Cây gậy sắt đập xuống, đám phóng viên điên cuồng vây lấy và mọi người xung quanh đều sợ hãi trợn tròn mắt.
“Tiểu Nhược!” Tạ Lâm bị Lâm Nhược đè xuống, sốt ruột đến bốc hỏa, lại không
dám cử động lung tung, chỉ lo mạt thủy tinh sẽ làm Lâm Nhược bị thương.
Cánh tay bị mạt thủy tinh đâm vào dần chảy máu, bên trên đỉnh đầu vẫn truyền tới tiếng xé gió mạnh mẽ.
Lâm Nhược giơ cánh tay lên, bắt chính xác được cây gậy sắt đang nện xuống, nắm chặt trong tay.
“Tiểu Nhược?” Nghe thấy tiếng gậy sắt lại nện xuống, tim Tạ Lâm như vọt lên tới cổ.
“Có mạt thủy tinh đấy, chị nằm im đừng nhúc nhích. Em không sao.” Lâm Nhược hạ giọng trấn an Tạ Lâm, từ từ nhỏm người dậy nhìn về phía gã đàn ông
đang nắm đầu bên kia của cây gậy sắt bên ngoài cửa kính xe vỡ toác.
Ánh mắt Lâm Nhược lạnh đi, giữ chặt gậy sắt kéo mạnh vào trong xe. Gã đàn ông cầm gậy không buông tay lập tức bị kéo vào theo.
Lâm Nhược thả gậy sắt ra, túm cổ áo gã đàn ông, kéo người xuống.
Gã đàn ông ra sức chống cực, nhưng không ngờ một người con gái mảnh mai
như Lâm Nhược lại khỏe đến thế, bị cô kéo đến gập cả thắt lưng.
Lâm Nhược cũng không dừng tay mà dùng thêm chút lực nữa, kéo cả đầu gã đàn
ông kia vào sâu trong xe, “xoảng xoảng”, toàn bộ cửa kính xe chỗ người
lái đều nát vụn.
Gã đàn ông bị Lâm Nhược kéo mạnh đầu vào trong xe như vậy, trên mặt và cổ đều bị mảnh vụn thủy tinh cứa rách mấy chỗ, chảy rất nhiều máu.
Giọng Lâm Nhược lạnh như băng: “Nói, ai sai mày?”
“Mày phản bội An thần, mày đáng chết!” Gã đàn ông kêu ầm lên, “Lâm Nhược,
mày lẳng lơ! Mày phản bội An thần, phản bội fan An thần chúng tao, mày
đáng chết! Mày đáng chết!”
Lâm Nhược phớt lờ tiếng gào thét của gã, bình tĩnh nói: “Ai sai mày tới tấn công tao? Nói!”
Khí thế của Lâm Nhược khiến gã hơi choáng vàng, cuối cùng vẫn khăng khăng
nói: “Tao là fan của An thần, mày phản bội An thần, mày đáng chết!”
“Mày cố tình phản kháng không chịu nói thật phải không?” Khóe môi Lâm Nhược
khẽ cong lên nụ cười khát máu, “Mày có vợ con rồi chứ? Mà chưa có vợ
con, thì vẫn còn bố mẹ phải không? Nếu mày kiên quyết phản kháng vì
tiền, cũng chán sống rồi thì tao sẽ thỏa mãn mày!”
Lâm Nhược nhặt một mảnh thủy tinh vỡ lên kề sát vào cổ họng gã: “Mày có
biết cảm giác bị đâm vào cổ họng là thế nào không? Nó sẽ đâm rách da
thịt mày trước, sau đó là đến yết hầu của mày, mày có thể nghe thấy
tiếng ‘rột rột’ giòn tan vang lên, sau đó yết hầu vang lên tiếng vù vù
như gió thổi, thổi từ cổ họng vào tận trong phổi. Mày có muốn thử cảm
giác đó một lần không?”
Gã đàn ông sợ hãi ngẩng đầu
nhìn Lâm Nhược, sắc mặt lập tức trắng bệch, vì gã nhận ra, Lâm Nhược
hoàn toàn không nói đùa để dọa gã. Nếu cố tình dồn ép, Lâm Nhược thực sự sẽ đâm xuyên qua cổ họng gã.
Trong mắt gã thoáng có vẻ bối rối, cuối cùng nghiến răng gào lên: “A! Giết người! Đại minh tinh giết người!”
“Tiểu Nhược, đừng!” Tạ Lâm chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như bây giờ, không
phải vì gã đàn ông kia mà vì lời nói của Lâm Nhược. Cô biết Lâm Nhược
nổi giận, nên thực sự sợ Lâm Nhược sẽ không kìm được cơn thịnh nộ mà
giết chết gã.
Đây là xã hội pháp chế, giết người sẽ phải đền tội!
Không một ai trong đám phóng viên đứng ngoài kia chạy tới giúp đỡ, cơ thể của gã đàn ông kia lại che hết cửa kính xe khiến họ không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trong xe, nhưng điều này cũng không ngăn cản được họ chụp
ảnh rồi nhìn hình đoán chữ…
“Cút đi! Thằng khốn kia
tấn công Lạc thần của chúng ta! Các chị em, xông lên!” Một nhóm các cô
gái trẻ đẩy đám người kia ra, hùng hổ lao tới túm quần áo gã đàn ông kéo gã ra ngoài!
“Lạc… Lạc thần, chị không sao chứ?”
Khi các fan Lạc thần kéo mạnh gã đàn ông kia, Lâm Nhược lập tức buông lỏng tay.
Vẻ mặt âm u vừa rồi đã biến mất hẳn, thay vào đó là sắc mặt bình tĩnh nhưng tái nhợt.
“Em đấy à.” Lâm Nhược mỉm cười mệt mỏi.
Cô gái cầm đầu chính là tiểu đội trưởng đáng yêu ở sân bay lần đó.
Vừa nhìn thấy trên cánh tay và trên cổ Lâm Nhược đầy vết máu, đôi mắt cô bé kia đỏ ửng lên.
“Các chị em, đừng ra tay, tránh để người ta có cơ hội bôi nhọ Lạc thần,
khống chế gã đàn ông này, chị em ta đưa gã đến phòng cảnh sát!” Cô bé
vừa lau nước mắt vừa nghiến răng nói.
Càng vào lúc
như thế này, họ càng phải khống chế sự phẫn nộ của mình, không thể đánh
mất lý trí, không thể để đám phóng viên đáng ghét kia có thể lôi họ ra
làm cớ để công kích Lạc thần được!
Sau tình huống vừa rồi, đám phóng viên không túm chặt vào nữa. Lâm Nhược vỗ nhẹ vai Tạ
Lâm: “Chị ngồi lại trong xe đi, để em xử lý.”
Lâm
Nhược mở cửa ra ngoài, trên cánh tay cô vẫn còn ghim mảnh thủy tinh, máu đỏ chảy dọc theo cánh tay trắng nõn của cô, trên cổ cũng có hai vết cắt đang tứa máu. Sắc mặt Lâm Nhược cực kỳ nhợt nhạt nhưng ánh mắt không hề có vẻ hoảng loạn. Các fan Lạc thần vừa nhìn thấy Lâm Nhược như vậy đều
đỏ ửng mắt.
Đám phóng viên vội chụp ảnh cũng ngẩn
người, họ thực sự không ngờ Lâm Nhược bị thương nặng như vậy. Không phải cô ấy ngồi ghế phụ lái sao?
Tạ Lâm cũng mở cửa xe vỡ kính kia bước xuống. Tuy trên bộ váy công sở của cô ấy vẫn còn dính
chút mạt thủy tinh vỡ nhưng không bị thương chút nào.
Nhìn Lâm Nhược, nước mắt Tạ Lâm lập tức lăn dài. Cô nhìn sang gã đàn ông
đang bị nhóm fan Lạc thần ấn xuống đường, nói: “Nói thật, hiện giờ tôi
rất muốn đập anh một trận! Nhưng vì chúng tôi là người của công chúng,
nên chúng tôi cũng bị tước đoạt đi cơ hội được phát tiết cơn phẫn nộ của mình một cách thuần túy nhất!”
Nói xong, Tạ Lâm chỉ
về phía Lâm Nhược: “Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ mới hơn 20 tuổi đầu, rốt cuộc cô ấy làm chuyện gì khiến người người oán hận mà anh muốn giết cô
ấy như thế?”
“Có nhìn thấy vết thương trên người cô
ấy không? Vì cô ấy muốn bảo vệ tôi nên mới bị thương chảy máu đầm đìa
như vậy. Một người có thể không màng đến tính mạng của mình chỉ vì muốn
bảo vệ bạn bè, mọi người cho rằng cô ấy sẽ làm những chuyện xấu xa đến
mức không thể ngẩng mặt lên với ai sao?” Nói đến câu cuối, giọng Tạ Lâm
cũng khàn đi. Cô thực sự xót xa cho Lâm Nhược, cũng chợt cảm thấy làm
ngôi sao thật chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Lạc thần, bọn em đến chậm quá, xin lỗi chị.” Nhóm fan Lạc thần vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào xin lỗi Lâm Nhược.
Khóe môi Lâm Nhược khẽ nhếch lên cười, nhưng vì sắc mặt cô quá nhợt nhạt nên càng khiến mọi người đau lòng hơn.
Lâm Nhược bước tới ôm các cô gái kia: “Đừng khóc nữa, Lạc thần của các em sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy!”
“Vâng! Chúng em nhất định sẽ bảo vệ chị!” Fan Lạc thần cắn răng kìm nước mắt
xuống, gật đầu thật mạnh. Họ tin Lạc thần của họ chắc chắn không phải là dạng con gái ghê tởm một chân đạp hai thuyền như vậy.
“Các em đã xem bức ảnh đó chưa?”
Các cô gái hơi ngập ngừng, rồi gật đầu: “Nhưng chúng em tin chị.”
“Cảm ơn các em đã tin chị.” Lâm Nhược lau nước mắt cho cô bé, khẽ cười nói:
“Người đàn ông trong ảnh là anh ruột của An thần, sau khi ăn tối xong
ông nội nhờ anh ấy đưa chị về thôi.”
Ánh mắt các cô gái đều sáng lên, Lâm Nhược đưa ngón tay trỏ lên môi: “suỵt” một tiếng.
Ôi! Thì ra người đàn ông đó là anh ruột của An thần à?! Giờ nhớ lại, hình như anh ấy cũng rất đẹp trai!
Cô gái trưởng nhóm nhỏ giọng nói: “Lạc thần, trong diễn đàn Lạc thần của
chúng ta có hacker phân tích bức ảnh kia, cũng đang điều tra ip của
người đã tung ảnh lên mạng. Có tin gì chúng em sẽ báo cho chị ngay! Chị
cứ yên tâm, dù khó khăn tới đâu, fan Lạc thần sẽ vĩnh viễn là chỗ dựa
của chị! Chỉ cần chị không bỏ cuộc, chúng em mãi mãi không rời bỏ chị!”
Trong lòng Lâm Nhược thầm giơ ngón tay cái với các cô bé này, đúng là các fan nữ đáng yêu tốt bụng, có tình có nghĩa!
“Có muốn đi xem trò vui cùng chị không?”
“Có ạ.”
Trong mắt của những người dân vây quanh xem, Lâm Nhược hoàn toàn không để ý
đến vết thương của mình còn ra sức an ủi các fan khiến không ít người
cảm động, thậm chí có người còn nghĩ, chưa biết chừng chuyện phản bội gì gì kia thật ra là hiểu lầm ấy chứ?
“Xin mọi người
lùi lại phía sau, lùi lại phía sau!” Một nhóm vệ sỹ mặc âu phục màu đen
rẽ đám người ra đi vào, rất trật tự, mạnh mẽ ngăn chặn người dân xung
quanh và đám phóng viên ra bên ngoài, một bức tường người hình thành
chính giữa, bảo vệ mấy người Lâm Nhược bên trong.
Lâu Kiều tới nhìn thấy tình cảnh của Lâm Nhược và Tạ Lâm liền đen mặt: “Đưa người đi!”
Hai người vệ sỹ cao to bước tới túm gã đàn ông kia nhét vào trong chiếc xe
dừng cách đó không xa. Nhìn thế trận này, gã đàn ông sợ đến ngớ người,
không cả dám giãy dụa chút nào. Có phải gã động vào người không nên động không?
Lâm Nhược nói: “Hỏi cho bằng được người sai khiến gã!”
“Biết rồi.” Lâu Kiều đáp, “Đưa em đi viện trước đã.”
“Vâng.” Lâm Nhược gật đầu, “A Lâm hơi sợ hãi, anh động viên chị ấy chút đi.”
“Sợ cái em gái cô!” Tạ Lâm bước tới, “Gã đàn ông kia luôn miệng kêu mình là fan An thần, để tránh cho An thiên vương bị bôi nhọ, nhất định phải làm rõ chuyện gã là fan giả.”
“Chuyện này thì dễ, chỉ
cần hỏi bừa vài câu về An Tiệp, có phải fan hay không cũng rõ ngay.” Lâu Kiều phẩy tay với vệ sỹ, “Đánh xe vào đây, đưa Lâm Nhược đi bệnh viện
trước đã.”
“Vâng, cậu chủ.”
Lâm
Nhược chợt nghĩ đến một ý: “Anh tra hỏi gã trên xe đi, sau đó đưa gã đàn ông đó đến buổi thông báo bấm máy của .”
“Em định làm thế nào?” Lâu Kiều hỏi.
“Đến lúc đó anh sẽ biết.” Lâm Nhược cười gian, “Đạo diễn Lâu, nhân tiện anh
đưa luôn mấy người bạn đáng yêu này của em đến khách sạn tổ chức buổi
thông báo bấm máy nhé.”
Các fan Lạc thần rất biết điều, lập tức tươi cười cúi người cảm ơn: “Làm phiền đạo diễn Lâu ạ.”
“Được rồi, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, em đi bệnh viện băng vết thương
trước đi đã. Còn cứ chảy máu như vậy thì em có bao nhiêu máu cũng không
đủ đâu.” Tạ Lâm rất lo lắng cho vết thương của Lâm Nhược, không muốn trì hoãn thêm nữa.
“Còn không nghe lời nữa thì A Lâm nữ
vương sẽ nổi bão mất. Em đi bệnh viện trước đã, lát gặp sau.” Lâm Nhược
đi theo hai người vệ sĩ ra xe ô tô.
Một người vệ sĩ khác đưa nhóm fan Lạc thần đi về phía hai chiếc Toyota dài.
Tạ Lâm vừa định đuổi theo Lâm Nhược đã bị Lâu Kiều nắm cổ tay giữ lại: “Em không sao chứ?”
“Lúc ấy tiểu Nhược bảo vệ em cẩn thận như thế, làm sao mà có chuyện được.”
Tạ Lâm vùng ra khỏi tay Lâu Kiều, chạy đuổi theo Lâm Nhược. Không biết
vì sao, trong lòng cô hơi tức giận vì Lâu Kiều đến muộn…