Lạc Trần

Chương 143

Liên Tư Vũ mở mắt, một mảnh tối như mực đập vào mắt y, không rõ y đã mù hay không gian xung quanh quá tối. Y phục nặng nề tầng tầng lớp lớp, nhưng lại không khiến thân thể y ấm hơn, bởi vì thứ khiến y lạnh... là âm khí.

Xung quanh nơi đây có thứ gì đó đã chết.

Liên Tư Vũ chống tường đứng lên, có chút choáng váng. Không chỉ vì y gọi không được hệ thống, mà còn là vì lúc tế lễ đã mất rất nhiều máu.

Liên Tư Vũ thử sờ soạng xung quanh, phát hiện không gian này khá chật hẹp, giống như một đường hầm, hai người sánh vai thì chật mà một mình thì có vẻ rộng.

Liên Tư Vũ nhíu mày, cứ cảm giác có chút cổ quái, nhưng phóng lao phải theo lao, nếu y còn chưa vào thế giới ảo thì y thừa sức thoát khỏi khống chế của Lan Tước và một loạt máy móc kia, nhưng một khi đã vào trong này, pháp tắc của mỗi thế giới ảnh hưởng cực kỳ lớn với y, nếu không nghe theo chỉ thị của Lan Tước thì không có sự bảo hộ của hệ thống, như vậy muốn thoát khỏi tai mắt của pháp tắc là việc không thể, để pháp tắc phát hiện y là kẻ ngoại lai, y sẽ bị nó thủ tiêu.

Liên Tư Vũ vừa nghĩ vừa đi về phía trước, bởi vì không gian quá tối nên bước đi có chút chậm, không biết đi bao lâu, có thể là 10' có thể là 1 tiếng, cũng có thể là hơn, cuối cùng thì Liên Tư Vũ cũng ra khỏi đường hầm chật hẹp đó, xung quanh vẫn rất tối, đưa tay không thấy năm ngón, nhưng may mắn nơi này rất rộng.

"Leng keng "

- A...

Liên Tư Vũ phát ra âm thanh nho nhỏ, bởi vì không nhìn rõ nên y đã va vào thứ gì đó hình vuông, có vẻ là một cái hộp, bên trong đựng đầy những thứ kim loại hay châu ngọc gì đó, tiếng leng keng chính là do những thứ này va chạm nên phát ra âm thanh.

Liên Tư Vũ cúi người sờ sờ vật dưới chân... lành lạnh , trơn trơn , mặt sau có hoa văn...

Ánh mắt Liên Tư Vũ lướt qua tin không thể tin, hoa văn này y rất quen thuộc, đây là thứ mà khu làm Quốc sư y có rất nhiều - Nén vàng , nén bạc, sờ qua thứ khác, vòng ngọc mát lạnh, trâm vàng khắc kim phượng kim long gì gì đó.

Liên Tư Vũ càng nhíu mày," y "đang vào trộm bảo khố của ai à?

Liên Tư Vũ lại mò mẫm nửa ngày, cuối cùng tìm được một viên Dạ Minh châu to bằng bàn tay, mà cũng nhờ viên Dạ Minh châu này mà y biết "bản thân" không phải đi trộm bảo khố, mà là "trộm mộ ".

- Ha hả.

Liên Tư Vũ nhếch môi, trong lòng lành lạnh.

Nhưng khi nhìn xuống y phục trên thân, y rốt cuộc cười không nổi nữa.

Giá y?! Quỷ gì vậy?! Đã thế còn là giá y của nữ nhân!

- Mùi thật thơm, tế phẩm của ta đến rồi?

Quan tài nằm trong đống châu bảo bỗng phát ra âm thanh, nắp quan tài tự động đẩy sang một bên, sau đó một cái đầu... nhô lên.

- Quốc sư...

Trong nháy mắt hoảng hốt, Ngâm Cẩn như thấy lại Quốc sư của mình.

Giống, người trước mắt quá giống!

Ngâm Cẩn trừng mắt như muốn nứt, một chút cũng không dám chớp mắt, sợ mình chớp một cái, Quốc sư sẽ tan biến.

Đầu óc Liên Tư Vũ nhanh chóng xoay chuyển, hai chữ "bệ hạ" suýt chút nữa là thốt ra, nhưng không phải, thân phận bây giờ của y chắc chắn không phải Quốc sư kia nữa, kẻ kia đã "chết" rồi.

- Ngươi, ngươi là người hay quỷ?

May mắn lúc khẩn cấp hệ thống đã truyền tư liệu cho y.

Tuy rằng không phải ký ức của người y cần diễn, nhưng đây là những tư liệu liên quan.

Bây giờ cách thời đại tứ quốc Nhật Nguyệt Tinh Thần đã trôi qua vài trăm năm, hiện tại mọi người đã không tin Thần nữa, linh khí trên thế giới dường như biết mất, nhưng lâu lâu vẫn xảy ra vài chuyện mà khoa học kỹ thuật không thể giải thích, không có thần, nhưng như vậy không có nghĩa là không có quỷ.

Tư liệu cậu có là cuộc sống của sinh viên thời này, à mà thời này chiến tranh liên miên, được học đều là con nhà phú quý, tư liệu của y chủ là cuộc sống của những thanh thiếu niên nghèo khổ thôi.

Bọn họ là những thanh thiếu niên lạc quan yêu đời và luôn sẵn sàng phục vụ tổ quốc nhâm dân, tiền tuyến chiến sự liên miên nền kinh tế đình trệ không phát triển, chiến tranh trở thành ác mộng của mọi người.

Những thiếu thanh niên sống ở miền vùng núi lạc hậu, vẫn còn có chút phong tục cổ hủ lạc hậu, mê tín dị đoan, mà một trong số đó là... Minh hôn.

Cũng không phải là minh hôn bình thường, mà là trong thôn này có nơi đặc biệt, một cái hồ ăn thịt người, mỗi năm đều có vô số người không hiểu thấu bị rơi xuống hồ, chết đuối, cho dù không chết sau khi rời khỏi hồ thì cũng điên,mặc dù đã cấm lại gần nơi này nhưng cũng không có ích. Thôn trưởng lúc này mới mời đạo sĩ đến làm phép trừ tà gì đó, sau đó đạo sĩ kia bảo rằng nơi này trôn một oan hồn không an nghỉ, để trấn an oan hồn này cần tìm người kết minh hôn cùng nó.

Cho nên... có cảnh này.