Ba giờ chiều, Lâm Nhược và Mặc Lâm mang theo người đến nơi đã hẹn.
Đây là nơi Lưu ông và người của Mặc lão đại thường xuyên qua lại bàn chuyện công việc.
Lâm Nhược nhìn xung quanh, trang hoàng như một câu lạc bộ đêm cao cấp.
Tầm giờ này thì câu lạc bộ đêm vẫn chưa có hoạt động.
Lúc Mặc Lâm đẩy cửa đi vào, một giây trước sảnh còn ong ong tiếng người nói chuyện trong nháy mắt liền im lặng.
Tất cả mọi người nhìn trong sảnh đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Mặc Lâm mặt không chút thay đổi, đi thằng về phía Lưu ông "Lưu Lão!"
Lưu Ông cũng đã sớm đứng lên, đi về phía trước "Tiểu thiếu gia, cậu đến rồi!"
Khi nói chuyện Lưu Ông cũng đồng thời âm thầm đánh giá người vẫn luôn đi phía sau Mặc Lâm hai bước - Lâm Nhược
Lâm Nhược mặc một bộ đồ thoải mái nhẹ nhàng, quần dài mềm mại càng làm chân cô thêm thẳng tắp, thon dài, không mang bất kỳ loại trang sức nào nhưng lại nổi bật.
Tóc dài cột thành đuôi ngựa, ánh mắt anh khí biểu lộ ra ngoài rõ rệt.
Lưu ông nhìn cô gái đẹp quá đáng này thì có chút nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dáng này thì có lẽ là vệ sĩ của thiếu gia?
Lưu ông nghĩ như vậy nên cũng không để ý nhiều, mắt quét qua hai mươi người mặt áo đen cao to đi phía sau.
"Trên đường kẹt xe nên tới trễ!"Mặc Lâm gật gật đầu
Lưu ông lập tức đỡ cánh tay Mặc Lâm, nói với những người khác "Đây chính là tiểu thiếu gia, hẳn là không cần ta giới thiếu, mọi người cũng đều biết rồi?"
Những người khác lúc này đều đừng lên, nhất tề hướng Mặc Lâm cúi chào "Tiểu Thiếu Gia!"
"Mọi người đều là huynh đệ của ba, không cần như thế!" Mặc Lâm ý bảo mọi người không cần khách khí
"Đều ngồi xuống đi!" Lưu Ông vẫy tay, cho mọi người ngồi xuống, chính ông cũng đỡ tay Mặc Lâm ngồi xuống rồi nói "Tình huống hiện nay của Long Hội như thế này mọi người đều rõ ràng không cần ta nhiều lời. Hội Trưởng đi, dựa theo quy củ, người kế thừa hội trưởng Long Hội sẽ là Tiểu Thiếu Gia. Thế nhưng trong hội có người nảy sinh dã tâm, ý đồ lên chức Hội Trưởng. Với vị trí là Phó Hội Trưởng chi thứ nhất ta là người đầu tiên không đồng ý! Hôm nay, Lưu Lão ta nói rõ ràng một lần, địch nhân của Tiểu Thiếu Gia cũng sẽ là địch nhân của Lưu Lão ta! Tất cả những vị ngồi tại đây đều đã từng cùng Lão Đại vào sinh ra tử, nếu có người chịu không được dụ hoặc, không niệm tình cũ mà bán đứng huynh đệ..."
Lưu Lão lấy từ bên hông ra một khẩu súng "Bùng!" bắn lên bàn trà "Tự tay ta sẽ xử lý kẻ đó!"
Lưu Lão vừa nói ra, phía dưới có vài người quay mặt nhìn nhau
Mặc Lão Đại mất đã nhiều năm, Mặc Lâm ngay từ nhỏ đã được mang đi huấn luyện, rất ít khi có mặt trong hội, càng không có thành tích gì trong hội để thuyết phục lòng người. Khó tránh khỏi có vài người trong nhóm anh em đã cùng Mặc lão đại vào sinh ra tử không phục. Huống chi, Mặc lão nhị và Mặc lão tam cũng không phải là đèn cạn dầu, đối với chuyện thu mua nhân tâm, hẳn đã là xong từ lâu.
"Lưu Lão, Mạng này của tôi là được Mặc lão đại nhặt về, mạng này là của Lão Đại. Năm đó khi Lão Đại đi, tôi cũng muốn đi cùng, chính là ông ngăn tôi lại nói là Tiểu thiếu gia cần chúng ta!" Người đầu tiên đứng lên bày tỏ ý kiến "Nay, Tiểu thiếu gia đã trở về, mạng của Trương Bưu ta chính là của Tiểu thiếu gia!"
"Còn có Triệu Hổ ta!" người khác cũng đứng lên "Không có Lão Đại đã không có Triệu Hổ này! Tiểu Thiếu Gia, Triệu Hổ ta không giỏi ăn nói, chỉ có một câu, về sau có chuyện gì cậu cứ phân phó! Núi đao biển lửa Triệu Hổ này cũng không nhăn mày!"
Có hai người đứng ở trung tâm đứng lên, những người khác cũng dần đứng lên, lý do đều không giống nhau nhưng đều bày tỏ sẽ toàn lực ủng hộ Mặc Lâm và trung thành với cậu.
"Tiểu Thiếu Gia, cậu là con trai duy nhất của Lão Đại, điểm này là không thể phủ nhận! thế nhưng, ngoài điểm này, cậu có gì đáng để chúng tôi nguyện ý bán mạng cho cậu? Vương Hán Tử tôi chỉ nhận thực lực! Nếu Tiểu Thiếu Gia không có năng lực..." Vương Hán một tay đút túi nói "Thứ cho Vương Hán tôi không thể đi theo cậu!"
"Vương Hán, Ý cậu là gì!" Mặc Lâm chưa nói gì, Triệu Hổ đã trợn trừng mắt
"Tôi còn nói chưa đủ rõ ràng hay sao?" Vương Hán liếc xéo Triệu Hổ nói "Ta không tin vào năng lực của Tiểu Thiếu Gia!"
Nghi ngờ của Vương Hán kỳ thật trong lòng của những người khác cũng có. Một là trong khi Lâm Mặc chưa làm bất kỳ chuyện gì cho Long Hội, Thứ hai là diện mạo của Lâm Mặc giống mẹ của cậu, quá mức anh tuấn. Làm người ta có cảm giác cậu giống như một thư sinh nho nhã, không chút sát khí.
Vương Hán này trong Long Hội có địa vị không thấp, cũng là Hội trưởng của Trung Á phân hội. Có người đầu tiên nói ra nghi ngờ, những người vừa nãy còn chưa đứng lên đều ngồi nguyên vị trí người nhìn người, không nói gì.
Kỳ lạ là Lưu Lão không có ngăn cản Vương Hán. Ông chỉ nhìn mọi người, rồi lại đưa mắt nhìn Mặc Lâm.
Lâm Nhược hiểu, đây là Lưu Lão muốn cho Mặc Lâm một cơ hội thu thập lòng người.
Mặc Lâm khẽ nhíu mày, đây chính là nguyên nhân đầu tiên làm cậu không muốn trở về. Rất phiền phức, lại không thể mặc kệ họ được.
"Chú lại đây!" Mặc Lâm có chút mất hứng, vẫy vẫy tay với Vương Hán, mặt không thay đổi nói "Lại đây đánh tôi!"
Phụt! Có người không cẩn thận phun mất ngụm trà! Tiểu Thiếu Gia cứ thẳng thắng như thế mà khiêu chiến với hội trưởng phân hội Trung Á?
"Lại đây đánh tôi!" ngữ khí nghe sao cũng giống như muốn ăn đòn vậy?
Mi tâm Vương Hán cũng nhăn lại "Tiểu Thiếu Gia, cậu là muốn so chiêu với tôi!"
Mặc Lâm gật gật đầu. Có chút hoài nghi nhìn Vương Hán, người này đầu óc có chút không được thông minh lắm? Nói hắn lại đây đánh, không phải là so chiêu, không lẽ muốn mình đứng yên ăn đòn à?
"Tiểu Thiếu Gia, cậu xác định?" Vương Hán vòng qua hai người đi ra
Triệu Hổ không đồng ý, ngăn Vương Hán lại "Tiểu Thiếu Gia không biết cậu, muốn đánh cậu đánh với lão tử!"
Vương Hán cao hơn Triệu Hổ, liếc mắt ghét bỏ nhìn Triệu Hổ, nói "Cậu đánh với tôi bao nhiêu lần rồi, có lần nào thắng được tôi đâu, còn còn mình mạnh mẽ lắm hay sao mà ra mặt cho người khác?"
Trong lòng Triệu Hổ tức giận. Ông vốn không phải được huấn luyện gì, là đánh bậy đánh bạ từ đường phố, đánh nhiều tự nhiên hình thành chiêu thức. Nhưng so với Quyền vương Vương Hán thì kém một đoạn.
"Mặc kệ!" Triệu Hổ ra tay ngăn cản Vương Hán "Dù sao, nếu cậu muốn gây phiều phức cho Tiểu Thiếu Gia, thì đạp qua xác tôi rồi tính!"
Vương Hán nhíu mày nói "Muốn đạp qua cậu còn không dễ dàng à, một quyền là đủ. Mau tránh ra!"
Triệu Hổ là kẻ lỗ mãng. Chính là biết không thể ngăn cản, nhưng Lão tử không tránh đấy, cậu làm gì được lão tử! Thử một quyền đánh đổ được lão tử à! Dù sao mỗi lần đánh nhau với Vương Hán xong, ngoại trừ thân thể và tinh thần đều sảng khoái thì chẳng thấy có bao nhiêu đau.
Triệu Hổ tin Vương Hán kỳ thật là người trọng tình trọng nghĩa, sẽ không ra tay tàn nhẫn với huynh đệ, nên bắt đầu đùa giỡn.
Vương Hán bước qua bên trái một bước, Triệu Hổ cũng bước qua bên trái một bước, Vương Hán bước qua bên phải một bước, Triệu Hổ cũng bước qua bên phải một bước.
Vương Hán nâng mắt, nhìn Triệu Hổ đang hất hàm dương dương tự đắc, hận không thể cho tên ngu ngốc này một quyền
Mọi người có chút không biết nói gì! Cũng chỉ có Triệu Hổ mới dám ở trước mặt Vương Hán hội trưởng mặt lạnh mà vênh váo. Đổi là người khác đã sớm bị Vương Hán cho một quyền, đuổi về nhà bà ngoại mà dưỡng thương rồi.
*** Ngửi thấy mùi dammie a ><
#97