Lạc Cư

Chương 7: Tân thủ lĩnh rất quan tâm cậu

Sau khi bàn bạc cẩn thận nhóm thú nhân bốn người quyết định thời gian hành động sẽ vào chiều nay.

Lần này họ quyết định tiến vào động muối chứ không làm phiền tới em Mẫu nhà Anh như một vài đợt trước. Thực hiện theo chiến thuật nhanh gọn lẹ.

Nghe được kế hoạch đơn giản đó của họ Lĩnh không nói gì. Sau bữa sáng cậu mặc bốn người họ muốn làm gì thì làm, mình mò tới đống bao da thú họ mang theo, lục lọi lôi ra được hai cái đầu thú chuyên dùng làm nồi.

Mỗi lần đun nước rửa vết thương cho Phụ Miễu Lĩnh đều dùng nó, nhưng hôm nay cậu quyết định phải dùng nó để nấu ăn, suốt hai ngày qua cậu ăn toàn thịt nướng lạt nhách không mùi vị đến mức miệng cậu sắp cứng hết rồi.

Sau khi lôi nồi niêu ra, Lĩnh liền ném nó trên bãi cỏ, một mình đi tới bờ sông tìm kiếm các loại rau dại có thể nấu canh.

Kiếp trước ở thế kỉ hai mươi mốt nghề của cậu là một trợ lý của nhà nghiên cứu văn hóa dân tộc, ngày ngày chạy đông chạy tây, nam bắc ngược xuôi, lên rừng xuống biển không tháng nào là không đi.

Rất vất vả nhưng đổi lại cũng học được nhiều điều lạ lùng, mới mẻ. Thế nhưng ở thế kỉ hai mươi mốt thời công nghệ tiên tiến, những thứ cậu học được chỉ có thể đưa ra lòe chơi với bạn bè, còn giờ ở nơi này nó thật sự có tác dụng thực tiễn.

Theo từng chuyến đi với nhóm nhà nghiên cứu, nghe người dân bản địa chia sẻ cậu biết được cạnh sông suối, thậm chí trong rừng núi, hay khe đá thường mọc một số cây cỏ dại có thể ăn được, cũng rất tốt cho sức khỏe, chúng thường là những vị thuốc tự nhiên cực kì tốt.

Lĩnh dựa theo chút kí ức đó, cùng tâm lý may mắn hy vọng thực vật nơi đây không đổi khác trái đất, vạch cỏ tìm kiếm.

Cậu đi theo hướng chảy lơ thơ của dòng nước, càng đi tiếng thú nhân nói chuyện với nhau càng nhỏ lại nhưng Lĩnh không hay, cậu cứ thế đi khoảng mười mấy phút liền phát hiện một loại cây dại mọc thành cụm lớn, hoa trắng li ti.

Lĩnh cười tươi rói, cậu ngồi sụp xuống ngó sát. Đây chính là rau xương cá* người dân một số làng ven sông từng chỉ cho cậu, nó có thể dùng nấu canh với thịt hoặc xào lên, ăn không chỉ ngon mà còn có tác dụng với cơ thể.

Lĩnh hí hửng nhổ lên vài gốc sum sê lá non nhất.

“Cậu làm gì vậy?”

Ngay lúc Lĩnh hăng say nhất, giọng nói lạnh lùng không lẫn vào đâu được của Tân thủ lĩnh vang lên.

Lĩnh hết hồn suýt chút nữa thì ném bay cây rau xương cá vừa nhổ được, nhìn lại.

Ngay khi trông thấy cái bản mặt đẹp trai trời phú ấy ngó sát lại đây, Lĩnh liền thở hắt ra một hơi, đưa cao rau xương cá:

“Tôi hái sau dại. Trưa nay mình ăn canh nhé!”

Cậu cố nặn ra nụ cười được cho là tự nhiên nhất của mình hướng Tân thủ lĩnh lấy lòng.

Đôi hàng lông mày của Tân thủ lĩnh hơi nhăn lại, anh ta dường như đang khó chịu. Lĩnh rít vào một hơi qua kẽ răng tinh thần nâng cao chuẩn bị nghe chửi.

Nhưng không, lần này Tân thủ lĩnh đổi tính, anh ta vươn tay tới nắm lấy mớ rau xương cá trên tay cậu và hỏi:

“Cần nhiều không? Để tôi hái cho.”

Lĩnh ngạc nhiên nhìn anh ta, đây là lần đầu tiên trong hai ngày họ đi cùng nhau anh ta nói với cậu một câu dịu dàng như thế.

Đã đẹp trai, hình thú quý, giờ lại còn dịu dàng với cậu. Một gay như Lĩnh đây làm sao chịu nỗi.

Quả thế, trước ánh nhìn thâm tình của anh ta, Lĩnh ngơ ngác giao rau xương cá, nói ra số lượng vừa phải, rồi chỉ cho anh ta vị trí cậu tìm được rau xương cá, mô tả sơ sơ đặc điểm một số loài rau dại có thể ăn khi anh ta hỏi tới, thậm chí còn lý giải một số cách nấu kết hợp rau và thịt cho anh ta nghe nữa...

Lĩnh không nhớ mình đã nói gì với anh ta trong khoảng thời gian hai người cặm cụi với rau cỏ dại ấy, mãi tới bữa trưa khi ngồi trước một đống rau dại được rửa sạch Lĩnh mới hay bọn họ tìm được ba loại rau: rau xương cá, rau dệu*, rau tàu bay*.

Lĩnh liếc mắt về phía Tân khó hiểu vì sao anh ta lại đột nhiên tốt với mình đến vậy.

“Cậu muốn nấu nó với thịt gì?”

Tân ôm một bọc lá lớn đi tới, lên tiếng hỏi. Anh ta để bọc lá xuống trước mặt cậu, bên trong đầy thịt và xương.

Lĩnh hoàn hồn, cười với anh ta một cái, rồi nhìn xuống số xương thú còn dính đầy thịt tươi ngon, sau đó cậu liếc nhìn tới Phụ thú nhân Miễu vẫn đang mê man bên kia.

“Dùng ray tàu bay nấu bát canh thịt cho cậu ấy, nó tuy hơi hăng khó ăn nhưng rất tốt cho người bệnh.”

Tân ngồi xổm xuống đối mặt với cậu, anh dịu giọng hỏi:

“Cậu, hình như rất sợ tôi?”

Lĩnh cứng ngắc nhìn anh, trong một thoáng cậu không biết nói gì ngoài cười gượng.

Thấy vậy Tân liền tiếp:

“Nếu có gì cần nhờ cậu cứ nói, tôi sẽ làm giúp. Phụ thú nhân đừng đi đâu xa khu vực có các thú nhân, sẽ rất nguy hiểm.”

Nghe vậy Lĩnh đỏ mặt, cậu nhớ lại lúc mình đi tìm rau dại, chỉ vì thèm ăn mà cậu rời xa nơi tụ tập của đoàn đội. Lần này thì cậu sai thật rồi.

Lĩnh ngước lên nhìn Tân thủ lĩnh, cậu mỉm cười, một nụ cười cực kì tự nhiên, bởi con người này đã đi tới đó tìm cậu, anh ta chắc chắn là một con người tỉ mỉ, nếu không tỉ mỉ, không quan tâm anh ta sẽ không đi tới chỗ cậu, không để tâm cậu đi xa đến vậy.

Bất giác sâu trong lòng cậu một cảm giác ấm áp tràn qua. Kể từ khi đến nơi đây, đây là lần đầu tiên Lĩnh thấy quý con người thú nhân nơi đây đến vậy, và anh chính là người đầu tiên khiến cậu có cảm giác này.

“Cảm ơn anh! Tôi biết rồi lần sau tôi sẽ để ý.”

Nói rồi cậu nhìn xuống mớ xương, thịt thú không biết của loài nào trước mặt, vươn tay chọn lựa.

“Lấy xương ống hầm trong nước thật lâu cho tới khi nước chuyển màu bạc, xương hơi mềm thì cho rau tàu bay xắt nhỏ vào đun thêm một chút nữa, lấy nước ấy cho Phụ Miễu uống.”

Rồi cậu đưa thêm hai khúc xương sườn khác cho anh:

“Cái này cũng hầm như thế, sau đó cho rau xương cá xắt khúc vào nấu cùng.”

Rồi cậu cầm lên một tảng thịt nạc tươi ngon có dích một phần mỡ trắng mỏng bên ngoài:

“Anh có thể xắt lát nhỏ mỏng giùm tôi được không? Tôi muốn xào nó với rau dệu. Anh nhớ lọc phần mỡ trắng này ra sau đó bỏ vào nồi đã làm nóng. Thôi để tôi qua làm giúp anh.”

Nói rồi cậu đứng lên. Tân nhận lấy thịt từ tay cậu, bỏ vào bọc lá. Rồi đứng lên cùng đi qua chỗ Lục đang nhóm bếp với cậu.

Cậu hướng dẫn Tân cách lọc thịt mỡ, nói cho anh biết công dụng của nó, sau đó trước ánh mắt tò mò của ba thú nhân lạc loài cho mỡ vào nồi đun chảy rồi cho rau vào đảo liên hồi. Đây sẽ là món chay của cậu, dù không có muối nhưng với nhiêu đây thôi cũng đủ để cậu vừa đảo rau vừa cười rồi.

Tiếp đó cậu kêu Tân xắt thịt. Thứ dao đá nhóm thú nhân đang dùng cậu không thể nào dùng nỗi, nó vừa to vừa cùn, nhưng không hiểm sao vào tay các thú nhân lại xắt gọt trơn tru thế không biết!

Cậu nhìn anh xắt từng miếng thịt mỏng tang trên thớt gỗ, nhắc thêm:

“Nếu các anh muốn thử món mới có thể xắt nhiều thêm một chút.”

Tân gật đầu. Bên cạnh Lục hít nước miếng liên tục, mũi ngoe nguẩy ngửi hương thơm bay ra từ nồi rau xào hào hứng hô thủ lĩnh cắt nhiều lên, nhiều lên không ngừng.

Dưới không khí ngập tiếng nói, tiếng cắt thái, tiếng nổ đanh đách của củi khi đốt cháy cùng tiếng nước canh hầm xương sôi ùng ục bữa trưa mới lạ nhất thế giới thú nhân nhanh chóng ra lò.

Khi Lâu thú nhân cầm chén canh to hơn đầu anh ta và ngửi thấy mùi hăng, anh ta liền đưa mắt nhìn về phía Lĩnh.

Nhận ra được thắc mắc từ đôi mắt đen ấy, Lĩnh liền giải thích:

“Rau tàu bay rất khó ăn, lại có mùi hăng nhưng rất tốt, anh cứ cho cậu ấy uống đi bổ sung thêm dinh dưỡng.”

Lâu thú nhân nhìn cậu khuôn mặt ôn hòa mà rằng:

“Không phải tôi nghi ngờ cậu, mà là ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người dùng rau nấu trong nước hầm xương, thứ cứng nhất của con mồi bị chúng tôi bỏ đi, lại cho ra được thành quả thế này.”

Nói rồi anh ta nhấp một ngụm:

“Vị đúng là hơi hăng, nhưng rất ngon, thoang thoảng vị ngọt độc đáo trên đầu lưỡi.”

“Đúng vậy, ngon quá trời luôn. Lĩnh mau mau qua đây không là tôi ăn hết của cậu bây giờ.”

Nghe thấy tiếng la hét của Lục cả Lâu và Lĩnh liền nhìn qua. Ngay lập tức Lĩnh vứt Lâu lại chạy như điên tới nồi rau xào thịt chỉ còn lại một nhón nhỏ.

“Trời ơi sao lại ăn hết của tôi rồi!”

Lục cười hì hì:

“Xin lỗi tại ngon quá nên chúng tôi không cưỡng được.”

Nói xong cậu ta còn ợ một cái trước mặt Lĩnh khiến cậu tức điên lên.

Ngay khi cậu sắp không kìm nỗi cơn tức một bác canh rau nấu từ nước hầm xương đưa tới:

“Uống đi, nếu muốn ăn tí tôi nấu nồi khác cho cậu.”

Lĩnh cúi xuống nhìn bát canh rồi nhìn sang người bên cạnh. Cậu cảm động trước sự săn sóc của Tân, nhẹ giọng cảm ơn, rồi lắc đầu:

“Không cần xào thêm đâu, nhiêu đây đủ cho tôi rồi.”

Vừa nói tay vừa cầm lấy bát canh.

Bên cạnh Lục cười ha hả nói lớn:

“Thấy chưa, tôi nói thủ lĩnh rất quan tâm cậu mà cậu không tin. Áu!”

Cú nện không thương tiếc vào đầu cậu ta từ tay Tân khiến Lục phải im lặng.

Lĩnh âm thầm mỉm cười uống hết số canh thủ lĩnh để riêng cho mình, rồi ăn sạch số rau xào thịt đơn giản không vị nhưng không ngán như thịt không mấy ngày trước, hoàn thành bữa trưa no nê.

....

Chú thích:

Rau tàu bay: