Đến cổng trường, xe của Hoắc gia đã đợi sẵn từ xa.
Lâm Kiều tiến lên mở cửa xe, muốn nói lần sau mình có thể tự trở về không cần xe riêng tới đón, sẽ gây thêm phiền phức cho người ta.
Nhưng lời nói còn chưa nói ra đã nhìn thấy Hoắc Ngập đang ngồi bên trong.
Cửa sổ xe rung rung, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dừng trên người anh, giống như ánh sáng phản chiếu trên quả cầu thủy tinh, vào mùa hè mát lạnh trong sáng.
Hoắc Ngập ngước mắt nhìn lên: "Chị, đến rồi sao?"
Anh đang đợi cô.
Lâm Kiều có chút xin lỗi ngồi vào trong xe, không biết rằng anh sẽ đợi mình, "Thật xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi, tôi cho rằng cậu sẽ đi về trước, nên đi xuống hơi chậm."
Hoắc Ngập cười, "Không chờ lâu lắm, vốn dĩ muốn nói chuyện với chị, nhưng chị ở trong lớp cũng không nói chuyện với tôi, hẳn là không muốn các bạn học biết, nên xuống dưới chờ chị."
Lâm Kiều im lặng một lát, cô đúng là không muốn các bạn học biết, cũng không muốn người khác thảo luận về cô.
"Cảm ơn." Lâm Kiều nhìn không khí phía trước, thấp giọng nói một câu.
Hoắc Ngập nghe vậy nói, "Không cần khách khí."
Trong xe an tĩnh lại, chỉ có gió ngoài xe phất qua.
Anh yên tĩnh ngồi trên xe, không chơi điện thoại, mặc dù không nói lời nào nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười, là một nam sinh dịu dàng, trời sinh đại diện cho lòng tốt.
Lâm Kiều nhớ tới lời Lục Y Y từng nói, nhìn Khôn thúc ở phía trước, mở cặp lấy ra vở và bút, viết ở trên vở một câu rồi đưa tới trước mặt Hoắc Ngập.
Hoắc Ngập nhìn bàn tay nhỏ tinh tế đưa vở qua, chữ trên vở khá tinh xảo, nhìn ra được là nỗ lực viết to, nhưng vẫn vướng thói quen cho nên hơi lớn.
"Cậu thích nữ sinh kia sao?"
Hoắc Ngập không duỗi tay nhận, tầm mắt từ vở chuyển lên người cô, "Là ai?"
Là ai?
Còn có rất nhiều người sao?
Lâm Kiều nghĩ nghĩ, đúng là có rất nhiều nữ sinh thích cậu.
Cô đối diện với anh làm cái khẩu hình.
Hoắc Ngập nhìn cánh môi khẽ nhếch của cô, thay cô nói ra, "Trần Thi Nam?"
Lâm Kiều theo bản năng nhìn sang Khôn thúc, ông ấy nghiêm túc lái xe, có vẻ như không nghe thấy.
Cậu ấy không sợ trưởng bối trong nhà biết sao? Yêu sớm chính là một vấn đề rất nghiêm túc, ít nhất đối với học sinh tốt như anh là rất nghiêm trọng.
Ý cười trong mắt Hoắc Ngập từ từ hiện lên, khiến người ta khó hiểu, "Không thích."
Lâm Kiều an tâm gật đầu, khép lại vở cất vào cặp sách.
"Chỉ là.." Giọng nói Hoắc Ngập có chút thấp.
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh, trên mặt khó có khi không cười, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn, anh rũ mắt, cả người hiện lên vẻ vô hại, "Cậu ấy cứ quấn lấy tôi không bỏ."
Lâm Kiều có chút khó chịu, nam sinh có vẻ bất lực hướng cô cầu xin giúp đỡ, cô lại không thể bỏ qua.
Trường học trước kia của cô, tuy rằng cũng có học sinh không nghe lời, nhưng trước nay chưa từng gặp qua trường hợp này.
Cô vốn còn cảm thấy Hoắc Ngập sẽ không bị Trần Thi Nam tóm được, dù sao ngày hôm qua anh cũng chỉ nói một câu đã có thể làm nữ sinh kia không nói được câu nào, nghĩ đến ai tóm ai còn chưa chắc, nhưng hiện giờ xem ra có chút khác..
Hoắc Ngập được trong nhà bảo vệ tốt như vậy, tính cách lại dịu dàng, nếu như thật sự bị dạy hư thì sẽ biến thành bộ dáng gì chứ?
Cô chú có thể tiếp thu được sao?
Đây tuy rằng là một cái tai họa ngầm, có phát sinh sự việc gì sẽ khó mà nói, càng không phải việc một người ăn nhờ ở đậu như cô có thể quản.
*
Lâm Kiều ghé vào trên bàn học làm bài nhiều giờ, nhưng trên sách bài tập vẫn còn nhiều chỗ trống.
Cô nhìn về phía bài tập có chút đau đầu, học sinh cơ sở làm tốt các kỹ năng cơ bản, những câu hỏi đều chỉ gói gọn trong một câu, chỉ nói về những điểm chính.
Cái này đối với cô quá là khó khăn.
Lâm Kiều dịch chân động tới một vật, cúi đầu nhìn xuống mà giật mình, là một con chuột chết.
Cô đột ngột đứng dậy cách xa bàn vài bước.
Con chuột này là bị bẫy kẹp chết, xem ra là có người cố ý bỏ vào.
Lâm Kiều nhìn quanh phòng, có người đã tới, lại còn bày ra trò đùa như vậy để trêu chọc cô?
Cô đắc tội đến người của Hoắc gia sao?
Nhưng cô mấy ngày nay đều ở lại trường, căn bản không tiếp xúc nhiều với người của Hoắc gia, làm sao có thể đắc tội người khác?
Lâm Kiều đoán không ra, chỉ có thể lấy túi đựng rác bỏ xác chuột vào trước, mang theo túi ra khỏi phòng.
Khi xuống lầu thấy được Hoắc Ngập đang uống nước, anh đeo kính gọng mỏng, rũ mắt thấy được đám tóc nhỏ bay bay.
Lâm Kiều là lần đầu tiên thấy anh đeo kính, khí chất rất tốt, chỉ là khi không cười lại mang theo loại cảm giác lạnh nhạt, đeo kính lên thêm một chút lạnh lùng, phá lệ đẹp đẽ.
Hoắc Ngập cầm ly nước trong tay, giương mắt nhìn sang, thấy được túi rác trong tay cô, "Vứt rác sao?"
"Ừ." Lâm Kiều cầm theo túi rác màu đen đi xuống dưới, "Trong phòng có chuột chết."
Hoắc Ngập có vẻ hơi ngạc nhiên, "Trong phòng của chị tại sao lại có chuột?"
"Tôi cũng không biết." Lâm Kiều cúi đầu, cô có chút dáng vẻ của trẻ con, khi cúi đầu như vậy làm làn da chiếu dưới ánh mặt trời như trong suốt, vô cùng mịn màng bóng loáng.
Hoắc Ngập nhìn mặt cô, buông ly nước, ngồi xổm xuống sờ Bánh Trôi Nhỏ vừa chạy tới, "Trong nhà chưa từng có chuột, đây là lần đầu tiên xuất hiện, lát nữa để dì Tôn dọn dẹp phòng cho chị, miễn cho lại có nữa."
"Được." Lâm Kiều gật đầu, nhìn Bánh Trôi Nhỏ đang chơi đùa với Hoắc Ngập dưới ánh mặt trời, còn mèo béo này còn không to bằng tay anh, mỗi lần sờ đến nó đều là xoa xoa, làm cho tiểu gia hỏa lông tóc đều loạn hết.
Nhưng tính tình của tiểu gia hỏa này đặc biệt tốt, còn thường vươn bàn chân nhỏ ra để nắm lấy ngón tay của anh.
Hoắc Ngập dùng ngón tay trêu nó, mặt mày nở nụ cười xinh đẹp.
Hình ảnh quá mực đẹp đẽ làm Lâm Kiều có chút hâm mộ, có một số người thật sự may mắn, chưa bao giờ phải trải qua loại cảm xúc bất an nào, thậm chí không nên nói những điều tiêu cực đối với anh, tránh làm hỏng đi sự sạch sẽ và thuần khiết.
Lâm Kiều khẽ thở dài, cầm theo túi đựng rác đi ra ngoài.
Phía sau Hoắc Ngập ngước mắt nhìn về phía cô, không còn trêu chọc mèo, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Lâm Kiều sau khi ném rác xong, phía sau đột nhiên có người kéo đuôi tóc của cô.
Da đầu Lâm Kiều đau nhói, mấy tên nam sinh phía sau cười phá lên.
Cô xoay người nhìn lại, là Mạnh Thành, còn có ba tên nam sinh cô không quen biết.
Mấy tên đó sau khi thấy mặt Lâm Kiều đều ngạc nhiên, "Mẹ nó, đúng là rất ngây thơ."
"Tôi lừa mấy cậu làm gì, so với Lưu Đồng lớp chúng ta còn đẹp hơn đúng không?" Mặt Mạnh Thành đắc ý dào dạt.
Lâm Kiều sờ lên đầu, rất đau, cảm giác như bị nhổ tóc xuống, có chút tức giận, "Mấy người muốn làm gì?"
"Tìm em chơi đó em gái, bạn học lớp tôi tới đây chơi, có muốn lên phòng xem phim cùng chúng tôi không hả?" Mạnh Thành lớn lên nhìn rất thật thà, nhưng ánh mắt lại làm cho người khác không thoải mái.
Cũng không biết lời nói này có gì buồn cười, mấy tên nam sinh nghe thấy đều cười cợt, dáng vẻ lưu manh, không giống học sinh chút nào.
Lâm Kiều nhăn mày, không để ý đến bọn họ, xoay người đi về phía trước.
Mạnh Thành tiến lên ngăn cô lại, trừng mắt nhìn cô, "Cô câm à? Kêu cô đi xem phim cùng chúng tôi còn nghe không hiểu? Ăn cơm nhà tôi còn ở trong nhà tôi, thật sự coi mình là đại tiểu thư sao?"
"Mạnh Thành, đừng hung dữ như vậy, dọa bạn nhỏ sợ thì làm sao bây giờ?" Mấy tên đó vây quanh lại đây, nở nụ cười kỳ quái, "Em gái lớn lên quá ngọt ngào, có bạn trai chưa vậy, đã hôn nhau chưa?"
Vừa nói vừa động đậy tay chân, Lâm Kiều dừng lại nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên lo lắng, đẩy Mạnh Thành ra rồi chạy nhanh về phía trước.
Mạnh Thành bị đẩy suýt ngã, phản ứng lại liền chạy nhanh về phía trước, "Mẹ kiếp! Dám chạy!"
Mấy tên đi theo phía sau thấy vậy có chút luống cuống, "Mạnh Thành, có thể bị cáo trạng không đấy?"
"Sợ cái gì, một đứa mồ côi thì có gì phải lo?"
Lâm Kiều nghe vậy âm thầm nghiến răng, chạy trốn càng nhanh xông thẳng vào phòng khách.
Hoắc Ngập thấy Lâm Kiều chạy vào thì hơi giật mình, cô gái nhỏ còn chạy rất nhanh, nhào tới trước mặt cậu giống như Bánh Trôi nhỏ.
Cậu nhịn không được cười cười, nói nhỏ, "Chạy nhanh như vậy sao?"
"Mẹ kiếp, còn bé này chạy còn khá nhanh!" Mạnh Thành cùng mấy tên nam sinh mặt mày hung ác tiến vào, vừa thấy Hoắc Ngập, giọng nói liền lập tức biến mất.
Lâm Kiều vội vàng trốn phía sau Hoắc Ngập, kéo ống tay áo của anh thở dốc, "Giúp giúp tôi."
Hoắc Ngập giống như nghe không rõ, anh nhìn về phía Mạnh Thành, cười hỏi, "Sao vậy?"
Mạnh Thành theo bản năng đè nặng hô hấp, đứng tại chỗ không dám động.
Hoắc Ngập cũng không có ý hỏi Lâm Kiều, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Mạnh Thành, "Sao lại đuổi theo cô ấy vậy?"
Mạnh Thành mặt mũi trắng bệch, không nói nên lời.
Mấy tên phía sau chưa bao giờ nhìn thấy Mạnh Thành như thế này, hình như rất sợ anh mình, nhưng nhìn qua anh cậu ta rất hòa thuận mà, còn cười với bọn họ.
"Anh à, em xin lỗi, bọn em chỉ đang đùa giỡn thôi." Một nam sinh ôm bả vai Mạnh Thành, nhìn về phía Lâm Kiều, "Đúng không, em gái?"
Lâm Kiều không nói gì, vừa nhìn cũng biết không muốn chơi cùng bọn họ.
Không khí có chút im lặng, nam sinh đẩy đẩy Mạnh Thành, ý bảo cậu ta nói vài câu, nhưng không nghĩ rằng miệng cậu ta như bị khâu lại, một chữ cũng không nói ra được.
Hoắc Ngập không còn cười, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng, "Đuổi theo một cô gái là hành vi không lễ phép."
Mạnh Thành khẩn trương nuốt nước miếng, ấp úng nói lời xin lỗi, "Anh, thật.. Thật xin lỗi, em biết em sai rồi, không nên.. Quấy rầy anh."
Hoắc Ngập quét mắt nhìn mấy nam sinh phía sau, cười mở miệng, "Về sau không được chạy loạn ở nơi này."
"Được.. Vậy em đưa bạn về.." Mạnh Thành vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hoắc Ngập.
Bánh Trôi Nhỏ kêu lên một tiếng, duỗi móng vuốt cào vào quần Hoắc Ngập muốn trèo lên trên.
Hoắc Ngập cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, có vẻ ôn nhu và vô hại.
Mạnh Thành khi ra khỏi cửa mồ hôi đều toát ra, "Mấy cậu trở về đi, lần sau chúng ta tụ họp ở bên ngoài, không tới nhà tôi nữa."
Mấy tên đó nghe xong đều không nói nên lời, còn chưa bắt đầu chơi mà đã kết thúc, "Mạnh Thành, cậu cũng dễ bị thuyết phục quá rồi, nhìn anh cậu hiền lành như vậy, không chừng còn không biết chửi người, cậu còn sợ như vậy sao?"
Mạnh Thành trừng lớn hai mắt, đột nhiên đẩy tên nam sinh đang nói, giống như chạm vào điểm mấu chốt, "Mấy người thì biết cái gì! Lúc anh ta phát điên vô cùng khủng bố, cút mau lên, đừng hại ông đây!"
Lâm Kiều nhìn bọn họ đi ra ngoài mới thả lỏng lại.
Hoắc Ngập nhìn về phía cô cười, giống như hoàn toàn coi Mạnh Thành là một đứa trẻ không hiểu chuyện, "Chị đừng để ý, Thành Thành đều luôn nghịch ngợm như vậy."
Cũng không phải nghịch ngợm đơn giản như vậy..
Vẻ mặt Lâm Kiều ngưng trọng, trò đùa dai kia hẳn cũng là Mạnh Thành làm ra, việc này càng làm cho cô có cảm giác không an toàn, vào phòng còn có thể vào được, còn không đáng sợ sao?
Mạnh Thành sẽ sợ Hoắc Ngập, nhưng không đại biểu là sẽ sợ cô.
Cô lần này không có việc gì là nhờ Hoắc Ngập, nhưng nếu Hoắc Ngập không ở đây thì làm thế nào?
Lâm Kiều đối với tình cảnh của mình có chút lo lắng, cũng không có tâm tư nói chuyện, "Cảm ơn cậu, tôi lên lầu trước."
Hoắc Ngập nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ bị dọa không còn phản ứng, giống như không phát hiện ra cảm xúc của cô không đúng, bình tĩnh nhìn cô lên lầu.
Điện thoại trên bàn trà có mấy tin nhắn, tất cả đều được gửi tới từ một dãy số xa lạ.
"Chào lớp trưởng, có muốn ra ngoài chơi không?"
"Nhận điện thoại của tôi đi!"
"Sao không trả lời tin nào vậy?"
Theo sau là tiếng điện thoại kêu không ngừng, màn hình vừa đen đi, qua hai phút lại có tin nhắn tới.
'Hoắc Ngập, tôi thật sự thích cậu, dù sao cậu cũng không giống loại người sẽ yêu đương nghiêm túc, cũng tôi yêu đương thì cũng có sao đâu, cũng không yêu cầu cậu yêu cả đời, cậu muốn chơi đùa cũng có thể mà."
Hoắc Ngập liếc mắt, khóe môi cong cong nhàn nhạt cười, khinh thường đến quái đản, hoàn toàn không giống bộ dáng ôn nhu hiền lành ở trong trường.
*
Tác giả có chuyện muốn nói: Mạnh Thành, hãy miêu tả biểu hiện khủng bố của anh trai cậu.
Mạnh Thành: Tôi chọn chết.
Tác giả: Vậy thì chết, miệng cậu quá chặt, lôi cậu ta xuống làm thức ăn cho đại bác.
Qing17: Xưng hô sẽ thay đổi tùy theo hoàn cảnh của nhân vật, cảm ơn đã theo dõi. Editor: Q17