Ngày hôm sau, bắt đầu khởi quay, nhưng Đại Binh vẫn chưa thấy quay về.
Vì phải hai hôm nữa Miểu Âm mới có thể quay về đoàn phim, nên những cảnh quay có mặt cô ấy đều phải để lại quay sau.
Lâm Nhược sắm vai quân thiếu Cảnh Vũ, cảnh đầu tiên là cảnh đánh nhau với
bạn học ở trong trường, sau đó bị huấn luyện viên phạt cấm túc, khi tỉnh lại thì ngày tận thế cũng tới.
Đối với Lâm Nhược mà nói thì phân đoạn như thế này không hề khó khăn gì cả, hoàn thành một cách dễ dàng, phối hợp với các diễn viên khác quay hai
đúp là xong.
Cảnh thứ hai là đoạn Cảnh Vũ chạy đến nơi nhập ngũ, gặp Mễ Kỳ là vai nữ phụ do Alina thủ vai đang bị zombie vây lấy.
Tuy rằng bản thân rất lưu manh nhưng Cảnh Vũ vẫn là một vị quân thiếu cực
kỳ có lòng chính nghĩa. Anh ta lao tới đánh bại zombie, cứu Mễ Kỳ. Mễ Kỳ là một cô gái yếu đuối rất xinh đẹp, không hề có năng lực tự bảo vệ
mình, vào thời buổi tận thế zombie hoành hành này, thì căn bản không
sống được quá một tiếng. Cuối cùng, Cảnh Vũ đành đưa cô ta cùng đi tìm
nơi loài người còn sống sót đang tụ tập.
Cảnh quay này thật ra cũng không khó, Alina chỉ cần thể hiện được sự sợ hãi
khi một cô gái yếu đuối gặp phải chuyện kinh khủng cần có là được. Có
điều, điểm khó là ở chỗ, thực ra Mễ Kỳ lại ẩn chứa một nhân vật phản
diện.
Khi lột tả nhân vật này, Alina vừa phải thể hiện ra sự sợ hãi, vừa phải thể hiện sự tính toán âm mưu trong mắt mình. Đối với một ca sỹ mà nói, thì
điều này khá khó khăn.
“Cut! Sự sợ hãi của Mễ Kỳ là vì nhìn thấy một zombie hoàn toàn khác con
người, chứ không phải là nhìn thấy con gián chạy trong nhà! Alina, cô
đừng diễn sự sợ hãi sâu lắng thành sự sợ hãi nông cạn!” Trần An cầm loa
nói.
Mặc dù khi thử vai Trần An khá quái gở, nhưng đối với diễn xuất của diễn
viên, ông đều khá ôn hòa, không nói nặng lời như Lâu Kiều.
“Xin lỗi đạo diễn Trần.” Alina cúi đầu xin lỗi, đây đã là lần thứ ba rồi.
Trần An nói tiếp: “Còn nữa, nếu cô không lột tả được tâm trạng vừa sợ hãi
lại vừa mưu mô, thì có thể diễn đơn giản một chút, là thầm đưa mắt nhìn
trộm Cảnh Vũ, chủ động trốn sau lưng cậu ta, hiểu chưa?”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
“Ok, làm lại lần nữa! Mọi người chú ý!” Trần An nhìn vào màn hình giám sát, “Action!”
Cơ thể gầy gò của Mễ Kỳ rúc vào trong góc tường, hai tay ôm lấy vai, khóc
tấm tức: “Các người… các người đừng tới đây! Đừng tới đây!”
“Cut!” Trần An lắc đầu, “Cảm xúc vẫn chưa đúng!”
Lâu Kiều ngồi bên cạnh cũng rời mắt khỏi màn hình giám sát: “Là gần bị
zombie xé xác ăn thịt, chứ đâu phải gặp lưu manh, gần bị cưỡng hiếp. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái quái gì thế?”
Những người khác cũng không biết phải nói gì, diễn xuất của Aline thực sự quá gà mờ, không biết lúc trước vượt qua được buổi thử vai có phải là do số đỏ đột biến hay không.
“Thôi thôi, mọi người nghỉ ngơi một chút. Alina, cô lại đây tôi nói chuyện
với cô.” Trần An thở dài, đặt loa xuống vẫy Alina. Lúc trước ông chỉ
nghĩ đây là một vai qua đường rất nhỏ chỉ xuất hiện một vài phân cảnh,
cũng không đáng gì, coi như cho công ty Tân Thiên một ân tình. Hơn nữa,
lúc thử vai Alina diễn cũng còn tạm được, không ngờ đến lúc chính thức
quay phim lại diễn vụng về như vậy. Cũng có thể do Alina là ca sỹ, cảm
giác sân khấu rất mạnh, nên luôn tìm kiếm ống kính theo bản năng để lộ
mặt ra khiến Trần An ngồi theo dõi màn hình giám sát cũng không biết nói gì.
“Chị Lâm Nhược.” Alina nhìn Lâm Nhược với ánh mắt cầu cứu.
Lâm Nhược khẽ cười: “Cứ qua đi, Trần lão chỉ muốn chỉ bảo cho cô một chút thôi mà.”
Alina cắn môi, trong lòng thầm oán hận Lâm Nhược không thèm quan tâm che chở
cho mình, nhưng ngoài mặt vẫn giấu rất tốt, nhấc chân đi về phía kia.
Tạ Lâm đưa nước cho Lâm Nhược, nhìn bóng Alina nói: “Có khi cô ta đang thầm oán em trong lòng ấy.”
“Nếu cô ta áp dụng kỹ thuật diễn ngoài đời vào trong công việc, thì đã không phiền phức như vậy.” Lâm Nhược bĩu môi không bận tâm, nói: “Diễn cùng
mấy người như vậy là mệt nhất đấy, không biết phối hợp, hoàn toàn tự dựa vào tiết tấu của chính mình. Em còn không thể diễn thoải mái được, nếu
không, họ sẽ không theo kịp.” Lâm Nhược uống một ngụm nước, lại nói
tiếp: “Diễn với An Tiệp vẫn là thoải mái nhất, hoàn toàn không cần phải
lo lắng dè chừng đối phương, muốn diễn thế nào thì diễn, siêu đã luôn!”
Lâm Nhược đi đóng phim là vì một chữ ‘thoải mái’, vì muốn trải nghiệm những cuộc sống khác nhau. Nhưng hôm nay cứ như dần dần bị biến thành bảo
mẫu, trong lúc diễn xuất còn phải chú ý giúp đỡ diễn viên mới khiến cô
hơi khó chịu.
“Cô cũng bớt bớt đi.” Tạ Lâm lườm Lâm Nhược một cái, “Nếu cô mà phát tác
toàn bộ khả năng của mình, diễn xuất thoải mái, thì mấy diễn viên mới
kia chẳng phải sẽ hết hồn hết vía hay sao. Mang tiếng là được cô dìu dắt diễn xuất, cuối cùng lại chẳng học được gì cả, thì còn nói gì đến tiến
bộ nữa.”
“Thế nên em mới nói là diễn khó chịu quá mà!” Lâm Nhược ngả người đeo bám
vào người Tạ Lâm, “A Lâm, hôm qua ăn tối xong chị với Lâu Kiều đi đâu
vậy ta?”
“Ai biết Lâu Kiều tự dưng nổi điên lên cái gì. Nửa đêm nửa hôm nói có việc, kết quả là đưa chị lên tầng thượng khách sạn. Lúc đó chị mặc mỗi cái áo phông mỏng, suýt nữa bị lạnh…” Đang nói dở, đột nhiên Tạ Lâm im bặt,
mắt đảo tới đảo lui.
Lâm Nhược cười gian: “Thành thật khai báo đi, có phải là Lâu Kiều khoác áo cho chị này nọ không hả?”
“Anh ta mặc có mỗi một chiếc áo trong, có hơn gì chị đâu chứ.”
“Thế nên, hai người mới ôm nhau cho ấm chứ gì.” Lâm Nhược cười như con cáo nhỏ.
“Lâm tiểu Nhược, cô có thôi đi không, muốn ăn đòn à?!” Tạ Lâm nói, làm ra vẻ cấu nhẹ vào eo Lâm Nhược một cái.
“Đừng tưởng em không nhận ra thái độ của chị với Lâu Kiều rất khác biệt nhá.” Lâm Nhược đắc ý hừ khẽ, “Em nhìn thấu ý đồ xấu của anh ta với chị từ
lâu rồi. Hay là chị thử cân nhắc xem?”
Tạ Lâm ngẩn người, cô vẫn luôn chỉ chú tâm đến sự nghiệp, tự dưng lại nói
đến chuyện yêu đương, có bạn trai này nọ khiến cô hoàn toàn chưa kịp
chuẩn bị tâm lý gì cả.
Tạ Lâm lườm Lâm Nhược một cái, trầm giọng nói: “Trong giới này em cũng đâu lạ gì nữa. Không phải mỗi người đàn ông đều có thể chung tình, giữ mình trong sạch được như An Tiệp.”
“Chị từng nghe đến scandal của Lâu Kiều chưa?”
Tạ Lâm lắc đầu, hình như không có! Nhưng hậu trường của Lâu Kiều rất vững
chắc, chưa biết chừng là giới truyền thông không dám đưa tin ấy chứ.
“Vậy chị có tận mắt nhìn thấy Lâu Kiều có hành động mờ ám nào với một ngôi sao nữ hay nhân viên trong giới không?”
Gần đây Lâu Kiều đều lượn lờ trước mặt cô, làm gì có thời gian mà chơi trò mờ ám với ngôi sao nữ hay nhân viên nào.
Tạ Lâm im lặng.
Lâm Nhược cười, quay sang vẫy vẫy Lâu Kiều vẫn luôn liếc về phía này.
Lâu Kiều giả vờ vô tình đi tới, lẳng lặng nhìn Tạ Lâm mấy cái. Đêm qua ôm
có một chút đã bị tát cho một cái, không biết bây giờ Tạ Lâm đã nguôi
giận chưa.
“Đạo diễn Lâu, A Lâm nói muốn uống trà sữa trân châu.”
“Để anh đi mua.” Lâu Kiều vội vàng chạy như điên đi.
“Này.” Tạ Lâm trừng mắt nhìn Lâm Nhược, “Ai thèm uống cái thứ trà sữa chỉ có nữ sinh mới uống chứ!”
“Ồ? Vậy sao?” Lâm Nhược nhướng mày, “Vậy là ai rõ ràng không thích ăn món Quảng Đông, còn cố tình lén lút gói mang về?”
Mặt Tạ Lâm nóng bừng lên!
Lâm Nhược cười, mở rộng hai tay choàng qua vai Tạ Lâm: “A Lâm, có thể gặp
được một người mình thích mà người ấy cũng thích mình thực sự không dễ
dàng gì. Thế nên, nếu có cơ hội nắm được hạnh phúc thì nhất định phải
thật hạnh phúc, còn những chuyện khác thì chờ đến lúc nó thực sự xảy ra
rồi nói sau đi.”
Ba mẹ Tạ Lâm ly hôn, mẹ cô ấy đưa cô ấy cùng đến thành phố B tái giá. Có
lẽ cũng vì nguyên nhân từ gia đình mình, khiến Tạ Lâm hoàn toàn không có cảm giác an toàn trong chuyện tình cảm.
Hiện giờ, việc Lâm Nhược có thể làm, cũng chỉ là giúp chị em tốt của mình
bước một bước đầu tiên này thôi. Còn chuyện đường tình cảm tương lai
phải đi như thế nào, thì phải chờ xem chính bản thân Tạ Lâm.
Nghe cô nói vậy, Tạ Lâm cười rồi nghếch mắt nhìn Lâm Nhược nói: “Sao tự dưng cô lại biến thành chị Thanh Tâm đi gỡ rối tơ long thế này? Chẳng giống
phong cách của cô một chút nào cả.”
“Biết làm sao được, em phải xây dựng hình tượng vĩ đại tốt đẹp của mình trong lòng bảo bối của em từ sớm chứ!” Lâm Nhược vỗ nhẹ vào bụng dưới phẳng
lì, cười ha hả.
Tạ Lâm không khỏi lo lắng, Lâm Nhược và An Thiên Vương đều đen tối xấu xa
như vậy, liệu đẻ ra bảo bối có đen tối hơn nữa không? Đáng lo quá!
Lúc này Lâm Nhược mới bổ sung thêm một câu: “Theo em được biết thì hôm nay Lâu Kiều ra quay phim không mang theo ví đâu.”
“Lâm tiểu Nhược!” Tạ Lâm trừng mắt, “Chờ chị quay về chị xử cô!!!”
Lâm Nhược cười tít mắt vẫy vẫy tay với Tạ Lâm, ở bên kia, Trần An cũng đã nói chuyện xong với Alina.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị, tiếp tục quay!” Trần An cầm loa đồng hô to,
mọi người đang nghỉ ngơi cũng đều quay lại vị trí công tác của mình,
chuẩn bị để quay tiếp.
Có Trần An chỉ bảo tỉ mỉ, cuối cùng diễn xuất của Alina cũng không thê
thảm như lúc nãy nữa. Trần An quan sát một chút rồi cũng miễn cưỡng cho
qua màn này.
Cảnh thứ hai là Cảnh Vũ của Lâm Nhược xuất hiện nghĩ cách cứu giúp. Bên phía Lâm Nhược hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa, cô còn cố tình xây
dựng bầu không khí để dẫn dắt cảm xúc của Alina.
Alina cũng dựa theo lời Trần An, lén liếc trộm Lâm Nhược, sau đó thu mình nấp sau lưng Lâm Nhược, như vậy, trên màn ảnh chỉ có thể nhìn thấy một góc
vai của cô ta.
Không biết đầu óc của Alina động kinh kiểu gì, được một nửa đường tự dưng lại đột ngột thò đầu ra dò xét nhìn khắp nơi. Động tác này vốn cũng không
sao cả, diễn tốt còn có thể lột tả rõ hơn đặc điểm phản diện của vai
diễn này. Nhưng vấn đề ở chỗ, biểu cảm trên mặt cô ta quá ngu ngốc, tự
đắc y như một du khách vào khu điện ảnh thành lại đột ngột lọt vào ống
kính vậy, sắc mặt đờ ra như người qua đường khiến Trần An nhìn màn hình
giám sát mà không còn gì để nói.
“Cut!” Lâm Nhược đang diễn tốt như thế, tự dưng bị hô cắt, Trần An cũng rất
khó chịu, “Alina, cô thò đầu ra làm gì? Đứng yên sau lưng Cảnh Vũ đi,
đừng có lộn xộn.”
“Xin lỗi đạo diễn Trần, xin lỗi! Tại tôi thấy hình như có gì đó đập vào đầu nên không kìm được mới ló đầu ra nhìn thử.”
Ai đánh vào đầu cô ta á? Chẳng lẽ khi Lâm Nhược đấu võ với mấy diễn viên phụ vô tình đập phải cô ta sao?
“Thôi được rồi! Làm lại lần nữa! Các vị trí chú ý, action!”
Lần quay lại này, Alina không thò đầu ra nữa, nhưng cô ta vẫn lách người né tránh sau lưng Lâm Nhược, lại còn không đứng vững ngã quỵ xuống, chỉ
thiếu mỗi nước kéo Lâm Nhược ngã theo nữa thôi!
“Xin lỗi, xin lỗi!” Alina vừa nói xin lỗi vừa lồm cồm bò dậy.
Các diễn viên đóng vai zombie đều ngán ngẩm, họ đấu võ mệt lắm đấy, cứ như vậy đến tận bây giờ, họ cũng tức lắm chứ!!!
Lâm Nhược quay đầu lại lãnh đạm nhìn Alina một cái! Những người khác có thể không biết, chứ bản thân cô hiểu rất rõ.
Vừa rồi, Alina cố tình xoạc chân ra muốn ngáng cô ngã, may mà cô phát hiện ra sau đó lệch chân đi nên mới tránh được thôi.
“Xin lỗi chị Lâm Nhược, lần sau nhất định em sẽ đứng vững hơn ạ.” Alina ra
vẻ đáng thương vừa cúi đầu vừa gập người xin lỗi Lâm Nhược, trong mắt
những người khác, thì giống như là Lâm Nhược làm đàn chị nhưng lại bắt
nạt cô ta vậy.
Lâm Nhược mỉm cười: “Không sao, lần sau chú ý một chút. Dù cô có nền tảng vũ đạo, nhưng ngã như thế cũng đau lắm.”
Vẻ đáng thương trên mặt Alina thoáng cứng lại, rồi mới gật đầu đáp: “Em sẽ chú ý ạ.”
“Trần lão, làm lại lần nữa đi ạ!” Lâm Nhược cao giọng nói với Trần An ở bên kia.
“Ok! Các vị trí chú ý, 3, 2, bắt đầu!”
Lần này quay lại, đoạn trước vẫn thuận lợi, nhưng đến khi vai Cảnh Vũ của
Lâm Nhược chiến đấu với zombie, Alina đột nhiên ôm eo hét ầm lên một
tiếng.
“Sao thế?” Mọi người nghe tiếng kêu đều dừng lại.
Alina ôm eo, mặt nhăn nhó đau đớn: “Gậy gỗ của chị Lâm Nhược vừa đập vào eo em.”
Những người kia nghe vậy đều nhíu mày, trợ lý của Alina lập tức hoảng hốt lao tới: “Bị thương ở đâu? Có cần đi bệnh viện khám không?”
“Đừng lo, không sao.” Alina cắn răng cố thẳng người lên, “Tại em không tránh thôi.”
Cái gì gọi là không tránh? Cô ta đang ngầm ám chỉ rằng Lâm Nhược cố ý đánh cô ta à?!
“Ngại quá, có lẽ là do nhất thời không chú ý.” Lâm Nhược cười đầy vẻ ngại
ngùng, nói: “Vậy cô hơi lùi lại phía sau một chút, động tác của chúng
tôi cũng sẽ làm chậm hơn, có điều đến lúc xử lý hậu kỳ lại phiền mọi
người vất vả hơn rồi.”
“Chị Lâm Nhược cứ yên tâm, đây là công việc của chúng tôi mà.” Mọi người đều biết Lâm Nhược là em út bảo bối của Lâm Nhiên, nhà đầu tư lớn nhất của , bất cứ ai cũng đều phải hòa nhã với cô thôi.
“Trần lão, ngại quá, làm lại lần nữa đi ạ.”
“Mọi người chú ý hơn chút đi. Chuẩn bị!” Trần An nhìn màn hình giám sát, đập kịch bản xuống, “Bắt đầu!”