Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 29

(Giải thích trước:

*Ăn bánh bao tẩm máu người: chắc các bạn còn nhớ truyện "Thuốc" của Lỗ Tấn đã từng được học trong chương trình cấp ba, theo đó ở Trung Quốc thời xưa, máu người được cho là có thể chữa bệnh lao nên khi có tù nhân bị xử chém đầu, hai vợ chồng trong truyện đã đến mua một chiếc bánh bao tẩm máu tù nhân đó để cho đứa con trai mắc bệnh lao của mình ăn – cái chết của người tù và nỗi đau của mẹ anh ta đã trở thành niềm hy vọng của một gia đình khác. Trong ngữ cảnh câu chuyện này thì là có những kẻ moi móc chuyện đau khổ của người khác để phục vụ cho ý muốn của bản thân mình.)

Giờ tự học buổi tối, cô giáo Vương Thiến Thiến trở về lớp học. Cô đứng trên bục giảng, hướng mắt nhìn xuống cả lớp.

Tất cả học sinh cúi đầu, không dám đối diện với cô.

Cô ngồi ngây ngẩn trong lớp tới gần hết tiết mới rời đi, vẫn xách theo chiếc cặp cũ nát chắp vá ba năm không đổi, trên người mặc bộ tây trang rẻ tiền nhăn nhúm.

Một phút trước khi giờ tự học buổi tối kết thúc, một thứ gì đó rơi từ mái nhà xuống với tốc độ cực nhanh, ngọn đèn đường yếu ớt phía xa chỉ kịp soi lên một bóng dáng vụt qua ô cửa sổ. Một tiếng "rầm" kéo theo vô số âm thanh đổ vỡ.

Vương Thiến Thiến nhảy lầu tự sát.

*

Trường học quyết định tạm đóng cửa ba ngày để xử lý vấn đề liên tiếp xảy ra các vụ tự sát. Các đài truyền hình biết chuyện cũng tìm đến phỏng vấn, khi Phong Tuyền đeo cặp rời trường bỗng bị một người trông giống như phóng viên cản lại.

"Bạn học sinh này, tôi có thể hỏi bạn vài vấn đề được không?"

Phong Tuyền không muốn nhiều lời, thế nhưng hắn vẫn gật đầu: "Vâng."

"Nghe nói trong đầu năm học này, trường Trung học phổ thông Số 1 Nam Thành đã có ba người tự tử liên tiếp phải không?"

"Đúng ạ."

"Vậy với tư cách là một học sinh của trường, bạn nghĩ chuyện này có liên quan gì tới môi trường tại đây không?"

"Chuyện ấy thì phải mời thầy phong thủy rồi."

Phóng viên: "Ý tôi không phải phong thủy của trường không tốt mà là nói về bầu không khí và tính nhân văn trong trường học, bạn cảm thấy đây có phải nguyên nhân gây ra vấn đề về tâm lý và cảm xúc của học sinh, cuối cùng dẫn đến tự tử không?"

Phong Tuyền nhún vai: "Em không phải là cảnh sát, không phải pháp y, cũng chẳng phải nhà tâm lý học. Chí ít là em vẫn ổn ạ."

Phóng viên nghẹn lời.

Phong Tuyền gật đầu chào: "Xin lỗi, em phải đi đây."

Kỳ thực hắn không hiểu khái niệm "minh bạch" - chuyện gì cũng phải công khai cho cả thế giới biết này, thế nhưng ai cũng muốn ăn bánh bao tẩm máu người, hắn không định phối hợp đâu.

Tuy hắn không phối hợp, có điều chính chiếc "bánh bao tẩm máu người" ấy lại kéo hắn nổi lên.

Vừa về đến nhà, Lan Tương đã phấn khích gọi điện báo cho hắn biết: "Phong Tuyền, cậu hot rồi! Nhờ đoạn livestream phỏng vấn ở cổng trường cấp ba Số 1, trong một giờ mà người follow cậu trên Long Ngư tăng hai mươi nghìn rồi!"

Phong Tuyền vừa mở ứng dụng livestream Long Ngư vừa hỏi: "Tại sao?"

"Vì Phong ca nhà mình đẹp trai chứ sao!"

Hắn phì cười, nhấn nút bắt đầu phát sóng trực tiếp. Một giây sau, có tới hơn ngàn người tràn vào livestream của hắn, bình luận nối nhau kéo qua màn hình.

[Em từ bên livestream phỏng vấn sang đây, anh ơi anh đẹp trai thật ấy]

[Vì lúc ở cổng trường anh nói nghe siêu ngầu nên em follow anh đó]

[Cậu này là học sinh lớp mười hai mà không chịu học hành cho tử tế lại cứ thích rẽ ngang đi livestream, xã hội ngày nay xuống cấp quá rồi.]

Đọc thấy dòng bình luận cuối cùng, Phong Tuyền mỉm cười, rút một chồng sách vở đề cương từ cặp sách ra.

"Nội dung livestream hôm nay của tôi là... Làm bài tập."

Livestream hai tiếng đồng hồ, Phong Tuyền làm hết ba tờ đề cương, khi ngẩng đầu nhìn màn hình thì di động đã hết pin tự tắt.

Hắn sắp xếp sách vở, quay đầu nhìn sang con quỷ họa bì đã theo mình đi học cả ngày rồi cùng mình bay về tận nhà: "Cô định theo tôi đến bao giờ?"

Quỷ họa bì trầm trầm đáp: "Để tôi tự buồn tí đi, tôi sẽ đau lòng một mình, dù sao cũng chẳng tốn cơm của anh."

Phong Tuyền hỏi: "Thế là cô còn muốn lấy lại cái gương không? Nói trước, cô có cần nó nữa hay không thì tôi cũng không hoàn tiền đâu."

"Cái gương vấy bẩn rồi, không soi ra được gương mặt đẹp nhất, tôi không cần."

"Thế mới đúng chứ, đừng cứ soi gương cả ngày, quỷ họa bì có phải ma gương đâu."

Quỷ ta im lặng quay sang chỗ khác.

Phong Tuyền nói tiếp: "Nhưng tôi có chuyện cần hỏi cô về cái gương ấy."

Con quỷ đồng ý: "Anh hỏi đi."

Phong Tuyền xoa xoa cằm, đăm chiêu suy nghĩ: "Gương của cô có thể mượn khuôn mặt của người khác đúng không?"

Quỷ họa bì đáp: "Không chỉ thế đâu. Nó ở bên tôi hơn một trăm năm, từ lâu đã ngấm một ít năng lực của tôi nên có thể ăn cắp gương mặt xinh đẹp của người khác, còn cảm nhận được lòng người nữa."

Phong Tuyền nhíu mày: "Nghĩa là sao?"

"Mượn mặt người chỉ là vỏ ngoài, thứ mà gương của tôi soi ra không chỉ là da mặt đâu. Tiếc là cô bé nhặt được nó lại dùng sai cách, thật phí của trời."

Phong Tuyền: "Cô là một con quỷ họa bì, không mượn mặt chỉ suốt ngày soi gương cũng thật phí của trời."

Quỷ họa bì: "..."

"Quỷ không có mặt mà còn không biết ngại tự gọi là họa bì, lười đến nỗi cả trăm năm mới mượn mặt được hai mươi lần, không biết yêu cái đẹp gì cả."

Quỷ họa bì đau lòng òa khóc, biến mất dạng. Phong Tuyền xoa xoa tay, thầm nghĩ cuối cùng phòng mình cũng ấm rồi.

Ngày hôm sau, Doãn Tùng lần đầu tiên ghé thăm nhà trọ của Phong Tuyền. Cửa vừa mở ra, đôi mày anh lập tức nhíu chặt, tỏ thái độ cực kỳ rõ ràng.

Chủ nhà cứ như thể chẳng hề hay biết, nhiệt tình gọi anh: "Dép ở cạnh cửa kìa, vào đây ngồi, đừng khách sáo."

Doãn Tùng quan sát cả căn phòng một lượt, không tìm thấy bất cứ vị trí nào để đặt chân hoặc ngồi xuống. Anh nhìn qua gương mặt vô tư không biết trong phòng có vấn đề gì của Phong Tuyền mấy lần, rốt cục không thể nhịn được nữa, nhấc chiếc chổi đặt bên cửa lên.

"Tránh ra, ngồi sang bên cạnh."

Phong Tuyền nghe lời: "Được."

Khách đến chơi nhà - Doãn Tùng vừa tới đã giúp chủ nhà quét tước dọn dẹp, Phong Tuyền thì ngồi trước bàn ăn, ôm khay hoa quả ăn đến quên trời quên đất.

Có Doãn Tùng rồi thì chẳng cần phải thuê giúp việc nữa. Hắn thử tính toán một chút, định khi nào nhà cửa bừa bộn trở lại thì có thể lại mời Doãn Tùng đến chơi. Có điều sau khi tính ra kết quả là một ngày... Thôi dẹp đi thì hơn, chọc anh cáu lên cũng không hay lắm.

Chỉ tốn nửa tiếng, toàn bộ căn hộ lộn xộn như ổ chó của Phong Tuyền rốt cục đã sáng bóng rực rỡ, sạch sẽ chỉnh tề. Hắn dùng cây tăm xiên một múi bưởi đã bóc sẵn, nịnh hót đưa tới bên mép Doãn Tùng.

Anh nheo mắt nhìn múi bưởi trần trụi: "Trước khi bóc vỏ cậu đã rửa tay chưa?"

Phong Tuyền nhét luôn miếng bưởi vào miệng anh: "Có ăn là được, đừng có kén chọn."

Lúc này Doãn Tùng cuối cùng đã có thể ngồi xuống. Phong Tuyền móc di động ra, tìm một tấm ảnh của cô bé Quách Yến Yến trong bản thông báo: "Anh xem xem, tấm da hôm qua tôi nhặt được có phải cô ấy không?"

Doãn Tùng cẩn thận xem xét, khẳng định: "Là cô ấy."

"Thế thì đúng rồi." Phong Tuyền gật đầu "Cô ta liên tục đi cướp mặt của người khác, ban đầu không gây hại đến tính mạng mà chỉ mượn thôi, tiếc là mượn xong không trả, không mượn tiếp được nên thẳng tay làm chết người luôn, vậy là khỏi cần trả nữa. Sau đó cô ta ỷ mình có chiếc gương làm gì cũng được nên bạo gan hơn, ra tay với học sinh cùng trường mà mình ganh ghét... Nếu tôi đoán không lầm, các cô gái trẻ mất tích trong thành phố thời gian này đều là nạn nhân của Thiệu Tĩnh cả."

"Còn một việc nữa." Doãn Tùng nói rồi lấy một thứ được gấp gọn gàng ra - chính là tấm da mặt mà anh đoạt từ tay Phong Tuyền hôm trước "Hồn phách của chủ nhân nó đã biến mất."

Phong Tuyền thoáng kinh ngạc, gật đầu.

Tuy có chiếc gương của quỷ họa bì trong tay, nhưng bản thân Thiệu Tĩnh chỉ là người trần tục, cô làm sao có khả năng nuốt hồn phách người khác chứ?

"Rất bình thường." Thanh âm của quỷ họa bì đột nhiên vang lên. Nó chui ra từ tấm gương trong nhà vệ sinh, sải bước xuống bồn rửa tay, loạng choạng trượt ngã. Nó vừa xấu hổ vừa giận dữ chìm vào sàn nhà, sau đó ngoi lên ngay dưới chân Phong Tuyền.

"Hiến tế hồn phách cho tấm da bên ngoài, biết bao kẻ phàm trần chẳng phải vẫn vậy sao."

"Cái gương của cô có khả năng ấy à?"

"Cái gương không hoàn toàn làm được, nhưng người thì chắc chắn làm được. Con bé kia đã hợp thành một thể với gương, tự hiến tế mình cho lớp vỏ ngoài rồi, nó phải dùng những túi da cũng bị hiến tế tương tự mới có thể duy trì sắc đẹp của bản thân, bởi bên trong nó đã không còn gì hết."

Phong Tuyền nói: "Thế nên từ nay đừng quăng đồ lung tung, tự giữ gương cho kỹ vào."

Quỷ họa bì tủi thân: "Tôi có cố ý đâu."

Phong Tuyền còn muốn nói tiếp, chỉ là con quỷ đã chui lại vào sàn nhà rồi.

Hắn chợt nghĩ tới chuyện gì đó, đập "bốp" lên bắp đùi Doãn Tùng: "Thứ cái gương soi được không đơn giản là lớp da, thế nếu Thiệu Tĩnh soi cái gương kia thì cô ta có nhìn thấy chính mình trong ấy không? Nếu không nhìn thấy gì cả thì những gương mặt cô ta mượn chắc chắn phải là người cô ta đã từng gặp... Anh thấy có đúng không?"

Phong Tuyền quay sang nhìn Doãn Tùng. Anh đang cúi thấp đầu, dán mắt vào dấu tay của hắn in hằn trên chân.

Phong Tuyền cười ngượng ngập, toan rút tay về, nhưng nếu vì chuyện này mà bị anh ghét bỏ thì thật không cam lòng, hắn bèn ra sức xoa xoa trên đùi anh một cái.

... Sờ xong hắn mới phát hiện hình như mình... hơi lưu manh.

Doãn Tùng im lặng một hồi rồi đút tay vào áo như muốn lấy ra vật gì. Phong Tuyền thấy vậy lập tức nhoài tới đè chặt tay anh: "Chẳng lẽ "bạn tốt" chạm vào anh một cái là anh ghét luôn à? Đưa khăn tay đây."

Doãn Tùng giương mắt nhìn hắn vài giây, chẳng hiểu chuyện gì.

Sau đó anh rút tay ra, trong lòng bàn tay là một khối đá sáng bóng trơn nhẵn.

"Cậu muốn biết Thiệu Tĩnh nhìn thấy ai bằng chiếc gương ấy thì có thể dùng cái này."

Bấy giờ Phong Tuyền mới biết thì ra anh không định lấy khăn lau chỗ mình chạm phải. Hắn thoáng lúng túng sờ sờ mũi...

Chợt nhận ra tư thế của hai người có phần mờ ám.

Nửa thân trên của hắn gần như dựa hẳn trên người Doãn Tùng, khoảng cách giữa họ không đầy mười centimet, thậm chí hắn còn có thể ngửi được mùi hương trầm phảng phất quanh cơ thể anh, tỏa ra một cảm giác tĩnh mịch mà xưa cũ. Doãn Tùng bị đè nặng cũng tuyệt không giãy giụa, giống như một đứa bé ngoan hiền.

"Ừm... Anh xem này." Phong Tuyền lắc lắc bàn tay trước mặt anh "Sạch chưa, vừa trắng vừa mềm luôn!"

Ánh mắt anh nhìn hắn chẳng khác nào nhìn tên thần kinh.

Phong Tuyền lúng túng muốn đứng dậy, thế nhưng vừa chống tay lên ngực Doãn Tùng, hắn đột nhiên ngồi về chỗ cũ.

Hắn cau mày, nghiêng tai áp lên lồng ngực anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Sao anh..." Hắn hết nghe lồng ngực lại chuyển sang cầm tay anh, nhẹ đặt hai ngón tay lên cổ tay.

Doãn Tùng hơi giật lại, Phong Tuyền buông anh ra, trêu chọc phán: "Tôi nghe thấy thai máy, quả nhiên thử một lần đã có tin vui."

Anh câm lặng một hồi: "Của cậu hả?"

Phong Tuyền đau khổ: "Tôi đi vắng hai tháng nay, ai biết có phải của lão Vương hàng xóm không."

Doãn Tùng nghi ngờ: ""Lão Vương hàng xóm" là ai?"

"Tôi cũng chẳng biết." Phong Tuyền bỗng đổi thái độ, không tiếp tục bông đùa nữa "Cơ thể anh làm sao thế?"

Doãn Tùng vừa chỉnh lại áo quần vừa nói: "Nếu ý cậu là chuyện không nghe thấy tim đập cũng không bắt được mạch, đó là bởi tôi vốn chính là người chết."

---

Hết chương 29

---