Dung nháy mắt nghiêm khắc lên, "Em có biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng hay không, nếu em không đem nữ sinh kia nói ra, tất cả mọi người đều cho rằng đó là việc em làm, đến lúc đó ba mẹ em đến thì còn giống nhau được sao?"

"Gọi phụ huynh cũng vẫn như vậy thôi, nếu chủ nhiệm giáo dục nhất định cho rằng áo mưa là của em, em cũng không thể nói gì hơn." Hoắc Ngập hoàn toàn không có chút kiêng dè nào, nói trắng ra, phảng phất trong mắt anh chỉ là một cái nick name, cũng không đại biểu cái gì.

Lưu Hữu Dung có chút đau đầu, cô sớm biết rằng Hoắc Ngập nhìn thì ôn hòa dịu dàng, kỳ thật trong lòng đều có chủ ý, nếu như có vấn đề, căn bản sẽ không quản được.

Anh không phải Trần Tuyên Tùng, Lý Thiệp hay một học sinh có vấn đề khác, anh là lớp trưởng, thành tích lại tốt, cũng không thể coi là một học sinh có vấn đề.

Chỉ là hỏi cái gì cũng không được, thật sự quá khó xử, Lưu Hữu Dung không biết nên nói cái gì, nhìn anh nửa ngày chỉ có thể hòa hoãn nói, "Em đi về trước đi, việc cô nói em suy nghĩ kỹ một chút, em hẳn phải rõ ràng, việc này không phải là chuyện nhỏ."

Hoắc Ngập rời khỏi văn phòng, Lưu Hữu Dung đè đè huyệt thái dương, giáo viên ngồi bên cạnh hỏi một câu, "Hoắc Ngập lớp cô mà cũng yêu sớm sao?"

Lưu Hữu Dung thở dài, "Tôi cũng không nghĩ tới, ngày hôm qua khi chủ nhiệm Cao gọi tới tôi còn thấy giật mình."

Nữ giáo viên bên cạnh nghe xong cười, "Bình thường mà, thành tích tốt, lớn lên lại đẹp, nam sinh như vậy khẳng định có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, tâm trí không kiên định nên mới bị mang đi, về sau quản nghiêm chút là được, Hoắc Ngập lớp cô vốn dĩ đã thông minh hiểu chuyện, chắc sẽ hiểu ra thôi."

"Vấn đề là nữ sinh mà em ấy giúp chạy trốn, ngày hôm qua chủ nhiệm Cao cũng sắp tức chết rồi, vốn là có thể bắt được nhưng em ấy lại chặn lại cho nữ sinh kia chạy trốn, trên mặt đất còn phát hiện áo mưa, cô nói xem sao thứ đồ này có thể xuất hiện trong trường học, thật sự quá khó coi!"

Lưu Hữu Dung nói tới đây vẫn thấy vô cùng tức giận, cố tình lại xuất hiện cái việc này trong lớp hai của bọn họ, nếu chỉ là yêu sớm thì gọi phụ huynh thôi là được, nhưng loại việc này khẳng định phải bị điều tra rõ ràng, xử lý vô cùng phiền toái.

"Dù sao cũng không có khả năng là Hoắc Ngập lớp cô đâu, học sinh tốt như vậy lại làm ra loại việc này, yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ."

Lâm Kiều đứng ở gần cầu thang chờ Hoắc Ngập, thường thường nhìn về phía bên văn phòng, trong lòng cực kỳ bất an.

Hoắc Ngập từ trong văn phòng đi ra, đi xuống cầu thang liền thấy được cô gái nhỏ đang chờ ở đó, tâm thần không yên chờ.

Anh cười đi xuống cầu thang, "Sao lại đứng ở đây vậy?"

Lâm Kiều thấy anh lại đây, vội vàng đi lên mấy bậc đứng trước mặt anh, "Sao rồi, giáo viên nói như thế nào?"

"Không có việc gì." Hoắc Ngập cười đáp trả một câu, cảm thấy không quan trọng.

Lâm Kiều có chút áy náy, biết anh khẳng định chưa nói ra sự thật, "Sao lại không có việc gì được, không phải phát hiện áo mưa sao?"

Cái chữ này vẫn khá là mẫn cảm, đặc biệt Lâm Kiều lại nói trắng ra như vậy, cô hiển nhiên không rõ cùng một nam sinh nói ra cái từ này có bao nhiêu ái muội.

Hoắc Ngập nghe vậy hơi nâng mi mắt nhìn về phía cô, trong mắt có một loại ý vị không rõ, một lát sau mới thong thả ung dung nói một câu, "Cũng không phải chúng ta dùng, sợ cái gì?"

Lâm Kiều không phát hiện lời anh nói có chút quá mức ái muội, chỉ có sự sốt ruột trong lòng, "Giáo viên sợ rằng sẽ hoài nghi cậu, dù sao hôm qua tôi cũng đã bỏ chạy.. Nếu không để tôi đi nói rõ ràng, nói cho bọn họ, tôi chỉ là đưa cho cậu áo đồng phục.."

Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, "Chị cảm thấy giáo viên sẽ tin sao?"

Lâm Kiều dừng một chút, ngày hôm qua nếu không chạy thì cũng không chắc chắn có thể nói rõ ràng, bây giờ đã chạy rồi thì nói cũng đừng nghĩ..

Lâm Kiều gục đầu xuống có chút uể oải, cô lần đầu tiên cảm thấy không biết nên làm thế nào?

Cô thở dài, duỗi tay kéo khóa áo đồng phục, lấy sữa bò được giữ ấm bên trong ra, "Cậu uống sữa bò trước đi, tránh bị cảm lạnh."

Hoắc Ngập trơ mắt nhìn cô gái nhỏ ủ rũ cụp đuôi lấy sữa bò được ủ ấm ra, thật ra thời điểm vừa rồi, anh luôn cảm giác trong lòng ngực cô giấu thứ gì đó, không nghĩ là cho anh.

Hoắc Ngập hơi giật mình, duỗi tay nhận lấy sữa bò, vẫn còn nóng, anh không nhịn được cười cười.

Sữa bò nóng, coi anh là đứa trẻ nhỏ sao?

Lâm Kiều nhìn anh, lo lắng sốt ruột giống như dỗ đứa trẻ, "Mau uống đi."

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh, ưu sầu mà nhìn chằm chằm, chính là muốn anh uống hết sữa bò.

Anh cười lắc đầu, mở sữa bò ra miễn cưỡng uống một ngụm.

"Không ngon sao?" Lâm Kiều thấy anh uống như đang uống thuốc.

"Quá ngọt." Hoắc Ngập nhíu mi, không quá thích cái hương vị này.

Lâm Kiều nhìn anh như nhìn một đứa trẻ không thích uống sữa bò, "Vậy lần sau mua cho cậu sữa bò nguyên chất, cái đó sẽ tốt cho cơ thể hơn."

Hoắc Ngập cười nhẹ một tiếng, môi mỏng dính nước mang vẻ đẹp kiều diễm. Anh hơi hơi cúi người nhìn thẳng cô, "Tôi không phải là một đứa trẻ, không thích uống sữa bò đâu chị à."

Nói chính mình không phải một đứa trẻ, rồi lại gọi cô là chị, cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Lâm Kiều nhìn anh một cái, lông mi của anh cụp xuống, mang theo mắt kính lịch sự văn nhã, thật sự đẹp, cũng không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là tùy tiện cầm ống hút sữa bò chơi, dù sao cũng không uống, còn không phải giống một đứa trẻ hay sao, có đồ ăn dinh dưỡng lại không chịu ăn.

Thật sự kén ăn.

Anh không uống, Lâm Kiều cũng không có biện pháp nào, lần sau vẫn nên chuẩn bị túi làm ấm tay cho anh đi.

Phòng học cãi cọ ồn ào, ngồi phía trước Cố Ngữ Chân là một nữ sinh tên Triệu Giai Ấu, có vóc dáng nhỏ nhỏ, nhìn khá xinh đẹp, một đôi mắt sáng trong như biết nói.

Cô ấy thấy Lý Thiệp ở bên cạnh, duỗi tay lấy bút chọc eo cậu ta, sau đó lại coi như không có chuyện gì phát sinh mà cúi đầu viết chữ.

Cô Ngữ Chân nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thiệp, gần đây quan hệ của Triệu Giai Ấu cùng Lý Thiệp đặc biệt tốt, luôn thích làm một ít động tác chọc cậu ta chơi, hai người thường xuyên cãi nhau ầm ĩ.

Lý Thiệp vừa quay đầu liền đối diện ánh mắt của Cố Ngữ Chân, không chút nào nghi ngờ cô, duỗi tay liền gõ đầu Triệu Giai Ấu, "Triệu Giai Ấu, cho rằng tôi không nhìn thấy sao, định trêu tôi à?"

Vương Trạch Hào đang dựa vào hành lang phơi nắng nhìn bọn họ quan hệ còn khá tốt, lập tức nổi lên vui đùa, "Lợi hại đấy anh Thiệp, vừa mới chia tay bông hoa của lớp bốn liền cặp với Triệu Giai Âm, giá thị trường sao lại tốt như vậy, lại thích kiểu cô gái nhỏ như thế này à?"

Lý Thiếp lấy ô che mưa ở trên bàn Triệu Giai Ấu đánh lên người Vương Trach Hào, "Đừng có nói bậy về ông đây, người ta là đệ tự đang muốn học tập tốt."

Triệu Giai Ấu đỏ mặt không tranh cãi cọ, duỗi tay lấy đi chiếc ô trong tay Lý Thiệp, "Lý Thiệp, cậu trả lại cho tôi, cậu đánh hỏng ô của tôi rồi."

"Lại thế nào, dùng ô của cậu một chút cũng không được à, cùng lắm thì bồi thường lại cho cậu được chưa?" Lý Thiệp cà lơ phất phơ giơ ô, cố ý duỗi cao.

Triệu Giai Ấu có duỗi dài tay cũng không với tới, chỉ có thể nhảy dựng lên để lấy, nhất thời đỏ bừng mặt, duỗi tay đánh cậu ta, "Lý Thiệp, mau trả lại cho tôi!"

Cố Ngữ Chân nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ trong chốc lát, cầm sách bài tập kéo vào bên trong một chút, thu hồi tầm mắt chú tâm làm bài tập.

Nhưng vô luận cô ấy tránh né như thế nào thì cũng không tập trung được sự chú ý, đành chọn không nghe không xem, trước mắt vẫn là bộ dáng đùa vui của bọn họ, còn có tiếng cười.

Bất ngờ chiếc ô trong tay bay tới đập vào trán của cô, một âm thanh vang dội phát ra, đau nhức truyền đến, Cố Ngữ Chân đau đến nhíu mi.

"..."

Triệu Giai Ấu kêu lên một tiếng, duỗi tay che miệng, không nghĩ tới sẽ đánh vào người khác.

Lý Thiệp cúi đầu xuống nhìn về phía trán của cô, "Không có việc gì chứ, là tôi không cẩn thận."

Cố Ngữ Chân nhìn mặt cậu ta tới gần, vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ như vậy, cảm xúc của cô ấy đột nhiên bốc lên, hốc mắt chợt đỏ, nhịn không được quăng bỏ bút trong tay, đứng dậy chạy ra ngoài.

Lý Thiệp bị cô làm cho ngẩn ra, sửng sốt một chút.

Cậu ta bị một nữ sinh vứt bút vào người?

Lý Thiệp hơi dừng, nhìn về phía bóng dáng chạy ra ngoài của Cố Ngữ Chân, nháy mắt làm hỏng cả tâm trạng, đem ô ném về lại trên bàn Triệu Giai Ấu, quay trở về vị trí, kéo ghế gây ra tiếng vang rất lớn, dọa bạn học trong lớp nhảy dựng.

Triệu Giai Ấu bị dọa, bạn học bên cạnh có chút kinh ngạc, "Ngữ Chân bị sao thế?"

"Có thể tâm trạng không tốt rồi, hơn nữa phòng học cãi nhau ầm ĩ như vậy xác thật ảnh hưởng đến học tập, có ai thích xem bọn họ ve vãn đánh yêu?"

Vương Trakch Hào cũng sửng sốt, quay đầu vào phòng học, "Anh Thiệp, cậu cùng Cố Ngữ Chân cón có đoạn yêu hận tình thù nào à?"

"Có cái em gái cậu, cút ngay, tâm trạng ông đây không tốt đâu! Tiểu nha đầu, không thể hiểu được, bạch nhãn lang, tính tình khó còn chơi trên người tôi!" Lý Thiệp bộc phát tính tình, từ trong ngăn bàn tùy tiện lấy ra quyển sách vứt lên, tức giận đến không có tâm trạng nói chuyện.

Trong phòng học bởi vì việc này mà yên tĩnh một lát, thấy Lý Thiệp không nói nữa, lại chậm rãi khôi phục ầm ĩ.

Chờ Hoắc Ngập vào phòng học, lực chú ý của mọi người lại bị hấp dẫn đi.

Áo mưa khẳng định không có khả năng là của lớp trưởng, nhưng anh yêu sớm khó tránh khỏi làm người khác kinh ngạc, mọi người đều có chút không thể tin được.

Nếu như Hoắc Ngập yêu sớm, vậy đối tượng yêu sớm kia nhất định phải rất ưu tú, sẽ là ai đây?

Chẳng lẽ là nữ thần Hứa Niệm lớp 11?

*

Tác giả có lời muốn nói: Cậu thu liễm tý đi.

Hoắc Ngập: Không làm được.

Tác giả: "..."

Lâm Kiều: Làm sao vậy?

Editor: Q17