Lạc Long Truyền Thừa

Chương 9: Lan Nhi Tỷ Tỷ à đừng giận nữa,.. Ta Ta.aa….(2). Đại Ma Đầu trở lại.

Lan Nhi đâm đến người của Thiên Kiệt nhưng tựa hồ chỉ là tàn ảnh . Thiên Kiệt đã trượt dài lướt ra phía sau Lan Nhi mà kịp thời né được một kích chí mạng kia.

Xung quanh ai cũng phải hít hơi lạnh trước tình huống vừa rồi.

“Trời ạ! Tí nữa thì mất cái mạng nhỏ… Những việc kích thích như này lần sau cũng nên là bớt bớt lại a.”

Thiên Kiệt hắn thở phào nghĩ trong lòng mà dâng lên nỗi sợ hãi.

“Hắc hắc, có sơ hở ”-Hắn nhìn Thấy Lan Nhi có vẻ vẫn đang thất thần lại phóng một con dao rồi cùng lao đến.

“Đại Tỷ cẩn thận phía sau”- Đám trẻ ở dưới thất kinh hô lên thành tiếng.

Cảm nhận được nguy hiểm Lan Nhi cũng quay phắt về sau vung thanh kiếm chém bay con dao đi.Cùng lúc đó Thiên Kiệt hắn lao vào chém đến phía đến phía vai trái của Lan Nhi.

Âm thanh trang phục bị cắt rách kêu

"xẹt"

Thiên Kiệt hắn ra tay rất nhanh, cũng đã tính trước cẩn thận từng bước gần như không có chút sơ hở, hắn lại xoay con dao chĩa thẳng vào cổ của Lan Nhi rồi cười hắc hắc đắc ý. Lan Nhi cũng chỉ biết mở to mắt mà kinh hãi trước những chuyện vừa rồi, tất cả chỉ như cái chớp mắt.

“Hắc hắc. Lan Nhi Tỷ Tỷ à, Tỷ cũng đừng buồn quá a. Thắng thua đều là chuyện bình thường, giữ được bình tĩnh mới là có cốt khí a…”

Thiên Kiệt hắn một tay chĩa dao, một tay gãi đầu cười nói với Lan Nhi nhưng chuyện đâu chỉ có thế. Nhát chém trên vai của Lan Nhi đương nhiên là không phải để đả thương gì. Mà để chém đứt cái (Cái nịt) dây yếm bên trong của Lan Nhi =)).

Một bên "núi" như tụt xuống, đám người xung quanh mặt nghệt ra như quạ bay qua đầu... Không nói lên được một lời.

“Trời ạ! Cái tên trời đánh lại dám làm chuyện như vậy” “Thật là đê tiện” “Hèn Hạ”…

Những lời mắng chửi quanh sân liên tục nhắm hướng Thiên Kiệt mà đấm.

Thiên Kiệt hắn chịu ủy khất mà thầm nghĩ

“Ta thắng nhưng lại nhận nhiều lời mắng chửi như vậy. Ta cũng nể nang mới ra tay nhẹ như vậy a. Chứ nếu là Lang Huynh thì đâu có nhẹ nhàng thế?…”

Lúc này mặt mũi Lan Nhi dần ửng đỏ lên, Nàng cắn răng mím môi mà rưng rưng nước mắt. Lúc này Nàng như không suy nghĩ được gì đôi tay nhỏ nhắn lại cầm chắc thanh kiếm run run đưa lên.

Lúc này Thiên Kiệt hắn cũng thấy có gì đó không đúng cho lắm liền quay đầu chạy, vừa lúc đó đường kiếm phạt đến sát lưng hắn, khiến hắn sợ hãi tái mặt vứt cả dao mà chạy cấp tốc.

“Tên..n…n đê tiện, hôm nay ta..a phải chém ngươi thành chăm mảnh…”

Giọng mắng chửi của Lan Nhi mang đầy căm phẫn ngay sau lưng Thiên Kiệt, nước mắt dòng dòng mà đuổi theo liên tục vung kiếm chém.

Trận đấu đặc sắc lúc này như lại biến thành cái sân kịch, Gia Chủ mặt tối sầm lại không nói lên lời. Bốn vị trưởng lão thì chỉ biết lấy tay che mặt né đi cười khổ.

“Đây cũng là tuổi trẻ a.”

Cứ thế hai thân ảnh, một vắt chân lên cổ mà chạy, một thì đuổi chém không thôi. Đuổi nhau quanh các khu trong Gia Tộc.

“Đứng lại cho ta…”

“Lan Nhi Tỷ Tỷ à đừng giận nữa,.. Ta…Taaa….Nhận thuaaa…. Ta biết sai rồi”

Lời nói mang đầy ủy khuất của Thiên Kiệt như vang lên tận trời cao…

Từ sau lần đó Lan Nhi liên tục đi tìm Thiên Kiệt để giải bỏ nỗi nhục mà Nàng phải nhận ở trận chiến nhưng hắn cũng trốn rất kỹ, mỗi lần đều là Nàng tìm đến thoáng cái hắn lại biến mất ở một nơi nào đó. Liên tiếp hai ngày sau cứ như thế dần dần cục tức cũng giảm xuống, vào một buổi tối lúc này Nàng cũng nản rồi, chẳng tìm hắn nữa đành ôm cục tức mà quay về phòng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy Nàng nhìn thấy trên bàn trà có một hộp đỏ đè trên tờ giấy, Nàng lại gần cầm cái hộp đặt qua một bên rồi cầm tờ giấy lên đọc.

“Lan Nhi Tỷ Tỷ. Đệ cũng là nỡ tay a. Không có cố ý, không có cố ý. Ta để viên đan dược này lại cho Tỷ coi như là bồi tội vì dù sao nó đối với ta cũng vô dụng a. Chúc Tỷ Tỷ tấn cấp thành công mỹ mãn.-Trần Thiên Kiệt”.

“Hừ. Cái tên Tiểu gia hỏa này còn không dám đến gặp mặt ta còn gửi thư, đây lại là ý gì?…”

Lan Nhi đọc xong vo nát tờ giấy ném đi lại đạp xuống bàn trà kêu “Phạch” một cái.

Cùng lúc đó Miêu Gia dẫn theo một đám một đám người cầm binh đao mà đến trước cửa Việt Gia mồm cũng liên tục hô lớn chửi rủa.

“Việt Vân hôm nay phải cho Miêu Thắng ta một lời giải thích, nếu không Lão Phu liều chết với ngươi.”

Miêu Thắng quát to ở cổng vào Việt Gia.

“àhaha Thắng huynh không biết Việt gia ta đã đắc tội gì mà để huynh phải nổi trận lôi đình như thế…”

Việt Vân cùng Bốn trưởng lão, Phía sau cũng có rất nhiều là nhân sĩ của Việt Gia đi từ từ về phía cửa vừa nói vừa cười khổ.

“Còn không biết!!!.... Mau lôi cổ cái tên Tiểu hỗn đản kia ra đây cho lão phu trừng trị, hừ.Nếu không hôm nay ta quyết không bỏ qua.”

Miêu Thắng nói như thét ra lửa vào mặt Việt Vân rồi hất tay mà tức giận lại nói tiếp.

“Ôi trời ơi!... Đứa con gái bé bỏng của ta. Ta giữ còn hơn giữ vàng đến cả mắng cũng không giám mắng. Mới vừa hôm trước trốn ra ngoài còn chưa được một canh giờ đã bị tên tiểu hỗn đản của nhà ngươi aizzz…. ”

Miêu Thắng tức tối chỉ tay nói mà như muốn ngã ngửa ra.

“Ngươi, nói xem ngoại hình hắn như thế nào, để Lão phu tận mắt xem cái tên hỗn đản đó lại như thế nào mà mỗi lần nói đến con gái ta lại ấp a ấp úng.”

Miêu Thắng kéo một tên trung niên mặc áo bào Lam đến mà chỉ vào đám người nhỏ tuổi của Việt Gia.

“Bẩm Miêu Gia Chủ, tên đó hôm trước tuổi cũng là bằng Tiểu Thư mặc trang phục xám trắng,tóc đen cột đuôi ngựa, mặt mũi cũng trắng trẻo.”

“Người mà họ nói chẳng phải là cái tên Thiên Kiệt trời đánh kia sao”

Việt Vân cùng mấy trưởng lão lại nhìn nhau một cái mà lạnh người hô lên.

“Người đâu, tìm Thiên Kiệt đưa đến đây cho ta”

Việt Vân ra lệnh xong lại quay qua Miêu Thắng

“Thắng huynh à. Chắc là có chút hiểu lầm a, ta sẽ là hỏi cho ra chuyện này…”

Việt vân lại chấp tay bồi tội trước với Miêu Thắng mà đau khổ, Cái tên tiểu tử Lão Lân Gia đưa về này a, thế nào lại giỏi gây tai hoa như vậy. Lần này ta e là cũng không bảo vệ được cái mông của ngươi được.

“Gia chủ,Thiên Kiệt thiếu gia không có trong phòng!!! ”

Một tên trung niên chạy đến mang vẻ hoảng hốt mà nói với Việt Vân Gia Chủ.

“Không có trong phòng!!! Các ngươi giấu hắn đi đâu rồi. Người đâu vào trong tìm tên hỗn đản kia ra đây cho ta”

Miêu Thắng lại như bị đổ thêm giàu vào lửa nhăn mặt mà quát.

Vừa lúc ra lệnh còn chưa kịp tiến vào thì phía tây đang đi đến gần là một thiếu niên tóc đuôi ngựa, hai tay đang ôm sau đầu mà đi đến miệng lại vui vẻ nói “Sao hôm nay gia tộc ta lại đông vui thế này, không lẽ là có tiệc sao.”

Tên trung niên lúc nãy miêu tả cũng hoảng mà nhảy thẳng ra chỉ về phía thiếu niên mà nói lớn

“Miêu Gia Chủ… Hắn chính là tên hôm trước đi cùng Tiểu Thư”.

Thiên kiệt hắn cũng là giật bắn người nhận ra tên kia chính là tên Trưởng thuộc hạ của Miêu Tiểu Thư hôm trước, lại nhanh chóng lui một bước chân chuẩn bị tư thế chạy thoát thân.

“Người đâu mau bắt tên hỗn đản đó lại cho ta”-Miêu Thắng chỉ thẳng mặt Thiên Kiệt mà quát lớn.

Thiên kiệt quay phắt người thi triển kỹ năng của Lang Huynh chạy nhanh như điện, miệng cũng không ngừng hô lớn

“Giết..tt Giết..ttt người aa….”.

Lúc này tất cả người Miêu Gia lại đuổi theo Thiên Kiệt mồm cũng không ngừng chửi rủa… Bóng dáng xa dần đi về phía [Bắc môn Thanh Lâm Thành].... Để lại đám người Việt Gia ở lại mà mặt mũi tối sầm nghẹn họng mà không nói lên được một lời.

Lan Nhi thì thấy chuyện vừa rồi, cục tức lại nổi lên mà đỏ cả mặt, Nàng nhanh chóng quay về phòng hét lớn một hồi. rồi mở hộp đan Thiên Kiệt mang đến lấy [Tầm Cơ Đan] nuốt xuống xong lên giường ngồi tĩnh tu “Thiên Kiệt chết tiệt, lần sau còn gặp lại, ta sẽ đánh một chưởng cho bay xác hừ.”-Lan Nhi thầm nghĩ trong đầu mà mắng…

Một Thời gian sau đó, đám người Miêu Gia thấy Thiên Kiệt hắn chạy thẳng vào [Ma Thú Sâm Lâm] mà hoảng hốt dừng lại chỉ biết đứng nhìn.

"Không cần đuổi theo nữa, dám chạy vào đó tên tiểu tử này chết chắc rồi."-Miêu Thắng ra lệnh mà sắc mặt có chút khó coi.

Cũng là tại vì trong chục năm nay nghe nói trong đó có một Đại Ma Thần điều khiển lũ Ma thú Tứ Giai và Ngũ Giai chạy loạn khắp rừng mà đuổi giết Tu Chân giả nào bước chân vào nên là cũng ít có ai dám liều mạng đến đó tu luyện…

“hừ. Lại dám khi dễ ta như vậy, người đông ta đánh không lại nếu là chạy thì chấp các ngươi mọc thêm chân khà khà..”

Thiên Kiệt lại đắc ý mà cười khặc khặc.

“Nơi đây vẫn là tốt với ta hơn a. Phải cho mấy con ma thú láo táo biết là đại vương của chúng đã trở lại mới được…”

Thiên Kiệt hắn thầm nghĩ rồi lại quay người đi về phía rừng…

Hắn lại đến căn nhà nhỏ rồi trầm tư suy nghĩ.

“Không biết Lang Huynh và Hồ Muội đã đi đến đâu rồi. [Đỉnh Bắc Sâm Lâm] Ta cũng là phải đi một chuyến xem sao a.”

Thiên Kiệt hắn nhìn lên cây đại thụ một hồi rồi. Song , lại đi tiếp về phía đỉnh Bắc Sâm Lâm…