Sáng hôm sau, khi Lâm Nhược thức dậy thì An Tiệp đã rời giường từ lâu.
An Tiệp và Đại Bảo đều không có trong bếp.
Lâm Nhược lấy cho Kim một phần đồ ăn. Còn mình lấy một cái sandwich rồi lại túi lấy kịch bản mà hôm qua đoàn phim đưa đi lại sô pha trong phòng khách xem.
Nhân vật cô đảm nhận lần này là bạn thân của nữ chính, tổng cộng có bốn cảnh, một cảnh là đi học cùng nữ chính, một cảnh tham gia hội họp với nữ chính, một cảnh nữa là đi tìm chú cún thất lạc của nữ chính, cảnh cuối cùng thì đã là một thi thể.
Nhân vật này... ba lần xuất hiện đầu đều làm lá xanh cho nữ chính, lần cuối là thi thể nhưng mới là sân diễn - bị quỷ hút máu cắn chết.
Thi thể nhưng không phải là nằm bất động, cô sẽ cắn chết một quỷ hút máu - nam thứ.
Đã diễn nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên diễn vai người chết. Cô có chút chờ mong.
Lâm Nhược nằm trên sô pha, lật xem toàn bộ kịch bản. Đây là thói quen của cô, thích thử sức với nhưng loại vai diễn mới, khi đã tiếp nhận thì sẽ tìm hiểu phân tích toàn bộ nhân vật đó.
Tại một trấn nhỏ, yên tĩnh, thanh bình, bỗng nhiên xuất hiện quỷ hút máu, mọi người hoảng loạn, sợ hãi. Thợ săn quỷ hút máu cũng xuất hiện, nữ chính là hậu duệ chính tông của Thợ săn quỷ hút máu, tự nhiên sẽ phải gánh vác trọng trách trừ khử quỷ hút máu. Nhưng sau khi gặp nam chính - Công tước ma cà rồng, hai người đối đầu qua lại, một đường tương ái tương sát cho đến khi yêu không gì ngăn cản được,...
Lâm Nhược đọc xong kịch bản, ngáp dài một cái, thật nhàm chán!
Mô típ cũ rích, không có cái gì mới hay kích thích gì, chỉ có thể lấy để luyện tập.
Lâm Nhược đánh dấu lại lời thoại của mình, cũng không được nhiêu câu!
"Gâu gâu" Kim đứng lên, chạy về phía cổng, sủa lớn.
Nhưng chỉ gâu gâu được vài tiếng, đợi người bên ngoài lại gần, thì lại lầm lũi lui vào góc.
Cho Na Uy bản tính vốn hung hãn, nhưng Kim đối với An Tiệp lại cực kỳ nhát gan. Cậu nhìn về phía An Tiệp, nhếch nhếch mõm cũng không dám tiến lên.
Lâm Nhược thấy Kim đáng thương như vậy, mới phất tay nói "Kim, tự ra ngoài chơi đi!"
Kim vừa đề phòng An Tiệp, vừa bước vào sân, đến khoản cách nhất định là vung chân chạy vụt đi
"Đồ chó nhát gan!" Lâm Nhược bĩu môi, quay đầu hỏi An Tiệp "Đại Bảo đi không quấy chứ?"
An Tiệp ngồi vào bên cạnh cô nói "Là con gọi điện cho anh nói là muốn đi học, bây giờ có cơ hội đi học sao có thể quấy được chứ"
Lâm Nhược thở dài nói "Đại Bảo hiểu chuyện quá sớm, hoàn toàn không giống một đứa trẻ hai tuổi, như vậy kỳ thật không tốt. Con nít, nên là xuống ao bắt cá, trèo cây gây sự. Không có tuổi thơ vô âu vô lo, không biết sau này lớn lên sẽ thế nào nữa!"
Có lẽ đây là điều mà các bà mẹ đầu lo lắng, Lâm Nhược cũng không ngoại lệ. Cô cảm thấy con mình quá thông minh, đến mức ông trời cũng ghen tị với nó.
An Tiệp biết băn khoăn của vợ, an ủi cô "Chúng ta sẽ bảo vệ tốt cho con mà, không phải sao!"
Lâm Nhược cũng cười "Đương nhiên!"
Lâm Nhược chuyển đề tài "An Gia hiện tại thế nào rồi anh?"
Khóe miệng An Tiệp vươn một nụ cười nhạt "Trước mắt thì vẫn giằng co. Đại ca và Nhị ca cũng rời khỏi chính đàn thành công, mua xuân vừa rồi Đại ca nhập ngũ theo binh, Nhị ca thì quay lại hỗ trợ anh"
"Em có nghe nói, mẹ An quay lại chính đàn?"
*Chính đàn: giới chính trị
An Tiệp gật đầu "Đúng vậy! Bên trên bỗng ban xuống một lệnh điều động, triệu tập mẹ quay lại chức vụ cũ. Hiện tại mọi người đều chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ có thể vừa chuẩn bị mọi thứ, vừa quan sát tình hình."
"An Tiệp, em có ý này!"
Lâm Nhược còn chưa nói ra suy nghĩ của mình thi An Tiệp cũng đã đoán được "Em muốn bang của Mặc Lâm?"
Lâm Nhược lắc đầu "Anh đoán đúng một nửa thôi! Không phải bang của Mặc tiểu ngốc, em muốn mượn bang hội này trở thành lực lượng hỗ trợ chúng ta trong bóng tối! Em cần một lực lượng để có thể giúp anh khi cần!"
Đây là điều Lâm Nhược đã suy nghĩ từ lâu. An Tiệp gia nhập chính đàn, cô không có khả năng cắm một tay vào giới này, nên chỉ có thể xuống tay từ phương diện khác.
Chỉ cần có thể thành lập một thế lực trong bóng tối, khi cần thiết, vẫn có tác dụng quyết định tương đương.
"Ý tưởng này rất hay! Tôi hôm nay đến đây muốn cùng cô làm một cuộc giao dịch!" Từ cửa phòng khách vang lên một giọng nam, Nam Cung Tước mang theo ý cười thản nhiên, đi vào.
"Không biết, Lâm tiểu thư có hứng thú hay không?"
Lâm Nhược và An Tiệp ngẩng lên nhìn Nam Cung Tước
Nam Cung Tước mười phần tự nhiên như ở nhà, đi đến đối diện sô pha, khom người giơ tay về phía An Tiệp "Cửu Thiếu, lâu rồi mới gặp lại"
An Tiệp cũng đứng lên, bắt tay Nam Cung Tước "Quả thật là lâu rồi không gặp!"
Nam Cung Tước cười, ngồi xuống sô pha nói "Tính ra, chúng ta cũng bảy tám năm rồi không gặp nhau?"
An Tiệp thản nhiên nhếch khóe miệng "Sau khi tốt nghiệp, người nam thiên người địa bắc, tôi cũng ít khi ở một chỗ nào cố định, quả thật không có dịp tụ hội!"
"Còn Lâu Kiều? Có làm đạo diễn không?"
"Cậu ta mà biết đến giờ cậu còn không xem tác phẩm nào của cậu ta thì nhất định sẽ lấy tiên nhân cầu * ném cậu"
Lâm Nhược nghe hai người nói chuyện, có vẻ như rất thân quen. Cô cười cười cũng không nói chen vào, đứng lên đi vào bếp lấy nước.
Nam Cung Tước cởi áo khoác ngoài, nghe vậỵ cười tươi hơn vài phần "Có phải chưa từng làm đâu, nhớ lúc trước vì trả thù ta, còn cố tính rải rất nhiều tiên nhân cầu ở ban công phòng ngủ"
"Đúng vậy. Đáng tiếc cậu không trúng kế, cậu ta tiếc một thời gian dài" An Tiệp lấy gói thuốc lá trong túi đưa qua
Nam Cung Tước nâng tay ý tỏ vẻ không hút "Tôi không hút thuốc, cậu cứ tự nhiên"
An Tiệp cười, đặt gói thuốc lên bàn "Tôi cũng không hút thuốc!"
Lâm Nhược đi từ bếp đi ra cười hỏi "Tước gia, anh muốn uống gì không?"
Nam Cung Tước hỏi "Có cái gì?"
"Nước sôi, nước ấm, nước máy, sữa!"
Khóe miệng Nam Cung Tước giật lên 2 cái "Vậy nước ấm đi!"
Nam Cung Tước đợi Lâm Nhược quay lại bếp nói với An Tiệp "Lão bà của cậu thật thú vị!"
An Tiệp nâng mí mắt thản nhiên nhìn Nam Cung Tước một cái, Nam Cung Tước lập tức nói "Yên tâm đi! Tôi đã có người trong lòng, sẽ không mơ ước đến lão bà của cậu đâu mà lo!"
"Tốt nhất là vậy!"
Thèm muốn lão bà thì đều là địch, đối với địch, chỉ có một thái độ để đối xử, tuyệt đối, giết không tha! An Tiệp buông di động vừa lấy ra.
"Bận sao? Không sao, hôm nay tôi là tới tìm Lâm Nhược, không liên quan đến cậu đâu!"
An Tiệp cầm lại di động vừa đặt xuống, quẹt màn hình vài cái thực hiện cuộc gọi.
Điện thoại kêu hai tiếng có người bắt máy, An Tiệp bình tĩnh nói "Miểu Âm, Nam Cung Tước không chỉ có ý định hồng hạnh vượt tường, mà còn có ý tính kế Lâm Nhược,..."
Nam Cung Tước vụt cái đứng lên, giật điện thoại từ tay An Tiệp "Âm Âm, đừng nghe An Tiệp nói bậy bạ!"
Nam Cung Tước nói xong câu mới phát hiện bên kia không có tiếng gì.
Nhìn màn hình, không phải màn hình đang gọi. Một tin nhắn được gửi tới, mở đầu bằng dòng chữ thực chói mắt, tải khoản của quý khách...
An Tiệp vừa rồi chỉ gọi 10086 tra phí, cố ý giả vờ đùa giỡn hắn!
Quả nhiên, sau bao nhiêu năm, An Tiệp vẫn chỉnh người khác bằng cách vô thanh vô tức như vậy.
Nam Cung Tước ném lại điện thoại cho An Tiệp, chỉnh lại áo sơ mi lại ngồi xuống nói "Lâm Nhược là bạn thân của Âm Âm, chỉ bằng điều này, tôi không bao giờ có ý đồ gì với lão bà của cậu!"
"Ai chẳng biết Tước gia không lợi không làm" An Tiệp cười nói "Tôi chỉ đề phòng khi chưa có gì xảy ra, thuận tiện cho cậu xem thái độ của mình mà thôi!"
"Anh em không giúp nhau thì thôi đi, còn đi phá, có phải là anh em không đó?" Nam Cung Tước trắng mắt liếc An Tiệp
"Tôi và Lâu Kiều có cùng một thú vui" An Tiệp đứng lên, nhận lấy trà và nước từ tay Lâm Nhược, đặt ly nước ấm trước mặt Nam Cung Tước, rồi nói tiếp "Chỉ cần cậu không tốt, là chúng tôi vui vẻ!"
"Không phải chỉ là khi còn học đại học, cướp người các cậu theo đuổi mà ghi hận đến bây giờ sao?"
"Đó không phải là cái quan trọng nhất, mà là, cậu xử lý mọi việc không sạch sẽ, cá lọt lưới vô số lần!"
"Được rồi, ai bảo tôi là Lão Đại, xem như tôi sợ cậu!" Nam Cung Tước nhìn Lâm Nhược, tay cầm ly trà đang vùi mình vào trong sô pha "Không phải chỉ có nước sôi và sữa thôi sao?"
"Đúng vậy!" Lâm Nhược chớp mắt vô tội "Nhưng tôi còn có lá trà nữa, chỉ là chưa nói xong thì anh đã chọn nước ấm rồi"
Nhất định là cố ý! Nam Cung Tước cười cười nói "Tiểu Nhược, có phải, tôi vô tình đắc tội với cô chuyện gì rồi đúng không?"
Lâm Nhược tủm tỉm cười, lắc đầu "Không có, làm gì có chứ!" Còn vô tình giúp sa sư đệ chắn một năm đào hoa nữa mà.
Quả nhiên, hai người này đều cũng một loại hàng, Nam Cung Tước thôi không ôn chuyện cũ nữa, quay lại chuyện chính "Cục diện trong nước bây giờ tôi có biết một ít, chuyện năm đó, ông của tôi cũng biết một chút, tôi có đi hỏi ông, ông chỉ nói một chữ, khó!"
"An Tiệp trong giới chính trị là nhân vật chính diện, rất nhiều chuyện cậu ấy không thể ra mặt. Đã như thế thì những người khác rất khó mà tin tưởng, cho nên tôi nghĩ, những chuyện An Tiệp không tiện giải quyết thì để Tiểu Nhược ra mặt không phải là tốt nhất hay sao!?"
"Anh muốn hợp tác thế nào?"
"Tôi có thể nâng đỡ Mặc Lâm, hoặc là nói, tôi có thể giúp cô nắm quyền lực lớn nhất trong Long Hội, nhưng, đổi lại, tôi muốn những đường dây ma túy trong tay Long Hội!"
Nếu Mặc Lâm thực sự tiếp quản Long Hội, Lâm Nhược cũng sẽ đề nghị cậu chấm dứt loại buôn bán chất gây nghiện này. Chung quy, chơi cái đó không có gì tốt cả.
Mặc dù có cùng ý tưởng, nhưng Lâm Nhược không thể hiện ra "Trước, không nói đến chuyện có lấy lại được thực quyền trong Long Hội hay không, nhưng để nói về điều kiện kia, tôi không có tư cách để nói nhường hay không!" Đại ý, anh tìm sai người rồi.
P87