Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 45

Phong Tuyền bình luận: "Thiên sư này học nghệ chưa tinh mà chạy trốn thì rõ mau. Nhưng cái cuộn tranh kia tôi thấy quen lắm, hình như là đồ của tôi mà? Sao lại lọt vào tay người nhà họ Phó nhỉ?"

Doãn Tùng nhíu mày: "Đồ của cậu?"

Phong Tuyền không giải thích, chỉ nói: "Anh nghĩ mấy người biến mất kia... Có khi nào cũng giống cuộn tranh ấy, thực ra là bị dịch chuyển đến một không gian khác không?"

Doãn Tùng quan sát ngã tư đường họ đang đứng: "Dù sao cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Đừng có tính chuyện cố tình để bị phát hiện thử một lần đấy."

Phong Tuyền cười cười, há miệng toan nói. Thế nhưng còn chưa thốt ra lời, Doãn Tùng đang tập trung quan sát đột nhiên cúi thấp mình đè hắn vào tường, mùi trầm hương nhàn nhạt thấm trên người anh tức thì quấn quanh hắn.

Phong Tuyền sững sờ: "Anh..."

Ánh mắt nhìn trộm kia lại xuất hiện, trong khi hắn còn chưa kịp nhận ra đã nhanh như chớp quét tới ngay trước mắt.

Mà Doãn Tùng vừa lấy thân mình che chắn cho hắn đã lọt vào phạm vi của ánh mắt đó.

Đôi đồng tử của Phong Tuyền thoáng co lại. Hắn lập tức ôm chặt lấy thắt lưng Doãn Tùng lăn một vòng vào sâu trong góc chết, có hai bồn cây lớn sum sê che chắn hai bên, rốt cuộc ánh mắt giám sát cũng không thể quét tới nơi này.

Trái tim Phong Tuyền như trĩu xuống.

Sức nặng trong lòng hắn đã biến mất, hắn không còn cảm nhận được Doãn Tùng nằm trọn vẹn trong vòng tay của mình nữa.

Chết tiệt, anh cũng "biến mất" rồi sao?

Một tiếng "bẹp" vang lên kéo Phong Tuyền tỉnh táo lại.

Chỉ thấy một cậu nhóc chừng ba tuổi đang ngồi bệt dưới đất, âm thanh mà hắn vừa nghe được chính là tiếng cái mông nhóc con kia rơi phịch xuống. Trên người cậu bé là bộ quần áo rộng thùng thình, chân ngắn tay ngắn, đôi má sữa phúng phính, mềm mại trắng trẻo xinh đẹp vô cùng. Mái tóc hơi dài tết gọn sau gáy, hai mắt to đen láy lộ vẻ hoang mang nhìn hắn.

Phong Tuyền không khỏi ngơ ngác, cẩn thận đảo mắt vài lượt đánh giá đứa trẻ trước mặt này...

Mãi tới khi cậu bé mở miệng: "... Phong Tuyền?"

Nhìn bộ đồ cùng kiểu dáng - không, rõ ràng chính là quần áo của Doãn Tùng đang khoác trên người cậu nhóc, hắn kinh ngạc: "Doãn Tùng?!"

Cậu bé gật đầu, cúi xuống quan sát thân hình ngắn một mẩu của mình, cất giọng non nớt nói: "Tôi bị thu nhỏ rồi hả?"

Đợi một hồi vẫn không thấy Phong Tuyền đáp lời, Doãn Tùng nghi hoặc gọi: "Phong Tuyền?"

Phong Tuyền thình lình nhào đến nhấc bổng anh lên, khuôn mặt hắn đột nhiên phóng đại ngay trước mắt anh, hăng hái thơm "chụt" lên chiếc má sữa.

"Trông anh thế này đáng yêu quá!" Hắn nói rồi thơm "chụt" một tiếng lên bên má còn lại.

Đợi tới khi Doãn Tùng kịp phản ứng thì đã bị hôn đến nước miếng đầy mặt, đôi gò má anh tức thì hồng lên, hai tai cũng ửng đỏ. Anh giơ bàn tay nho nhỏ lên lau lau, bộ dạng hệt như con gái nhà lành bị mấy tên cường hào ác bá sàm sỡ, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu... Sao cậu lại..."

Phong Tuyền mặc kệ, hôn vẫn chưa đã ghiền, hắn tiếp tục ôm hai má trắng nõn kia mà hôn liên tiếp thêm hơn mười lần nữa. Ban đầu Doãn Tùng còn cố vươn tay đẩy hắn ra, nhưng sau khi thấy làm vậy cũng không ích gì, anh đành buông tay mặc kệ, vẻ mặt vô cảm chờ hắn hôn xong.

Rốt cục cũng được hôn thỏa lòng, lúc này Phong Tuyền mới ngượng ngùng nhìn mấy dấu vết màu đỏ do mình để lại trên mặt Doãn Tùng, vừa hấp tấp lau nước miếng dính khắp mặt anh vừa giải thích: "Ây, ngại quá ngại quá, trông anh thật sự là... đáng yêu quá đi mất!" Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng nghiêm trang kia, thiếu chút không nhịn được mà nhào lên hôn lần nữa.

Doãn Tùng: "Ừm."

Nếu là ngày thường, mỗi khi nghe thấy giọng điệu này của anh Phong Tuyền đều không khỏi nơm nớp lo sợ, nhưng giờ bộ dạng nghiêm nghị ấy quả thực dễ thương đến khiến tim người ta như tan chảy, hắn cứ thế ôm mặt nhìn anh không chớp mắt.

Doãn Tùng đứng thẳng người, giơ cao tay. Nhìn tay áo dài quệt trên mặt đất, anh vụng về loay hoay xắn ống tay lên.

Thấy vậy, Phong Tuyền bèn ân cần đề nghị: "Để tôi để tôi, anh không cần làm đâu."

Hắn xắn ống tay áo Doãn Tùng lên bốn lượt, bàn tay mềm mại tí hon cuối cùng cũng ló ra, hắn còn nhân cơ hội lén sờ soạng một chút.

Bởi cơ thể anh nhỏ lại, cổ áo vốn bình thường cũng rộng hơn hẳn, thấp thoáng để lộ hai bả vai nhỏ nhắn. Phong Tuyền ngẫm nghĩ phút chốc rồi lấy hai lá bùa ra, gấp vài lần, hai lá bùa lập tức sống dậy, tựa cánh bướm dập dìu lượn vòng đậu xuống cổ áo kia. Một tia sáng lóe lên, hai lá bùa hóa thành hai miếng vá, cổ áo thùng thình cũng thu hẹp lại.

Doãn Tùng cúi nhìn hai lá bùa bên bả vai, nói: "Cậu lúc nào cũng có mấy phép thuật thật kỳ cục, không giống thiên sư chút nào."

Phong Tuyền vừa sửa sang quần áo cho anh vừa đáp: "Thiên sư với chả không thiên sư, làm gì có tiêu chuẩn nào đâu. Cần gì mấy thứ gò bó ấy, trăm sông vẫn đổ về một biển mà... Xong rồi."

Áo đã chỉnh xong, Phong Tuyền chỉ vào chiếc quần đã sắp rơi hẳn xuống đất, hỏi: "Tôi nghĩ là cái này không cần mặc đâu phải không?"

Doãn Tùng nhướng mày: "Nhưng thế thì quần áo không chỉnh tề..."

Phong Tuyền bèn kéo gấu áo sơ mi của anh buông tới tận mắt cá chân - độ dài đủ dùng làm váy: "Tôi thấy thế này được rồi, che hết chân luôn, không nhìn thấy... Hửm?"

Doãn Tùng cũng cúi đầu nhìn.

Hóa ra khi Phong Tuyền kéo áo anh, một vật màu xám cũng theo gấu áo tụt xuống...

Phong Tuyền căng mắt nhìn: "... Đây là... qυầи ɭóŧ của anh à?"

Khuôn mặt Doãn Tùng lập tức đỏ phừng phừng. Anh vội vàng nhặt thứ đó lên, nhanh tay gấp gọn rồi ôm chặt vào ngực.

Phong Tuyền cố nín cười: "Đưa tôi đi, tôi cất vào túi cho."

Doãn Tùng lúng túng chìa qυầи ɭóŧ ra, nhưng nửa đường lại thu tay về, nhặt chiếc quần dài quá cỡ đã tuột xuống từ lâu, nhét qυầи иɦỏ vào túi quần dài, nghiêm túc gấp phẳng phiu. Xong đâu đấy, anh ôm tất cả vào lòng, lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi tự giữ là được."

Phong Tuyền... Hắn không nhịn nổi, lại nhào lên thơm đôi má bánh bao kia đến lem nhem nước miếng.

Lần này Doãn Tùng cũng không nhịn nổi. Anh ngưng tụ linh lực nơi đầu ngón tay, đe dọa: "Không được động tay chân nữa!"

"Vâng vâng vâng." Phong Tuyền gật đầu đồng ý.

Doãn Tùng tự đánh giá bản thân, vẻ mặt nặng nề: "Không biết tại sao tôi cũng bị camera phát hiện như mấy người kia mà không biến mất, trái lại... bị thu nhỏ? Tôi có thể cảm nhận được nếu không phải nhờ cậu kéo tôi ra kịp thì tôi sẽ còn tiếp tục thu nhỏ nữa, chỉ không biết sẽ nhỏ đến mức nào thôi."

Phong Tuyền cũng nghi hoặc: "Đúng là lạ thật, sao anh lại khác với họ nhỉ..."

Vừa nghe hắn nói vậy, Doãn Tùng bỗng hiểu ra. Anh cúi nhìn đôi chân ngắn nhỏ đang xỏ trong hai chiếc giày lớn của mình, trầm giọng nói: "Bởi vì tôi vốn dĩ đã khác họ rồi."

Phong Tuyền sửng sốt: "Ý anh là..."

"Cậu quên à?" Anh nâng tay áp lên lồng ngực "Tôi không có nhịp tim đập, cơ thể của tôi không được coi như vật sống."

Thân xác đã như gốc cây khô mục, cố chấp nán lại nhân gian chung quy vẫn là kẻ khác loài giữa trăm triệu người phàm. Cho dù anh còn tiếp tục đứng giữa đất trời cũng không cách nào coi như người sống, chỉ có thể là cát bụi mà thôi.

Hai má bỗng bị véo nhẹ một cái.

Doãn Tùng ngẩng đầu. Chợt thấy anh liếc qua, Phong Tuyền đang bồi hồi nhìn ngón tay mình vội vàng nghiêm mặt nói: "Băn khoăn chuyện ấy làm gì, tôi chả vừa nói rồi đấy thôi? Vạn vật vốn là trăm sông đổ về một biển, đi đường nào chả được? Nhưng mà anh đã nói thế, liệu có phải... Thực ra ngoại trừ toàn bộ cư dân ở đây và bốn người vừa nãy, cả khu phố không phải người sống này có lẽ đã "biến mất" theo một hình thức khác, giờ nó đang tồn tại ở nơi nào đó cũng nên? Có thể vị trí hiện tại của chúng ta chỉ là một cái bẫy giả để bắt người thôi?"

Ngay từ đầu hắn đã không ngửi thấy chút hơi thở của sự sống nào trong khu phố này - bất kể là hoa cỏ cây cối, chim chóc côn trùng hay những công trình kiến trúc lâu năm đã hình thành linh khí - một chút cũng không có. Lại thêm chuyện Doãn Tùng bị thu nhỏ, cuối cùng hắn mới nảy ra suy đoán vừa rồi.

Doãn Tùng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu tán thành: "Có lẽ đây chính là chân tướng. Nhưng mấy chuyện khác tôi vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc làm sao để "bắt" người rồi "dịch chuyển" đi... Nếu sự thật đúng là như thế?"

Phong Tuyền nói: "Ra ngoài trước rồi điều tra sau, giờ chúng ta có quá ít thông tin, cứ ở đây cũng chẳng có tác dụng gì... Đi đằng này."

Hắn nhanh chân tiến lên, rẽ vào một hẻm nhỏ lọt giữa các tòa nhà. Chợt nhận ra phía sau không có tiếng bước chân, hắn không khỏi nghi hoặc quay đầu lại.

Chỉ thấy một Doãn Tùng be bé trắng nõn xinh xinh đang ôm chiếc quần đã cuộn gọn gàng trong lòng, kéo theo đôi tất rộng lẹp xẹp chạy từng bước ngắn ngủn về phía hắn. Mái tóc anh hơi xù lên vì chạy, nếu được vò hẳn rất đã tay, lại thêm hai má ửng đỏ thật khiến người ta muốn cắn một miếng.

Phong Tuyền thiếu chút không kiềm chế được hai bàn tay ngứa ngáy của mình.

Nhình ánh mắt hắn, Doãn Tùng dường như nhận ra điều gì. Anh cẩn thận dừng chân cách hắn năm mét, cảnh giác ngửa đầu nhìn hắn.

Phong Tuyền cười tủm tỉm: "Có muốn anh trai bế em không?"

Doãn Tùng đen mặt: "Không cần."

Phong Tuyền tiếc rẻ: "Thế thì thôi. Nhưng mà tôi nghĩ tốt nhất là anh đừng dùng cái thuật dịch chuyển tức thời của anh, lỡ đâu lại xuất hiện ngay trong phạm vi theo dõi thì khó tránh được lắm."

Doãn Tùng nhíu mày: "Thuật dịch chuyển tức thời?"

"Thì là cái phép có cánh cửa trong tranh của anh ấy, tôi mới đặt tên cho nó. Từ giờ lúc nào dùng nó anh có thể hô tên lên trước."

Doãn Tùng: "Cậu xem nhiều phim hoạt hình quá rồi đấy."

Phong Tuyền lại nghĩ tới gì đó: "Nếu sau khi rời khỏi đây anh vẫn không biến về hình dạng cũ, buổi tối tôi có thể vừa ôm anh vừa xem hoạt hình với anh."

Doãn Tùng vạch trần sự thật: "Là tôi xem với cậu. Camera sắp quay đến đây rồi, đi thôi."

Cứ vậy bình an đi qua ba con hẻm nhỏ. Ngay khi Phong Tuyền đang mải suy xét về việc nếu bị các cư dân mạng nhìn thấy mình để cho một nhóc con tóc còn để chỏm đuổi theo sau, có khi nào họ sẽ cho rằng mình "ngược đãi trẻ em" không, một giọng nói non nớt lẫn trong tiếng thở hổn hển bỗng vang lên từ vị trí cách vài mét sau lưng hắn: "Phong Tuyền..."

Phong Tuyền xoay mình lại.

Doãn Tùng đứng đó, hai chiếc tất đã rớt mất một. Anh mím môi một hồi, run run nhả ra một chữ...

"Bế."

Khóe môi Phong Tuyền cong lên: "Đến ngay."

Sau khi thành công chọc thủng vòng vây, thoát ra khỏi khu vực phong tỏa, Phong Tuyền cảm thấy màn thể hiện của bản thân đã quá đủ tiêu chuẩn để nộp đơn ứng tuyển làm đặc vụ. Hắn đứng bên ngoài làn dây cảnh báo nhìn lại con đường vừa đi qua, cảm giác bị theo dõi luôn dính chặt lấy mình đã hoàn toàn biến mất.

---

Hết chương 45

---