Lạc Thần Tái Sinh

Chương 29: Chó điên Lăng Tâm muốn cắn người!

An Tiệp thở dài ủ rũ. Điện thoại trên bàn chợt vang lên.

“Alo.”

“Cửu thiếu, lệnh điều động đã gửi xuống rồi, muộn nhất là một tháng nữa anh phải có mặt ở thành phố S để báo cáo.”

“Tôi biết rồi. Dạo này sức khỏe ông nội thế nào?”

“Sức khỏe của lão gia vô cùng cường tráng, bây giờ cũng đã rời giường chuẩn bị ra ngoài tập Thái Cực quyền rồi.”

“Tôi biết. Cho tôi gửi lời hỏi thăm ông nội. Tạm biệt.” An Tiệp cúp điện thoại, “Tiểu Ất, bên phía Đổng Luân sao rồi?”

“An ca yên tâm, Đổng Luân rơi vào tay Đại Hắc thiếu, lại được chúng ta dặn dò đặc biệt, không chết được.” Có điều, e rằng cũng nửa sống nửa chết.

“Ừ, dặn hắn lo liệu cho gọn gàng sạch sẽ một chút.” An Tiệp ngừng lại, rồi nói tiếp, “Còn nữa, bảo hắn một tháng nữa đến thành phố S gặp tôi.”

“Vâng, An ca.” Tiểu Ất cúi đầu hỏi, “An ca còn dặn dò gì không ạ?”

“Bảo Đại Binh sau này đi theo Lâm Nhượcxử lý công việc giúp cô ấy. Nhất là chuyện như Đổng Luân, tôi không muốn xảy ra lần thứ hai nữa.”

Xem ra An ca rất thật lòng với Lâm Nhược tiểu thư. Tim Tiểu Ất hơi run lên một chút, “Em sẽ bảo Đại Binh.”

Khi Lâm Nhược tới phòng hóa trang, phòng trang điểm của Lăng Tâm ở bên cạnh đã sáng đèn.

Có vẻ như không dạy cho Lăng Tâm chút bài học thì cô ta sẽ không biết sợ.

Lâm Nhược cầm điện thoại di động, bật chế độ ghi âm lên, đi vào phòng trang điểm của Lăng Tâm.

“Chào buổi sáng, Tâm nhi.”

Vừa nghe thấy giọng Lâm Nhược, cơ thể Lăng Tâm bất giác run lên. Cô ta hơi hối hận vì vừa sai trợ lý đi giúp việc mấy người trong đoàn phim để lôi kéo quan hệ, nếu không cũng không đến mức vì thợ trang điểm đi sang lều lấy đồ giúp cô ta mà để cô ta ở lại đây một mình thế này.

Lăng Tâm chợt đề cao cảnh giác, nhìn Lâm Nhược chằm chằm: “Cô muốn gì?”

“Chào buổi sáng mà.” Giọng nói của Lâm Nhược đầy vẻ vô tội, nhưng lại bước từng bước đến gần Lăng Tâm, cầm thỏi son trên bàn trang điểm, thong thả kéo cánh tay cô ta qua, viết lên tay cô ta chữ “thuốc”.

Mỗi một nét cô viết xuống, người Lăng Tâm lại run lên một chút, mặt cũng càng trắng bệch hơn.

“Tâm nhi, chai nước hôm trước em mua cho chị uống rất ngon, em mua ở đâu vậy?” Giọng điệu của Lâm Nhược vẫn chân thành vô tội như trước, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô đã trở nên vô cùng lạnh lùng.

Nếu hôm trước Đổng Luân thành công, thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sau này Đổng Luân sẽ dùng thủ đoạn gì để uy hiếp cô.

“A! Lâm Nhược! Cô cút đi!” Lăng Tâm có tật giật mình, rụt mạnh tay lại, trong lòng vừa bực bội vừa sợ hãi.

Lâm Nhược cất thỏi son đi, nhìn Lăng Tâm như cười như không, ánh mắt đó giống như nhìn một con rệp đang ra sức giãy dụa vậy.

Dù sao hiện giờ cũng không có ai trong phòng trang điểm, Lăng Tâm thẹn quá hóa giận, không nghĩ ngợi nhiều: “Lâm Nhược, cô là đồ hồ ly tinh, có gì đáng hả hê chứ?! Chỉ tiếc là Đổng Luân không thành công mới giúp cô tránh được tai họa lần này, nếu không, làm sao cô có thể đắc ý nở mày nở mặt như bây giờ?! An ca bị ma quỷ mê hoặc rồi nên mới thích loại phụ nữ như cô!”

“Tâm nhi, em làm sao thế?!” Giọng Lâm Nhược vẫn thể hiện trọn vẹn sự vô tội, nhưng lại dùng nét mặt để kích thích Lăng Tâm.

“Lâm Nhược, cô đừng có đứng đây giả vờ giả vịt làm người tốt!!! Đúng thế, tôi bỏ thuốc kích dục vào chai nước của cô đấy, thì sao hả?” Lăng Tâm nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng cô nói ra thì ai tin? Cô đừng quên, tối hôm trước mọi người đều ăn thức ăn giống nhau, uống nước giống nhau! Không có chứng cứ, dù cô biết thì làm gì được tôi nào?!”

Càng nói, Lăng Tâm càng cảm thấy mình nắm đằng chuôi, lại bình tĩnh hơn chút: “Tôi phải hóa trang, mời cô ra ngoài đi.”

“Tâm nhi, chị coi em như bạn thân, không ngờ em lại đối xử với chị như vậy.” Lâm Nhược chậm rãi rút điện thoại di động từ trong túi ra, cười với Lăng Tâm, nói câu nói cuối cùng, “Thực sự khiến chị rất đau lòng.” Rồi lập tức ấn nút dừng ghi âm.

Nhìn biểu tượng ghi âm trên màn hình điện thoại, Lăng Tâm trợn trừng mắt: “Lâm Nhược, cô ghi âm?!”

“Đương nhiên! Nếu không ghi âm, tôi lấy đâu ra bằng chứng để tố cáo cô?” Lâm Nhược cười tủm tỉm cất điện thoại đi, “Có điều, trước khi đưa cô đến Cục Cảnh sát, tôi cảm thấy vô cùng cần thiết phải để cho chính mình thoải mái một hồi trước đã.”

Trong mắt Lăng Tâm hiện lên vẻ hoảng loạn, túm chặt vạt áo mình theo bản năng, chân liên tục lùi về phía sau: “Lâm Nhược, tôi cảnh cáo cô đừng có làm bậy! Nếu cô dám gọi người đến cưỡng hiếp tôi, tôi nhất định sẽ giết cô!”

“Lăng Tâm, đầu cô bị lừa đá à?” Bước chân Lâm Nhược lóe lên một cái, tiến sát lại gần Lăng Tâm, vụt đưa tay bịt miệng cô ta trong chớp mắt, “Với một kẻ vạn người đều có thể cưỡi lên như cô mà lại đi gọi người tới cưỡng hiếp, cô chắc rằng đó là tôi trả thù cô chứ không phải là để cô hưởng thụ chứ?”

Lăng Tâm ra sức gỡ tay Lâm Nhược ra, nhưng căn bản không xê dịch được một chút nào, ánh mắt vô cùng hoảng hốt. Cô ta không biết với tính cách xấu xa của Lâm Nhược, thì tiếp theo cô ấy sẽ làm gì mình.

“Cho nên, dùng nắm đấm sẽ hữu dụng hơn một chút.” Lâm Nhược vung nắm đấm, đấm thẳng vào bụng Lăng Tâm.

Vì Lâm Nhược từng rất thích du lịch khắp nơi, nên để đảm bảo an toàn, cô cũng có học một chút võ thuật, hơn nữa còn nhân tiện tìm hiểu luôn mấy chục chiêu thức ra đòn khiến người ta đau đớn trong xương cốt mà không thể nhìn ra dấu vết gì trên da thịt.

Cô vốn không muốn so đo nhiều với một con nhóc ranh như Lăng Tâm, nhưng không ngờ Lăng Tâm lại không hề biết điều, cố tình gây chuyện để chờ ăn đòn, cô ta nghĩ cô vẫn còn là cô nhóc ngốc nghếch Lâm Nhược chỉ biết nổi giận trước đây sao?!

Cú đấm này của Lâm Nhược đập vào người Lăng Tâm một cách rất kỹ xảo, không thấy vết tích gì nhưng lại khiến Lăng Tâm đau đến trắng bệch mặt mũi.

Dù sao cũng là con gái chưa từng bị đánh đập bao giờ, Lâm Nhược chỉ vừa đấm được sáu cái, đã thấy Lăng Tâm trợn trắng mắt.

“Con nhóc ngu ngốc, lần sau nên thông minh một chút!! Đi đêm lắm có ngày gặp ma, đi gần sông sẽ có lúc ướt giày!!! Chị đây không phải là người cô có thể chọc vào, hiểu chưa?!” Nói xong, Lâm Nhược ném Lăng Tâm vào ghế rồi phủi tay đi mất.

Toàn thân Lăng Tâm đau như bị xe cán qua, quay đầu nhìn theo bóng Lâm Nhược, ánh mắt tràn ngập sự oán hận.

Cô ta rút điện thoại di động trong ngăn kéo ra, bấm một dãy số: “Alo, Lý Minh ca ạ? Gần đây có đưa tin gì không?”

Lý Minh ở đầu dây bên kia vừa nghe đã biết có tin hot: “Lăng Tâm tiểu thư có việc gì cần phân phó sao?”

“Anh liên hệ giúp tôi hai nhà truyền thông, sau đó kiếm một tay bác sĩ, cùng đến đoàn phim . Có người đánh tôi.” Hai mắt Lăng Tâm hiện lên vẻ tàn độc. Danh tiếng của cô ta hơn xa Lâm Nhược, chỉ cần cô ta ra tay trước, thì dù sau này Lâm Nhược có đưa ra bằng chứng, cô ta cũng có thể tìm người xóa đoạn ghi âm đi, nói là vì Lâm Nhược thù hận nên bày trò bôi nhọ cô ta! Sau đó lại kiếm một vài kẻ chuyên đặt điều trên mạng để bêu xấu Lâm Nhược, không sợ không làm hỏng được thanh danh của cô.

Lăng Tâm cúp điện thoại, siết chặt nắm đấm! Lâm Nhược, cô chờ đấy!!!

    « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =