Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 59: Lời thổ lộ

Mò mẫm một chút, từ trong túi áo vest lấy ra điện thoại di động. Hắn áp tai thấp giọng nói, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô gái bởi vì mệt mỏi đã thiếp đi vào lòng.

- Xong rồi à?

Người ở bên kia rất nhanh đã nhấc máy, giọng nói của y chậm rãi lại từ tốn, tựa như đã biết chắc sẽ nhận được cuộc gọi này mà chờ đợi từ lâu.

- Vốn sẽ là lâu hơn.

Lôi Dực nghiêng đầu nhìn mỹ nhân trong lòng, cơ thể được thả lỏng cũng khiến cho trái tim trở nên mềm mại. Đã bao nhiêu lần hắn tự dặn mình sẽ không tiếp tục ép buộc cô?

- Những lời tôi đã nói với anh cứ giống như là tốn công vô ích vậy.

Triệu Khắc Thần nâng cao giọng nhưng lại không có đến nửa điểm tức giận, ngược lại còn mang chút ý cười.

- Bình thường đã không nói đến, sinh thần của con trai nuôi mình cũng có thể nổi thú tính. Điểm này Nghiêm Thành chắc chắn phải xếp sau anh.

Lôi Dực dùng chiếc áo ngoài ban nãy đắp lên phần hông của Tư Duệ, che chắn hoàn toàn những cơn gió lạnh đang mon men thổi đến, muốn dùng thân thể mãnh lực tận tình sưởi ấm cô.

- Chuẩn bị một chút, đêm nay tôi ở lại Triệu gia.

Chỉ một câu liền ngắt máy. Triệu Khắc Thần lắc đầu chịu thua, y đặt chiếc ly thủy tinh đã rỗng xuống, hơi nâng tay lên ra hiệu với một vệ sĩ ở gần mình.

Người kia phản ứng nhanh nhẹn đi đến, chăm chú nghe phân phó.

- Điều thêm vài người xuống hoa viên, đừng để cho khách trong bữa tiệc tò mò đi đến, bảo người làm sắp xếp phòng tốt nhất trong biệt thự cho Lôi tiên sinh, cậu đi theo dẫn đường. Nhớ cho kỹ, không được phép có sai sót, nếu như ngày mai trên bất kỳ mặt báo đăng ảnh chụp lén đưa thông tin không hay về ông chủ Lôi thì cậu biết hậu quả rồi đấy.

Âm thanh cuối từ khóe môi mỏng thoát ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng sức nặng tựa như ngàn cân.

___

Lôi Dực thư thả bước ra khỏi tán cây rậm rạp, cảnh vật ở ngoài của nơi đây quả thật tách biệt hoàn toàn với bữa tiệc, âm thanh náo loạn ở đằng xa kia cũng không thể ảnh hưởng đến được tâm trạng đang vô cùng tốt của hắn.

Chỉ tầm vài phút đã có người cung kính bước đến, gã vệ sĩ cúi đầu trước Lôi Dực, từ đầu đến cuối không hề dừng tầm mắt trên cánh tay đang ôm một cô gái của hắn, chào hỏi rồi lễ độ đi trước mở đường.

Rõ ràng vóc dáng của cô không hề thấp, cơ thể cũng đầy đủ đường cong. Nhưng không hiểu sao khi bế Tư Duệ vào lòng, hắn lại cảm thấy cô gái này nhẹ giống như một đứa trẻ vậy. Hoàn toàn không thể tốn của hắn bao nhiêu sức, vận động hơn một tiếng vẫn có thể thoải mái mà bồng cô.

Cùng đi ngang qua vườn hoa ngào ngạt hương thơm, bất giác trông lại gương mặt đang giấu vào lớp áo sơ mi của hắn. Trong lòng lại dâng lên cảm khái, ắt hẳn đối với hắn, trên đời sẽ không tồn tại loài hoa khiến cho Lôi Dực có thể say đắm hơn cô.

Trên đường đi vô cùng thuận lợi, không gặp phải bất kỳ chiếc máy ảnh nhấp nháy nào. Cho đến khi vào từ cửa sau đến trước thang máy chờ đợi, gã vệ sĩ mới tiến đến ấn nút rồi chắp tay, trước khi cửa thang máy đóng lại còn giúp hắn chọn tầng.

Lôi Dực đặt cô lên chiếc giường cỡ lớn mềm mại, chất vải cao cấp tiếp xúc với da thịt nhẵn mịn của Tư Duệ khiến cho cô dễ chịu vô cùng. Nhưng trong lòng không có cách nào thôi dậy sóng.

Rõ ràng chỉ là giả vờ say ngủ, ẩn gương mặt mình sau lớp vải, cho dù cô diễn xuất giỏi đến đâu chắc cũng chẳng thể nào qua mắt được hắn ta.

Cảm nhận hai chân mình chợt trở nên nhẹ nhàng, hơi hé mắt một chút đã nhìn thấy có người giúp cô tháo giày cao gót. Trước khi bỏ đôi chân trắng muốt vào lớp chăn bông dày dặn, lòng bàn tay to lớn còn cố ý làm một chút động tác xoa bóp mát xa.

Lôi Dực biết không cần thiết phải vạch trần vở kịch giả vờ ngủ ngon của cô làm gì, hắn thích nhất vẫn là bộ dáng ngại ngùng này của Tư Duệ. Cho dù là chính hắn ức hiếp cô, nhưng cũng là chính bản thân hắn sinh ra lòng thương tiếc.

- Em nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai tôi sẽ đưa em về nhà.

Đợi khi hơi thở của cô dần trở nên đều đặn, nhìn lồng ngực phập phồng kia cùng hàng mi an tĩnh ngủ say, hắn thật muốn thời khắc này vĩnh viễn lặp lại. Để mỗi một ngày đều có thể nhìn cô say giấc ở bên cạnh, đối với hắn ý nghĩa hơn bất kỳ thú vui nào trên đời này.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má ửng hồng của cô gái, sự ngọt ngào cũng lan tận vào tim, hơn điều gì hết hắn biết rõ, hắn không phải là một kẻ đơn phương. Chí ít thì giờ khắc này hắn không phải.

Cô vẫn chưa chịu thừa nhận điều đó bây giờ cũng không sao, hắn sẽ dùng thời gian giúp cô đón nhận tình cảm, tập làm quen và có thể gỡ bỏ rào cản mà đáp lại hắn.

- Duệ nhi! Tôi yêu em, đời này định sẵn chỉ biết cách yêu em.

Cho dù cách yêu này là sai hay đúng, trong lòng hắn cũng chỉ có cô xứng đáng với tình cảm này.

- Nếu như em đồng ý, tôi có thể tập yêu em theo cái cách mà em muốn. Chỉ cần em chấp nhận thành thật với bản thân mình.

Biểu hiện say ngủ là giả dối, nhưng lời này câu nào cũng là thật tâm mà ra.

Hắn khép cánh cửa rời khỏi căn phòng, người con gái đang nằm trên giường cũng chậm chạp nâng mi mắt.