Lạc Lối - Miu Miu

Chương 17

#17

Bên ngoài rất lạnh nhưng Giai Kỳ mặc kệ, muốn đẹp thì phải trả giá thôi. Đến nơi, thảm đỏ trãi dài, bảo vệ đứng thằng một hàng đến cửa chính. Ánh đèn flash liên tục nhấp nháy, báo chí và giới truyền thông bị chặn ở bên ngoài. Lục Tử Sâm mặc bộ âu phục màu trắng như bạch mã hoàng tử, vòng tay giữ chặt eo cô, sánh vai nhau bước vào.

Đặt chân vào nhà hàng, hào nhoáng đến cực điểm. Sàn nhà, tường đều lát đá cẩm thạch. Lớp trang trí dát vàng tạo thành hình thù kì dị rất bắt mắt ở ngay đại sảnh. Đủ loại rượu được vận chuyển từ Pháp sang. Ban nhạc đều là những người có tiếng tăm trong giới. Mọi thứ đều nồng nặc mùi tiền.

Giai Kỳ và Lục Tử Sâm vừa bước vào đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Bởi vì đây là lần đầu Lục Tử Sâm đưa phụ nữ theo, hơn nữa người phụ nữ này diễm lệ như thế. Ánh mắt những người phụ nữ khác nhìn Giai Kỳ tràn đầy hâm mộ và ghen ghét, hai loại cảm xúc này thường đi cùng với nhau, chắc là bởi vì sợi dây chuyền trên cổ cô và người đàn ông đi bên cạnh đi. Ánh mắt của cánh đàn ông thì lộ ra sự khao khát và thèm thuồng, chắc chắn là vì cô xinh đẹp rồi.

Tần Tống, cũng là chủ nhân bữa tiệc xa hoa này bước đến. Hắn đưa một ly rượu cho Lục Tử Sâm, nâng ly với anh. Rồi quay sang nhìn cô, nở nụ cười thân thiện

” Lâm tiểu thư, lại gặp cô rồi. Rất hân hạnh được đón tiếp. Có gì không hài lòng cô cứ nói với tôi”

Cô cười mỉm đáp lại hắn

” Rất vui được gặp anh Tần, thực không dám làm phiền anh”

Tần Tống cười nhẹ với cô, rồi cùng Lục Tử Sâm nói vài chuyện về công việc. Một thiếu niên mái tóc màu vàng bước tới. Cậu ta trông rất anh tuấn, mũi cao, môi đầy đặn, mắt to, da trắng. Phảng phất nét trẻ con. Thiếu niên vừa tới đã nói cười ngay với Lục Tử Sâm

” Tử Sâm, em tìm anh khắp nơi. Lâu ngày không gặp, có nhớ em không. Ông già ở nhà thế mà lại vứt em vào quân đội. Em ở trong đó khổ sở cả 2 tuần, nài nỉ mãi mới chịu cho ra”

Lục Tử Sâm liếc mắt nhìn cậu ta

” Cậu đứng đắn một chút cho tôi”

” Đây là Nguyễn Lăng” Anh giới thiệu cho cô.

” Còn đây là Lâm Giai Kỳ”

Nguyễn Lăng lúc này mới nhìn sang phía Giai Kỳ, dò xét đánh giá cô vài vòng. Bỗng nhiên cậu ta ánh mắt kinh ngạc cực độ lắp bắp.

” Cô ta… cô ta trông rất giống…”

Không để Nguyễn Lăng nói hết câu, Tần Tống đã chen ngang vào đồng thời rất ý tứ bóp bàn tay cậu ta. Nói câu tạm biệt với cô và anh rồi kéo thiếu niên rời khỏi. Giai Kỳ không hiểu sao cả Nguyễn Lăng và Tần Tống phản ứng mạnh như thế. Liên quan đến cô sao? Rất tò mò muốn tìm câu trả lời.

Lục Tử Sâm kéo lại tâm trí của cô. Chỉ vào một vị trí trống chỗ cửa sổ, bảo cô ngồi đó đợi anh một lúc, anh phải đi tiếp rượu bàn chuyện làm ăn. Giai Kỳ nghe lời anh, ngoan ngoãn tới đó ngồi xuống. Từ xa, một đám công tử áo vest, giày da bóng lộng không ngừng nhìn ngó thậm chí trỉ chỏ về phía cô. Vào những lúc thế này, đối với cái nhìn của người khác cô thật sự nhạy cảm. Thế nên, chẳng còn tâm trí nào lo chuyện kia nữa.

Ngồi một lúc, đến khi ly rượu trên tay đã cạn chẳng thấy Lục Tử Sâm quay lại mà thay vào đó là một người có vẻ thuộc hàng phú nhị đại. Tên kia ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

” Hình như tôi từng gặp cô rồi thì phải”

Giai Kỳ cứng người, tới rồi. Chuyện cô sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Làm sao bây giờ, làm ơn đừng nhớ ra, làm ơn!!

Tên kia đăm chiêu, a lên một tiếng dài

” Đúng rồi, cô có phải là vũ công ở Sắc Tình không? Tôi là khách quen ở đó”

Xong rồi, ông trời không nghe lời cầu nguyện của cô, hắn nhớ ra rồi. Cô rốt cuộc nên phủ nhận hay im lặng đây? Tên kia nói tiếp

” Cô em cũng may mắn quá nhỉ, trèo được lên giường của Lục tổng. Khi nào Lục tổng chán em rồi thì đến tìm anh đây. Anh không chê em bẩn đâu, chỉ nhìn thân hình với gương mặt này… chậc chậc anh cũng đã cương lên rồi”

Giai Kỳ như hóa đá, cô hình như quên mất gì đó. Ừ, thân phận của cô. Những ngày tháng nay sống quá tốt rồi, cô dần quên đi thân phận của mình, là tình nhân của anh. Nhờ xinh đẹp và may mắn mà trèo lên được giường của anh. Bất cứ lúc nào anh chán rồi, sẽ đá cô đi thật xa. Nhưng mà cô không thể rời xa anh, cô không thể thu lại tình cảm của mình được nữa. Đã rơi quá sâu rồi!

” Em lấy số của anh, đến khi đó thì gọi cho anh. Anh nhất định cưng chiều em”

Tên kia cười kinh tởm, đưa danh thiếp của mình cho cô. Cô không phản ứng gì bởi vì cô còn đang bàng hoàng suy nghĩ. Căn bản không để ý đến hắn.

Tần Tống đi tới, tại sao vẫn không phải là Lục Tử Sâm chứ? Tần Tống nói gì với tên kia cô không nghe rõ nữa, tên đại thiếu gia kia liền rối rít xin lỗi rồi chạy biến.

Về sau Lục Tử Sâm đến, cô không nhớ mình cùng anh ra về như thế nào. Tất cả mù mịt, dường như lời nói của tên kia đã phá hỏng cô rồi. Thế nhưng cô nhớ rất rõ, trước khi đi Tần Tống sát vào tai cô nói một câu không rõ đầu đuôi

” Tình cảm của mình nhất định phải cẩn thận”