Đọc truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng tại itruyen.net. Cập nhật Full nhanh nhất Lá Thư Từ Ánh Trăng tác giả Ôn Tửu Trảm Trúc Mã trên iTruyện thuộc thể loại Ngôn Tình, Ngược. iTruyen.net | Web Đọc truyện online Kho Truyện Full hay mới nhất
Giới thiệu:
Không cẩn thận nhấn đúp vào ảnh đại diện của nam thần đã khuất.
Tôi vỗ vai “Thời Nghiên Lễ” nói rằng anh hãy lao đến vòng tay em đi.
Thời Nghiên Lễ: "Chồng em không để tâm sao?"
Cơ thể tôi run rẩy nặng nề, người chết còn trả lời Wechat sao?
Không đúng, làm sao có thể được.
Chắc là ai đó đã sử dụng điện thoại của anh ta sau khi anh ta chết rồi.
Tôi gõ một câu hỏi: "Anh là ai?"
Đầu bên kia liền trả lời: "Thời Nghiên Lễ."
Nói xong anh ta còn đùa một câu: "Bạn học Phương Di, đến lời giải thích em cũng không nỡ cho tôi sao?"
Ngữ khí này, cách xưng hô này, tất cả đều rất quen thuộc
Nhưng tôi không tin: "Đừng giả vờ nữa, tôi đã biết Thời Nghiên Lễ đã qua đời, tại sao anh lại giả làm anh ấy?"
Lần này, bên kia im lặng vài phút.
Tôi căng thẳng thúc giục: "Nói đi chứ."
Thời Nghiên Lễ thong dong trả lời: "Hi vọng tôi chết vậy sao? Được, tôi ngả bài đây."
Tôi:???
Thời Nghiên Lễ: "Tôi là Thời Nghiên Lễ, tôi đang nằm trong quan tài nói chuyện với em đấy."
Bộ dáng hài hước thản nhiên của người đàn ông đó hiện lên trong đầu tôi, lòng tôi bỗng cảm thấy run rẩy.
Lẽ nào, tôi gặp phải ma rồi?
Thật may thay, Thời Nghiên Lễ nói thêm câu nữa: "Xung quanh tối lắm đấy, em có sợ không?"
Tay tôi run lên, chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi xuống.
Nếu không phải bên đó có người dùng điện thoại của anh ấy cố ý bày trò, thì đầu bên kia, là người hay là ma?
Tôi nhanh chóng bấm vào lời mời cuộc gọi thoại, tim tôi như thắt lại.
Cuối cùng, anh ta cũng bắt máy.
Nhưng ở đầu dây bên kia lại không có âm thanh nào.
Như thể anh thực sự đang ở trong một không gian tối khép kín, không có âm thanh, không có tiếng gió thổi.
Tôi run rẩy và cất giọng: “Thời Nghiên Lễ?”
Giọng nói trầm ấm của anh phát ra từ điện thoại: “Ừm, là tôi.”
Điện thoại tuột khỏi tay, tôi cố gắng để giữ lấy nó.
Thời Nghiên Lễ nhận ra, cười nhẹ.
Ánh mặt trời ấm áp bao trùm lấy tôi, dưới bầu trời xanh, tôi thực sự không thể tin được câu nói đó là của người đã chết.
Vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Là một nhà vật lí, tôi bằng lòng tin vào thuyết không gian - thời gian song song hơn.
Mặc dù ý tưởng này thật điên rồ, nhưng giọng tôi vẫn run rẩy hỏi: "Thời Nghiên Lễ, bây giờ cậu ở đó là ngày tháng năm nào?"
Thời Nghiên Lễ dường như bất lực trước tôi, trêu chọc tôi một cách ác ý: "Đồ ngốc, tôi đang ở trong quan tài, thời gian cũng giống như em thôi."
10 phút sau, Thời Nghiên Lễ gửi tin nhắn hài hước đến: "Xin lỗi, tín hiệu trong quan tài không tốt lắm."
_________
Cứ nghĩ đến việc anh ấy sẽ chết, cả trái tim tôi như tan vỡ, bất lực thì thầm cầu xin anh, "Anh đừng chết, có được không?"
Gió đêm man mát đầu thu thổi qua tòa nhà cao tầng, lay động ánh đèn lung lay sắp đổ nơi xa.
Khắp nơi tĩnh mịch, tiếng khóc của tôi liên tục không ngừng.
Thời Nghiên Lễ nhẹ nhàng thở dài: "Đồ ngốc."
"Tôi là đồ ngốc, ngốc đến mức không nhìn ra anh ghét tôi như thế, ngốc đến mức thích anh nhiều năm như vậy."
Thực ra tôi thật sự không phải là người hay nói ra những lời hay ý đẹp, thậm chí lầm lì ít nói có chút chán ngắt.
Cũng chỉ có uống quá nhiều, thì mới dám nói ra.
Tôi che đậy trái tim rên rỉ của mình: "Thời Nghiên Lễ, tôi cầu xin anh, đừng chết mà!"
Cho dù anh ấy thật sự coi thường một người khuyết tật như tôi, thì tôi vẫn muốn anh ấy sống tiếp, sống tốt là được rồi.
Thời Nghiên Lễ có lẽ là đưa điện thoại ra xa, tiếng ho bị kìm nén bấy lâu phát ra trong điện thoại.
Lúc nói chuyện tiếp, anh khó mà che giấu giọng khàn khàn của mình, như bị xé toạc ra vô cùng đau đớn vậy.
Chỉ là giọng điệu của anh ấy, quá nhẹ nhàng và dịu dàng, "Đừng khóc nữa, khóc đến mức tôi còn đau hơn rồi."
Trái tim tôi hẩng lên một nhịp, sốt ruột hỏi:
"Đau ở đâu?"
"Đau ở tim."