Biên kịch chợt bổ nhào vào vai đạo diễn Trần An, ôm chặt lấy cánh tay ông,
kích động nói: “Đó là Cảnh Vũ và Trần Đạt, chính là họ!!!”
Trần An cũng rất kích động, ông ta làm phim bao nhiêu năm nay, trừ An Tiệp
có thể tạo dựng không khí trường quay, tác động đến cảm xúc của mọi
người xung quanh ra, ông ta chưa từng gặp diễn viên nào ưu tú đến mức
đó!
Thật sự không ngờ một nhân tài vừa xuất hiện lại có thể làm được, hơn nữa còn khiến người xem thoải mái đến tận cùng như thế!
Biên kịch kích động đến phát khóc: “Đạo diễn Trần, là họ, chính là họ! Trừ
họ ra, không ai có thể lột tả Cảnh Vũ và Trần Đạt như thế!!! Rất hoàn
hảo!”
Tuy Trần An cũng kích động nhưng vẫn điềm tĩnh hơn biên kịch rất nhiều: “Cô nhóc Lâm Nhược kia vốn đến vì muốn thử vai Cảnh Vũ, giao vai diễn cho
cô ấy cũng không sao, nhưng còn Lâu Kiều, bảo cậu ta làm đạo diễn còn
được, chứ muốn cậu ta tham gia đóng phim chỉ e là mong ước xa vời thôi.”
Biên kịch nhìn ông bằng ánh mắt đáng thương: “Thật sự không có chút hy vọng nào sao?”
Trần An hơi đau đầu, người khác có thể không biết thân phận của Lâu Kiều,
nhưng ông cũng biết sơ qua một chút. Người ta là thiếu gia gia đình danh giá, vào giới showbiz làm đạo diễn chẳng qua chỉ vì đam mê hứng thú của bản thân, nhưng nếu bảo cậu ta dùng thân phận diễn viên để đóng phim,
chưa nói đến chính cậu ta mà e rằng lão gia nhà cậu ta sẽ lật tung cả
trời lên trước mất.
Hơn nữa, vì điều kiện ngoại hình của Lâu Kiều khá ổn, cũng từng học qua
nghiên cứu diễn xuất, nên trước kia cũng từng có đạo diễn mời cậu ta hợp tác đóng phim, ngay cả chính Trần An trước đây cũng từng nhắm vào cậu
ta. Nhưng Lâu Kiều tỏ thái độ rõ ràng rằng cậu ta sẽ không làm diễn
viên, chỉ thích làm đạo diễn.
“Đạo diễn Trần, không thể nghĩ cách nào được sao? Không phải đạo diễn Lâu
rất kính trọng anh sao, anh mời cậu ta, chưa biết chừng cũng có năm phần hy vọng đấy?” Hai mắt biên kịch đỏ hồng, nhìn Trần An như tỏa sáng, đầy vẻ chờ mong và cầu khẩn.
Trần An cũng rất vừa lòng với vai diễn Trần Đạt của Lâu Kiều, nếu Lâu Kiều
có thể phá lệ hợp tác một lần, thì chất lượng của bộ phim điện ảnh tận
thế này sẽ cao thêm một tầng nữa, vì Trần An tin rằng, trừ Lâu Kiều ra,
trừ khi mời được An Tiệp đến, nếu không, thực sự sẽ không có một nam
diễn viên nào có khí thế đủ để diễn ngang cơ với Lâm Nhược rồi lại vô
cùng hài hòa như thế.
“Để tôi thử xem.” Trần An đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Nhược và Lâu Kiều, giả vờ ho khan một cái, nói: “Nhóc Lâm Nhược, chúng ta cứ quyết định
vai diễn như vậy nhé.”
“Nếu Trần lão cảm thấy cháu có thể đảm nhiệm vai Cảnh Vũ, thì cháu hoàn toàn không có vấn đề gì ạ.” Lâm Nhược cười.
Đảm nhiệm được! Hoàn toàn có thể đảm nhiệm được!!! Không thể hoàn mỹ hơn được nữa!
Việc Lâm Nhược có thể giành được vai diễn Cảnh Vũ cũng không có gì phải bàn
cãi. Mọi người xung quanh đều tâm phục khẩu phục. Chẳng trách lúc trước
có nhiều người thử vai Cảnh Vũ như vậy nhưng đừng nói là biên kịch và
đạo diễn Trần không hài lòng mà chính họ đều cảm thấy thiếu gì đó.
Cho đến khi Lâm Nhược mặc quân trang bước ra sàn diễn, họ mới hiểu được! Đó là khí phách!!! Những diễn viên thử vai trước đó hoàn toàn không có
được dạng khí phách từ trong quân ngũ bước ra như thế này, dù bất cần
đời nhưng vẫn thẳng thắn như cây bạch dương trên sa mạc.
Trần An nói: “Con nhóc quỷ, giờ cũng biết khách sáo nữa cơ đấy, không phải lúc sáng vẫn còn rất kiêu ngạo, tự tin sao?”
“Trần lão, tôn trọng người lớn vẫn là truyền thống tốt đẹp của chúng ta hơn
5000 năm qua mà. Cháu sao dám không biết quy củ trước mặt chú ạ.” Tuy
nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt Lâm Nhược lại rất thoải mái, hoàn toàn
không có vẻ xa cách thực sự như cô nói.
“Con nhóc quỷ.” Càng tiếp xúc, Trần An càng thích Lâm Nhược. Lễ độ, biết
điều, cũng hài hước, thoải mái, lại không ỷ vào tài năng của mình mà
kiêu ngạo, càng không tỏ ra tự cao tự đại vì là bạn gái của An thiên
vương. Thân thiện, hòa nhã, thoải mái, tính cách như vậy, muốn người ta
không thích cũng khó.
Lâm Nhược nhận ra Trần An vẫn còn điều muốn nói nên chỉ khẽ cười không nói nữa.
Trần An lại ho khan một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Lâu Kiều: “Tiểu Lâu
này, vừa rồi cậu xây dựng hình tượng nhân vật Trần Đạt vô cùng chân
thật, sống động, không biết cậu có hứng thú tự mình kết thúc nó, hợp tác với lão già này một lần không?”
Nghe vậy, Lâm Nhược cũng nhìn về phía Lâu Kiều. Vừa rồi diễn với Lâu Kiều,
cô cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu, hoàn toàn không cần phải để ý xem đối
phương có theo kịp tiết tấu của mình hay không, chỉ cần một ánh mắt, đối phương cũng có thể hiểu tiếp theo nên diễn thế nào, động tác ra sao.
Diễn đôi như vậy thật sự rất đã!!!
“Trần lão, trước kia tôi đã nói rồi, tôi sẽ không…”
Lâu kiều còn chưa nói xong đã bị Tạ Lâm ngắt lời: “Lâu Kiều, tôi thật không ngờ thì ra anh diễn kịch lại xuất sắc như thế đấy!” Tạ Lâm không nghe
thấy lời Trần An mời Lâu Kiều đóng phim, cô ấy vẫn còn đang đắm chìm
trong sự rung động khi xem Lâu Kiều diễn xuất, chưa hoàn hồn kịp, nếu
không, chắc chắn sẽ không lên tiếng ngắt lời Lâu Kiều.
Tiểu Lý đứng sau lưng cũng ra sức gật đầu, đạo diễn Lâu diễn xuất hay ngoài
mức tưởng tượng, đẹp hơn đạo diễn bạo long độc mồm độc miệng không biết
bao nhiêu lần!!!
Lời nói của Lâu Kiều chợt nghẹn lại, liếc nhìn Tạ Lâm một cái. Tạ Lâm vẫn chưa hiểu tình hình, nghi hoặc nhìn anh ta: “Sao thế?”
“Không sao cả.” Lâu Kiều quay lại trong chớp mắt, một lần nữa nói với đạo diễn Trần An: “Thi thoảng trải nghiệm chút gì đó mới mẻ cũng không tệ. Cảm
ơn Trần lão đã cho tôi cơ hội này.”
Thế này… là đồng ý rồi sao? Ngay cả Trần An cũng không phản ứng kịp. Vừa rồi rõ ràng cậu ta còn đang muốn từ chối cơ mà?!
Trần An nhìn Lâu Kiều, nhìn Lâm Nhược rồi lại nhìn Tạ Lâm, lặng lẽ lắc đầu,
thế giới của thanh niên bây giờ, người già như ông quả nhiên không hiểu
được.
Lâm Nhược lại nở nụ cười đầy hứng thú, Lâu Kiều bị cô cười đến mất tự
nhiên, quay sang trừng mắt lườm Tạ Lâm một cái: “Đứng gần thế làm gì?
Không biết là sự quê mùa trên người cô cũng sẽ lây cho người khác à?”
“Quê mùa à?”
“Vừa già vừa nóng tính còn quê mùa!” Nói xong, Lâu Kiều đút hai tay vào túi bỏ đi.
Tạ Lâm chỉ chỉ vào bóng lưng Lâu Kiều, rồi lại chỉ chỉ vào mũi mình: “Tôi vừa già vừa nóng tính còn vừa quê mùa á?!”
Lâm Nhược và tiểu Lý cùng lắc đầu: “Không có.”
“Vô duyên vô cớ bôi nhọ người khác, đúng là thần kinh!” Tạ Lâm tức đến nổ
phổi! Uổng công vừa rồi cô ấy còn cảm thấy Lâu Kiều quá phong độ! Phong
độ cái rắm ấy!!! Con dế mèn còn phong độ hơn anh ta!
Nhìn dáng vẻ giận đến phồng mang trợn mắt của Tạ Lâm, trong lòng Lâm Nhược
lẳng lặng đốt ba ngọn nến vì Lâu Kiều. Đạo diễn Lâu tài hoa hơn người,
cần diện mạo có diện mạo, cần thân thế có thân thế, vì sao lại dốt đặc
chuyện tình yêu thế này! Xem ra sau này anh ta phải âu lo nhiều rồi!
Lâm Nhược nhận vai Cảnh Vũ xong, hàn huyên với Trần An một lúc nữa rồi mới đi về cùng Tạ Lâm và tiểu Lý.
Tạ Lâm khom người gõ cửa kính: “Thật sự không cần chị đi cùng em sao?”
“Ha ha, em đi thăm ông nội chứ có đi ném bom liều chết đâu. Chị và Tiểu Lý cứ về trước đi.”
“Vậy tối về nhà phải nhắn tin cho chị nhé, nhớ chưa?” Tạ Lâm cũng không hỏi
gia cảnh của Lâm Nhược thế nào, nhưng nhìn Lâm đại ca thì có thể thấy
cũng không đơn giản gì. Cô không biết vì sao Lâm Nhược phải giấu diếm
gia thế của mình, nhưng chắc chắn có gì đó khó nói nên khi Lâm Nhược nói tự mình về nhà, cô mới lo lắng như vậy.
“Em biết rồi, về đến nhà sẽ nhắn tin cho chị. Em đi đây, bye bye.” Lâm Nhược khởi động xe, đánh xe ra khỏi tầng hầm.
Lâu Kiều ngồi trong xe một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở cửa bước ra: “Để tôi lái xe đưa cô… các cô về.”
Tiểu Lý vội xua tay: “Không cần không cần đâu, em có hẹn bạn đi xem hàng mới về rồi, em đi trước! Chị A Lâm, đạo diễn Lâu, tạm biệt!” Cô không muốn
làm bóng đèn siêu sáng siêu lớn đâu!!! Nên lánh trước đi thì hơn.
Mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, đẩy gọng kính, khách sáo, xa cách nói: “Cảm
ơn ý tốt của đạo diễn Lâu, tôi tự bắt xe về cũng được.” Dứt lời cô liền
quay người đi.
Lâu Kiều cũng không biết vì sao khi nhìn thấy Tạ Lâm xa cách khách sáo như
vậy, trong lòng anh ta chợt có cảm giác hoảng hốt khó hiểu, khi anh ta
kịp nhận ra, thì tay anh ta đã cầm lấy cổ tay Tạ Lâm rồi.
Lâu Kiều sững người một lúc lâu mới cộc cằn nói: “Tôi sẽ diễn vai Trần Đạt.”
Tạ Lâm không nói gì, anh ta diễn hay không diễn vai Trần Đạt thì có liên quan gì đến cô?! Người này bị thần kinh thật à?
“Diễn xuất của đạo diễn Lâu tốt như vậy, tôi tin rằng chắc chắn sẽ có một vai diễn xuất sắc, chúng tôi đều rất chờ đợi.” Thái độ của Tạ Lâm vẫn khách sáo, giữ khoảng cách như trước.
Người khác chờ đợi thì liên quan quái gì đến tôi! Trong đầu Lâu Kiều hỗn loạn nghĩ, thực sự muốn bạo phát!
“Cô… cô có chờ đợi không?” Lâu Kiều thực sự không hiểu nổi mình nữa. Vì sao
vừa rồi chỉ vì một câu nói của Tạ Lâm mà lại nóng đầu nhận vai Trần Đạt, phá vỡ nguyên tắc từ trước đến giờ của anh ta chứ? Nếu kết quả là Tạ
Lâm không hề mong chờ gì, thì Lâu Kiều cũng không biết rốt cuộc mình
diễn vai Trần Đạt kia còn có ý nghĩa gì nữa.
Vẻ mặt khách sáo xa cách của Tạ Lâm cuối cùng cũng nứt ra, đổi chiếc túi
từ tay phải sang tay trái, chỉ thẳng vào mũi Lâu Kiều, mắng: “Lâu Kiều,
đầu anh có vấn đề à?! Không phải tôi chỉ bất cẩn nhìn thấy anh tắm thôi
sao, có cần phải chuyện gì cũng túm lấy tôi không chịu tha thế không?!
Phải rồi! Bà đây vừa già vừa xấu vừa quê mùa, còn bạo lực, nóng tính,
không có ai thương nổi đấy! Bà đây như thế, có mong chờ gì anh hay không thì có ý nghĩa cái lông gì hả?! Quan trọng sao?!”
Không biết vì sao, khi Tạ Lâm không tỏ ra xa cách nữa, dù là mắng chửi ầm ĩ
như vậy thì Lâu Kiều cũng thấy rất thoải mái. Chẳng lẽ anh ta còn ngầm
có tính thích bị ngược đãi sao?!
“Quả thật không quan trọng.” Trong lòng thoải mái rồi, miệng Lâu Kiều lại tiếp tục giở trò, “Chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà.”
Tạ Lâm cứng họng, cuối cùng tức đến không còn cách nào khác. Thích gây sự thì gây sự đi, cô lười phải theo hầu anh ta.
Ánh mắt Lâu Kiều nhìn về phía chiếc túi to trên tay Tạ Lâm: “Đó là cơm trưa đúng không? Nguội hết cả rồi, cô còn cầm làm gì?”
Trong lòng Tạ Lâm cứng lại, túi cơm trong tay như biến thành củ khoai lang
nóng bỏng tay, hai tai cũng nóng bừng lên không khống chế được. Cô cũng
điên rồi à, vì sao lại kỳ quái đi thu dọn mấy phần cơm nguội ngắt này
lại, thậm chí còn định mang về hâm nóng lại rồi ăn chứ?! Đây chính là
món Quảng Đông cô ghét nhất cơ mà!!!
Thấy Tạ Lâm không nói gì, tâm trạng Lâu Kiều lại tốt hơn một cách vô cớ: “Đi thôi, tôi đưa cô về.” Nói xong, anh ta kéo tay Tạ Lâm đi thẳng về xe.
Cùng lúc đó, những người xem được màn thử vai của Lâm Nhược hôm nay đều tung clip quay được lên mạng, lập thành chủ đề mới.
Tiêu đề vô cùng bắt mắt: !
Gần đây, trên internet hầu như đều là tin tức có liên quan đến Lạc thần, An tẩu, hay Lâm Nhược. Dù là video hay là bài viết, chỉ trong giây lát đã
nhảy lên trang đầu.
Fan Lạc thần và fan An tẩu vừa nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của Lâm Nhược trong bộ quân trang lập tức mê mẩn.
Bình luận bên dưới đoạn clip đều kêu gào cuồng nhiệt.
“Lạc thần, xin đừng coi thường, hãy nhận lấy sự sùng bái của chúng em!”
“An tẩu, chị đẹp trai như vậy, An thần sẽ bị áp lực mất!”
“Em đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này rồi. Nữ thần, đá An thần gả cho em đi…”
“Cút cút cút!!! Kẻ dám chia rẽ vợ chồng An thần An tẩu, giết chết không tha!”
“An thần, có người to gan muốn đào tường nhà anh, là anh tạo đấy à?”
Các fan còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc và ấn tượng mà Lâm Nhược mang lại, thì An Tiệp ở thành phố S đã triệu tập họp báo.
Anh không trực tiếp xuất hiện, mà là tiểu Ất cầm video tới hiện trường họp báo.
Trong video, An Tiệp vẫn cao quý lạnh lùng như xưa. Anh thông báo từ ngày hôm nay sẽ chính thức rời khỏi giới giải trí, ngôn từ vô cùng ngắn gọn,
mạnh mẽ, là phong cách làm việc từ trước đến giờ của An Tiệp.
Có điều, khi tin tức này được truyền ra, một làn sóng dư luận lập tức nổi lên!
Mọi người trong giới giải trí đều thầm đoán xem vì sao An thiên vương lại
đột ngột rời khỏi giới showbiz mà lúc trước không hề lộ ra chút lời ong
tiếng ve nào.
Fan An thần thì gào khóc thảm thương, mọi người đều nhắn tin bình luận níu kéo trên weibo của An thần.
“An thần, chúng em biết anh bận rộn rất nhiều việc, mệt mỏi cần nghỉ ngơi,
không sao đâu ạ, chúng em chờ anh được mà! Một tháng cũng được, một năm
cũng được, mười năm cũng không sao, chỉ cần anh quay lại, chúng em mãi
mãi đứng sau lưng anh, không xa không rời!”
“An thần, chính anh đã dạy chúng em dũng cảm và kiên cường, trong lòng
chúng em, địa vị của anh đã sớm vượt qua cả mức thần tượng, trở thành
tấm gương để chúng em noi theo, thậm chí là sùng bái! Chỉ cần anh muốn,
chúng em vĩnh viễn ở đây! Nếu anh cần cuộc sống yên bình, chúng em cũng
có thể đứng xa xa chờ đợi, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh!”
“An thần, chúng em không khóc, cũng không quậy phá! Chúng em biết anh luôn
hy vọng chúng em lý trí để giải quyết mọi việc, sống nghiêm túc, nhất
định chúng em sẽ làm được!”
“An thần, anh cứ yên tâm, dù anh tạm thời rời xa giới giải trí hào nhoáng
này, chúng em sẽ thay anh bảo vệ tốt An tẩu! Chờ anh quay về!”
“An thần! Chúng em đều không nỡ xa anh! Thi thoảng anh có thể quay về thăm chúng em không?”
Các fan của An thần đều khóc đỏ mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, mở to
hai mắt đẫm lệ, gõ từng chữ từng chữ một, chân thành gõ từng câu bình
luận một.
Họ không nói thần tượng đi là bỏ rơi họ, cũng không dùng phương thức cực
đoan thề sống thề chết để níu kéo. Họ đều cắn răng chịu đựng cảm xúc
buồn thương này, vì đó là thần tượng của họ, là tín ngưỡng của họ, là
những gì mà An thần đã dạy cho họ suốt thời gian qua!
Sống phải lý trí, phải dũng cảm, phải kiên cường, cầm được thì cũng buông được!
Mỗi người trong giới showbiz đều chú ý bình luận của nhóm fan hâm mộ đăng
lên trên weibo của An Tiệp, đọc tin nhắn của họ, mọi người không khỏi
động lòng, đồng thời cũng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Nếu ngày nào đó fan
của họ cũng có thể theo đuổi họ một cách lý trí như vậy thì tốt quá.
Lâm Nhược mua chút quà nhỏ rồi đi thẳng đến nhà lớn của Tạ gia, không biết mọi chuyện vừa phát sinh trên mạng.